Bán thế anh hùng - Chương 21

Tác giả: Tần Hồng

Cư cơ đồng run rẩy một hồi bỗng nhiên nhíu mày lại, vẻ mặt trắng bệch vươn tay la lớn :

- Đưa bảo kiếm đây, đưa hai tấm giấy vàng đây, bổn thần phải đến hậu sơn để lấy thuốc.

Tên chấp sự liền lấy thanh bảo kiếm được treo trên án thờ cùng hai tấm giấy vàng đưa cho hắn.

Sau khi nhận được bảo kiếm và giấy vàng, Cư cơ đồng liền xông ra khỏi Hổ gia miếu, múa máy thanh bảo kiếm chạy về phía hậu sơn.

Thổ Địa Công Phòng Vũ kéo áo Lỗ Tiểu Phúc nói khẽ :

- Tiểu mao đầu, đi theo hắn, xem hắn làm trò gì?

Lỗ Tiểu Phúc gật đầu, lẽn đi theo Cư cơ đồng.

Khoảng nửa tiếng sau chỉ thấy Cư cơ đồng tay cầm một gói gì được gói bằng giấy vàng múa máy thanh bảo kiếm chạy trở về.

Hắn trở vào trong miếu, quăng gói đồ lên án thờ, hai tay vịn vào án thờ, toàn thân lại bắt đầu run rẩy, trong miệng không ngừng kêu lên những tiếng quái dị.

Không bao lâu, Lỗ Tiểu Phúc cũng trở về, hắn kéo Thổ Địa Công Phông Vũ sang một bên, nói khẽ :

- Sư phụ, con xui quá.

Thổ Địa Công Phòng Vũ, liền cười hỏi :

- Thế nào?

Lỗ Tiểu Phúc :

- Chắc hôm qua hắn ăn thức ăn có dầu mỡ nhiều quá nên hôm nay mới múa máy vài cái liền bị tiêu chảy.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Cái gì?

Lỗ Tiểu Phúc :

- Hắn đến hậu sơn để đi tiêu đấy.

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Hèn chi hắn phải cần đến hai tấm giấy vàng, thì ra một tấm để làm chuyện đó.

Lỗ Tiểu Phúc :

- Sau khi hắn đi tiêu liền hái một số cây cỏ gần đó, chắc là thang thuốc theo lời của hắn để cho người bệnh uống.

Thổ Địa Công Phòng Vũ gật đầu, bỗng nhiên la lên một tiếng :

- Thật là tức ૮ɦếƭ!

Dứt lời liền bật ngửa, nằm ngay dưới đất.

- Trời đất, vị lão ông này ra sao rồi?

Mọi người phát hiện có một ông lão bỗng nhiên ngất xỉu ngã xuống liền quay lại quan sát.

Lỗ Tiểu Phúc hoảng sợ quỳ xuống, ôm chầm lấy mình của Thổ Địa Công la lớn :

- Gia gia! Gia gia!

Thổ Địa Công hai mắt trợn tròn, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Có người hoảng sợ la lên :

- Không xong rồi, vị lão ông này bị phong xù rồi.

Lỗ Tiểu Phúc quát :

- Nói bậy, gia gia của ta không hề bị phong xù!

Rồi lại ôm lấy Thổ Địa Công la lớn :

- Gia gia, gia gia bi sao rồi. Gia gia lúc nào cùng khỏe mạnh sao bỗng nhiên lại ngã bệnh?

Toàn thân Thổ Địa Công càng run rẩy mạnh hơn, đồng thời trong miệng không ngớt phát ra những tiếng kêu quái dị.

- Ồ, chẳng lẽ thần thánh nào vân du đến đây nhập vào mình của lão ông này?

- Không sai, không sai, các ngươi xem tình hình của lão cũng giống như Cư cơ đồng lúc trước.

- Mau mau thấp nhang đón tiếp vị thần linh này.

Trong chớp nhoáng nhiều người đến thấp nhang quỳ lạy Thổ Địa Công, và còn nhiều thiện nam tín nữ đang chen ở trong miếu cũng chạy ra xem bỏ lại Cư cơ đồng một mình ở lại trong miếu.

Nhưng Cư cơ đồng vẫn múa máy không ngừng.

Hắn không múa không được vì hiện giờ hắn đang là hóa thân của Hổ gia, hắn không thể theo mọi người ra ngoài miếu để xem việc gì xảy ra, nếu hắn ngưng múa mọi người sẽ biết hắn là cơ đồng giả.

Hắn vừa nhảy, vừa đập bàn quát lớn :

- Hỗn láo! Hỗn láo!

Một ông lão thấy Hổ gia nổi giận, vội vàng quỳ xuống lạy :

- Xin Hổ gia hãy nguôi cơn giận lôi đình, ở bên ngoài có một ông lão, ông ta... ông ta... không biết là hà phương thần thánh đã nhập vào mình ông ta, ông ta cũng đang múa máy!

Quả nhiên ở bên ngoài Thổ Địa Công đang múa máy, lão quơ tay quơ chân la lớn :

- Như ta đây chính thị Chung Nam Thổ Địa Thần!

- Ồ, thì ra là Thổ địa gia gia hiển linh!

Mọi người vừa mừng vừa sợ, vội vàng cúi lạy.

Thổ Địa Công múa máy một hồi bỗng nhiên vươn tay chỉ thẳng vào Cư cơ đồng trong miếu nộ quát :

- Súc sinh, ngươi thừa lúc bổn thần rời nhà đến Nam Thiên môn, cả gan trốn xuống trần gian quậy phá, còn không mau ra đây.

Tên chấp sự nghe vậy liền biến sắc sợ hãi :

- Bẩm thổ địa gia gia, ngài nói gì? Thổ gia thần...

Thổ Địa Công vừa nhảy vừa la :

- Nó là vật cưỡi của bổn thần... vì bổn thần phụng chỉ đến Nam Thiên môn, nên hắn mới trốn xuống trần gian. Bây giờ bổn thần đã đến, nó cả gan không ra nghinh tiếp chủ nhân. Các ngươi nói nó có đáng ૮ɦếƭ không?

Mọi người đều biết Thổ Địa Công thì cưỡi cọp nên vừa nghe Thổ Địa Công nói vậy mọi người đều tin lời của lão, đều nghĩ rằng Hổ gia thần quả thật quá ngạo mạn, chủ nhân đến rồi mà không ra nghinh tiếp.

Tên chấp sự quan sát thần sắc của mọi người liền chạy vào trong miếu, cúi lạy Cư cơ đồng :

- Hổ gia, chủ nhân của ngài đã đến, mời ngài mau ra đón tiếp.

Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu.

Cư cơ đồng đành phải vừa múa vừa nhảy ra, cúi sát mặt đất lạy Thổ Địa Công ba lạy.

Thổ Địa Công chỉ hắn mắng chửi :

- Súc sinh, ngươi có biết tội chưa?

Cư cơ đồng cúi đầu im lặng.

Thổ Địa Công vẫn vừa nhảy vừa la :

- Nghĩ tình ngươi xuống trần gian chưa làm việc xấu, bổn thần tha cho ngươi một phen. Nhưng ngươi đã đến trần gian thì nên đuổi tà trừ hại cho cư dân tại đây, tại sao yêu quái ngươi không bắt, lại ở đây quậy phá?

Mọi người nghe vậy, đều hoảng sợ đồng thanh :

- Sao hả, ở đây xuất hiện yêu quái à?

Yêu quái ở đâu vậy Thổ Địa Công?

- Yêu quái ở hướng đông bắc của núi này, nó là con hồ ly ngàn năm đã sắp thành tinh, hôm nay, nếu không diệt trừ nó, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày cư dân ở vùng này sẽ gặp nạn.

Mọi người càng hoảng sợ, liền hỏi :

- Vậy làm sao bây giờ?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Mọi người đừng sợ, hôm nay bản thần đã đến đây thì trước sau cũng phải trừ khử con yêu quái này.

Trong Lòng Cư cơ đồng thật giân dữ, rất muốn phản kháng nhưng trước hết sợ bị mọi người biết mình là Hổ gia giả sau lại sợ Thổ Địa Công là thần tiên thật, nên cuối cùng không dám phản kháng, cõng Thổ Địa Công từng bước từng bước đi xuống núi.

Mọi người thấy Hổ gia thần được cư dân kính nể hôm nay lại trở thành vật cưỡi của thổ địa gia gia, đều cảm thấy áy náy, nhưng nghĩ đến “ngài” nguyên là vật cưỡi của thổ địa gia gia lại cho đó là chuyện đương nhiên. Tức thì hơn mấy chục người ào ạt kéo xuống núi theo Thổ Địa Công.

Đường núi quanh co, Cư cơ đồng chân trước ngắn hơn chân sau nên đi thật khó khăn, nhưng vì sợ mọi người lột mặt nạ đành phải nhịn nhục bước tới, đi được hơn trăm bước đã mỏi mệt đến đổ mồ hôi trán.

Thổ Địa Công Phòng Vũ ngồi trên lưng của hắn, lại rất ung dung tự tại làm như muốn ngắm hết phong cảnh của vùng núi này.

Đi thêm hơn trăm bước nữa Cư cơ đồng đã thở hổn hển như bò hình như không thể chịu đựng được nữa.

Thổ Địa Công Phòng Vũ cho hắn một bạt tai chửi mắng :

- Súc sinh, ngươi trốn xuống trần gian mới mấy hôm đã ăn đến mập thây, đi không nổi rồi phải không?

Trong lòng Cư cơ đồng hoảng sợ, chỉ còn cách cố hết sức liền cưỡng bước nhanh hơn.

Lại đi được vài trăm bước, đã đến một triền núi, bỗng nhiên Thổ Địa Công Phòng Vũ nhảy xuống :

- Đến rồi, đến rồi!

Cư cơ đồng thở thật dài như trút được gánh nặng, nằm thở hổn hển dưới đất.

- Yêu quái ở đâu vậy?

Có người lớn tiếng hỏi.

Thổ Địa Công Phòng Vũ chỉ một vuông đất cát, vừa nhảy vừa la :

- Chính ở nơi đây, chính là ở chỗ sâu hơn ba thước của vuông đất này!

Một người khác hỏi :

- Làm thế nào để bắt được nó?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Đào lên! Đào lên!

- Được, chúng ta đi lấy cuốc đi.

Nói xong vừa định cất bước.

Thổ Địa Công Phòng Vũ đưa tay ngăn lại :

- Không cần!

Người kia liền dừng bước :

- Không dùng cuốc làm sao mà đào?

Thổ Địa Công Phòng Vũ nhảy một vòng rồi chỉ vào Cư cơ đồng :

- Vật cưỡi của bổn thần có nanh vuốt sắc nhọn như dao, để nó đào được rồi.

Nanh vuốt của cọp thì đương nhiên phải bén nhon, mọi người đều cảm thấy Thổ Địa Công có ý kiến thật hay nên đồng loạt nhìn về phía Hổ gia.

Cư cơ đồng than thầm trong bụng, nhưng tình hình diễn biến như vây, không biết làm thế nào nữa đành phải phát ra một tiếng gầm lớn nhảy đến vuông đất cát kia, hai bàn tay xòe ra như tay cọp cố gắng đào cát lên.

Ai ngờ dưới đất cát đã được gài bẫy, được chôn rất nhiều mảnh sứ vụn, Cư cơ đồng không ngờ được như vậy, các ngón tay liền bị cắt đứt chảy máu.

Có người la lên :

- Trời ơi! Hổ gia đã thọ thương.

Thổ Địa Công vừa nhảy vừa la :

- Không sao! Không sao! Vết thương nhỏ này không sao cả.

Cư cơ đồng đành phải đào tiếp.

Đào sâu khoảng ba thước, yêu quái quả nhiên hiện hình.

Đó là một con mèo ૮ɦếƭ.

Mọi người thấy vừa sợ, vừa nghi, hỏi :

- Đây là yêu quái sao?

Thổ Địa Công :

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Tên chấp sự lên tiếng :

- Hình như chỉ là một con mèo ૮ɦếƭ mà thôi!

Thổ Địa Công :

- Không phải đâu! Con yêu này là Hồ ly tinh ngàn năm, qua được bảy bảy bốn mươi chín ngày nữa sẽ thành tinh hại người!

Tên chấp sự không dám tranh luận với lão, hỏi :

- Bây giờ xử trí nó thế nào?

Có một lão ông tiếp lời :

- Đương nhiên phải bỏ nó vào chảo dầu, yêu quái thì phải vào chảo dầu mới ૮ɦếƭ được!

Thổ Địa Công :

- Không cần!

- Thổ địa gia gia có điều chi dạy bảo?

- Thổ Địa Công chỉ vào Cư cơ đồng :

- Con cọp này của bổn thần rất thích ăn thịt hồ ly, hãy để nó ăn đi.

Cư cơ đồng liền rùng mình.

Mọi người cũng cảm thấy ý kiến này của Thổ địa gia gia hình như không ổn, hiện giờ Cư cơ đồng tuy là hóa thân của Hổ gia, nhưng thân thể vẫn là của Cư cơ đồng, bây giờ bắt Cư cơ đồng nuốt con hồ ly tinh này vào bụng thì hắn làm sao chịu đựng được?

Tên chấp sự nguyên là đồng đảng của Cư cơ đồng, hai người toa rập với nhau, lừa đảo mọi người, hắn không nhẫn tâm nhìn Cư cơ đồng chịu sự đọa đây như vậy, liền bước tới cúi lạy :

- Thổ địa gia gia, Cư cơ đồng tuy là hóa thân của Hổ gia, nhưng hắn cũng chỉ là người, xin ngài...

Thổ Địa Công vung tay áo lên quát :

- Tránh ra, không có việc của ngươi.

Tên chấp sự như bị gió thổi bạt, tức thì ngã xuống ngửa mặt lên trời.

Thổ Địa Công đến đá vào đít của Cư cơ đồng quát lớn :

- Súc sinh, ngươi vẫn thích ăn thịt hồ ly mà, bây giờ món ngon ở trước mặt, ngươi còn khách sáo làm gì, ăn mau!

Cư cơ đồng cúi đầu đứng im, toàn thân run rẩy.

Thổ Địa Công giận dữ :

- Ăn mau, ăn mau!

Cư cơ đồng nào dám ăn, cứ không ngừng run rẩy.

Thổ Địa Công nắm cổ hắn, lôi hắn đến trước con mèo ૮ɦếƭ.

- Ăn mau, nếu không ta đánh ૮ɦếƭ ngươi!

Nói xong liền đè hắn xuống, muốn ૮ưỡɳɠ éρ hắn.

Cư cơ đồng hoảng sự, cố rút đầu thoái lui, gượng nói run rẩy :

- Thổ địa gia gia, xin ngài tha mạng.

Thổ Địa Công cười lạnh lùng :

- Hay cho tên súc sinh, ta cho ngươi ăn món mà ngươi ưa thích, chứ đâu có lóc thịt của ngươi mà ngươi van xin làm gì?

Cư cơ đồng vẫn van xin :

- Thổ địa gia gia, không dám giấu giếm nữa, ta.... ta... ta là giả...

Thổ Địa Công :

- Cái gì?

Cư cơ đồng cà lăm :

- Ta ta là Hổ gia giả... giả, không phải là thật.

Thổ Địa Công :

- Lớn tiếng một chút, ta nghe không rõ lắm, ngươi nói gì vậy?

Cư cơ đồng đỏ mặt, lớn tiếng :

- Ta là Hổ gia giả, không phải thật đâu.

Thổ Địa Công lắc đầu :

- Vẫn nghe chưa rõ, lớn tiếng một chút nữa.

Cư cơ đồng đành phải la thật lớn :

- Ta là Hổ gia giả, không phải Hổ gia thật.

Thổ Địa Công cười ha hả, quay nhìn mọi người :

- Tất cả nghe rõ chưa?

Lúc Cư cơ đồng van xin được tha, mọi ngời đã nhìn được hắn là Hổ gia giả, bây giờ ai ai cùng lộ vẻ phẫn nộ, mấy chục đôi mắt đều nhìn về hắn, muốn đánh hắn một trận.

Thổ Địa Công cười ha hả, cúi xuống hỏi hắn :

- Như vậy, tên họ của ngươi là gì?

Cư cơ đồng lẩm bẩm :

- Ta.... ta họ Cư, tên là Thuận An...

Thổ Địa Công mỉm cười, hỏi tiếp :

- Có ngoại hiệu gì?

Cư cơ đồng :

- Hắc Diện Yêu Đồng.

Thổ Địa Công cười :

- Kim Húc ở đâu?

Hắc Diện Yêu Đồng tức thì biến sắc, run rẩy :

- Ngài... ngài là ai?

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Từ đầu ta đã nói với ngươi, bổn thần là Chung Nam Thổ Địa Công.

Khuôn mặt đen của Hắc Diện Yêu Đồng đã biến thành khuôn mặt trắng bệch, nói tiếp :

- Thì ra ngài... là sư phụ của Kim Húc...

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Hắn ở đâu?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc