- Ồ?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Nhất là tên Độc Nhãn thần tăng, thái độ phán xử của hắn đối với lệnh đồ thật không rõ ràng, lão cảm thấy hắn rất khả nghi.
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Có thể vì cái ૮ɦếƭ của Ngũ lão, trong lòng hắn khích động và mất đi sự bình tĩnh, nếu xét quá khứ của hắn, thì hắn cũng là một vị Phật môn cao tăng, công minh liêm chính.
Thổ Địa Công Phòng Vũ đang tính nói tiếp thì thấy bon Độc Nhãn thần tăng đã bàn bạc xong, đang bước đến gần, nên không lên tiếng nữa.
Bọn Độc Nhãn thần tăng bước đến trước mặt họ. Độc Nhãn thần tăng lên tiếng :
- Bổn hội quyết định chấp nhận yêu cầu của Lỗ lão thí chủ, nhưng với thời hạn một năm, sau một năm, nếu lệnh đồ chưa bắt được hung thủ bổn hội sẽ duy trì nguyên án, bắt hắn về đây hành hình.
Thổ Địa Công Phòng Vũ phản kháng :
- Thời gian một năm sao đủ. Nếu như hung thủ trốn ở quan ngoại, chỉ tính thời gian đi về cũng phải vài tháng, huống gì bây giờ còn chưa biết hung thủ là ai?
Độc Nhãn thần tăng nói với giọng kiên định :
- Ngũ lão gặp nạn là một việc phi thường, vì danh dự và tiếng tăm của bổn hội, nên bổn hội chỉ có cho thời gian một năm, không thể gia hạn.
Thiên Ngoại Quái Tẩu gật đầu :
- Thôi được, một năm thì một năm, hôm nay là ngày mười lăm tháng mười một, đến ngày mười lăm tháng mười một năm sau, nếu như tiểu đồ chưa bắt được tên hung thủ, thì quý hội muốn xử trí thế nào cũng được, nhưng lão có ba yêu cầu, mong được quý hội chấp thuận.
Độc Nhãn thần tăng :
- Cứ nói.
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Trước hết, trong vòng một năm, quý hội không được quấy nhiễu tiểu đồ, phải để cho tiểu đồ được tự do hành động.
Độc Nhãn thần tăng :
- Được.
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Kế tiếp nếu tiểu đồ điều tra được hung thủ, mà hung thủ lại là một nhóm người, người đông thế manh tiểu đồ không đủ sức để bắt họ, thì quý hội phải phái người đến giúp đỡ.
Độc Nhãn thần tăng :
- Cũng được.
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Cuối cùng quý hội đối đãi với lão như thế nào lão cũng không màng, nhưng tuyệt đối không được bạc đãi con trâu của lão.
Độc nhân thần tăng mỉm cười :
- Súc sinh vô tri, bổn hội bạc đãi nó làm gì.
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Không những không được bạc đãi mà còn phải chăm sóc kỹ càng, đến ngày lão được tự do lão phải cân lại nó, nếu ốm đi một cân lão sẽ hỏi tội quý hội.
Độc Nhãn thần tăng :
- Vậy thì khó đấy, một con trâu nặng hơn ngàn cân, thiếu một cân hay hơn một cân là chuyện thường tình.
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Hơn một cân thì không sao, thiếu một cân thì tuyệt đối không được.
Độc Nhãn thần tăng nhìn con trâu đang nhai cỏ ở gần đó hỏi :
- Xin hỏi bây giờ nó nặng bao nhiêu cân?
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Một ngàn ba trăm năm mươi sáu cân chín lượng!
Độc Nhãn thần tăng cười :
- Lão thí chủ cân hồi nào?
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Trước khi lên núi lão đã nhờ người khác cân giùm, đúng một ngàn ba trăm năm mươi sáu cân chín lượng.
Độc Nhãn thần tăng :
- Bần tăng sẽ cho người chuyên săn sóc nó, lúc nào ăn thì cho ăn lúc nào uống thì cho uống thì được rồi!
Thiên Ngoại Quái Tẩu :
- Cứ ba ngày phải tắm rửa cho nó một lần.
Độc Nhãn thần tăng nhíu mày khó chịu :
- Còn gì nữa?
Thiên Ngoại Quái Tẩu cười :
- Hết rồi!
Rồi quay sang bọn Thổ Địa Công mỉm cười chắp tay :
- Chư vị có thể hạ sơn, thứ lỗi cho lão không thể tiễn đưa.
Bọn Thổ Địa Công quay sang chấp tay trả lễ :
- Lỗ lão bảo trọng!
Rồi lại chấp tay thi lễ với bọn Độc Nhãn thần tăng, tỏ ý đáng tiếc về hành động lúc nãy rồi cùng nhau hạ sơn.
* * * * *
Sau khi Nhạc Hạc thoát khỏi Ngũ Lão phong, chạy liền một hơi, đến một trong những thắng cảnh ở gần đó là Phật thủ nham mới dừng bước núp sau một tảng đá.
Đây là chỗ ấn núp của Lỗ Ba Công chỉ bảo, hắn rất tin tưởng vào võ công của ân sư, biết rằng lão nhân gia chắc chắn sẽ cứu được Cảnh Huệ Khanh và cùng Cảnh Huệ Khanh đến hội ngộ tại đây.
Quả nhiên chờ khoảng một khắc giờ liền thấy Cảnh Huệ Khanh chạy từ trên núi xuống, hắn thấy chung quanh không có ai liền kêu lên :
- Tỷ tỷ, tiểu đệ ở đây!
Cảnh Huệ Khanh vừa thấy hắn, cũng rất vui mừng, hân hoan nói :
- Hạc đệ, tỷ tỷ tưởng rằng không thể gặp đê được nữa.
Hai người vừa thoát được cái ૮ɦếƭ, bất giác ôm chặt lấy nhau!
Hai người yên lặng ôm nhau một hồi Cảnh Huệ Khanh mới thấy ngượng ngùng đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy Nhạc Hạc ra :
- Lệnh sư đến thật đúng lúc.
Nhạc Hạc :
- Chứ sao, nếu lão nhân gia đến trễ một bước, cái đầu của ta đã lìa khỏi cổ rồi!
Cảnh Huệ Khanh :
- Thiên Ngưu thần công của lệnh sư quả nhiên lợi hại, ta bị giải vào trong mật thất, mà vẫn nghe được hai tiếng hét kinh hồn.
Nhạc Hạc cười :
- Khì lão nhân gia hét lên tiếng “sát” đầu tiên là nhắm vào tên đao phủ, nên hắn liền bị thủng màng nhĩ, đau đớn nằm lăn lộn dưới đất, tiếng hét “tránh ra” sau đó là nhắm vào bọn Độc Nhãn thần tăng đã làm cho họ chấn động đến thất điên bát đảo.
Cảnh Huệ Khanh :
- Tên đao phủ đó chắc sẽ bị điếc suốt đời?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy, màng nhĩ của hắn đã bị thủng, từ nay về sau bắn sẽ không còn nghe được gì cả.
Cảnh Huệ Khanh :
- Công lực của lệnh sư cũng thật đáng sợ, chỉ kéo mạnh một cái đã là đứt sợi xích sắt.
Nhạc Hạc cúi đầu nhìn sợi xích sắt tuy đã bị đứt lìa nhưng vẫn còn xích ở đôi chân :
- Chúng ta hãy tìm cách tháo bỏ sợi xích sắt này mới được...
Cảnh Huệ Khanh :
- Chờ chút nữa lệnh sư đến chắc sẽ có cách tháo bỏ nó.
Nhạc Hạc hỏi :
- Lúc tỷ tỷ chạy thoát xuống đây họ vẫn còn đang kịch chiến ư?
Cảnh Huệ Khanh :
- Vẫn còn, nhưng ta nghe lệnh sư nói rằng “đừng đánh nữa, lão có vài lời muốn nói”, không biết lệnh sư muốn nói gì với họ.
Nhạc Hạc cười :
- Gia sư võ công cái thế, một mình lão nhân gia có thể đấu với hai, ba Chưởng môn, nếu hai bên vẫn tiếp tục kịch chiến như vậy, bên ta chắc chắn sẽ giành phần thắng.
Cảnh Huệ Khanh :
- Mấy vị võ lâm cao nhân lúc nãy, ngươi có quen biết không?
Nhạc Hạc lắc đầu :
- Không hề quen biết.
Cảnh Huệ Khanh :
- Dù sao trong võ lâm cũng không thiếu những người giàu lòng chính nghĩa, chút nữa họ đến, ngươi phải nói vài lời cảm tạ với họ.
Nhạc Hạc :
- Đương nhiên.
Hai người nói đến đây cùng nhau ngồi xuống phía sau tảng đá. Cảnh Huệ Khanh nói tiếp :
- Tên Độc Nhãn thần tăng thật đáng ghét, hình như hắn có mối thù rất nặng đối với chúng ta, nhứt quyết cho rằng ngươi là hung thủ đã sát hại Ngũ lão.
Nhạc Hạc :
- Có thể hắn làm theo ý của năm vị tân Chưởng môn, cái ૮ɦếƭ của Ngũ lão là một đả kích rất nặng nề đối với uy danh của Ngũ đại phái, họ nghĩ rằng nên gấp rút xử tử tiểu đệ để có thể cứu vãn tiếng tăm của Ngũ đại phái.
Cảnh Huệ Khanh trầm tư giây lát rồi mỉm cười nói :
- Ta lại có một cách nghĩ khác...
Nhạc Hạc hỏi :
- Thế nào?
Cảnh Huệ Khanh :
- Trong năm vị Phó hội chủ, có thể có người muốn lên làm Chánh hội chủ để khống chế Ngũ Lão hội!
Nhạc Hạc :
- Hiếm có khả năng này, vì Ngũ Lão hội là do Thiếu Lâm, Võ Đang, Huỳnh Sơn, Bạch Hạc, Thanh Liên, Ngũ đại phái sáng lập, sau cái ૮ɦếƭ của Ngũ lão, chức Chánh hội chủ đương nhiên phải do năm vị tân Chưởng môn đảm nhận.
Cảnh Huệ Khanh :
- Chưa chắc như vậy, danh tiếng của năm vị tân Chưởng môn đâu bằng danh tiếng của năm vị Phó hội chủ, mà Chánh hội chủ ૮ɦếƭ đi và Phó hội chủ thăng nhiệm cũng là việc thường tình.
Nhạc Hạc :
- Như vậy tỷ tỷ cho rằng cái ૮ɦếƭ của Ngũ lão là do...
Cảnh Huệ Khanh :
- Cũng có thể lắm chứ.
Nhạc Hạc lắc đầu :
- Tiểu đệ nghĩ rằng không thể nào như vậy!
Cảnh Huệ Khanh :
- Ý kiến của ngươi ra sao?
Nhạc Hạc :
- Nếu năm vị phó hội chú có ý đồ đoạt vị thì mười năm trước họ có dịp ra tay, đâu cần đợi đến hôm nay.
Cảnh Huệ Khanh :
- Tại sao mười năm trước họ có dịp ra tay?
Nhạc Hạc :
- Vì nếu họ là hung thủ đã Gi*t hại Ngũ lão thì cũng là hung thủ đã Gi*t hại tiên phụ, mà cách đây mười năm họ ra tay Gi*t hại tiên phụ và có ý giá họa cho Ngũ lão, nếu đúng như vậy thì họ đã gãy nên sóng gió sau khi tiên phụ bị Gi*t, để lật đổ địa vị của Ngũ Lão hội mới đúng chứ?
Cảnh Huệ Khanh :
- Khi họ sát hại lệnh tôn mục đích chưa hẳn là giá họa cho Ngũ lão.
Nhạc Hạc :
- Vậy thì vì mục đích gì?
Cảnh Huệ Khanh :
- Có thể nguyên nhân khác Nhạc Hạc :
- Sự giải thích khá hợp lý là thế này, kẻ Gi*t hại tiên phụ là một kẻ khác cũng tức là cái ૮ɦếƭ của tiên phụ và cái ૮ɦếƭ của Ngũ lão là hai sự việc hoàn toàn khác nhau, sau đó họ nổi lên dã tâm đoạt vị, liền cấu kết với hung thủ để Gi*t hại tiên phụ, yêu cầu tên hung thủ đó Gi*t ૮ɦếƭ Ngũ lão để họ có thể thăng chức Chánh hội chủ, rồi sau đó họ sẽ giúp cho hung thủ một việc, là khép ta vào tội ૮ɦếƭ để trừ hậu hoạn cho tên hung thủ.
Cảnh Huệ Khanh gật đầu :
- Rất có khả năng như thế!
Nhạc Hạc :
- Bây giờ ta cứ chờ xem họ có lên làm Chánh hội chủ hay không, nếu họ lên làm Chánh hội chủ mà không phải với sự cam tâm tình nguyện của năm vị tân Chưởng môn thì họ rất khả nghi.
Cảnh Huệ Khanh :
- Không sai... ồ Ngươi xem, họ đã đến rồi.
Nhạc Hạc ngước lên nhìn chỉ thấy sư đồ của Thổ Địa Công Phòng Vũ và mấy vị võ lâm cao nhân đã xuất hiện ở con đường mòn gần đó, nhưng không thấy bóng dáng của sư phụ liền lo lắng, lẩm bẩm :
- Ủa, sao không thấy sư phụ?
Vừa nói vừa đứng dậy ra đón mọi người.
Bọn Thổ Địa Công thấy hắn và Cảnh Huệ Khanh từ phía sau tảng đá bước ra cũng bước nhanh đến chỗ họ.
Sau khi chấp tay thi lễ với mọi người, Nhạc Hạc vội vàng hỏi :
- Phòng lão tiền bối, sao không thấy gia sư?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Lệnh sư không đến được.
Nhạc Hạc càng lo lắng :
- Gia sư thế nào rồi?
Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :
- Không sao, không sao. Ngươi không cần lo lắng để lão từ từ kể cho ngươi biết.
Lão chỉ về mấy vị võ lâm cao nhân lúc nãy ra tay giúp đỡ, rồi hỏi Nhạc Hạc :
- Mấy vị võ lâm tiền bối này ngươi có quen biết không?
Nhạc Hạc cung kính :
- Xin lão tiền bối giới thiệu.
Thổ Địa Công Phòng Vũ liền giới thiệu từng người một với hắn, thì ra đều là những nhân vật nổi tiếng trên giang hồ, họ là Bang chủ Trình Lục An của Đông Hải bang, xưng hùng vùng Đông Hải.
Nam Hoang Du Hiệp Chung Hoành.
Tây Tạng Hiệp Vương Cổ Ảnh.
Tam Cước La Hán Cát Vạn Lý nổi danh ở phương bắc.
Trung Nguyên Nhất Tuyệt Thiết Tản Khách Tư Mã Như Long.
Âm Dương song kiếm Tả Hưng và Hữu Hưng là hai anh em song sinh.
Bảy người này, Nhạc Hạc từng nghe sư phụ nhắc đến, họ đều là những nhân vật nổi tiếng trên võ lâm bạch đạo, nên liền cung kính thi lễ với từng người một rồi nói :
- Đa tạ các vị lão tiền bối ra tay giúp đỡ, vãn bối suốt đời không quên!
Đông Hải bang chủ Trình Lục An cười :
- Nhạc thế huynh đừng khách sáo, bọn ta biết được ngươi là hậu nhân của Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực, liền dám khẳng định ngươi chắc chắn không phải là hung thủ đã sát hại Ngũ lão, nên mới ra tay giúp đỡ cứu ngươi.
Nhạc Hạc cảm kích :
- Các vị lão tiền bối chịu tin rằng vãn bối vô can, vãn bối thật lòng cảm kích.
Nam Hoang Du Hiệp Chung Hoành mỉm cười :
- Nếu như Ngũ lão quả thật đã ૮ɦếƭ dưới tay của ngươi, lão phu cũng dám nói rằng Ngũ lão chắc cũng có sai phạm điều gì mới dẫn đến cái ૮ɦếƭ, vì tác phong của lệnh tôn thiên hạ đồng đạo đều biết rõ.
Nhạc Hạc :
- Vãn bối dám thề giữa trời, thật sự không có sát hại Ngũ lão, việc đó là do kẻ khác làm.