- Rất có thể như vậy, lệnh sư là một võ lâm cao nhân, vì có giao tình thâm hậu với lệnh tôn, nên không tiện từ chối lệnh đường mà nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng người và Ngũ lão cũng có giao tình, nên tình cảm của người thật là khó xử, cho nên sau khi truyền thụ võ công cho ngươi, liền dọn đi nơi khác để không màng thị phi nữa.
Nhạc Hạc cảm thấy có lý, gật đầu thở dài :
- Bây giờ tiểu đệ cảm thấy rất hối hận, không nên mạo dụng danh tánh của gia sư để hẹn gặp ngũ lão ở Quỷ bảo.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng chỉ có cách mạo danh của lệnh sư, ngũ lão mới chịu đúng hẹn đến Quỷ bảo, ta nghĩ rằng lệnh sư cũng thông cảm và tha thứ cho ngươi.
Nhạc Hạc :
- Khi đến Ngũ Lão hội, tiểu đệ dự định sẽ nói hết mọi việc với người của ngũ đại phái để khỏi liên lụy gia sư.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu như vậy họ sẽ không tha cho ngươi đâu, vì dù họ có tin lời của ngươi nói cũng nghĩ rằng ngũ lão cũng do ngươi mà bị sát hại.
Nhạc Hạc :
- Chỉ cần không liên lụy đến gia sư, những việc khác tiểu đệ không cần đắn đo nữa.
Cảnh Huệ Khanh :
- Vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” ngươi phải giữ gìn cẩn thận, đó là vật chính để xác định lệnh tôn là bị ngũ lão sát hại, khi đến Ngũ Lão hội ngươi có thể đem nó ra, giao cho người của ngũ đại phái kiểm nghiệm, công lý tự tại lòng người, ngươi có “Ngũ Lão lệnh tiễn” làm chứng, ta tin rằng họ cũng không dám vội vàng Gi*t hại ngươi.
Nhạc Hạc gật đầu.
Cảnh Huệ Khanh nhìn thấy một cái lu ở cạnh bếp, bèn chỉ vào đó mà hỏi :
- Cái đó có phải dùng để đựng nước hay không?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy, lúc tiểu đệ học võ ở đây, mỗi ngày đều phải hứng đầy...
Vừa nói, vừa đến gần cái lu mở nắp cái lu lên.
Đột nhiên một tiếng động vang lên, từ trong lu nhảy ra một người áo đen.
Hai người nằm mơ cũng không ngờ trong lu lại có người, nhứt thời hoảng sợ đồng thanh la lên và lùi bước.
Người áo đen vừa nhảy ra khỏi lu, liền phi thân ra ngoài cửa, nhìn thân pháp của hắn rõ ràng là một cao thủ!
Nhạc Hạc sau một hồi hoảng sợ, liền quát lên một tiếng, phi thân ra ngoài. Cảnh Huệ Khanh cũng bay theo, la lớn :
- Chặn hắn lại, đừng để hắn trốn thoát.
Lúc Nhạc Hạc đuổi theo ra ngoài, người áo đen đã cách xa năm trượng, đang phóng xuống ngọn núi, hắn cười lạnh lùng tung mình lên thi triển khinh công thượng thừa... Nhạc Hạc linh không hư độ, cố gắng đuổi theo.
Tốc độ của người áo đen rất nhanh nhưng Nhạc Hạc còn nhanh hơn nữa, chỉ rượt theo hơn hai mươi trượng đã vượt qua hắn, nhảy xuống trước mặt hắn, chặn hắn lại :
- Muốn ૮ɦếƭ!
Người áo đen quát lên một tiếng, tay phải vươn lên,ba cây Hồ Điệp tiêu bay ra nhắm vào ba chỗ yếu của Nhạc Hạc phóng tới, Nhạc Hạc nghiêng mình né tránh, lấy đà phóng tới tung ra một chưởng.
Người áo đen cũng khá lanh lẹ, lập tức lùi vài bước, tay phải rút từ sau lưng ra một thanh trường kiếm, đánh liền ba chiêu.
Lúc này, Cảnh Huệ Khanh đã đến hiện trường, nhưng nàng không ra tay, đứng ngoài quan sát, hình như nàng nghĩ rằng phần thắng chắc chắn nghiêng về phía Nhạc Hạc.
Quả đúng như thế, vừa đấu được vài chiêu, Nhạc Hạc đã chiếm thế thượng phong, trên lưng hắn cũng đeo một thanh trường kiếm nhưng hắn không hề rút kiếm chỉ dùng đôi tay để nghinh định, không tới mười chiêu, người áo đen đã cảm thấy lúng túng.
Nhạc Hạc tuy tuổi chỉ vừa hơn hai mươi nhưng võ công đã không dưới bất cứ một vị Chưởng môn nào. Vì lúc thiếu thời hắn đã được sự chân truyền của phụ thân, sau đó lại bái Thiên Ngoại Quái Tẩu Lỗ Ba Công làm sư phụ khổ luyện bảy tám năm. Rồi lại giả vờ bái chưởng môn Bạch Hạc phái Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn làm sư phụ cũng học được không ít võ nghệ, thân mang sở trường của ba phái, không phải có nhiều cao thủ được may mắn như vậy. Nếu không phải vì muốn bắt sống, trong vòng năm chiêu hắn có thể Gi*t ૮ɦếƭ đối phương.
Đánh vài chiêu nữa, người áo đen coi như đã nằm trong tay hắn, đương nhiên hắn không có thời gian và tâm tình đùa giỡn với đối phương, liền tung ra một chiêu sát thủ, một tiếng “bùng” thanh kiếm của đối phương đã rớt xuống đất, hắn quát lớn :
- Ngừng tay!
Người áo đen đâu chịu để bắt sống dễ dàng liền tung mình nhảy lên, ý muốn tìm đường trốn chạy. Nhạc Hạc lại tung một chưởng quát :
- Xuống đây!
Thân hình của người áo đen đang bay cao, bỗng nhiên la lên một tiếng rơi thẳng xuống đất không dậy nổi nữa.
Nhạc Hạc nhấc thanh trường kiếm của đối phương lên, chỉ vào lưng của đối phương, lạnh lùng hỏi :
- Ngươi là ai, tại sao lại ẩn núp trong lu nước?
Người áo đen không lên tiếng trả lời.
Tuổi tác của hắn trên dưới ba mươi, tướng mạo cũng khá đoan chính, nhưng trên mày có một vết sẹo, nên trông hắn không được đàng hoàng cho lắm.
Nhạc Hạc thấy hắn không lên tiếng trả lời, liền nhíu mày tỏ vẻ giận dữ :
- Ngươi điếc hay là câm?
Người áo đen vẫn không lên tiếng. Nhạc Hạc cười lạnh lùng :
- Hừ! Chẳng lẽ các hạ muốn chịu một chút đau khổ?
Cảnh Huệ Khanh lên tiếng :
- Đừng vội, giải hắn vào nhà trước đã rồi từ từ tra hỏi.
Nhạc Hạc vẫn dùng kiếm dí vào lưng của đối phương, quát :
- Đứng dậy!
Người áo đen từ từ đứng dậy, lúc đứng thẳng người, hai mày nhíu lại hình như bị thương không nhẹ.
- Đi!
Người áo đen lặng lẽ bước đi.
Nhạc Hạc giải hắn vào trong nhà, ra lịnh hắn ngồi xuống, sau đó vuốt kiếm mỉm cười :
- Tốt nhất, ngươi đừng nên nghĩ đến chuyện trốn khỏi đây, nếu ta không cho ngươi đi, thì ngươi có cánh cũng không bay khỏi.
Nói đến đây bỗng “rắc” một tiếng, thanh trường kiếm trên tay đã bị hắn dùng nội lực làm gẫy. Nội lực của hắn, đã có tác dụng trấn áp, người áo đen biến sắc, cúi đầu xuống.
Nhạc Hạc vứt thanh kiếm gẫy rồi hỏi :
- Xin cho biết quý danh?
Người áo đen liền lên tiếng trả lời :
- Ta họ Đông Phương, tên Lượng...
Nhạc Hạc :
- Môn hạ của ai?
Đông Phương Lượng :
- Thổ Địa Công.
Nhạc Hạc hỏi :
- Cái gì?
Đông Phương Lượng :
- Thổ Địa Công Phòng Vũ, bằng hữu đi lại trên giang hồ phải biết đến tên tuổi này chứ.
Nhạc Hạc đương nhiên biết Thổ Địa Công Phòng Vũ là một võ lâm quái kiệt, tuy không nổi tiếng bằng sư phụ Thiên Ngoại Quái Tẩu nhưng cũng là một người rất được kính nể, liền hỏi tiếp :
- Các hạ đến đây để làm gì?
Đông Phương Lượng :
- Tại hạ nhận lời ủy thác của Thiên Ngoại Quái Tẩu Lỗ tiền bối, đến đây chờ đợi một người.
Nhạc Hạc :
- Ai?
Đông Phương Lượng :
- Nhạc Hạc!
Nhạc Hạc hỏi :
- Ngươi gặp Thiên Ngoại Quái Tẩu ở đâu?
Đông Phương Lượng :
- Lỗ lão tiền bối đến Chung Nam Sơn tìm gia sư hàn huyên, dự định ở lại đó vài tháng, cho nên nhờ tại hạ đến đây để đợi đồ đệ của Lỗ lão tiền bối, thông báo cho đồ đệ của tiền bối một tiếng, tiền bối dự định đồ đệ này sẽ về đây thăm tiền bối.
Nhạc Hạc lại hỏi :
- Ngươi đã từng gặp qua Nhạc Hạc chưa?
Đông Phương Lượng lắc đầu :
- Chưa hề.
Nhạc Hạc :
- Ta chính là Nhạc Hạc!
Đông Phương Lượng ngạc nhiên :
- Ồ! Ngươi chính là Nhạc Hạc, sao không chịu nói sớm?
Nhạc Hạc mỉm cười :
- Trước khi ta động thủ với nhau, quả thật chưa hề thông báo danh tánh, nhưng tại sao Đông Phương huynh lại phải ẩn nấp trong lu nước?
Đông Phương Lượng :
- Tại hạ không biết ngươi chính là Nhạc Hạc, lúc nãy nhìn thấy ngươi và vị cô nương này đi vào trong nhà, nghĩ rằng các ngươi đến đây với mục đích khác, nên mới tìm chỗ ẩn nấp để xem động tĩnh, lúc đó tại hạ đang ở trong nhà bếp thấy cái lu nước có thể ẩn nấp được nên mới trốn vào trong đó.
Nhạc Hạc cười :
- Sau đó ta giở nắp lu ra sao Đông Phương huynh lại chạy trốn?
Đông Phương Lượng :
- Tại hạ sợ ngươi hạ độc thủ, nên muốn chạy ra ngoài rồi tính sau, sau đó thấy các ngươi đuổi theo nên... Nói chung là nếu tại hạ biết được ngươi là Nhạc Hạc thì không cần bỏ chạy.
Cảnh Huệ Khanh tiếp lời :
- Ngươi đến đây để chờ Nhạc Hạc, thấy chúng ta đến đây cũng phải đoán được hắn là Nhạc Hạc chứ, đâu cần trốn tránh làm gì?
Đông Phương Lượng quay đầu sang nhìn nàng, rồi quay trở lại hỏi Nhạc Hạc :
- Vị cô nương này là...
Nhạc Hạc :
- Nàng họ Cảnh, là chị họ của ta.
Đông Phương Lượng gật đầu chào nàng :
- Cảnh cô nương trách cũng phải, tại hạ thật quá hồ đồ.
Cảnh Huệ Khanh :
- Sau đó chúng ta vào nhà bếp, ngươi có nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta không?
Đông Phương Lượng :
- Tại hạ có nghe nhưng không rõ lắm.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngươi đến đây bao lâu rồi?
Đông Phương Lượng :
- Sớm hơn hai vị khoảng một giờ.
Cảnh Huệ Khanh :
- Thiên Ngoại Quái Tẩu nhờ ngươi đến đây đợi Nhạc Hạc, có nhắn gởi gì không?
Đông Phương Lượng :
- Lỗ lão tiền bối nhờ tại hạ nhắn với Nhạc lão đệ rằng lão tiền bối ở núi Chung Nam, mong Nhạc lão đệ theo tại hạ đến đó hội ngộ, chỉ có thế thôi.
Cảnh Huệ Khanh trầm ngâm giây lát, rồi nháy mắt với Nhạc Hạc :
- Nhạc đệ lại đây, tỷ tỷ muốn hỏi đệ một việc.
Nói xong quay lưng đi ra ngoài. Nhạc Hạc liền theo sau, đến chỗ cách căn nhà vài trượng mới hỏi nhỏ :
- Tỷ tỷ hoài nghi hắn nói láo?
Cảnh Huệ Khanh :
- Đúng vậy, ta thấy người này rất khả nghi, thứ nhất, lệnh sư nếu muốn gặp đệ, trước khi đến Chung Nam Sơn, ắt phải để lại thơ để nhắn đệ, cớ gì sau khi đến Chung Nam Sơn mới nhờ người từ xa xôi đến đây để chờ đệ? Thứ hai, nếu người này thật sự đến đây để chờ đệ, không bao giờ hành động lén lút như vậy, mà lúc hắn ẩn nấp trong lu nước, không thể nào không nghe rõ lời đối thoại của chúng ta!
Nhạc Hạc gật đầu :
- Tiểu đệ cũng cảm thấy hắn rất khả nghi, nhưng hắn đã tự xưng là môn hạ của Thổ Địa Công Phòng Vũ, chúng ta không tiện tra xét thêm, vì lỡ hắn thật sự là môn hạ của Thổ Địa Công Phòng Vũ thì...
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta hiểu, ta gọi đệ ra đây, chỉ muốn nhắc nhở đệ phải cẩn thận, đừng quá tin lời hắn.
Nhạc Hạc :
- Muốn biết hắn có phải là môn hạ của Thổ Địa Công Phòng Vũ hay không cũng rất dễ dàng.
Cảnh Huệ Khanh :
- Theo hắn đến Chung Nam Sơn?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy, đến Chung Nam Sơn sẽ biết thực hư!
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta chỉ sợ đó là một cái bẫy.
Nhạc Hạc :
- Dù sao chúng ta cũng phải đến Trường An, mà Trường An ở gần Chung Nam Sơn, bây giờ hãy tạm tin lời hắn, theo hắn đến Chung Nam Sơn, trên đường đi nhớ cẩn thận.
Cảnh Huệ Khanh hỏi :
- Ngay bây giờ khởi hành?
Nhạc Hạc :
- Nếu tỷ tỷ đã mệt, thì chúng ta ở lại đây một đêm, ngày mai khởi hành cũng được.
Cảnh Huệ Khanh :
- Không, ta không mệt, muốn đi thì đi thôi.
Hai người trở vào căn nhà lá, Nhạc Hạc thấy Đông Phương Lượng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ, trong lòng cũng bớt chút hoài nghi, miệng cười hỏi :
- Lưng của Đông Phương huynh không sao chứ?
Đông Phương Lượng cười :
- Đỡ nhiều rồi, cũng may là Nhạc lão đệ nới tay, nếu không cái mạng tại hạ đã tiêu rồi!
Nhạc Hạc :
- Tánh tình tiểu đệ lỗ mãng, ngộ thương Đông Phương huynh, cầu mong Đông Phương huynh tha lỗi.
Đông Phương Lượng :
- Không sao, không sao!
Nhạc Hạc :
- Tiểu đệ quyết định theo Đông Phương huynh đến Chung Nam Sơn để gặp gia sư, nếu Đông Phương huynh còn khỏe, chúng ta khởi hành ngay được không?
Đông Phương Lượng :
- Được, còn Cảnh cô nương?
Nhạc Hạc :
- Chị họ ta cũng cùng đi!
Đông Phương Lượng :
- Vậy tốt quá, nhưng tại hạ chỉ có một con ngựa để ở thị trấn dưới núi, không biết hai vị có mang theo ngựa hay không?
Nhạc Hạc :
- Không có, nhưng chúng ta có thể mua ở thị trấn dưới núi.
Đông Phương Lượng đứng dậy :
- Vậy chúng ta lên đường!
oo Buổi trưa hôm sau, ba người đã đến thị trấn, Nhạc Hạc mua được hai con tuấn mã, ba người ba ngựa đi về hướng Tây.
Ngày đi đêm nghỉ, đi khoảng nửa tháng đã đến Đồng Quan, thành Trường An không còn xa lắm, trên đường đi Đông Phương Lượng biểu hiện rất thành thật không hề có hành động mờ ám. Đối với các vấn đề do Nhạc Hạc đề ra, đều trả lời tường tận, không hề gian trá, điều này làm vơi đi lòng hoài nghi của Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh đối với hắn.
Lúc đến Đông Quan, trời đã sụp tối, ba người bàn tính ở một đêm trong thành, Đông Phương Lượng tỏ ra rất quen thuộc vùng đất này, liền dẫn họ đến một tửu lầu để ăn cơm.
Đang ăn cơm, Đông Phương Lượng cười :
- Trong thành này có vài nơi rất đáng cho chúng ta đến du ngoạn, chút nữa chúng ta đến khách sạn đặt ba gian phòng, rồi thoải mái tắm rửa, sau đó tại hạ sẽ dẫn đường.
Nhạc Hạc :
- Tốt thôi!
Cảnh Huệ Khanh hỏi :
- Nơi đây cách Chung Nam Sơn bao xa?
Đông Phương Lượng :
- Hơn hai trăm dặm, nếu đi nhanh một chút, hoàng hôn ngày mai thì đến, nhưng hai vị không phải muốn đến thành Trường An để gặp Mai lão phu nhân hay sao?
Nhạc Hạc tiếp lời :
- Bây giờ tiểu đệ đã thay đổi ý kiến, quyết định đến gặp gia sư trước, có thể gia sư sẽ có lời chỉ bảo.
Đông Phương Lượng :
- Như vậy cũng tốt, có lẽ lệnh sư sẽ cùng người đến gặp Mai lão phu nhân.
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy!
(Sách mất hai trang - Rất tiếc, vì ít khi có phụ nữ đến trọ, nên tệ điếm chưa xây phòng tắm nữ.
Đông Phương Lượng :
- Như vậy, phiền ngươi chuẩn bị hai thùng nước nóng mang vào gian phòng giữa.
Tiểu nhị :
- Có ngay, lập tức có ngay!
Đông Phương Lượng :
- Nhanh lên, chúng ta tắm rửa xong còn phải đi du ngoạn khắp thành.
Tiểu nhị vâng vâng dạ dạ vội vã bước đi.
Đông Phương Lượng quay sang Cảnh Huệ Khanh cười nói :
- Cảnh cô nương vào nghỉ ở gian giữa được không?
Cảnh Huệ Khanh gật đầu :
- Được!
Đông Phương Lượng lại quay qua Nhạc Hạc :
- Chúng ta đi tắm chứ?
Nói xong, hai người bước vào phòng bỏ khăn gói xuống, cầm theo quần áo cần thay cùng nhau bước vào phòng tắm.
Phòng tắm rất rộng lớn, có thể chứa mấy chục người, chính giữa có hai hồ nước lớn, một hồ nước nóng, một hồ nước lạnh, ở bìa hồ có nhiều thùng gỗ nhỏ, tắm rửa rất tiện lợi.
Nhạc Hạc cùng Đông Phương Lượng bước vào phòng tắm, thấy có năm sáu người khách đang tắm, hai người cùng cởi hết quần áo, treo lên trên kệ rồi múc nước tắm.
Đông Phương Lượng tắm rất lẹ, giây lát đã tắm xong, hắn lau khô mình rồi nói với Nhạc Hạc :