Tôi thật sự cảm thấy tiết học hôm nay các bạn học vô cùng ồn ào.
Điều này cũng làm cho thời gian dẫn dắt lớp trong 3 phút đầu giờ của tiết học hôm nay trở nên khó khăn hơn.
Giáo viên vẫn chưa đến, chuông vào lớp còn chưa reo, các bạn học cũng không muốn đọc, chỉ mong muốn câu giờ, dù sao lát nữa giáo viên đến thì phải lên lớp rồi.
Tôi nhìn đồng hồ, bất lực đứng lên, thử dùng giọng to nhất để hét: “Sắp vào lớp rồi, các bạn hãy lấy sách ngữ văn ra.”
Giọng của tôi bị chìm ngập trong tiếng ồn ào, như đá chìm đáy biển.
Trước kia, đều là Tống Dập giúp tôi hét.
Hôm nay, cậu ấy sẽ không giúp tôi nữa.
Tôi nhìn xung quanh, ngay cả những bạn ngồi gần đáng lý nghe thấy cũng không hề lấy sách ra.
Tôi hơi tức giận, cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể lớn tiếng hét thêm lần nữa.
“Cán bộ môn nói lấy sách ra, các người điếc hết rồi hả?”
Tống Dập đập sách lên bàn, âm thanh không lớn, nhưng mọi người đều có thể nhận ra cậu ấy đang giận.
Các bạn học liền yên tĩnh trở lại, lần lượt từng người một trở về chỗ ngồi bắt đầu đọc sách.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi nghe giọng cậu ấy trong mấy ngày trở lại đây, gần đây người khác nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy đều phớt lờ hoặc chỉ trả lời một chữ “ừ”.
Tôi nhỏ giọng đọc bài, dần dần cảm thấy chữ trước mắt cứ thế mờ mịt.