- Không sai!
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ trầm giọng :
- Nói như vậy, những điều được tố giác trong thư không sai chút nào, hai người quả thật đã sát hại Ngũ lão tại Quỷ bảo.
Nhạc Hạc lắc đầu :
- Không phải.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ lạnh lùng :
- Ngươi nói rằng không có việc đó à?
Nhạc Hạc :
- Ngũ lão quả thật đã bị sát hại tại Quỷ bảo, nhưng không phải do bọn ta làm.
Bọn Giác Nhiên hòa thượng đối với nguồn tin Ngũ lão đã bị sát hại còn bán tin bán nghi, bây giờ chính tai họ nghe được tin này tức thì tất cả đều biến sắc.
Xích Dương đạo nhân trừng to đôi mắt lớn tiếng quát :
- Nói mau, tại sao các ngươi lại âm mưu sát hại Ngũ lão?
Nhạc Hạc bình tĩnh :
- Ta đã nói cái ૮ɦếƭ của Ngũ lão không phải do bọn ta làm.
Xích Dương đạo nhân cuồng nộ :
- Cách đây mấy tháng lệnh sư Thiên Ngoại Quái Tẩu đã gởi thư mời Ngũ lão đến Quỷ bảo đó là sự thật không thể chối cải được, Ngũ lão không phải do bọn ngươi Gi*t còn ai khác nữa?
Nhạc Hạc :
- Xin đạo trướng hãy bình tĩnh để ta có cơ hội giải thích.
Xích Dương đạo nhân quát to :
- Bây giờ không còn giải thích gì nữa, hai ngươi phải đi theo bọn ta.
Nhạc Hạc :
- Đi đâu?
Xích Dương đạo nhân :
- Ngũ Lão hội!
Nhạc Hạc :
- Các ngươi hãy nghe ta một lời, người gởi thư mời Ngũ lão đến Quỷ bảo chính là ta chứ không phải là gia sư, ta vì muốn mời được Ngũ lão, chỉ còn cách mạo danh của gia sư, việc này không quan hê gì đến gia sư và cũng không quan hệ gì đến vị Cảnh cô nương này.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn :
- Được, người gửi thư dù là ngươi hay là lệnh sư, bây giờ ngươi đã thừa nhận vậy thì Ngũ lão chắn chắn là ૮ɦếƭ dưới tay ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn đi theo bọn ta!
Nhạc Hạc lắc đầu :
- Xin lỗi, thù cha ta chưa trả không thể dễ dàng để Ngũ Lão hội tự xử như vậy, các ngươi cho rằng ta là hung thủ đã Gi*t hại Ngũ lão cũng được nhưng ta không thể theo các ngươi về Ngũ Lão hội vì ta còn phải đi tầm nã tên hung thủ.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn cười lạnh lùng quay sang Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Còn lão tiền bối xin tiền bối tha cho cái tội mao phạm, vãn bối cần phải mang hai người này về Ngũ Lão hội để xét xử.
Thổ Địa Công Phòng Vũ vuốt râu :
- Biến cố xảy ra ở Quỷ bảo ta đã nghe vị tiểu huynh đệ này kể lại tỉ mỉ, ta cho rằng hắn không phải là hung thủ, các ngươi muốn đem hắn về xét xử hình như không phải lắm.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn :
- Hắn đã thừa nhận rằng chính hắn đã gửi thư cho Ngũ lão vậy còn không đủ để chứng minh hắn là hung thủ sao?
Thổ Địa Công :
- Tại sao các ngươi không để hắn giải thích xem hắn đã mạo danh sư phụ của hắn để mời Ngũ lão đến Quỷ bảo là vì phụ thân của hắn đã bị Ngũ lão Gi*t cách đây mười năm cho nên...
Giác Nhiên hòa thượng cắt lời :
- Thiện tai, sao Phòng lão tiền bối lại nói như vậy. Ngũ lão chưa hề Gi*t hại phụ thân hắn.
Thổ Địa Công Phòng Vũ chỉ Cảnh Huệ Khanh :
- Chính mắt vị Cảnh cô nương này nhìn thấy Ngũ lão đã Gi*t hại Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực cách đây mười năm, tình hình chi tiết ngươi có thể hỏi cô ta.
Giác Nhiên hòa thượng quay sang nhìn Cảnh Huệ Khanh :
- Xin hỏi nữ thí chủ năm nay bao nhiêu tuổi?
Cảnh Huệ Khanh :
- Hai mươi tám.
Giác Nhiên hòa thượng :
- Như vậy mười năm trước, nữ thí chủ mới mười tám tuổi, lúc đó một cô nương mười tám tuổi lên Quỷ bảo ở Bắc Nhạn Đãng sơn để làm gì?
Cảnh Huệ Khanh hỏi lại :
- Các ngươi đã từng nghe câu chuyện nữ quỷ gây rối ở Quỷ bảo không?
Giác Nhiên hòa thượng gật đầu :
- Có nghe qua!
Cảnh Huệ Khanh :
- Nữ quỷ đó chính là ta.
Giác Nhiên hòa thượng nhạc nhiên :
- Ồ! Con nữ quỷ trong truyền thuyết chính là ngươi sao?
Cảnh Huệ Khanh :
- Không sai.
Giác Nhiên hòa thượng :
- Tại sao ngươi lại giả làm quỷ để dọa người?
Cảnh Huệ Khanh :
- Đó là chuyện riêng của ta, ta không muốn người khác biết.
Giác Nhiên hòa thượng :
- Ngươi nói chính mắt ngươi nhìn thấy Ngũ lão sát hại Nhạc hại hiệp thật là hồ đồ, mười năm trước bần tăng đã làm việc ở Ngũ Lão hội, nếu lúc đó Ngũ lão có đến Quỷ bảo thì bần tăng không thể nào quên được, sự thật là Ngũ lão chưa hề cùng nhau đến Quỷ bảo.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngu lão mà ta nhìn thấy lúc đó có thể là giả, nhưng có một người hình như không phải là giả vì sau đó ta theo dõi hắn về đến Bạch Hạc sơn trang.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ biến sắc, phẫn nộ quát :
- Ngươi đang nói gì?
Cảnh Huệ Khanh từ tốn :
- Sau khi Ngũ lão Gi*t hại Nhạc đại hiệp rồi đem thi thể của Nhạc đạt hiệp thiêu đốt, rồi bị ta hù dọa bỏ chay xuống núi, ta lén theo dõi họ đến Hàn Châu, ở Hàn Châu họ chia tay, ta không thể cùng lúc theo dõi năm người liền quyết định chọn Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn, sau đó nhìn thấy hắn đi vào Bạch Hạc sơn trang.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ nổi giận đùng đùng :
- Nói láo.
Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng nói :
- Đó là sự thật, nhưng bọn ta cũng không vì thế mà xác định Ngũ lão là hung thủ đã Gi*t hại Nhạc đai hiệp, bọn ta vẫn hoài nghi là có kẻ khác giả mạo, nhưng hôm nay các ngươi chỉ bằng một lá thư tố giác của một người nặc danh lại đòi bắt bọn ta về Ngũ Lão hội để xét xử, hình như không được công bằng cho lắm.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ :
- Đại sư, ta không cần nói nhiều với họ, ra tay đi.
Nói xong liền ra tay bắt người.
Giác Nhiên hòa thượng bình tĩnh hơn, nắm Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Ha Quang Vũ lại không để hắn động thủ, mắt nhin Nhạc, Cảnh hai người :
- Nếu hai ngươi tự mình cho không có sát hại Ngũ lão, thì sợ gì mà không theo ta về Ngũ Lão hội.
Nhạc Hạc :
- Chỉ sợ đi dễ khó về!
Giác Nhiên hòa thượng :
- Ngũ Lão hội đâu phải là không biết phân biệt trắng đen nếu quả thật hai vị vô tội, Ngũ Lão hội không bao giờ làm khó các ngươi.
Nhạc Hạc :
- Nếu đại sư nói như vậy tại hạ xin thỉnh giáo một việc nếu bọn tại hạ đến Ngũ Lão hội ắt phải có chứng cứ xác thực, Ngũ Lão hội mới chịu tin rằng bọn ta vô tội, có đúng vậy không?
Giác Nhiên hòa thượng :
- Đúng vậy.
Nhạc Hạc :
- Nhưng thật đáng tiếc bây giờ bọn ta không thể đưa ra một chứng cứ xác thực nào để minh oan, vì chứng vật duy nhất của bọn ta đã bị người ta lấy mất.
Giác Nhiên hòa thượng :
- Nhị vị muốn nói là không chịu theo bọn ta về Ngũ Lão hội?
Nhạc Hạc gật đầu :
- Không sai, bọn ta phải để lại cái mạng này để truy tìm tên hung thủ thật sự.
Giác Nhiên hòa thượng thở nhẹ :
- Hạ thí chủ có thể ra tay được rồi.
Hắn ta biết là Nhạc Hạc từng là đệ tử chân truyền của Chưởng môn phái Bạch Hạc Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn, mà Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ cũng là đệ tử của phái Bạch Hạc, nên muốn chính tay hắn bắt lấy Nhạc Hạc.
Đó là công việc thanh lý môn hộ.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ đã nhịn từ lâu, vừa nghe xong lời của Giác Nhiên hòa thượng liền bước tới lạnh lùng quát :
- Nhạc Hạc, dù cho ngươi bái Chưởng môn của bổn môn làm sư phụ, chỉ là một hành vi gian xảo nhưng đã bái sư thì đương nhiên là đệ tử của bổn phái, ngươi có biết hậu quả của việc phản bội sư môn không?
Nhạc Hạc :
- Biết!
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ :
- Như vậy ta phải bắt ngươi về núi để trị tội.
Dứt lời, liền phóng tới tung ra một chưởng nhắm vào huyệt Kiên Tĩnh của Nhạc Hạc.
Nhạc Hạc đợi khi tay hắn đến gần mới đưa tay lên gạt tay của hắn ra rồi dùng hai ngón tay nhắm vào đôi mắt của hắn.
Hắn sử dung chiêu này rất trôi chảy, Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ không ngờ hắn ra tay lanh lẹ như vậy liền nghiêng mình né tránh.
Nhạc Hạc công liền ba chiêu buộc hắn phải thoái lui vài bước rồi bỗng biên ngưng tay :
- Để không làm tổn thương hòa khí, chúng ta ngưng tay nhé.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ có địa vị rất cao trong Bạch Hạc phái, trên giang hồ cũng là một người khá nổi tiếng, hôm nay động thủ với một tên tiểu bối, mới vừa giao đấu ba chiêu đã bị chiếm thượng phong, cú xốc này thật to lớn tức thì hai mắt đỏ ngầu quát to một tiếng, tung mình bay tới, hai chưởng như cuồng phong bão tố, vừa nắm vừa chẽ, vừa vỗ, vừa chặt.
Nhưng Nhạc Hạc vẫn không lui bước, phá từng chiêu một, ung dung ứng phó.
Bây giờ Bạch Ngọc Ni của phái Thanh Liên nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên bước về phía Cảnh Huệ Khanh :
- Vị nữ thí chủ này thật sự không chịu theo bọn ta về Ngũ Lão hội phải không?
Cảnh Huệ Khanh bĩu môi :
- Muốn ra tay thì hãy mau, đừng nói nhàm.
Bạch Ngọc Ni :
- Nếu như vậy, bần ni xin đắc tội.
Chắp hai tay lại xá một cái, sau đó song chưởng tung ra như hoa nở, trên công yết hầu, dưới công đan điền, nhanh như điện chớp.
Chỉ thấy Cảnh Huệ Khanh nhấc mình nhảy lên, hai chân tung cước song phi, nhắm ngay giữa song chưởng đá tới.
Bạch Ngọc Ni không ngờ nàng lại có cách đánh lạ lùng như vậy nhất thời không biết đối phó ra sao đành phải lui liền vài bước.
Cảnh Huệ Khanh nắm lấy cơ hội, xuất chiêu tới tắp liên miên bất tận.
Nàng là truyền nhân duy nhất của Tuyết Sơn Thần Bà, võ công đã được chân truyền của sư phụ, nếu không phải vì ẩn náu ở Quỷ bảo để chờ một kẻ thù, thì đã là một nữ hiệp vang danh thiên hạ.
Nhưng Bạch Ngọc Ni cũng không phải tay vừa, bị tấn công tới tấp vẫn bình tĩnh ứng chiến không hề nao núng.
Hai người giao chiến rất kịch liệt, nhưng nhìn vào phải biết rằng họ rất ngang tay ngang sức, trong thời gian ngắn ngủi khó phân thắng bại.
Còn Nhạc Hạc và Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ thì thắng lợi đã rất rõ ràng, mỗi một chiêu của Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ, Nhạc Hạc đều ứng phó dễ dàng, còn những chiêu thức của Nhạc Hạc, Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang vũ lại cảm thấy rất khó chịu, cho nên sau vài chục chiêu Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ chỉ còn thủ chứ không công nổi.
Nhưng Nhạc Hạc tuy chiếm thượng phong, nhưng lại không có ý đánh bại hắn, vì trong quan niệm của hắn, dù Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn là một trong những kẻ thù Gi*t cha nhưng đã bị quả báo, hiện giờ kẻ thù trong thâm tâm Nhạc Hạc cũng không phải là người của ngũ phái, cho nên hắn không muốn đánh bại đối phương, thậm chí không muốn đánh bại danh tiếng của đối phương, hắn chỉ hy vọng đối phương tự động rút lui.
Giác Nhiên hòa thượng Xích Dương đạo nhân và Thiên Long Tiên Triển Nhạn ba người đứng nhìn trấn đấu, thấy Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ đánh không lại Nhạc Hạc đều cảm thấy lo lắng, bỗng nhiên Thiên Long Tiên Triển Nhạn nói với Giác Nhiên hòa thượng :
- Giác Nhiên đại sư, hôm nay chúng ta đến đây để bắt người, không giống như những trận đấu phân hơn thua thắng bại, phải không?
Giác Nhiên hòa thượng gật đầu :
- Đúng vậy!
Thiên Long Tiên Triển Nhạn :
- Như vậy tại hạ phải giúp Hạ huynh một tay bắt sống tên tiểu tử họ Nhạc này.
Dứt lời liền rút thanh Cửu tiết nhuyễn tiên ra nhảy vào vòng chiến sát cánh với Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ.
Nhạc Hạc không hề nao núng, chỉ mỉm cười :
- Còn nhị vị kia, sao không cũng lên một lúc?
Thiên Long Tiên Triển Nhạn :
- Tiểu tử ngươi đừng khoác lác, lão phu không tin không đánh bại được ngươi.
Nhuyễn tiên xuất chiêu, thế như thần long bái vĩ, nhắm ngay đôi chân của Nhạc Hạc.
Nhạc Hạc nhảy lên né tránh một cách nhẹ nhành đột nhiên tung ra một cước nhắm ngay thái dương của đối phương, thế công mạnh bạo.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn cúi đầu né tránh, vươn nhuyễn tiên lên lại nhắm vào đôi chân của Nhạc Hạc.
Lúc này Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ đã sử dụng νũ кнí thành danh của hắn, hai chiếc đồng hoàn, dùng chiêu thức của nhất nguyệt song luân, xuất chiêu liên hồi.
Đồng hoàn của hắn là một loại νũ кнí ngoại môn hiếm thấy, hình dáng như bánh xe răng to khoảng bàn tay, ngoài một phần nhỏ để nắm, phần còn lại đều có những răng nhọn như răng cưa, hình dáng rất dễ sợ.
Biệt hiệu của hắn là Cửu Hoàn Đoạt Mệnh, chính đó cùng biết rằng hắn đã bỏ nhiều công sức để tập luyện loại binh khí này, mà đồng hoàn có tới chín cái, còn có thể dùng lâm ám khí.
Nhạc Hạc cùng lúc đối chọi với hai loại binh khí vẫn không cần rút kiếm để nghinh chiến, chỉ sử dụng thân pháp và chưởng pháp kỳ diệu của mình mà còn ra vẻ rất ung dung tự tại.
Thổ Địa Công Phòng Vũ từ nãy giờ vẫn mỉm cười ngồi cạnh bàn cờ quan sát trận đấu, lão rất tán thưởng thân pháp và chưởng pháp của Nhạc Hạc, bỗng nhiên lão đưa tay vẫy gọi tên tiểu đồng :
- Tiểu mao đầu, ngươi qua đây.
Thổ Địa Công Phòng Vũ chỉ vào Nhạc Hạc cười :
- Ngươi xem công phu mà hắn đang thi triển, là Thần Viên chưởng pháp, rất ít khi thấy được trong võ lâm. Môn võ này là do Thiên Ngoại Quái Tẩu xem xét động tác của loài viên hầu, rồi nghiên cứu mấy chục năm mới hình thành môn tuyệt kỹ này, ngươi quan sát tỉ mỉ để học lén vài chiêu đi.
Tiểu đồng nói :
- Con không cần học võ của hắn, chỉ cần học võ của lão thôi!
Thổ Địa Công Phòng Vũ thở dài :
- Ồ! Đồ ngốc, võ công của ta có gì hay đâu? Ta chẳng qua chỉ là Thổ Địa Công, có địa vị thấp nhất trong hàng ngủ thần tiên.
Tiểu đồng im lặng.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Nếu ngươi muốn, hôm nào ta gặp được Thiên Ngoại Quái Tẩu, ta xin lão nhận ngươi làm đồ đệ, thế nào?
Tiểu đồng lắc đầu :
- Không! Không!
Thổ Địa Công Phòng Vù cười.
- Ha, ha... Khẩu khí của ngươi cùng giống như tên Kim Húc, chỉ sợ mai này lớn lên cũng sẽ thay đổi như hắn.
Tiểu đồng nói :
- Con sẽ không thay đổi đâu, sư phu.
Thổ Địa Công Phòng Vũ nói :
- Cũng mong như vậy....
Hai sư đồ đang đối thoại với nhau, bỗng nghe “đùng” một tiếng, chợt thấy Bạch Ngọc Ni lui liền mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
Thì ra, Cảnh Huệ Khanh đã thi triển tuyệt kỹ của sư môn, tung một chưởng vào иgự¢ của Bạch Ngọc Ni.
Nhưng Cảnh Huệ Khanh không tiếp tục hạ sát thủ, lên tiếng :
- Hạc đệ, đừng đùa với họ nữa, chúng ta đi thôi.
Nhạc Hạc :
- Được!
Vừa dứt lời hai tay liền tung ra hai chưởng, “đùng đùng”.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ và Thiên Long Tiên Triển Nhạn chưa kịp nhìn rõ thế chưởng của hắn, đã bị trúng mỗi người một chưởng lảo đảo thoái lui.
Nhưng vào lúc Nhạc Hạc định quay đầu bỏ đi đột nhiên cảm thấy nhói đau ở phía sau vai phải liền đưa tay rờ và rờ trúng một cái đồng hoàn.
Đồng hoàn ghim sâu hơn hai tấc!
Lần này thì hắn đã thật sự nổi giận, lúc nãy hắn tung ra hai chưởng chỉ sử dụng có ba thành công lực vì hắn không muốn đả thương chúng, không ngờ Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ lại phóng ra một chiếc đồng hoàn không hề nương tay vì thế trong lòng nổi giận liền rút đồng hoàn ra, nhìn thẳng vào Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ nói :
- Hạ Quang Vũ, đây là do ngươi tự chuốc lấy.
Tay phải vươn lên đồng hoàn phóng ra như điện chớp.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ liền nghiêng mình né tránh, nhưng đã không kịp rồi, chân phải đã bị đồng hoàn đánh trúng, la lên một tiếng ngã lăn xuống đất.
Cái đồng hoàn ghim sâu vào chân hắn hơn ba tấc.
Giác Nhiên hòa thượng vừa nhìn thấy Hạ Quang Vũ bị thương ngã xuống liền quát to :
- Tiểu tử cả gan!
Tung mình bay tới, tung ra một quyền!
Còn Xích Dương đạo nhân lại bay đến giao đấu với Cảnh Huệ Khanh.