Thiên Long Tiên Triển Nhạn trúng một chưởng của Nhạc Hạc nhưng không nghiêm trọng lắm, hắn lặng lẽ quan sát tình hình trước mặt cảm thấy nếu mình cùng hợp sức với Giác Nhiên hòa thượng đấu với Nhạc Hạc cũng không mong được phần thắng. Còn nếu chung sức với Xích Dương đạo nhân bắt sống được Cảnh Huệ Khanh thì còn có thể khống chế được Nhạc Hạc, chủ ý đã định, liền phóng mình đến phía sau của Cảnh Huệ Khanh, công vào phía dưới của nàng.
Thấy thế tiểu đồng giận dữ lớn tiếng quát :
- Ê! Nhị vi đại trượng phu sao lại có thể liên thủ ăn Hi*p một cô nương được?
Thổ Địa Công Phòng Vũ cười ha hả :
- Tiểu mao đầu, không ngờ ngươi cũng có lòng chính nghĩa, nhưng chỉ kêu la thì đâu có tác dụng gì?
Tiểu đồng phóng mình nhảy lên như một làn khói nhẹ đến trước mặt Thiên Long Tiên Triển Nhạn, tung ra một quyền vừa đánh vừa quát :
- Lão tiểu tử, chúng ta chơi thử vài chiêu.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn cảm thấy khó xử vừa đánh vừa lui, vừa la lớn :
- Phòng lão tiền bối quản thúc lệnh đồ, đây không phải chuyện đùa đâu.
Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :
- Tiểu đồ cũng đâu phải đùa đâu, hắn nói khá nghiêm túc đấy.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn giận dữ :
- Lão tiền bối nói vậy là ý gì, không lẽ muốn đối đầu với Ngũ Lão hội?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Triển đại hiệp quá lời, tiểu đồ nhìn không quen cảnh ỷ đông Hi*p đáp nên ra tay giúp đỡ, đây cũng là tôn chỉ đánh kẻ mạnh giúp yếu của Ngũ Lão hội, sao lại nói là chống đối Ngũ Lão hội?
Thiên Long Tiên Triển Nhạn nghe Thổ Địa Công Phòng Vũ nói vậy biết đối phương cố ý bênh vực Nhạc Hạc liền không khách sáo nữa, ra tay đánh với tên tiểu đồng.
Tiểu đồng tuy chỉ giao đấu bằng tay không nhưng không hề sợ sệt, xuất quyền như mưa, toàn những đường quyền kỳ hiểm ngoài sự tưởng tượng của mọi người.
Thiên Long Tiên Triển Nhạc trong thời gian ngắn chỉ có thể giao đấu bất phân thắng bại với hắn.
Sáu người, ba cặp giao đấu một hồi lâu, Nhạc Hạc lộ vẻ bại trân trước tiên, thì ra vết thương sau vai của hắn không nhẹ, vẫn luôn chảy máu, bây giờ cả lưng hắn đã nhuộm đầy máu, thể lực đã từ từ suy yếu, dưới sự tấn công lợi hại bằng võ công của Bách bộ thần quyền của Giác Nhiên hòa thượng hắn chỉ còn cách chống đỡ mà không sao trả đòn được.
Cảnh Huệ Khanh và Xích Dương đạo nhân thì bất phân thắng bại không ai trội hơn ai, còn tiểu đồng với Thiên Long Tiên Triển Nhạn, dù sao tiểu đồng tuổi nhỏ sức yếu, sau vài chục chiêu trán đã đầy mồ hôi.
Thổ Địa Công Phòng Vũ biết rõ đệ tử của mình không phải là đệ tử của Thiên Long Tiên Triển Nhạn, nhưng lão không hề có ý ra tay giúp đỡ, chỉ lên tiếng :
- Tiểu mao đầu, Tứ Kim Cang đằng vân.
Đột nhiên tiểu đồng lộn mình bay lên, hai tay hai chân nhất tề xuất chiêu.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn nhìn thấy chiêu thức quái lạ, nhất thớt không biết cách chống đỡ, chỉ còn cách lui bước né tránh.
Tiểu đồng lại tung ra một quyền.
“Bịch” một tiếng trúng ngay bụng của Thiên Long Tiên Triển Nhạn.
Thổ Địa Công Phòng Vù cười :
- Được rồi, nhắc nhở ngươi một chút, ít lắm cũng đủ để cho ngươi chống đỡ thêm mười mấy chiêu nữa.
Nói xong như một luồng ánh sáng bay xuống cạnh Nhạc Hạc, cười nói nhỏ :
- Nghĩ tình ngươi lúc nãy nhắc nhở cho ta một nước cờ, tên này để cho ta.
Miệng cười nói, cây mộc trượng trong tay đã xuất chiêu.
Lão đánh chiêu này thật tuyệt. Giác Nhiên hòa thượng không còn cách tránh né, trúng ngay một chưởng vào lưng.
Dù bị trúng rất nhẹ, Giác Nhiên hòa thượng như bị trúng một đòn rất đau, liền đứng không vững nữa, lảo đảo lui bước.
Giác Nhiên hòa thượng vừa sợ vừa giận, trầm giọng :
- Phòng lão tiền bối, vậy là ý gì?
Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :
- Các ngươi đến thổ địa miếu mà không đốt nhang, còn muốn bắt khách của ta, thật là vô lễ.
Giác Nhiên hòa thượng :
- Tiền bối quyết định đối địch với Ngũ Lão hội?
Thổ Địa Công Phòng Vũ lai cười :
- Nếu làm như vậy là đối địch với Ngũ Lão hội thì ta cũng đành thừa nhận.
Giác Nhiên hòa thượng giận dữ :
- Được, hẹn sau này gặp lại!
Rồi quay qua nói với Xích Dương đạo nhân và Thiên Long Tiên Triển Nhạn :
- Nhị vị đừng đánh nữa, chúng ta về!
Xích Dương đạo nhân và Thiên Long Tiên Triển Nhạn thấy Thổ Địa Công Phòng Vũ ra tay đã biết không còn hy vọng buộc Nhạc, Cảnh hai người đi theo họ, nên đã đồng loạt lui ra đỡ Bạch Ngọc Ni và Cửu Hoàn Đoạt Mệnh dậy chuẩn bị đi về.
Giác Nhiên hòa thượng lại nhìn Nhạc Hạc trầm giọng :
- Nhạc Hạc, ngươi phải hiểu rõ hậu quả của việc không theo bọn ta về Ngũ Lão hội, các ngươi hãy chờ xem.
Nhạc Hạc :
- Trước sau gì ta cùng sẽ đến, lúc đó các ngươi sẽ biết ai là hung thủ đã sát hại Ngũ lão.
Giác Nhiên hòa thương “ừ” mộ tiếng, rồi quay sang Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Tiền bối đã có dũng khí giúp đỡ bọn họ, xin chớ rời khỏi núi này.
Thổ Địa Công Phòng Vũ lắc đầu cười :
- Không được, lão đã quyết định ngao du tứ hải tìm kiếm tên đồ đệ phản nghịch không thể ở đây để chờ các ngươi, đành hẹn gặp lại sau.
Giác Nhiên hòa thượng :
- Được!
Dứt lời vẫy tay gọi bốn đồng bọn rồi cất bước xuống núi.
Sau khi nhìn bọn họ đi xa, Thổ Địa Công Phòng Vũ nói với tiểu đồng :
- Tiểu mao đầu, hãy mau đi lấy thuốc!
Tiểu đồng liền chạy vào trong miếu.
Thổ Địa Công Phòng Vũ ra hiệu cho Nhạc Hạc ngồi xuống rồi xem xét vết thương của hắn :
- Không nghiêm trọng lắm, vài ngày sau sẽ khỏi.
Cảnh Huệ Khanh nhìn thấy vết thương vẫn còn chảy máu nên nhíu mày hỏi :
- Sao vẫn còn chảy máu vậy?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Không sao đâu, lão có thuốc cầm máu đây.
Lúc này tiểu đồng đã xách một thùng thuốc trở lại dưới gốc cây. Thổ Địa Công liền mở thùng thuốc, lấy ra một cái bình sứ nhỏ :
- Mau đi lấy một chén nước.
Tiểu đồng lại đi vào trong miếu.
Thổ Địa Công mở nắp bình sứ, đổ một chút bột trắng lên vết thương, đợi tiểu đồng mang nước đến lại đổ ra một chút để Nhạc Hạc uống với chén nước, quả nhiên không bao lâu đã cầm máu ở vết thương.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đây là loại linh dược gì mà công hiệu thần tốc như vậy?
Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :
- Vân Nam Bạch dược.
Cảnh Huệ Khanh :
- Thì ra là Vân Nam Bạch dược, nghe nói loại thuốc này cầm máu rất nhanh, quả nhiên không sai.
Thổ Địa Công Phòng Vũ lại lịnh cho Nhạc Hạc cởi bỏ chiếc áo dính đầy máu, lau sạch những vết máu trên lưng hắn, sau đó lại sức một loai thuốc khác lên vết thương dùng một miếng vải trắng băng bó vết thương lại.
Nhạc Hạc cảm kích nói :
- Hôm nay, nếu không nhờ lão tiền bối ra tay cứu giúp, vãn bối chỉ sợ không tránh nổi cái ૮ɦếƭ.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Không, ngươi ra tay còn khách sáo quá, nếu không họ đã bại dưới tay ngươi lâu rồi.
Nhạc Hạc thở dài :
- Quả thật vãn bối không muốn làm tổn thương họ, nhưng dù sao đi nữa qua sự việc hôm nay, Ngũ Lão hội càng nhận định vãn bối là hung thủ Gi*t người.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Không sao, nếu tìm được hung thủ thật sự thì sẽ rửa sạch tội danh của ngươi.
Nhạc Hạc lai thở dài :
- Bây giờ không còn chút manh mối, e rằng không dễ gì kiếm được hắn...
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Nếu tìm được tên nghịch đồ của lão thì sẽ có manh mối, hắn đã lấy cắp vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” của ngươi, đã chứng tỏ rằng hắn có liên can với tên hung thủ.
Rồi quay sang nói với tên tiểu đồng :
- Tiểu mao đầu, mau đi nấu cơm đi.
Tiểu đồng vâng lệnh rồi đi vào trong miếu.
Nhạc Hạc :
- Vì đồ đệ này của lão tiền bối cũng khá lắm chứ.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Hắn nguyên là một cô nhi chăn bò cho người ta ở chân núi, lão thấy hắn căn cốt cũng khá nên thu nhận làm đồ đệ, lão dạy hắn võ công, hắn nấu cơm cho lão, đôi bên cùng có lợi.
Nhạc Hạc nói :
- Hắn tên là gì?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Hắn không danh không tánh, mọi người đều gọi hắn là Tiểu Tam Tử, lão đã đặt một cái tên cho hắn là Lỗ Tiểu Phúc.
Cảnh Huệ Khanh nói :
- Hắn rất thông minh, lại giàu lòng chính nghĩa, tương lai sẽ là một đại hiệp khách.
Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :
- Tánh tình của hắn rất ương ngạnh, mai này xuống núi còn mong hai vị chỉ giáo, chỉ giáo để hắn đừng đi vào con đường xấu.
Nhạc Hạc cười :
- Hắn đánh cờ rất khá, những đứa trẻ thích đánh cờ, ít khi thành người xấu.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Là lão dạy hắn đánh cờ đấy, ban đầu chấp hắn con xe, bây giờ chỉ còn chấp có hai nước.
Nhạc Hạc :
- Hình như hai nước cũng sắp không còn chấp được nữa.
Thổ Địa Công Phòng Vũ nói :
- Đúng vậy, tên tiểu tử đó càng đánh càng hay, bây giờ lão muốn thắng hắn cũng khó. Đúng rồi, lão đệ đánh cờ cùng khá, chúng ta thử đánh một ván xem sao?
Cảnh Huệ Khanh :
- Không được, hắn đã bị thượng nên nghỉ ngơi một chút.
Nhạc Hạc :
- Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, để tiểu đệ đánh với lão tiền bối một ván.
Một già một trẻ liền vào bàn sát phạt với nhau.
* * * * *
Nghỉ ở thổ địa miếu một đêm, sáng ngày hôm sau hai người liền từ biệt Thổ Địa Công Phòng Vũ để đến thành Trường An.
Đi hơn nữa ngày đá đến thành Trường An.
Trước tiên hai người ra phố để mua thêm vài bộ quần áo sau đó đến ở trọ một khách sạn, sau khi dùng cơm ở khách sạn, Nhạc Hạc gọi một tiểu nhị đến hỏi :
- Tiểu nhị ca, ngươi có biết Thích tú danh gia Mai lão phu nhân ở đâu không?
Tiểu nhị :
- Bà ta ở hẻm Trường Hưng cửa An Phước, khách quan muốn tìm bà ta đến hẻm Trường Hưng hỏi sẽ biết ngay.
Nhạc Hạc :
- Cám ơn.
Tiểu nhị :
- Không cần khách sáo.
Hai người liền đi ra ngoài.
Cảnh Huệ Khanh :
- Thật sự ngươi muốn tìm Mai lão phu nhân.
Nhạc Hạc gật đầu :
- Đương nhiên, tuy vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” đã bị lấy cấp nhưng đã đến đây, thì nên đến hỏi xem sao vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” đó đã được Ngũ lão xác định không phải lã đồ giả mạo, thì chúng ta hỏi xem bà ta có từng làm thêm vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn”
nào khác không...
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu bà ta nói không có...
Nhạc Hạc :
- Vậy tức là “Ngũ Lão lịnh tiễn” do Ngũ Lão hội cất giữ đã bị người ta lén lấy đi một vuông.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng đã hơn mười năm, nếu những vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” do Ngũ Lão hội cất giữ bị mất đi một vuông, lẽ nào họ không phát hiện.
Nhạc Hạc :
- Có thể Ngũ lão sợ mất mặt nên không dám công khai việc vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” bị mất cắp.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng hôm đó Ngũ lão nói rằng họ đã đặt Mai lão phu nhân làm ra năm mươi vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” và đã dùng hết hai mươi bảy vuông, hiện giờ họ còn giữ lại hai mươi ba vuông, việc này Ngũ Lão hội có ghi chép rõ ràng, đâu có thể che giấu được.
Nhạc Hạc im lặng vì hắn cùng nghĩ không ra câu trả lời.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” bị mất cắp không phải là vật giả mạo, mà Mai lão phu nhân lại không hề làm thêm một vuông nào, Ngũ Lão hội cũng không hề bị mất cắp, thì vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” bị mất cắp của ngươi từ đâu mà ra?
Nhạc Hạc :
- Vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” bị mất cấp đó tỷ tỷ cũng đã từng thấy, còn rất mới, không thể nào là của người khác nhận được của Ngũ Lão hội rồi tẩy đi những nét chữ trên đó rồi mạo danh viết những chữ khác lên.
Cảnh Huệ Khanh :
- Không sai những chữ đó viết bằng mực, dù có tẩy cách nào cũng không sạch được.
Nhạc Hạc :
- Như vậy, rất có thể trong hai mươi ba vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” mà hiện nay Ngũ Lão hội đang cất giữ có một vuông là vật giả mạo.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngươi muốn nói, có người làm giả một vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn”, rồi đến Ngũ Lão hội đổi lấy một vuông thật?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy.
Cảnh Huệ Khanh gật đầu :
- Có thể như vậy lắm, rất tiếc chúng ta không thể đem hai mươi ba vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” còn lại đến nhờ Mai lão phu nhân giám định.
Nhạc Hạc đứng dậy :
- Thôi chúng ta đi!
Hai người đi về phía cửa An Phước.
Cảnh Huệ Khanh :
- Trong lá thư của Kim Húc thông báo với bọn Giác Nhiên hòa thượng đến Chung Nam sơn để bắt chúng ta, có thể cũng nhắc đến việc chúng ta sẽ đến tìm Mai lão phu nhân, ngươi nghĩ họ có thể đợi chúng ta ở chỗ Mai lão phu nhân để phục kích không?
Nhạc Hạc nói :
- Chắc không đâu, hôm qua sau khi họ xuống núi chắc đã vội về Ngũ Lão hội để báo tin.
Cảnh Huệ Khanh :
- Chúng ta nên cẩn thận là hơn.
Nhạc Hạc gật đầu :
- Đương nhiên.
Hai người đều là lần đầu tiên đến Trường An nên bị hấp dẫn bởi cảnh tượng phồn hoa trên đường phố, vừa đi vừa thưởng thức bất giác đã đến cửa An Phước.
Nhạc Hạc hôi một người qua đường đỉa điểm của hẻm Trường Hưng rồi đi thêm vài trăm bước đã đứng trong hẻm Trường Hưng.
Trong hẻm rất ồn ào thì ra có một người ૮ɦếƭ đang chuẩn bị đưa đám, cả con hẻm rất lộn xộn.
Nhạc Hạc hỏi một thiếu niên :
- Tiểu đệ, cò phải Mai lão phu nhân ở trong con hẻm này?
Thiếu niên gật đầu :
- Không sai.
Nhạc Hạc :
- Xin hỏi bà ta ở căn nhà nào?
Thiếu niên hỏi lại :
- Ngươi tìm ai?
Nhạc Hạc :
- Tìm Mai lão phu nhân.
Thiếu niên chỉ khẩu quan tài được phủ bằng lụa gấm :
- Bà ta ở trong đó đó.
Nhạc Hạc ngạc nhiên :
- Ủa bà ta ૮ɦếƭ rồi sao?
Thiếu niên :
- Đúng vậy.
Nhạc Hạc kinh ngạc hồi lâu, lại hỏi :
- Vì sao bà ta ૮ɦếƭ?
Thiếu niên :
- Già rồi thì phải ૮ɦếƭ, bà ta đã bảy mươi chín tuổi...
Nhạc Hạc quay đầu lại nhìn Cảnh Huệ Khanh, buồn bã :
- Sao lại đúng lúc như vậy? Sao lại đúng lúc như vậy?
Cảnh Huệ Khanh nhíu mày suy nghĩ giây lát lại hỏi thiếu niên :
- Có phải Mai lão phu nhân bị bệnh ૮ɦếƭ không?
Thiếu niên gật đầu :
- Đúng vậy, bà ta bị bệnh nhiều năm, mấy hôm trước nàng dâu của bà ta thấy trễ quá mà bà ta chưa dậy, mới vào trong phòng xem xét và phát hiện bà ta đã ૮ɦếƭ.
Cảnh Huệ Khanh lại hỏi :
- Vậy cái nghề thích tú điêu luyện của bà ta có truyền lại cho ai không?
Thiếu niên :
- Hình như không có, cả ba nàng dâu của bà ta đều không thích thú gì cái nghề đó.
Cảnh Huệ Khanh gật đầu cám ơn thiếu niên xong kéo Nhạc Hạc sang một bên :
- Chúng ta đi thôi!
Nhạc Hạc :
- Sao chúng ta không hỏi thăm người nhà của bà ta?
Cảnh Huệ Khanh lắc đầu kéo hắn đi ra khỏi hẻm, vừa đi vừa nói :
- Họ đang chuẩn bị đưa đám, ngay lúc này mà hỏi những việc đó thì không tiện cho lắm.
Nhạc Hạc :