Bạn Trai Bàn Sau - Chương 08

Tác giả: Zhihu

Nói thật lòng, tôi đã hối hận khi đồng ý với Tống Dập rồi, anh ấy còn phiền hơn lúc trước nữa!
Vừa bá đạo vừa phiền!
“Tống Dập, anh phải chăm chú nghe giảng, đừng có nghịch tóc của em nữa!”
“Nhưng, Đường Đường, anh nghe không hiểu!” Nói xong anh ấy còn nằm lên bàn, dùng một tay nhẹ nhàng nghịch tóc của tôi.
Tôi giật tóc lại, hơi tức giận: “Đã nói rồi, trên lớp đừng có gọi em là Đường Đường, người khác sẽ thấy kỳ lạ.”
Anh ấy quay đầu đi, lặng thinh nhìn xuống bàn, dáng vẻ hơi ấm ức.
Tôi nhẹ nhàng xoa mái tóc màu đen, thử an ủi:
“Được rồi, đừng buồn nữa, nghe không hiểu thì anh đọc sách cơ bản, chỗ nào không hiểu thì đợi hết tiết em giảng cho anh.”
“Tống Dập, rốt cuộc anh có nghe em nói hay không! Đọc sách, đừng có nhìn em!”
“Nhưng em đẹp hơn sách.”
Phải nhịn, không được nổi giận, đánh ૮ɦếƭ bạn trai thì hết bạn trai để dùng đấy.
……
Kiến thức nền tảng của Tống Dập thật sự rất kém, mỗi lần dạy kèm anh ấy đều phân tâm, tôi rất lo anh ấy sẽ không đỗ vào trường đại học như ý.
“Tống Dập, nếu em có thể chia cho anh một ít thì hay nhỉ, như vậy thì có thể lên đại học rồi.”
“Như vậy sao mà được, nên để anh chia cho em, để Đường Đường của chúng ta đỗ thủ khoa.” Tống Dập buồn chán xoay 乃út, lời nói không chút đứng đắn.
“Tống Dập! Em nghiêm túc đấy. Anh còn không chăm chỉ học hành, thật sự không có sách để đọc đâu đấy.” Thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh, tôi không kìm chế được mà giận dỗi.
“Đường Đường, em đừng giận, anh nghiêm túc học.”
Tôi nhìn anh, có chút bất lực, chuẩn bị tiếp tục giảng bài, nhìn thấy Tống Dập xoay 乃út hết sức linh hoạt.
Đợi đã, không phải anh ấy rất biết xoay đó sao?
Vậy mà trước đây cứ bảo tôi nhặt mãi!
Tôi tựa lưng về sau, giọng điệu khó hiểu: “Tống Dập, em thấy anh xoay 乃út rất giỏi đấy nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, bạn trai em lợi hại lắm đấy!” Nói xong anh ấy bỗng nhận ra điều gì đó, nụ cười dập tắt, “Đường Đường, em nghe anh giải thích ……”
Tôi cười lạnh nhạt, đang chuẩn bị tính sổ với anh ấy.
Cửa truyền đến tiếng ồn ào của các bạn học, các bạn về nhà buổi trưa đã trở lại rồi.
“Ồ, lại đang hỏi bài à, gần đây anh Dập cải tà quy chính rồi.” Người nhiều chuyện nhất lớp - Lưu Dương -ôm quả bóng rổ ngồi xuống bên cạnh chúng tôi.
Cậu ấy rất hóng hớt nói: “Này, các cậu đã nghe chưa, đàn chị nhất khối trên đã chia tay với bạn trai rồi.”
“Sao lại thế, không phải tình cảm của họ rất tốt đẹp sao?” Tôi hơi hiếu kỳ.
“Chị gái đến Bắc Đại, bạn trai học cao đẳng, vậy sao có thể qua lại được nữa!”
“Tớ thấy ấy, những cặp đôi kia cấp ba yêu nhau thì được, thi đại học xong nhất định sẽ chia tay.”
Tôi lặng lẽ liếc nhìn Tống Dập, thấy anh ấy mím môi, không nói lời nào, vô hình trung như đang toả ra khí lạnh.
“Học bá thì phải ở bên học bá mới có tiền đồ, học sinh cá biệt như chúng ta sao người ta có thể đếm xỉa tới!”
“Đừng nói nữa, cậu mau đi đi!”
Thấy toàn thân Tống Dập ngày càng ngột ngạt, tôi không nhịn được mà đuổi Lưu Dương đi.
“Đuổi tớ đi làm gì? Tớ còn chưa nói xong đấy? Này, anh Dập, anh cầm sách toán làm gì vậy?”
“Học bài!” Tống Dập hơi tức giận đập quyển sách lên bàn.
Cũng xem như trong cái rủi có cái may, kể từ hôm đó Tống Dập luôn miệt mài học tập.
Nếu sớm biết có tác dụng như thế, tôi nên để Lưu Dương nói nhiều hơn để kích động anh ấy.
Thật ra, cho dù Tống Dập thi như thế nào, tôi cũng sẽ không vứt bỏ anh ấy. Thứ tôi thích là con người anh ấy, chứ không phải thành tích của anh ấy.
Đương nhiên, với thành tích kia tốt nhất tôi đừng thích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc