- Vì ta phát hiện rất nhiều nghi vấn, cảm thấy Ngũ lão hình như không phải là hung thủ đã sát hại tiên phụ, cho nên không dám lập tức hạ thủ, mà ra ngoài để nghiên cứu đối sách với Cảnh cô nương.
Độc Nhãn thần tăng :
- Rồi sau đó?
Nhạc Hạc :
- Sau khi nghiên cứu với Cảnh cô nương, ta quyết định hãy nghe Ngũ lão đang bàn luận việc gì trong phòng khách trước đã, nên đi lên trên lầu, mở một tấm ván lên, dưới tấm văn có một lỗ tròn nhỏ, từ lỗ tròn nhỏ đó có thể quan sát tình hình trong phòng khách, nhưng lúc bọn ta nhìn vào đó lại phát hiện ngọn đèn dầu trong phòng khách đã tắt và không nghe thấy một âm thanh nào của Ngũ lão, ta cảm thấy khả nghi, liền thắp sáng một ngọn đèn khác, cột vào sợi dây từ lỗ tròn nhỏ thả xuống phòng khách mới phát hiện Ngũ lão đã ૮ɦếƭ tự bao giờ, ta liền trở vào phòng khách thì phát hiện loại ám khí này trong mình Ngũ lão...
Hắn lấy từ trong mình ra “Thất Bộ Đoạn Hồn châm” nói tiếp :
- Đây là Thất Bộ Đoạn Hồn châm đã được tẩm độc, Ngũ lão đã bị loại ám khí này Gi*t ૮ɦếƭ.
Độc Nhãn thần tăng :
- Loại ám khí này không có gì đặc biệt, mọi người đều có thể sử dụng.
Nhạc Hạc :
- Đúng, mọi người đều có thể sử dụng ám khí này, nhưng ta muốn thần tăng nên lưu ý một điều, Ngũ lão đã bị ta giam cầm trong phòng khách, gian phòng khách đó rất kiên cố, Ngũ lão không thể nào thoát ra trong tình hình đó, ta đâu cần sử dụng loại ám khí này để sát hại họ.
Độc Nhãn thần tăng hỏi :
- Ngươi định sát hại họ bằng thủ đoạn gì?
Nhạc Hạc :
- Ta dự định sau khi họ thừa nhận đã sát hại gia phụ sẽ phóng hỏa đốt ૮ɦếƭ họ!
Độc Nhãn thần tăng lạnh lùng :
- Phóng hỏa bằng cách nào?
Nhạc Hạc :
- Ta dự định đổ dầu vào trong phòng khách, rồi phóng hỏa, lấy răng trả răng, lấy máu trả máu?
Độc Nhãn thần tăng :
- Đây chỉ là lời biện hộ của ngươi, bổn hội không thể nào dựa vào những lời khai của ngươi và mũi Thất Bộ Đoạn Hồn châm đó thì tin rằng ngươi không phải là hung thủ sát nhân.
Nhạc Hạc :
- Hừ, nếu thần tăng đã cho rằng ta chắc chắn là hung thủ sát nhân thì không cần hỏi nhiều nữa.
Độc Nhãn thần tăng :
- Bần tăng còn phải hỏi ngươi vài vấn đề nữa, ngươi nói rằng sau khi phát hiện Ngũ lão bị sát hại liền tìm kiếm hung thủ khắp Quỷ bảo đúng không?
Nhạc Hạc :
- Đúng, nhưng tìm không thấy.
Độc Nhãn thần tăng :
- Rồi sau đó?
Nhạc Hạc :
- Sau đó bọn ta nghĩ rằng hung thủ có thể đã lợi dụng sợi dây của bọn ta chuẩn bị để xuống núi, liền đến chỗ cất giấu sợi dây để xem xét quả nhiên hung thủ đã lấy mất sợi dây và trốn xuống núi.
Độc Nhãn thần tăng :
- Nói tiếp!
Nhạc Hạc :
- Hung thủ vì muốn không cho bọn ta xuống núi nên cắm một thanh đao ở vách núi, sau khi hắn trượt xuống núi xong, chỉ cần kéo sợi dây vào sát miệng đao thì sợi dây sẽ đứt đoạn.
Độc Nhãn thần tăng :
- Ngươi khai rằng hắn có để chữ trên vách núi?
Nhạc Hạc :
- Đúng! Chữ hắn đề là :
“Cảnh Huệ Khanh cám ơn nàng đã chuẩn bị sợi dây cho ta, chúc nàng sống lâu trăm tuổi trên đỉnh núi này”.
Độc Nhãn thần tăng gật đầu, trầm giọng :
- Truyền Huệ Không hòa thượng và bốn người cùng đi vào phòng phán xử.
Một tên chấp hành võ sĩ đứng trước cửa phòng lập lại :
- Truyền Huệ Không hòa thượng và bốn người cũng đi vào phòng phán xử.
Dứt lời, có năm người nối tiếp nhau vào phòng. Năm người này tuổi tác đều dưới bốn mươi, một người là Thiếu Lâm hòa thượng, một người là Võ Đang đạo sĩ một người là Thanh Liên ni cô còn hai người kia là tục gia, chắc là môn nhân của Phái Huỳnh Sơn và phái Bạch Hạc.
Năm người nọ đến trước chiếc bàn dài đồng loạt thi lễ với năm vị Phó hội chủ rồi đứng im tại chỗ.
Độc Nhãn thần tăng nở một nụ cười nhìn thẳng vào Nhạc Hạc :
- Nhạc Hạc! Ngươi yêu cầu bổn hội phái người đến Quỷ bảo kiểm chứng việc hung thủ đề chữ trên vách núi, đúng không?
Nhạc Hạc gật đầu :
- Đúng.
Độc Nhãn thần tăng chỉ năm người đang đứng :
- Năm người này là chấp hành võ sĩ của bổn hội phụng mạng đến đó để kiểm chứng, họ mới trở về ngày hôm qua.
Nhạc Hạc :
- Kết quả ra sao?
Độc Nhãn thần tăng quay sang Thiếu Lâm hòa thượng :
- Huệ Không, ngươi hãy kể lại tình hình kiểm chứng ở Quỷ bảo.
Huệ Không hòa thượng chắp tay :
- Bọn tiểu tăng năm người phụng mạng đến Bắc Nhạn Đãng sơn, tôn theo chỉ thị mua vài trăm cây đinh sắt, ngày hôm sau bắt đầu trèo lên đỉnh núi, bọn tiểu tăng vừa leo trèo vừa đóng đinh sắt vào vách núi, phải hơn năm ngày mới lên tới đỉnh núi, sau khi nghỉ ngơi giây lát bọn tiểu tăng liền tìm kiếm chỗ đề chữ của tên hung thủ nhưng tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy, cũng không phát hiện thanh đao nào.
Nhạc Hạc biến sắc thất thanh :
- Tại sao lại như vậy?
Huệ Không hòa thượng :
- Tiểu tăng có tìm lại một lần nữa vẫn không phát hiện gì cả.
Nhạc Hạc xúc động :
- Không thể nào!
Huệ Không hòa thượng chấp tay :
- A Di Đà Phật, tiểu tăng có nói dối câu nào sẽ bị Phật tổ đánh vào thập bát tầng địa ngục.
Nhạc Hạc :
- Chắc chắn sau đó hung thủ lại lên đỉnh núi xóa đi chữ đề trên vách đứng và lấy đi thanh đao!
Huệ Không hòa thượng :
- Lúc đó tiểu tăng cũng nghĩ đến điều này nhưng sau đó lại nghĩ rằng không thể nào, vì đỉnh núi đó bốn bề đều là vách đứng và cao hơn ba trăm trượng, bất cứ ai có khinh công giỏi đến đâu chăng nữa cũng không thể lên đó được, muốn lên đó, chỉ còn cách như bọn tiểu tăng, đóng từng cây đinh một cho nên bọn tiểu tăng đã quan sát tỉ mỉ, không hề phát hiện có cây đinh sắt hay lỗ đinh nào trên vách đứng.
Nhạc Hạc :
- Như vậy, còn một khả năng cuối cùng, thanh đao cắm vào vách đứng đã bị gió thổi rớt, còn chữ trên vách đứng thì bị mưa xóa đi.
Huệ Không hòa thượng :
- Thanh đao ghim vào vách đứng đâu dễ gì bị gió thổi rớt.
Nhạc Hạc :
- Ta không thể hiểu được thanh đao và chữ đề trên vách đứng lại vô cớ biến mất.
Huệ Không hòa thượng :
- Gi*t người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, Nhạc thí chủ dám làm sao không dám chịu.
Nhạc Hạc :
- Quả thật ta có ý định sát hại Ngũ lão, nhưng Ngũ lão không phải ૮ɦếƭ dưới tay ta, bây giờ muốn ta phải thừa nhận cái gì?
Huệ Không hòa thượng :
- Lúc nãy Nhạc thí chủ có khai rằng có dự định phóng hỏa thiêu ૮ɦếƭ Ngũ lão có phải không?
Nhạc Hạc gật đầu :
- Đúng.
Huệ Không hòa thượng :
- Như vậy Nhạc thí chú đã làm được theo ý nguyện rồi.
Nhạc Hạc :
- Các ngươi có vào trong phòng khách ở Quỷ bảo không?
Huệ Không hòa thượng :
- Đã vào rồi.
Nhạc Hạc :
- Như vậy các ngươi phải biết được Ngũ lão đâu phải ૮ɦếƭ vì hỏa thiêu!
Huệ Không hòa thượng :
- Không, đúng là Ngũ lão ૮ɦếƭ vì hỏa thiêu.
Nhạc Hạc kinh ngạc :
- Ngươi nói sao?
Huệ Không hòa thượng trầm giọng từ tốn :
- Lúc bọn tiểu tăng vào trong phòng khách chỉ thấy sáu cái xác bị cháy đen, trong đó có một cái xác bị tan rã, hình như không phải là xác của Ngũ lão!
Nhạc Hạc càng kinh ngạc hơn :
- Không lẽ xác của Ngũ lão bị người khác thiêu đốt?
Huệ Không hòa thượng liền gật đầu nói :
- Đúng, tiểu tăng đã đem hài cốt của Ngũ lão về đây. Nhạc thí chủ có cần xem qua hay không?
Nhạc Hạc lắc đầu thất thanh :
- Đó là âm mưu của hung thủ! Nhất định là âm mưu của hung thủ...
Độc Nhãn thần tăng lạnh lùng :
- Nhưng hung thủ đi lên đỉnh núi bằng cách nào?
Nhạc Hạc :
- Hắn nhứt định có cách!
Độc Nhãn thần tăng vẫy ta ra lệnh cho bọn Huệ Không hòa thượng :
- Các ngươi có thể lui ra.
Năm người liền thi lễ rồi lui ra.
Độc Nhãn thần tăng :
- Nhạc Hạc, ngươi có thể đưa ra chứng cứ gì để chứng minh ngươi không phải là hung thủ?
Nhạc Hạc :
- Những chứng cứ mà thần tăng đòi hỏi, ta không có.
Độc Nhãn thần tăng :
- Việc này quan hệ đến sự sống còn của ngươi, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ xem có chứng cứ gì có thể chứng minh ngươi vô can.
Nhạc Hạc :
- Những chứng cứ mà ta đưa ra, thần tăng đều không chấp nhận còn đòi hỏi chứng cứ gì nữa?
Độc Nhãn thần tăng :
- Như vậy cuộc phán xử kết thúc.
Dứt lời lão ngồi xuống.
Phán xử kết thúc, tiếp theo là xử tội, năm vị Phó hội chủ bắt đầu bàn bạc với nhau.
Lúc này Thổ Địa Công Phòng Vũ đứng dậy, nói với năm vị Phó hội chủ :
- Xin hỏi năm vị trước khi xử tội, lão có thể nói vài lời hay không?
Độc Nhãn thần tăng :
- Phòng thí chủ hãy nói.
Thổ Địa Công Phòng Vũ đưa tay chỉ Nhạc Hạc :
- Lão với thân phụ và sư phụ lão đệ này đều không có giao tình thâm hậu, không cần xin tội cho hắn, nhưng theo sự quan sát của lão, vị Nhạc lão đệ này không thể nào là hung thủ đã Gi*t hại Ngũ lão.
Độc Nhãn thần tăng :
- Nhưng phải có chứng cứ mới được.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Có nhiều khi suy luận theo tình lý cũng có thể xem như một chứng cứ.
Độc Nhãn thần tăng :
- Nghĩa là sao?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực cách đây mười năm bị năm kẻ gian mạo danh Ngũ lão sát hại, là một sự thật rõ ràng, vì Nhạc lão đệ này vì không hiểu sự thật nên định sát hại Ngũ lão để báo thù cha mà hắn đã thừa nhận mạo dụng danh tánh của sư phụ hắn để dụ Ngũ lão đến Quỷ bảo, theo thường tình, nếu hắn đã sát hại Ngũ lão thì không có lý do gì phủ nhận.
Độc Nhãn thần tăng :
- Suy luận của Phòng lão thí chủ không phải là không có lý, nhưng bổn hội không thể vì sự suy luận đó mà tha cho hắn.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Lão xin nói thêm một điều nữa, mong năm vị bình tĩnh suy xét, vị Nhạc lão đệ này bảo rằng hung thủ có để chữ trên vách núi và để lại một thanh đao và yêu cầu quý hội phái người đến kiểm chứng. Nếu hắn nói như vậy để mong thoát tội thì trước đó hắn có thể tự đề chữ trên vách đứng và để lại một thanh đao, nhưng nên vách đứng lại không có đề chữ và không thấy thanh đao, nếu hắn biết rõ trên vách đứng không hề có đề chữ và cũng không có thanh đao thì đâu dám đặt ra yêu cầu đó, hành động đó có khác gì không đánh mà tự khai? Cho nên có thể quả quyết rằng lúc trước hung thủ thật sự đã đề chữ và để lại thanh đao trên vách đứng, và sau này nghĩ rằng những thứ đó có thể chứng minh cho Nhạc lão đệ là kẻ vô tội nên lại lên đó tẩy xóa những vết tích.
Độc Nhãn thần tăng :
- Nhưng cầu treo đã đứt, trên vách đứng lại không phát hiện dấu vết gì hung thủ trở lại đỉnh núi bằng cách nào?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Thần tăng đã từng đến Quỷ bảo chưa?
Độc Nhãn thần tăng :
- Chưa!
Thổ Địa Công Phòng Vũ lại quay sang Thiên Hạc đạo nhân Lãnh Diện Quan Âm, Cửu Long lão nhân và Tam Bạch tiên sinh :
- Trong bốn vị, có vị nào từng đến Quỷ bảo?
Cửu Long lão nhân :
- Vào ngày khánh thành của Quỷ bảo, theo lời mời của Thần Quyền Đặng Thịnh Long lão có đến để chúc mừng, việc này đã cách nay lâu lắm rồi.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Về hình dáng của cây cầu treo, các hạ vẫn còn nhớ chứ?
Cửu Long lão nhân :
- Phòng huynh muốn nói...
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Chiều dài của cây cầu?
Cửu Long lão nhân :
- Dài khoảng ba mươi trượng.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Nếu bảo các hạ ném một vật nặng khoảng vài cân từ bên đây cầu sang đỉnh núi bên kia các hạ có làm được không?
Cửu Long lão nhân :
- Việc đó không khó.
Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :
- Nếu như vậy thì muốn lên đỉnh núi đó cũng không khó, chỉ cần chuẩn bị một sợi dây dài hơn ba mươi trượng, một đầu cột vào một móc sắt thì đủ rồi.
Cửu Long lão nhân :
- ý của Phòng huynh là ném móc sắt sang đỉnh núi bên kia để nó móc vào một thân cây hoặc tảng đá nào đó, thì có thể đu theo sợi dây và leo lên đỉnh núi.
Thổ Địa Công Phòng Vũ gật đầu :
- Đúng vậy!
Cửu Long lão nhân gật đầu :
- Không sai, đó là cách nhanh gọn nhất để lên đỉnh núi.
Thổ Địa Công Phòng Vũ quay sang Độc Nhãn thần tăng :
- Thần tăng nghĩ sao?
Độc Nhãn thần tăng lạnh lùng :
- Đây cũng chỉ là một suy luận, mà không phải chứng cứ!
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Không sai, đây chỉ là một suy luận nhưng đâu phải hoàn toàn không có khả năng?