Bán thế anh hùng - Chương 09

Tác giả: Tần Hồng

- Dạ!

Lão tiều phu :

- Cha nhớ ra rồi!

Thiếu niên :

- Việc gì?

Lão tiều phu :

- Hôm Trùng cửu, chúng ta nghe được một tiếng nổ lớn có đúng không?

Thiếu niên :

- Đúng vậy!

Lão tiều phu :

- Lúc đó cha tưởng là âm thanh của một tảng đá lớn rơi từ trên núi xuống, nhưng ta đã lầm, có thể đó là âm thanh phát ra do chiếc cầu treo bị gẫy đập vào vách núi!

Thiếu niên :

- Chiếc cầu treo chắc chắn như vậy, khi không sao lại gẫy?

Lão tiều phu bằng giọng nói cảm thán :

- Không chắc chắn đâu, đã hơn hai mươi năm không có dấu chân người, cha đã đoán trước sẽ có một ngày nó phải bị gẫy!

Thiếu niên :

- Nếu như thế, sẽ không còn ai có thể bước vào tòa Quỷ bảo nữa.

Lão tiều phu ngước mặt nhìn lên đỉnh núi, chậm chạp :

- Đúng vậy, chuyện ma quỷ ở trong bảo cũng sẽ từ từ đi vào quên lãng...

Thiếu niên lại hỏi :

- Thưa cha, trong Quỷ bảo thật sự có quỷ không?

Lão tiều phu gật đầu :

- Có đấy, nếu không năm xưa cả gia đình Thần Quyền Đặng Thịnh Long sao lại dọn đi.

Thiếu niên :

- Trong bảo tại sao có quỷ?

Lão tiều phu trầm ngâm giây lát :

- Việc này... cha kể cho con nghe, ngươi không được lan truyền ra ngoài.

Thiếu niên :

- Được!

Lão tiều phu ho nhẹ :

- Năm xưa, cha có quen một người đầy tớ của Thần Quyền Đặng Thịnh Long, hắn thường lén lút đến tìm cha để uống rượu, cho nên cha rất hiểu rõ gia đình của Thần Quyền Đặng Thịnh Long...

Thiếu niên :

- Thế nào?

Lão tiều phu :

- Lúc đó Thần Quyền Đặng Thịnh Long chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng nghe nói đã vang danh trên giang hồ, mọi người tôn hắn là Thiên hạ đệ nhất quyền.

Thiếu niên :

- Chắc võ công của hắn rất lợi hại?

Lão tiều phu :

- Đúng vậy! Người đầy tớ đó nói với cha Thần Quyền Đặng Thịnh Long tung ra một quyền có thể làm gẫy cây cách hắn vài bước!

Thiếu niên le lưỡi :

- Lợi hại quá!

Lão tiều phu :

- Hắn chẳng những võ công cao cường mà còn rất giàu có, hắn có một vợ và hai thi*p, đẻ được chín đứa con, nhưng các người vợ của hắn ăn ở với nhau không được hòa thuận, thường hay gây gổ.

Thiếu niên :

- Tại sao?

Lão tiều phu :

- Vì tranh đoạt gia tài, Đặng phu nhân chỉ có một đứa con gái, nhưng hai người thi*p mỗi người có bốn đứa con trai, nên Đặng phu nhân sợ sau này không được hưởng gia sản nên xem hai người thi*p và tám đứa con trai như gai trong mắt, luôn tìm cách đuổi họ ra khỏi nhà, nên lúc nào cũng gây gổ với nhau.

Thiếu niên :

- Thần Quyền Đặng Thịnh Long không dàn xếp được sao?

Lão tiều phu lắc đầu :

- Dàn xếp không nổi, mỗi khi họ gây gổ hắn đành phải lánh mặt, sau đó có một lần thấy họ lại gây gổ với nhau, hắn buồn rầu tự nhốt mình trong phòng ngồi uống rượu, sau khi uống say, hắn bước vào phòng của một a hoàn và cưỡng Hi*p a hoàn đó.

Thiếu niên :

- Các bà vợ của hắn có biết không?

Lão tiều phu :

- Lúc đầu không biết, sau đó bụng của a hoàn ngày càng lớn, họ mới hay sự việc, lại gây gổ với nhau.

Thiếu niên :

- Rồi thế nào?

Lão tiều phu :

- Có một hôm, người ta phát hiện a hoàn đó đã thắt cổ mà ૮ɦếƭ!

Thiếu niên :

- Tự vận à?

Lão tiều phu lắc đầu :

- Không phải!

Thiếu niên ngạc nhiên :

- Không phải?

Lão tiều phu :

- Thông thường người treo cổ mà ૮ɦếƭ đều lè lưỡi ra ngoài, nhưng a hoàn đó lại không, người đầy tớ đó lén lút nói với cha, a hoàn bị người ta sát hại, hung thủ muốn che mắt mọi người, liền mang thi thể của nàng treo lên, làm ra vẻ nàng tự thắt cổ mà ૮ɦếƭ.

Thiếu niên :

- Đặng phu nhân là hung thủ?

Lão tiều phu lắc đầu :

- Không chắc như vậy, nghe nói bà ta đã thề độc rằng không hề Gi*t ai.

Thiếu niên :

- Vậy là ai?

Lão tiều phu :

- Không biết được, mà a hoàn đó là do Thần Quyền Đặng Thịnh Long mua về, những gia đình giàu có ૮ɦếƭ đi một a hoàn thì có gì là quan trọng, vài hôm sau, coi như không có việc gì xảy ra.

Thiếu niên :

- Như vậy là một xác, hai mạng?

Lão tiều phu :

- Đúng vậy, a hoàn đó đã sắp đến ngày sanh nở, hung thủ thật quá tàn ác.

Thiếu niên :

- Con hiểu rồi! Sau khi a hoàn ૮ɦếƭ, âm hồn bất tán, nên biến thành ma quỷ quấy phá trong bảo!

Lão tiều phu gật đầu :

- Đúng vậy, chỉ lạ một điều, sau khi a hoàn ૮ɦếƭ ba năm trong bảo mới có quỷ xuất hiện, không biết tại sao?

Thiếu niên :

- Con biết!

Lão tiều phu cười :

- Ngươi biết gì?

Thiếu niên :

- Sau khi a hoàn ૮ɦếƭ và biến thành quỷ cũng phải sanh con, quỷ hay người cũng vậy, đã sanh con thì phải chăm sóc, đó chính là nguyên nhân phải ba năm sau mới bắt đầu quấy phá, vì lúc đó đứa trẻ đã ba tuổi, có thể đi chơi một mình rồi.

Lão tiều phu nghe xong lời giải thích trẻ con của thiếu niên, không nhịn được ngửa mặt cười ha hả. Nhưng đột nhiên tiếng cười của hắn ngưng bặt, nụ cười trên mặt cũng chuyển sang kinh ngạc, hai mắt nhìn thẳng lên trời, miệng ú ớ :

- Vinh... Vinh... nhi...! Ngươi... xem... xem... kìa!

Thiếu niên liền ngước đầu nhìn lên cũng kinh ngạc không kém.

Thì ra, trên bầu trời ngay trên đầu họ khoảng trên trăm trượng xuất hiện hai đốm đen.

Ngoài loài chim ra, đâu còn vật gì khác có thể lơ lửng trên không, mà vật họ đang nhìn thấy chắc chắn không phải là chim, vì hai đốm đen đó mang hình tròn giống như hai cây nấm lớn! Mà lạ nữa, họ còn nhìn thấy dưới hai cây nấm hình như còn treo tòn ten hai con người!

Thiếu niên mở to mắt ngạc nhiên :

- Đó là vật gì vậy?

Lão tiều phu quá hoảng sợ, lẩm bẩm :

- Không biết, cha sống... sống đến từng tuổi... tuổi này, chưa... chưa bao giờ nhìn thấy vật như vậy!

Bây giờ, hai cây nấm đã thấp hơn, chỉ cách mặt đất khoảng bảy tám chục trượng!

Thiếu niên la lên :

- Cha, hình như có người thật đấy!

Lão tiều phu thất thanh :

- Ừ... hình như là một nam một nữ, có đúng không?

Thiếu niên :

- Đúng vậy. Một người phụ nữ tóc dài và một thiếu niên.

Lão tiều phu vội vã :

- Ngươi xem cho kỹ, người phụ nữ tóc dài đó có phải ăn mặc như một nữ tỳ không?

Thiếu niên :

- Không sai!

Lão tiều phu rợn tóc gáy la lên :

- Chạy mau, nó chính là con nữ quỷ dắt theo đứa con!

Nói xong, nắm tay thiếu niên chạy lẹ. Hai cha con không dám quay đầu nhìn lại, vội vàng chạy thật mau.

Không bao lâu, hai cây nấm quái dị đã chạm mặt đất dưới chân núi.

Nếu hai cha con lão tiều phu còn có mặt ở đó họ có thể nhìn thấy rõ ràng đó là hai cái dù được chế tạo bằng cành cây và vải đen!

Hai người treo tòn ten dưới hai cái dù chính là Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh.

Lúc họ chạm đất, hai khuôn mặt đều ửng đỏ, đó là vì quá hưng phấn, họ đứng nhìn nhau giây lát, bỗng nhiên bước tới ôm chặt lấy nhau.

Hồi lâu, hai người mới bình tĩnh trở lại, cùng ngồi xuống tảng đá dưới chân. Cảnh Huệ Khanh vuốt lại mái tóc dài mỉm cười :


- Hai tiều phu lúc nãy đã hoảng sợ bỏ chạy khi thấy chúng ta.

Nhạc Hạc cười theo :

- Chắc chắn họ cho rằng chúng ta là quỷ!

Cảnh Huệ Khanh :

- Đúng vậy, họ sẽ đi tung tin khắp nơi, rằng thấy hai con quỷ từ trên trời xuống.

Nhạc Hạc nhìn hai cái dù mỉm cười :

- Không có ai tin rằng bằng hai cái dù này, nhảy từ đỉnh núi cao hơn ba trăm trượng xuống đây mà vẫn bình an vô sự...

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta cũng không dám tin tưởng, ta nghĩ rằng chúng ta tám phần là ૮ɦếƭ.

Nhạc Hạc :

- Thật vậy, tiểu đệ cũng có cảm giác ૮ɦếƭ đi sống lại.

Cảnh Huệ Khanh :

- Bây giờ ta hy vọng lập tức tìm được Thần Quyền Đặng Thịnh Long để xử tội hắn.

Nhạc Hạc :

- Tỷ tỷ nghĩ rằng ta sẽ tìm hắn ở đâu?

Cảnh Huệ Khanh lắc đầu :

- Không biết, nhưng ta biết rằng thế nào cũng có một người ta sẽ tìm được hắn.

Nhạc Hạc :

- Hắn sát hại Ngũ lão, nếu là cố tình vu oan giá họa cho chúng ta, thì hắn sẽ đến thông báo cho người của Ngũ đại phái biết.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ý ngươi nói chúng ta sẽ tìm được hắn ở Ngũ Lão hội?

Nhạc Hạc :

- Rất có thể!

Cảnh Huệ Khanh đứng dậy.

- Như vậy chúng ta lập tức đến Ngũ Lão hội.

Nhạc Hạc kéo tay nàng lại :

- Đừng vội, Ngũ Lão hội ở tận Ngũ Lão phong, chúng ta hãy nghiên cứu vấn đề này trước đã...

Cảnh Huệ Khanh ngồi xuống :

- Vấn đề gì?

Nhạc Hạc :

- Đến bây giờ tiểu đệ vẫn chưa dám khẳng định ngũ lão có phải là hung thủ sát hại gia phụ hay không, nếu không phải là họ thì tiểu đệ sẽ gặp rắc rối đấy, vì tiểu đệ đã mạo danh gia sư mời Ngũ lão đến đây, tuy rằng một kẻ nào khác đã Gi*t họ nhưng việc mạo danh sẽ liên lụy đến gia sư.

Cảnh Huệ Khanh hỏi :

- Ngươi dự định về gặp lệnh sư trước?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, sau đó sẽ tìm Mai lão phu nhân nhờ bà ta giám định giùm vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” này, sau đó mới đến Ngũ Lão hội. Ý tỷ tỷ ra sao?

Cảnh Huệ Khanh gật đầu :

- Cũng được!

Nhạc Hạc :

- Nếu tỷ tỷ sợ đuổi không kịp tên Thần Quyền Đặng Thịnh Long, vậy tỷ tỷ có thể đi trước, tiểu đệ một mình đến gặp gia sư.

Cảnh Huệ Khanh :

- Không, ta cùng đi với ngươi.

Nhạc Hạc :

- Được, tỷ tỷ cùng với tiểu đệ đi gặp gia sư, sau đó dù Thần Quyền Đặng Thịnh Long có phải là một trong những hung thủ năm xưa đã sát hại gia phụ hay không, tiểu đệ cũng giúp tỷ đi tìm hắn.

Cảnh Huệ Khanh :

- Lệnh sư cư ngụ ở đâu?

Nhạc Hạc :

- Tứ Minh Sơn.

Cảnh Huệ Khanh :

- Cách đây không xa lắm?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, chỉ cách đây hơn ba trăm dặm.

Cảnh Huệ Khanh :

- Còn Mai lão phu nhân thì ở đâu?

Nhạc Hạc :

- Nghe nói ở trong thành Trường An, bà ta là Thích tú danh gia số một của cả nước, danh tiếng rất lớn, ta cứ đến thành Trường An hỏi thăm sẽ biết.

Cảnh Huệ Khanh đứng dậy :

- Được, đến Tứ Minh Sơn trước, sau đến Trường An rồi sau mới đến Ngũ Lão phong.

Thôi chúng ta lên đường.

Hai người cùng khởi hành.

Đến hoàng hôn hôm đó, hai người đã rời khỏi Bắc Nhạn Đãng sơn hơn mười mấy dặm, trời đã tối, họ tá túc nhờ một hộ nông gia, hôm sau lại tiếp tục lên đường.

Cảnh Huệ Khanh năm nay đã hai mươi tám tuổi, Nhạc Hạc chỉ mới hơn hai mươi, trên đường đi hai người xưng hô nhau là tỷ đệ, nên không gây sự chú ý của những người khác.

Hơn hai ngày rưỡi đường đi thì đến Tứ Minh Sơn tú lệ.

Tứ Minh Sơn là một dãy núi gồm hai trăm tám chục ngọn, phân chia rõ ràng, địa thế hùng vĩ, phong cảnh tuyệt đẹp, được liệt vào một trong vô số thắng cảnh của Trung Nguyên...

Cảnh Huệ Khanh tuy là một phụ nữ mang nhiều u uất, nhưng nhìn thấy thắng cảnh ngoạn mục này, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, khen ngợi :

- Nơi đây thật đẹp.

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy, tiểu đệ đã ở trong dãy núi này hơn bảy tám năm, nhưng đối với cảnh sắc trong núi vẫn xem qua không chán, nơi này so với chỗ ở của đệ ở Tiên Hoa Thiên Khiếm đẹp hơn trăm lần.

Cảnh Huệ Khanh :

- Tại sao từ trước đến giờ ngươi không chịu tiết lộ cho ta biết lệnh sư ẩn cư ở dãy núi này?

Nhạc Hạc có ý xin lỗi :

- Không phải tiểu đệ không muốn nói, là vì gia sư thích cảnh yên tịnh, dặn tiểu đệ không được tiết lộ chỗ ẩn cư này với người ngoài.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi bái được ông ta là sư phu, thật là (sách mất hai trang lúc người còn đi lại trên giang hồ, cũng thường cỡi bò thay ngựa.

Cảnh Huệ Khanh lại cười :

- Lệnh sư có một môn võ công độc bá võ lâm là Thiên Ngưu Thần Công, chẳng lẽ cũng liên quan đến bò hay sao?

Nhạc Hạc - Có thể nói như vậy...

Hai người đã đến trước căn nhà lá.

Nhạc Hạc thấy cửa căn nhà lá đóng kín, quay đầu nhìn sang gian chuồng bò ở phía trái căn nhà :

- Thật không may...

Cảnh Huệ Khanh :

- Việc gì?

Nhạc Hạc :

- Gia sư đã ra ngoài.

Cảnh Huệ Khanh :

- Đi đâu rồi?

Nhạc Hạc :

- Chắc đi chăn bò rồi, tỷ tỷ xem trong chuồng bò đã trống rỗng, gia sư hàng ngày đều dắt bò đi ăn cỏ.

Vừa nói, vừa đưa tay đẩy cánh cửa bước vào trong nhà.

Trong nhà, mang màu sắc của một người đàn ông độc thân... lộn xộn, dơ bẩn!

Đối với cảnh bừa bãi lộn xộn này, Nhạc Hạc đã thường gặp, nhưng hôm nay Nhạc Hạc vừa bước vào nhà liền cảm thấy lạ, lẩm bẩm trong miệng :

- Quái lạ!

Cảnh Huệ Khanh :

- Thế nào rồi?

Nhạc Hạc :

- Hình như gia sư đã hạ sơn rồi.

Cảnh Huệ Khanh :

- Sao ngươi biết?

Nhạc Hạc chỉ một chiếc bàn ở trong nhà :

- Tỷ tỷ xem trên mặt bàn đầy bụi bặm, gia sư tuy không quen chăm sóc nhà cửa, nhưng chiếc bàn này mỗi ngày người đều ăn cơm trên đó, không bao giờ để bám đầy bụi bặm như vậy.

Cảnh Huệ Khanh :

- Nói như vậy, chúng ta thật không may.

Nhạc Hạc :

- Gia sư đã nhiều năm không xuống núi, lần này rời khỏi Tứ Minh Sơn, không biết có việc gì hay không?

Cảnh Huệ Khanh :

- Có thể đi tìm ngươi?

Nhạc Hạc lắc đầu :

- Không thể nào, trước khi người nhận đệ làm đệ tử, người đã nói rõ ràng rằng người và Ngũ lão cũng có giao tình, nên về việc tiểu đệ trả thù cho cha, người không thể giúp đỡ, cho nên không bao giờ đến Quỷ bảo để tìm tiểu đệ.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ngươi có nói rằng sau khi trả thù cha sẽ về đây thăm lệnh sư hay không?

Nhạc Hạc :

- Không có, gia sư bảo tiểu đệ đừng đến tìm người nữa.

Cảnh Huệ Khanh :

- Như vậy, rất có thể lệnh sư không muốn gặp ngươi nên dọn đi chỗ khác rồi.

Nhạc Hạc :

- Không, gia sư không có lý do gì để tránh mặt tiểu đệ.

Cảnh Huệ Khanh hỏi :

- Nhà bếp ở đâu?

Nhạc Hạc chỉ một cánh cửa bên phải :

- Ở trong đó.

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta vào xem xem.

Nhạc Hạc liền dẫn nàng đi vào nhà bếp, nhà bếp bày trí cũng rất đơn giản, chỉ có một cái bếp và một chiếc bàn và một số vật dụng nhà bếp. Cảnh Huệ Khanh giở một cái nắp chảo lên xem, chỉ thấy trong chảo đã hen rỉ.

- Không sai, lệnh sư đã rời khỏi nơi đây.

Nhạc Hạc thở dài :

- Chẳng lẽ gia sư đã quyết định không gặp mặt tiểu đệ nữa hay sao?

Cảnh Huệ Khanh :
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc