Bán thế anh hùng - Chương 19

Tác giả: Tần Hồng

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta mai phục ở Quỷ bảo đã nhiều năm, đương nhiên phải biết cách mở cửa nhưng nếu các ngươi nghĩ rằng Ngũ lão là do ta Gi*t thế thì sai rồi, chính Nhạc Hạc muốn Gi*t Ngũ lão để trả thù cho cha, ta không cần thiết phải làm việc đó.

Cửu Long lão nhân lại quay sang Tam Bạch tiên sinh :

- Chúng ta nên phái người đến Quỷ bảo xem xem, nếu như trên vách đứng quả thật có những dòng chữ...

Cảnh Huệ Khanh :

- Chính các ngươi đi cũng không xong, phái người đi càng không xong.

Cửu Long lão nhân ngạc nhiên :

- Tại sao?

Cảnh Huệ Khanh :

- Cây cầu treo nối với Quỷ bảo đã bị gãy, muốn bay lên đỉnh núi cao hơn ba trăm trượng không phải là việc dễ dàng.

Cửu Long lão nhân :

- Tại sao cây cầu lại gãy?

Cảnh Huệ Khanh :

- Bọn ta vì muốn nhốt Ngũ lão lại, thừa lúc họ vừa qua khỏi cây cầu liền phá hoại cây cầu treo.

Cửu Long lão nhân nhíu mày :

- Ngọn núi đó bốn bề đều là vách đứng, nếu không có cây cầu treo quả thật không thể nào...

Tam Bạch tiên sinh suy nghĩ giây lát, bỗng nhiên ngước mắt, lắng nhìn Cảnh Huệ Khanh :

- Cảnh cô nương, dù các ngươi có phải là hung thủ đã Gi*t hại Ngũ lão không, ngươi cũng phải chịu tạm giam tại Ngũ Lão hội bởi vì...

Cảnh Huệ Khanh lạnh lùng cắt ngang :

- Không. ta còn chưa muốn ૮ɦếƭ, ta không thể chịu sự giam giữ của các ngươi.

Tam Bạch tiên sinh trầm giọng :

- Nếu các ngươi không có Gi*t người thì ngươi không cần sợ hãi, bổn hội sẽ điều tra triệt để vụ án này, chắc chắn không để người vô tội nào hàm oan.

Cảnh Huệ Khanh lắc đầu :

- Các ngươi không thể nào hiểu được, cho dù các ngươi có tin rằng bọn ta bị vu oan, thì người của Ngũ đại phái cùng không chịu tin, nếu ta chịu sự giam giữ thì không quá nửa tháng Nhạc Hạc và ta sẽ bị Ngũ Lão hội xử tử, ta còn mối thù chưa trả được, không muốn ૮ɦếƭ một cách oan uổng như vậy.

Tam Bạch tiên sinh :

- Việc này còn liên quan đến Thiên Ngoại Quái Tẩu, trước khi bổn hội mời được Thiên Ngoại Quái Tẩu, thì chưa phán tội các ngươi, ngươi cứ yên tâm.

Cảnh Huệ Khanh lại lắc đầu :

- Chưởng môn của Ngũ đại phái đều đã bị ૮ɦếƭ, sự nóng giận của họ khó lường được, ta không thể nghe lời của ngươi được.

Cửu Long lão nhân phẫn nộ :

- Ngươi muốn thế nào?

Cảnh Huệ Khanh :

- Lập tức phóng thích Nhạc Hạc và mẫu thân của hắn, sau đó ta sẽ trao trả ba con tin cho các ngươi.

Cửu Long lão nhân :

- Ngươi phải hiểu rõ đó là điều không thể làm được.

Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng :

- Phụ thân của Nhạc Hạc bị Gi*t, bây giờ lại bị hung thủ giá họa, các ngươi không để hắn đi truy tìm hung thủ, lại dùng mẫu thân của hắn để buộc hắn nộp mình, các ngươi thử hỏi lương tâm, làm như vậy có đúng hay không?

Cửu Long lão nhân :

- Người phát thiệp mời Ngũ lão đến Quỷ bảo là Thiên Ngoại Quái Tẩu, các ngươi lại thừa nhận có ý đồ muốn Gi*t hại Ngũ lão bây giờ Ngũ lão đã ૮ɦếƭ, các ngươi đương nhiên trở thành kẻ bị tình nghi, nếu các ngươi tự nhận là vô tội thì hãy chịu sự điều tra của bổn hội.

Cảnh Huệ Khanh :

- Vấn đề là ta biết rằng Ngũ Lão hội không thể nào tìm ra sự thật, các ngươi chỉ có thể xử tử bọn ta một cách mù quáng dưới áp lực nặng nề của Ngũ đại phái.

Cửu Long lão nhân :

- Không, ta dám dùng danh dự cả đời ta để bảo đảm, nếu không có chứng cứ chắc chắn bổn hội sẽ không dễ dàng xử tội bất kỳ một ai.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi có thể làm chủ?

Cửu Long lão nhân :

- Ngũ vị Phó hội chủ lúc nào cũng cùng ý kiến với nhau.

Cảnh Huệ Khanh :

- Các ngươi có thể tự ra quyết định mà không màng đến áp lực của Ngũ đại phái hay sao?

Cửu Long lão nhân né tránh câu hỏi :

- Nếu Ngũ đại phái không tôn trọng bọn ta sao lại mời bọn ta làm Phó hội chủ?

Cảnh Huệ Khanh :

- Trong những trường hợp khác họ có thể rất tôn trọng ngũ vị Phó hội chủ nhưng trong việc này e rằng không được như vậy.

Nàng nói đến đây bỗng phát hiện sợi dây được thả lõng để tuột xuống núi đang bị kéo căng, biết có người đang trèo lên liền giả vờ không biết nói tiếp :

- Cho nên việc đảm bảo bằng nhân cách của ngươi đối với ta không thể tin được, ta vẫn mong rằng các ngươi hãy phóng thích mẹ con Nhạc Hạc, để bọn ta xuống núi sẽ có một ngày bọn ta bắt được hung thủ giao cho Ngũ Lão hội.

Cửu Long lão nhân lắc đầu :

- Không thể nào, cái ૮ɦếƭ của Ngũ lão các ngươi đang bị tình nghi, trước khi điều tra rõ ràng, không thể phóng thích các ngươi được.

Cảnh Huệ Khanh :

- Vậy thì không cần bàn nữa.

Hình như Cửu Long lão nhân cũng phát hiện đang có người trèo lên núi bằng sợi dây, muốn tập kính Cảnh Huệ Khanh từ sau lưng, hắn nhìn sợi dây đang bị kéo căng mỉm cười :

- Bọn ta không thả người, ngươi cùng không thể thả ba con tin, có phải không?

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

- Đúng!

Cửu Long lão nhân :

- Kéo dài tình hình như vậy, làm sao giải quyết sự việc?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta thà ૮ɦếƭ không lui!

Tam Bạch tiên sinh :

- Cảnh cô nương, ngươi ngoan cố quá, chẳng lẽ ngươi cho rằng bọn ta đã không còn cách để đối phó với ngươi sao?

Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng :

- Các ngươi có thủ đoạn gì cứ mang ra hết đi!

Nói đến đây, thanh chủy thủ trên tay nàng đã từ từ di động đến sợi dây chuẩn bị cắt đứt sợi dây.

Tam Bạch tiên sinh tưởng rằng nàng không phát hiện được việc đó, bỗng thấy nàng muốn cắt đứt sợi dây liền hoảng sợ thất thanh :

- Ngừng tay.

Cảnh Huệ Khanh cười giòn :

- Không thể được!

Thanh chủy thủ trên tay nàng cắt ngang một cái, sợi dây đã đứt lìa.

- Ui da!

Dưới vách đứng, vọng lên một tiếng kêu thảm khốc, không còn nghi ngờ gì nữa, người muốn đánh lén nàng đã rớt xuống dưới núi.

Cửu Long lão nhân giận dữ :

- Tiện tỳ, ngươi quá ác độc.

Cảnh Huệ Khanh lại cầm chủy thủ kê vào tim của trung niên hòa thượng, và dùng tay trái lau sạch những nét hóa trang giả dạng :

- Nếu để hắn trèo lên đây tập kích ta thì không ác độc à?

Cửu Long lão nhân giận quá, liền quay sang hỏi Tam Bạch tiên sinh :

- Tiện tỳ này thật ngoan cố, nên giải quyết thế nào đây?

Tam Bạch tiên sinh mỉm cười :

- Đừng vội, để ta khuyên ả một lần nữa.

Rồi tằng hắng một tiếng, mỉm cười :

- Cảnh cô nương, ta hỏi ngươi một câu. Ngươi có hận Thần Quyền Đặng Thịnh Long không?

Cảnh Huệ Khanh :

- Còn phải hỏi.

Tam Bạch tiên sinh :

- Tại sao lại hận hắn.

Cảnh Huệ Khanh :

- Vì hắn đã Gi*t tỷ tỷ của ta.

Tam Bạch tiên sinh :

- Được chỉ vì hắn đã Gi*t hại tỷ tỷ của ngươi, cho nên ngươi hận hắn, mong tìm được hắn để trả thù, ta nói cho ngươi biết, ba con tin đang bị ngươi khống chế cũng có cha mẹ, anh em và vợ con, nếu ngươi Gi*t họ, thử hỏi...

Cảnh Huệ Khanh cắt ngang :

- Ta không có ý định Gi*t ba người này, trừ khi các ngươi ép buột ta!

Tam Bạch tiên sinh :

- Dù bọn ta có ép buộc ngươi, ngươi cũng không thể Gi*t ૮ɦếƭ họ.

Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng, nói :

- Vậy sao?

Tam Bạch tiên sinh nghiêm túc :

- Bọn họ chỉ là chấp hành võ sĩ của Ngũ Lão hội, tất cả hành động đều theo lệnh của Ngũ Lão hội, bản thân họ không thù không oán với ngươi, ngươi nỡ lòng nào Gi*t họ? Rồi nhìn cha mẹ, anh em, vợ con của họ đau lòng khóc lóc vì họ? Ngươi là người từng nếm mùi những sự đau khổ này, không lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn người khác chịu sự đau khổ như vậy sao?

Cảnh Huệ Khanh im lặng.

Những lời nói vừa rồi, quả thật khiến nàng cảm động, cái ૮ɦếƭ thê thảm của tỷ tỷ đã đem đến cho nàng sự đau khổ tột cùng, bây giờ nàng đâu có thể Gi*t hại những người không thù không oán với mình, để cho người thân của họ cũng chịu sự đau khổ như vậy?

Tam Bạch tiên sinh thấy suy nghĩ của năng đã bắt đầu lung lay, liền nói tiếp :

- Nếu bọn ta ép buộc ngươi, thì ngươi có thể Gi*t bọn ta, đó là oán hữu đầu, trái hữu chủ.

Nói đến đây người đã phóng tới như tia chớp, từ trên không phóng ra một chưởng.

Lúc đó nếu Cảnh Huệ Khanh muốn Gi*t trung niên hòa thượng vẫn còn kịp lúc, nhưng nàng không nỡ hạ thủ, thấy đối thủ phóng tới, chỉ còn cách né sang một bên, tay phải cầm thanh chủy thủ đâm tới nhắm vào mình đối phương.

Nhưng thanh chủy thủ vừa ᴆụng đến áo của đối phương thì mạch môn đã bị nắm giữ.

Nàng liền cảm thấy toàn thân uể oải mất sức, thanh chủy thủ đã rớt xuống dưới đất.

Tam Bạch tiên sinh cười :

- Xong rồi, bây giờ có thể đi theo ta được chứ?

Nói xong liền kéo nàng vào trong hang động, đi về Ngũ Lão hội.

Cảnh Huệ Khanh hoảng sợ giận dữ, mở miệng chửi bới :

- Lão thất phu không biết xấu hổ! Hèn gì sư phụ ta không thích ngươi, thì ra ngươi là một tên đê tiện gian xảo....

Mặc kệ lời la mắng của nàng, Tam Bạch tiên sinh vẫn kéo nàng đi hết hang động, tới tòa nhà Ngũ Lão hội, cuối cùng đã đến trước cửa mật thất.

Độc Nhãn thần tăng, Thiên Hạc đạo nhân, Lãnh Diện Quan Âm nghe tiếng cùng chạy ra, họ thấy Tam Bạch tiên sinh đã bắt được Cảnh Huệ Khanh đều rất hân hoan.

Thiên Hạc đạo nhân cười hỏi :

- Vị cô nương này là Cảnh Huệ Khanh à?

Tam Bạch tiên sinh :

- Đúng vậy, ả rất xảo quyệt, cần dùng dây xích để xích ả lại.

Vừa nói vừa kéo nàng vào trong mật thất.

Nhạc Hạc đang ngồi trên mặt đất ở giữa mật thất.

Tay phải của hắn bị khóa bởi một chiếc vòng sắt, nối liền với một sợi dây xích dài khoảng bốn thước, đầu kia được nối vào thanh sắt chôn ở góc tường.

Những νũ кнí mà hắn mang theo đã bị tịch thu, hắn đã trở thành tên tù tội.

Hắn thấy Cảnh Huệ Khanh cũng bị bắt, tinh thần kích đông tột độ, đứng dậy :

- Tỷ tỷ, sao tỷ tỷ không trốn?

Cảnh Huệ Khanh không lên tiếng trả lời.

Tam Bạch tiên sinh kéo nàng vào một góc tường khác, cầm lên một sợi dây xích khác khoá tay phải của nàng lại, mới buông mạch môn của nàng ra, cười nói :

- Chút nữa ta sẽ cho hạ nhân mang đến các thứ mà bọn ngươi cần.

Cảnh Huệ Khanh hét lên :

- Ta chỉ cần cái mạng của ngươi.

Tam Bạch tiên sinh cười ha ha :

- Cô nương này quá hung dữ, sau này khó mà lấy chồng được.

Độc Nhãn thần tăng, Thiên Hạc đạo nhân, Lãnh Diện Quan Âm bước theo vào mật thất.

Độc Nhãn thần tăng hỏi :

- Ả đã nhận tội chưa?

Tam Bạch tiên sinh lắc đầu :

- Vẫn chưa.

Độc Nhãn thần tăng chỉ vào Nhạc Hạc :

- Tên tiểu tử này cũng thà ૮ɦếƭ chứ không nhận đã Gi*t hại Ngũ lão!

Tam Bạch tiên sinh :

- Ngũ lão gặp nạn, tình tiết hình như rất phức tạp, chúng ta tạm thời giam giữ họ ở đây, đợi Thiên Ngoại Quái Tẩu đến mới họp lại để phán xét.

Thiên Hạc đạo nhân :

- Thiên Ngoại Quái Tẩu sẽ đến chứ?

Tam Bạch tiên sinh :

- Bắt được Nhạc Hạc đâu có lý nào mà lão không đến.

Độc Nhãn thần tăng :

- Bần đạo đã phái người đến Ngũ đại phái, thông báo về việc Ngũ lão gặp nạn, khoảng không hơn một tháng họ sẽ cùng nhau kéo đến đây.

Tam Bạch tiên sinh gật đầu :

- Đây là một việc quan trọng, cuộc thẩm vấn phải có mặt đầy đủ người của Ngũ đại phái bây giờ bọn ta ra ngoài đây!

Dứt lời, cất bước định đi.

Nhạc Hạc quát :

- Chờ một chút!

Tam Bạch tiên sinh quay đầu lại :

- Ngươi còn muốn nói gì nữa?

Nhạc Hạc :

- Ta cần gặp mẫu thân của ta!

Tam Bạch tiên sinh :

- Lệnh đường đang ngủ, ngày mai ta sẽ để cho hai mẹ con gặp mặt với nhau.

Nói xong, cất bước đi ra ngoài.

Cảnh Huệ Khanh :

- Khoan đã!

Tam Bạch tiên sinh dừng bước :

- Việc gì nữa?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi đã hứa sẽ phái người đến Quỷ bảo để kiểm chứng những dòng chữ của hung thủ để lại trên vách đứng, đừng quên nhé.

Tam Bạch tiên sinh trầm ngâm :

- Việc này.... cầu treo đã gãy, làm sao có thể lên Quỷ bảo được?

Cảnh Huệ Khanh :

- Sao? Lúc nãy còn bảo Ngũ Lão hội làm việc rất chu đáo, bây giờ lại không chịu đáp ứng lời yêu cầu của bọn ta. Đó là chứng cứ duy nhất để chứng minh bọn ta không phải là hung thủ Gi*t người, các ngươi phải tìm cách lên đó để kiểm chứng.

Tam Bạnh tiên sinh :

- Đỉnh núi đó, bốn bề đều là vách đứng, cao hơn ba trăm trượng, dù có khinh công cái thế cùng không thể bay lên được, trừ phi bọn ta mọc thêm được hai cánh.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta có cách.

Tam Bạch tiên sinh :

- Cách gì?

Cảnh Huệ Khanh :

- Chuẩn bị vài trăm cây đinh lớn, vừa đóng đinh vào vách đứng vừa trèo lên, hơi cực nhọc và tốn nhiều thời gian, nhưng đó là cách duy nhất!

Tam Bạch tiên sinh mỉm cười, vuốt râu :

- Đây cũng là một cách.... thôi được, ngày mai ta sẽ phái người đến Bắc Nhạn Đãng sơn, làm theo cách của ngươi thử xem, còn việc gì nữa không?

Cảnh Huệ Khanh :

- Tạm thời hết rồi.

Tam Bạch tiên sinh và Độc Nhãn thần tăng cùng nhau rời khỏi mật thất, không bao lâu có hai người mang đến hai tấm chăn và một tấm bình phong có thể xếp lại được, họ để bình phong ngay giữa mật thất để cho Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh không cảm thấy bất tiện khi bị nhốt chung một phòng, mọi việc bố trí xong xuôi họ liền đóng cửa ra ngoài.

Đến giờ mật thất mới yên lặng trở lại.

Nhạc Hạc đến trước bình phong gọi khẽ :

- Tỷ tỷ!

Cảnh Huệ Khanh :

- Việc gì?

Nhạc Hạc :

- Tại sao tỷ tỷ không trốn?

Cảnh Huệ Khanh :

- Trốn không thoát.

Nhạc Hạc thở dài :

- Tiểu đệ đã bị trúng kế, thì ra họ đã biết chúng ta sẽ đến, cho nên đà làm một hình nộm để gạt tiểu đệ...

Cảnh Huệ Khanh :

- Hình nộm gì?

Nhạc Hạc liền đem tình hình kể lại một lượt, cuối cùng :

- Tiểu đệ vừa đánh ngã tên hòa thượng thì năm người bọn họ đã bước vào, tiểu đệ tự biết trong tình thế đó có chống cự cũng vô ích đành phải buông xuôi tay chịu trói.

Cảnh Huệ Khanh :

- Sau đó ngươi nói với họ rằng ta ẩn nấp trong hang động?

Nhạc Hạc :

- Không có.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc