(Thiếu một đoạn)
... người bạn mà hắn có đó là ai?
Thổ Địa Công :
- Hung thủ.
Lỗ Tiểu Phúc :
- Ồ!
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Hắn đã bị hung thủ mua chuộc làm thủ hạ, lần đó hắn cải danh thành Đô...
(Thiếu một đoạn
...
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Cho nên chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được Kim Húc, nếu không tính mạng của Nhạc Hạc khó mà bảo toàn.
Lỗ Tiểu Phúc :
- Chỉ cần hắn không đến Ngũ Lão phong, tạm thời sẽ không.. Ủa! ở đây có đường trải đá.
Đường trải đá chỉ rộng ba thước, mọc nhiều cỏ dại, đi thẳng vào một cánh rừng.
Thổ Địa Công Phòng Vũ dừng bước nhìn con đường trải đá, gật đầu :
- Chắc là đây rồi!
Lỗ Tiểu Phúc nhìn theo con đường trải đá đến tận cánh rừng, khẽ hỏi :
- Ngôi sơn thần miếu đó chắc ở trong rừng?
Thổ Địa Công lại gật đầu, ra dấu im lặng, rồi nhẹ nhàng bước vào con đường trải đá.
Lỗ Tiểu Phúc đi theo sau.
Hai sư đồ trong chớp mắt đã vào cánh rừng, tuy lúc này trời đã âm u, nhưng vừa vào trong rừng đã thấy một ngôi miếu hoang.
Ngôi miếu hoang này được xây dựa vách núi do bị bỏ hoang nhiều năm, nghiêng sang một bên, chỉ cần một cơn gió mạnh cũng đủ quật ngã nó.
Thổ Địa Công Phòng Vũ dừng bước nói với Lỗ Tiểu Phúc :
- Ngươi lẻn bọc ra phía sau miếu, đề phòng hắn thoát thân từ ngõ đó!
Lỗ Tiểu Phúc gật đầu nhẹ nhàng cất bước đi.
Thổ Địa Công Phòng Vũ chờ một lát đoán biết rằng Lỗ Tiểu Phúc đã đến phía sau miếu liền phóng mình hơn năm trượng đến trước cửa miếu.
Trong miếu rất yên lặng hình như chẳng có ai.
Thổ Địa Công Phòng Vũ lắng nghe giây lát không thấy động tịnh gì, liền nhíu mày lẩm bẩm :
- Hừ, chẳng lẽ tên Hắc Diện Yêu Đồng dám gạt ta?
Thì ra công lực của lão rất thâm hậu, trong vòng ba trượng có thể nghe rất rõ ràng nhịp thở của con người, bây giờ lão nghe rõ được trong miếu chẳng có ai, nên lẩm bẩm chửi mắng, rồi bước vào trong miếu.
Trong miếu vừa dơ vừa lộn xộn, tượng sơn thần đã tan nát từ lâu.
Nhưng lạ một điều giữa miếu đường lại có một cỗ quan tài!
Cỗ quan tài đã bắt đầu mục nát, hình như được đào từ dưới đất lên được đặt ở giữa miếu đường, giống như một người ૮ɦếƭ đang nằm yên ở đó. Thổ Địa Công ngạc nhiên đến trước cỗ quan tài nghiêng mình lắng nghe một hồi lại đưa tay đẩy nhẹ, rồi lên tiếng gọi :
- Tiểu mao đầu ngươi vào đây!
Lỗ Tiểu Phúc từ cửa sau bước vào, thần sắc cũng ngạc nhiên khi gặp cỗ quan tài, hỏi :
- Kim Húc không ở đây à?
Thổ Địa Công :
- Ừ!
Lỗ Tiểu Phúc nhìn cỗ quan tài :
- Sao lại có cỗ quan tài ở đây?
Thổ Địa Công :
- Ai mà biết!
Lỗ Tiểu Phúc :
- Ở ngôi sơn thần miếu này không thể có cỗ quan tài.
Thổ Địa Công :
- Đúng vậy?
Lỗ Tiểu Phúc :
- Có người ૮ɦếƭ nằm trong đó không?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Sư phụ chưa mở ra xem.
Lỗ Tiểu Phúc :
- Hãy mở ra xem sao?
Thổ Địa Công :
- Được, ngươi đến mở ra xem.
Dù sao tuổi của Lỗ Tiểu Phúc vẫn còn nhỏ, rất hoảng sợ khi đứng trước một người ૮ɦếƭ, nó sợ hãi lắc đầu :
- Thôi người ૮ɦếƭ có gì đâu mà xem!
Thổ Địa Công cười ha hả :
- Đồ vô dụng, cả người ૮ɦếƭ cũng không dám nhìn, sau nầy làm thế nào đi lại trên giang hồ.
Lỗ Tiểu Phúc :
- Không phải đệ tử không dám, mà là người ૮ɦếƭ rồi còn coi làm gì...
Thổ Địa Công cười :
- Biết đâu trong đó không có người ૮ɦếƭ.
Lỗ Tiểu Phúc nhún vai :
- Thì càng không cần coi.
Thổ Địa Công :
- Biết đâu trong đó có người còn sống.
Lỗ Tiểu Phúc ngạc nhiên :
- Người sống sao lại nằm trong quan tài?
Thổ Địa Công mỉm cười :
- Nằm ngủ trong quan tài thì thật là thoải mái, vừa êm ấm lại không sợ người khác đến quấy nhiễu.
Lỗ Tiểu Phúc phấn chấn nói khẽ :
- Sư phụ nghĩ rằng hắn... đang nằm trong quan tài?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Sư phụ không nghe thấy tiếng thở nhưng lúc nãy ta đẩy nhẹ một cái, thấy rất nặng.
Lỗ Tiểu Phúc :
- Vậy trong đó chắc chắn có một người đã ૮ɦếƭ.
Thổ Địa Công Phòng Vũ mỉm cười :
- Có thể nhưng cũng phải mở ra xem cho rõ ràng, ngươi mở ra đi.
Lỗ Tiểu Phúc do dự một lát, cắn môi :
- Sư phụ nhất định buộc đệ tử mở ra sao?
Thổ Địa Công gật đầu :
- Không sai, đây là cơ hội tốt để tập luyện cho ngươi gan dạ hơn.
Lỗ Tiểu Phúc :
- Người ૮ɦếƭ rồi thì rất hôi, sư phụ không sợ cái mùi hôi đó sao?
Thổ Địa Công :
- Không sợ!
Lỗ Tiểu Phúc không còn cách nào khước từ đành phải đến gần cỗ quan tài đưa tay đẩy cái nắp.
Mới xê dịch được vài tấc nhìn thấy một đôi chân trong cỗ quan tài liền hoảng sợ nhảy ra la lớn :
- Trời ơi, quả nhiên cớ người ૮ɦếƭ nằm trong đó.
Người đó mới ૮ɦếƭ không bao lâu, quần áo còn rất tươm tất, cũng không phát ra mùi hôi.
Thổ Địa Công cười :
- Thế nào rồi?
Trái tim của Lỗ Tiểu Phúc đập bình bịch vừa chỉ cái xác nằm trong quan tài vừa nói :
- Sư phụ hãy xem, hắn... hắn... hắn...
Thổ Địa Công :
- Hắn thế nào?
Lỗ Tiểu Phúc :
- Hắn là một người ૮ɦếƭ...
Thổ Địa Công mắng :
- Đồ vô dụng, làm gì phải sợ đến như vậy, lúc đánh cờ với ta lại hung hăng quá vậy?
Lỗ Tiểu Phúc rụt rè nhìn thêm một lần nữa :
- Hắn không phát ra mùi hôi, chỉ sợ là cương thi.
Thổ Địa Công Phòng Vũ cầm thanh trúc trượng đẩy nắp quan tài lên, hơi biến sắc ngạc nhiên :
- Không lẽ ૮ɦếƭ thật à?
Lỗ Tiểu Phúc không dám bước gần nữa, đứng ở ngoài xa mà hỏi :
- Sư phụ, hắn có phải là cương thi không?
Thổ Địa Công thận trọng :
- Không phải, ngươi qua đây xem?
Lỗ Tiểu Phúc vừa nghe được không phải là cương thi, liền gan dạ bước gần để xem xét chỉ thấy người ૮ɦếƭ nằm trong quan tài khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, tuy có một vết sẹo ở trên chân mày, giờ đây hai mắt lồi ra tướng mạo rất khó coi.
Lỗ Tiểu Phúc vừa thấy trên chân mày người ૮ɦếƭ có một vết sẹo, liền thất thanh :
- Sư phụ, hình như là sư huynh?
Thổ Địa Công Phông Vũ gật đầu.
Lỗ Tiểu Phúc kỉnh ngạc :
- Tại sao sư huynh lại ૮ɦếƭ?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Bị người ta Gi*t ૮ɦếƭ!
Lỗ Tiểu Phúc càng kinh ngạc hơn :
- Chẳng lẽ lại là hung thủ?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Không sai, hắn bị hung thủ dùng nội công chân lực chấn động tâm mạch...
Lỗ Tiểu Phúc :
- Sát nhân diệt khẩu?
Thổ Địa Công lại gật đầu.
Lỗ Tiểu Phúc :
- Nhưng hung thủ làm thế nào mà biết chúng ta lại đến tìm sư huynh?
Thổ Địa Công Phòng Vũ lắc đầu.
Lỗ Tiểu Phúc :
- Cái ૮ɦếƭ của sư huynh hình như chưa quá hai ngày, vậy có thể chứng minh rằng hung thủ đã biết được chúng ta sẽ đến tìm sư huynh, nên đã đến trước chúng ta để hạ thủ.
Đột nhiên Thổ Địa Công lên tiếng :
- Hắc Diện Yêu Đồng?
Lỗ Tiểu Phúc :
- Thế nào?
Thổ Địa Công trầm giọng :
- Chắc chắn là Hắc Diện Yêu Đồng thông báo với hung thủ. Hừ, sao sư phụ không nghĩ ra hắn cũng là một trong những bộ hạ của hung thủ.
Lỗ Tiểu Phúc :
- Nếu vậy chúng ta lập tức trở lại Hổ Nha sơn, có lẽ còn kịp để bắt hắn.
Thổ Địa Công Phòng Vũ lắc đầu :
- Không kịp rồi.
Lỗ Tiểu Phúc giậm chân :
- Nếu biết như vậy chúng ta nên mang cả hắn đến đây để hắn không thể thông báo với hung thủ được.
Thổ Địa Công Phòng Vũ không trả lời, đưa tay lục soát mình của Kim Húc, nhưng chỉ lục được một ít bạc vụn, không thấy một vật gì có thể làm manh mối được, liền thở dài :
- Tên hung thủ này thật ranh ma!
Lỗ Tiểu Phúc :
- Sư phụ thường dạy đệ tử rằng những vật quý giá nên lận vào trong lưng để đề phòng rơi rớt, sao không tìm trong lưng của hắn xem.
Nghe vậy Thổ Địa Công liền tháo sợi dây lưng của Kim Húc ra, quả nhiên phát hiện có một vật gì trong đó, liền xé sợi dây lưng ra lấy ra được một tờ giấy xếp ngay ngắn.
Mở tấm giấy ra, thì ra là một tấm ngân phiếu.
Một tám ngân phiếu có thể lĩnh được năm ngàn lạng bạc tại Hưng Ký tiền trang ở thành Lạc Dương.
Thổ Địa Công Phòng Vũ nở một nụ cười :
- Hừ! Đây có thể là thù lao của hung thủ đưa cho hắn, nhưng rất tiếc hắn không còn cơ hội để đi lãnh nữa.
Lỗ Tiểu Phúc mừng rỡ :
- Chúng ta có thể lần ra danh tánh của hung thủ từ tấm ngân phiếu này!
Thổ Địa Công :
- Không đơn giản như thế đâu.
Lỗ Tiểu Phúc :
- Hung thủ chắc chắn có gởi tiền tại Hưng Ký tiền trang ở thành Lạc Dương, nếu không Hưng Ký tiền trang sẽ không chi trả cho hắn tấm ngân phiếu này.
Thổ Địa Công :
- Không sai, nhưng hung thủ sẽ không dùng tên họ thật, nếu hắn dùng tên giả thì chúng ta không điều tra được gì cả!
Thổ Địa Công Phòng Vũ cất tấm ngân phiếu vào trong mình rồi xếp ngay ngắn thi thể của Kim Húc đậy nắp quan lại, thở dài :
- Tiểu mao đầu ngươi hãy nhớ!
Lỗ Tiểu Phúc :
- Việc gì?
Thổ Địa Công Phòng Vũ bằng một giọng nói nghiêm túc :
- Đây là kết quả của kẻ lầm dường lạc lối.
Lỗ Tiểu Phúc trang nghiêm :
- Sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ không như vậy đâu.
Thổ Địa Công Phòng Vũ quay ra khỏi miếu :
- Đi chúng ta đến Ngũ Lão hội xem sao...