Bởi vì chuyện đó, tôi và Tống Dập trở nên rất ngượng ngùng.
Tôi cứ không dám nhìn cậu ấy, lấy nước, đi vệ sinh đều chọn lúc cậu ấy đã ngủ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ trưa đều mê man, tôi đứng lên đi lấy ít nước ấm để minh mẫn hơn.
Nước trong máy đã hết rồi.
“Tống……” Tôi quen miệng muốn tìm Tống Dập, vừa mở miệng lại hối hận.
“Bạn học Tống Kế Dương, cậu có thể giúp tớ thay bình nước khác trong máy không?”
“Tớ……tớ hả?” Cậu ấy dường như hơi nghi hoặc, nhưng vẫn nói đồng ý, đang chuẩn bị bước đến.
Tống Dập vừa nãy vẫn đang nằm bỗng đứng dậy, đạp ghế, đi đến bên cạnh tôi, không nói lời nào liền mang thùng đựng nước khác để lên, mở chốt nước ấm, lại trở về chỗ ngồi nằm xuống.
Tôi sững người, định thần lại liền muốn lấy nước.
“Nước đó vẫn chưa ấm, đợi một lát hãy uống.” Giọng Tống Dập uể oải.