Bán thế anh hùng - Chương 20

Tác giả: Tần Hồng

Cảnh Huệ Khanh :

- Nói vậy tất cả hành động của chúng ta đều nằm trong tầm mắt của họ.

Rồi nàng cũng kể lại một lượt tình hình trong hang động lúc nãy.

Nhạc Hạc nghe xong thở dài :

- Tiểu đệ đã liên lụy tỷ tỷ, tiểu đệ thật có lỗi.

Cảnh Huệ Khanh :

- Đừng nói như vậy.

Nhạc Hạc :

- Chúng ta làm gì bây giờ?

Cảnh Huệ Khanh :

- Chờ đợi.

Nhạc Hạc :

- Chờ đợi cái gì?

Cảnh Huệ khanh :

- Chờ đợi sự an bài của số mệnh, nếu số chúng ta không ૮ɦếƭ, thì sẽ có cứu tinh.

Nhạc Hạc :

- Theo tình hình này, dù cho gia sư đến đây cũng vô dụng.

Cảnh Huệ Khanh :

- Còn một người khác.

Nhạc Hạc :

- Ai?

Cảnh Huệ Khanh :

- Thổ Địa Công Phòng Vũ.

Nhạc Hạc :

- Phòng lão tiền bối có thể cứu chúng ta sao?

Cảnh Huệ Khanh :

- Rất có thể, tiền bối đã hứa với chúng ta sẽ đi tìm Kim Húc, chỉ cần tìm được Kim Húc thì sẽ cứu được chúng ta.

Nhạc Hạc gượng cười :

- Nhưng biết có tìm được không?

Cảnh Huệ Khanh :

- Tri đồ Mạc nhược sư, Phòng tiền bối muốn tìm Kim Húc, thì dễ dàng hơn ta nhiều...

Thổ Địa Công Phòng Vũ quả thật đang tìm kiếm Kim Húc, lão và tiểu đồ đệ Lỗ Tiểu Phúc đang trên đường về hướng nam.

Ngày hôm sau, khi Nhạc, Cảnh hai người rời khỏi Chung Nam sơn, Thổ Địa Công Phòng Vũ liền phái Lỗ Tiểu Phúc đến Trường An một chuyến. Lúc trở về, Lỗ Tiểu Phúc vui mừng báo cáo với sư phụ đã hỏi thăm được tin tức của Hắc Diện Yêu Đồng. Thổ Địa Công Phòng Vũ cho rằng tìm được Yêu Đồng thì sẽ tìm được Kim Húc, hai sư đồ liền thu xếp xuống núi.

Đi khoảng tám chín ngày đã đến Hổ Nha sơn ở Hổ Bắc.

Hai sư đồ định lập tức lên núi nhưng thấy trời đã tối nên ở lại chân núi tá túc một hộ tiều gia.

Sau bữa cơm tối, hai sư đồ cùng lão tiều phu ngồi trò chuyện trong phòng khách.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Nghe nói trên núi mới xây được một tòa Hổ gia miếu, đúng vậy không?

Lão tiều phu :

- Có, lão huynh từ xa đến sao lại biết việc này?

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Nghe người khác kể lại mà.

Lão tiều phu :

- Không lẽ lão huynh định đến Hổ gia miếu để cầu bái Hổ gia?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Đúng vậy, lão nghe nói Hổ gia rất linh thiêng...

Lão tiều phu :

- Không sai, không sai, linh thiêng lắm. Mấy hôm trước ta nhìn thấy Hổ gia trị lành cái chân què của một thanh niên, bây giờ tiếng tăm của Hổ gia rất vang dội, mỗi ngày có đến ba bốn trăm người lên núi để cúng bái.

Thổ Địa Công Phòng Vũ kinh ngạc hỏi :

- Ồ! Hổ gia trị lành cái chân què bằng cách nào?

Lão tiều phu :

- Hổ gia chỉ phun một ngụm nước thánh vào cái chân què đó, cái chân liền trở nên lành lặn.

Thổ Địa Công Phòng Vũ chặc lưỡi :

- Không ngờ có việc như vậy, nghe nói Hổ gia còn chữa khỏi cho nhiều bệnh nhân đã hết thuốc chữa, có thật như vậy không?

Lão tiều phu :

- Không sai chút nào. Hổ gia còn có thể giải quyết nhiều nghi vấn, kẻ mất của được Hổ gia chỉ điểm liền tìm lại được của bị mất, người tìm thân nhân được Hổ gia chỉ điểm cũng tìm được thân nhân, thật là xin gì được nấy, linh thiêng lắm.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Hổ gia thần chỉ điểm cho người ta bằng cách nào?

Lão tiều phu :

- Nói bằng phù cơ.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Là thế nào?

Lão tiều phu :

- Hổ gia hiển linh, nhập vào người của một cơ đồng, mượn miệng của cơ đồng nói ra.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Thì ra như thế.

Lão tiều phu kể tiếp :

- Bắt đầu như thế này, ở gần chỗ của lão, có một vị Lưu viên ngoại, ông ta có một đứa con trai độc nhất tên là Lưu Thế Hồng, có một đêm Lưu Thế Hồng nằm mơ, mơ thấy một con cọp đến trước mặt hắn, con cọp nói với hắn ngài là hổ gia thần, muốn lưu lại ở Hổ Nha sơn, mong Lưu gia ủng hộ xây một tòa Hổ gia miếu, sau khi Lưu Thế Hồng tĩnh dậy, liền đem câu chuyện thưa lại với cha. Lưu viên ngoại cho là hoang đường, không thèm đếm xỉa, nào ngờ hôm sau, Lưu Thế Hồng bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, miệng sùi bọt trắng, Lưu viên ngoại hoảng sợ liền mời đại phu đến chẩn trị, nhưng qua sự chẩn trị của nhiều đại phu đều không chẩn đoán ra Lưu Thế Hồng mắc bệnh gì, vài hôm sau Lưu viên ngoại mới nhớ đến câu chuyện mà con mình đã kể hôm nọ, liền thấp nhang van vái Hổ gia, hứa rằng nếu làm cho Lưu Thế Hồng khỏi bệnh thì sẽ khởi công xây dựng một tòa Hổ gia miếu ở Hổ gia sơn.

Thổ Địa Công Phòng Vũ gật đầu, hỏi :

- Rồi thế nào nữa?

Lão tiều phu :

- Lúc khánh thành tòa Hổ gia miếu, đột nhiên có một thanh niên ở xứ khác điên điên khùng khùng, chạy lên trên núi bảo rằng là hóa thân của Hổ gia thần, lúc đầu mọi người còn chưa tin hắn là cơ đồng mà Hổ gia thần sẽ nhập vào, có một người hỏi hắn :

- Nếu ngươi là Hổ gia thần, vậy có biết quả phụ họ Lữ hiện giờ ở đâu không?

Lão nói đến đây, ngừng một lát, nói tiếp :

- Câu chuyện quả phụ họ Lữ là như thế này, hai năm trước chồng nàng qua đời, vì nàng có một chút nhan sắc nên luôn có những người không được đàng hoàng đến tìm nàng, nhưng nàng cũng giữ được phụ đạo, không làm ra những việc bại hoại đạo đức, nhưng cách đây nửa năm, nàng bỗng nhiên mất tích, người thân của nàng tìm kiếm khắp nơi vẫn không có tin tức, mọi người đều tưởng rằng nàng chịu không nổi sự cô đơn, đã bỏ nhà theo trai.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Kết quả không phải?

Lão tiều phu :

- Không sai, người đó vừa hỏi Hổ gia thần, người liền nói rằng quả phụ họ lữ đã bị người ta mưu sát, thi thể được bỏ vào một cái giếng cổ cách nhà không xa lắm, mọi người liền chạy đến giếng cổ xem xét, quả nhiên vớt lên được một bộ hài cốt, sau việc đó, mọi người mới tin rằng tên cơ đồng đó quả đúng là hóa thân của Hổ gia thần, hiện giờ hắn ngày đêm ở trong Hổ gia miếu chuyên nói giùm những điều mà Hổ gia muốn nói.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Hắn tên là gì?

Lão tiều phu :

- Hắn họ Cư, mọi người đều gọi hắn là Cư cơ đồng.

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Nếu ta có việc cầu xin Hổ gia thần, hắn có thể lập tức phù cơ không?

Lão tiều phu :

- Đương nhiên.

Thổ Địa Công Phòng Vũ mỉm cười :

- Vây thì tốt quá. Hổ gia thần linh thiêng như vậy, lão đã có hy vong tìm lại đứa con.

Lão tiều phu :

- Lão huynh có một đứa con bị mất tích à?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Đúng vậy, lão có một thằng con bất hiếu đã bỏ nhà ra đi hơn mười năm rồi, sống ૮ɦếƭ không rõ, cần phải nghe người ta nói rằng trên Hổ Nha sơn có vị Hổ gia thần rất linh ứng, nên lão từ xa xôi đến đây định sáng mai sẽ lên núi cầu xin.

Lão tiều phu :

- Được! Hổ gia thần nhất định sẽ chỉ ra tung tích của lệnh lang!

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Cũng mong như thế.

Lão mỉm cười đứng dậy nói với Lỗ Tiểu Phúc :

- Tiểu mao đầu, bây giờ còn sớm chúng ta đi tản bộ một chút.

Nói xong hai sư đồ liền rời khỏi nhà tiều phu đi tản bộ ở dốc núi gần đó.

Lỗ Tiểu Phúc :

- Sư phụ, hắn có thật là hóa thân của Hổ gia thần hay không?

Thổ Địa Công Phòng Vũ lắc đầu :

- Không, đó chỉ là trò lừa bịp người!

Lỗ Tiểu Phúc :

- Nhưng hắn có thể chữa bệnh cho người khác lại có thể chỉ ra tung tích của quả phụ họ Lữ, những bản lĩnh đó từ đâu mà có?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Bệnh nhân là đồng đảng của hắn, quả phụ ho Lữ là do hắn Gi*t!

Lỗ Tiểu Phúc xoe tròn đôi mắt hiểu ra :

- Ồ!...

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Hắn là tên bịp bợm, mượn danh của Hổ gia thần lừa bịp bá tánh để đạt mục đích lừa gạt tiền tài!

Lỗ Tiểu Phúc :

- Đáng ghét!

Thổ Địa Công phòng Vù bỗng nhiên dừng bước, mỉm cười :

- Tiểu mao đầu, ngươi bảo ta là ai?

Lỗ Tiểu Phúc ngạc nhiên :

- Là sư phụ!

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :

- Ta muốn hỏi, ngoại hiệu của ta là gì?

Lỗ Tiểu Phúc :

- Thổ Địa Công!

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Thổ Địa Công cưỡi con gì?

Lỗ Tiểu Phúc :

- Nghe nói Thổ Địa Công thật thì cưỡi con cọp.

Thổ Địa Công Phòng Vũ cười ha hả :

- Đúng vậy, lần này Hổ gia thần gặp Thổ Địa Công, hắn sẽ mệt đấy!

Lỗ Tiểu Phúc :

- Sư phụ định xử trí hắn ra sao?

Thổ Địa Công Phòng Vũ bỗng nói khẽ :

- Bây giờ, ngươi hãy làm cho ta một việc!

Lỗ Tiểu Phúc :

- Việc gì?

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Bắt một con mèo!

Lỗ Tiểu Phúc ngạc nhiên :

- Bắt mèo để làm gì?

Thổ Địa Công Phòng Vũ nói khẽ vào tai hắn vài câu, Lỗ Tiểu Phúc vừa nghe vừa gật đầu mỉm cười, rồi cất bước đi nhanh.

Hôm sau hai sư đồ tạm biệt lão tiều phu đi theo bọn người đến Hổ gia miếu cúng bái lên núi.

Đi khoảng hai, ba dặm đã đến Hổ gia miếu.

Hổ gia miếu được tọa lạc trên một vách núi được xây dựng khá tỉ mỉ, đại điện có thể chứa vài chục người và hiện giờ đang có mấy chục người đứng chật trong đại điện.

Thổ Địa Công thấy Hổ gia miếu được xây dựng đẹp đẻ như vậy, liền chửi thầm :

- Súc sinh, chẳng qua ngươi chỉ là vật cưỡi của ta, lại dám ở một tòa miếu đẹp đẽ như vậy.

Lỗ Tiểu Phúc cười :

- Đúng vậy, Thổ Địa Công là chủ nhân của Hổ gia thần nhưng bây giờ Hổ gia thần lại khí phách hơn chủ nhân của mình.

Hai sư đồ chen lại gần cửa miếu chỉ thấy trong miếu quả nhiên thờ phụng một con hổ, nhưng hương hoa khá nhiều, không thua gì những tòa miếu lớn.

Lúc này tên Cư cơ đồng miệng đang nhả bọt trắng đứng trước án thờ múa may loạn xạ, hình như Hổ gia thần đã nhập vào mình hắn.

Những người đứng nhìn xung quanh, ai nấy sắc mặt đều nghiêm túc, ra vẻ rất thành khẩn.

Thổ Địa Công quan sát một hồi liền hỏi một trung niên đại hán đứng cạnh :

- Xin hỏi Hổ gia thần đang nói gì?

Trung niên đại hán nói khẽ :

- Ngài đang đánh lộn với quỷ tốt!

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Ồ! Sao lại đánh lộn với quỷ tốt?

Trung niên đại hán chỉ một người phụ nữ đứng gần án thờ :

- Người chồng của phụ nữ này đang bị bệnh nặng, hôm nay đến cầu cứu Hổ gia, Hổ gia liền hạ giá đến nhà của bà ta, thì thấy có tên quỷ tốt đang dẫn chồng của bà ta về âm phủ, Hổ gia cho rằng hắn còn chưa đáng ૮ɦếƭ liền đánh vật với hai tên quỷ tốt, nhìn ngài đang múa máy không ngừng, chứng tỏ ngài đang vật lộn quyết liệt với bọn quỷ tốt.

Thổ Địa Công Phòng Vũ :

- Thì ra là thế!

Nói đến đây bỗng thấy Cư cơ đồng hét lên một tiếng :

- Sát!

Tức thì chấm dứt sự múa máy kịch liệt, hai tay vịn vào án thờ, toàn thân run rẩy.

Một tên chấp sự đứng cạnh án thờ thấy vậy liền tươi cười :

- Tốt quá, chồng của bà gặp may rồi, Hổ gia đã Gi*t được hai tên quỷ tốt.

Người phụ nữ mừng đến rớt nước mắt, liền quỳ xuống bái tạ Cư cơ đồng.

Tên chấp sự nói tiếp :

- Bây giờ hãy đứng dậy đi, đến xin Hổ gia một thang thuốc cho chồng bà uống.

Người phụ nữ liền đứng dậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc