Hôm nay là ngày tôi trực nhật, nhà tôi gần trường, bạn cùng trực nhật vứt rác xong thì về trước rồi.
Tống Dập vẫn đang ngủ, tôi do dự một lúc, vẫn đi đến bên cạnh, lén lút nhét một tờ giấy vào sách của cậu ấy.
Sau đó đặt chìa khoá lớp bên cạnh cậu ấy, chuẩn bị ra về.
Tống Dập bỗng nhiên kéo tay tôi, giọng trầm thấp:
“Thẩm Đường, cậu muốn ch.ém hay g.iết thì cứ thoải mái, đừng phớt lờ tôi nữa được không?”
Tống Dập ngẩng đầu nhìn tôi, mắt đỏ hoe, hơi nghẹn ngào: “Là tôi sai, tôi không nên hôn cậu, cậu đừng phớt lờ tôi nữa, nha?” Nói rồi cậu ấy
buông tay tôi ra, nhớ ra gì điều gì đó, “Đúng rồi, chắc chắn cậu không thích tôi chạm vào cậu.”
Tôi đột nhiên rất buồn, một người kiêu ngạo như cậu ấy!
Cậu ấy gục xuống, một người to lớn nằm rụt lại ở đó, cứ như bị bỏ rơi vậy, trông thật sự rất đáng thương.
“Tôi cũng đâu có nói là không thích cậu.” Tôi nắm góc áo, nhỏ giọng giải thích.
“Cậu, cậu nói gì cơ?” Tống Dập lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó tin.
“Cậu……khi đó cậu không nói gì đã……đã đột ngột hôn tôi rồi, chắc chắn tôi phải bị giật mình! Tôi cũng không nghĩ nhiều, cứ bỏ chạy. Sau đó, tôi thấy cậu hình như cũng không muốn nói chuyện với tôi lắm, tôi còn tưởng cậu nhất định đã ghét tôi rồi.”
“Sao tôi có thể ghét cậu chứ? Thích cậu còn không kịp nữa là.” Tống Dập kích động đứng dậy, đầu gối bị đập vào bàn, cậu ấy la toáng lên.
“Cậu chậm thôi!” Tôi vội vàng giúp cậu ấy đẩy bàn ra.
“Đường Đường, xin lỗi, lúc đó tôi cũng nhất thời xúc động. Mấy ngày nay tôi muốn giải thích với cậu, nhưng cậu vẫn luôn trốn tránh tôi.”
Tôi bảo cậu ấy đừng nói nữa, mau ngồi xuống.
Vén ống quần lên, quả nhiên đã bầm tím rồi!
Chắc chắn là rất đau.
Tôi nhíu mày, im lặng.
Cậu ấy nhìn sắc mặt của tôi, dè dặt nói: “Thật đấy, không đau chút nào hết.”
Nói rồi, cậu ấy lại chầm chậm nắm tay tôi, giọng hơi run rẩy: “Thế, Đường Đường, cậu đồng ý làm bạn gái của tôi rồi?”
Tôi nhìn ánh mắt cháy bỏng của cậu ấy, có chút do dự: “Nhưng mà, yêu sớm không tốt lắm đâu, đến lúc bị thầy cô và phụ huynh biết được sẽ rất phiền phức đấy.”
Tôi đang cảm thấy không biết nên làm thế nào mới ổn, bỗng một tia sáng xẹt ngang:
“Này, Tống Dập, hay là thi đại học xong chúng ta hãy nói nhé!”
“Thẩm Đường, cậu có gan thì nói lại lần nữa!” Tống Dập nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy……vậy yêu cũng được, nhưng cậu phải đảm bảo, không thể để người khác biết.”
“Tôi làm cậu thấy mất mặt đến vậy sao!” Tống Dập vừa hung dữ vừa ấm ức nhìn tôi.
“Vậy thì thi đại học xong hãy nói vậy.” Tôi cầm balo giả vờ bỏ đi.
“Này này, tôi cũng đâu có nói là không đồng ý.”
“Tôi tuyên bố, bắt đầu từ đây, Thẩm Đường là bạn gái của tôi rồi!”
“Anh nhỏ tiếng chút đi! Phòng học bên cạnh còn có người đấy!”
“Tống Dập, anh lấy balo của em làm gì!”
“Làm gì có chuyện để bạn gái tự đeo balo!”
“Vậy balo của anh thì sao?”
“Đùa gì đấy, anh mà có thứ đồ đó hả?”