- Nhị vị chưởng môn có tìm được chỗ ẩn núp của ta chưa?
Vô Ưu Tử tức tối :
- Trước sau gì bọn ta cũng sẽ tìm ra ngươi!
Cô lâu :
- Lỗ tai của ngươi chắc không có bệnh tật gì, có thể nghe thấy tiếng nói của ta phát ra từ giữa phòng, có đúng không?
Vô Ưu Tử trầm ngâm không lên tiếng.
Đương nhiên hắn cũng nghe được tiếng nói của đối phương quả là phát ra từ giữa phòng, nên trong lòng rất hoảng sợ, nhưng vì giữ gìn thân phận là Chưởng môn của một phái nên không thể để sự hoảng sợ đó hiện lên trên mặt.
Bách Thiện thiền sư lại cảm thấy thật quái lạ, gượng cười :
- Bần tăng không tin rằng quỷ có thể mở miệng nói chuyện, thật ra ngươi ẩn núp ở đâu?
Cô lâu :
- Lúc nào ta cũng ở cạnh các ngươi, các ngươi đi đến đâu, ta sẽ theo đến đó!
Bách Thiện thiền sư :
- Ngươi gạt bọn ta đến đây, thật ra muốn gì?
Cô lâu :
- Ta muốn các ngươi trả lại cho ta sự công bằng!
Bách Thiện thiền sư :
- Sự công bằng gì?
Cô lâu :
- Tự các ngươi phải hiểu!
Bách Thiện thiền sư :
- Bần tăng không hiểu chút nào, ngươi hãy nói thẳng ra đi!
Cô lâu :
- Châu Chính Hiên, câu chuyện ta kể đến đâu rồi?
Châu Chính Hiên :
- Sau khi ngươi uống hai chung rượu, Ngũ Lão hội đột nhiên thay đổi thái độ, nói rằng có người tố cáo ngươi trước Ngũ Lão hội rằng ngươi đã phạm ba điều trọng tội, một là sát sư, hai là mang oán trả ơn, ba là cưỡng Hi*p vợ con của người khác.
Cô lâu :
- Đúng rồi, sát sư... rằng ta đã sử dụng độc dược để sát hại gia sư “Thiên Dã Tán Nhân”, ςướק đoạt một bộ võ công bí phổ của gia sư, thật ra không hề có chuyện này, gia sư ૮ɦếƭ vì già yếu, lúc đó tệ sư thúc “Thất Hải Ngư Phụ” Di Quán Thiên cũng có mặt để chứng giám, nhưng Ngũ lão lại không cho ta cơ hội để biện hộ, rằng đã điều tra rõ ràng, rằng chắc chắn ta đã phạm tội sát sư.
Hắn ngưng một lát, nói tiếp :
- Sau đó họ tuyên bố tội thứ hai của ta, lấy oán trả ơn... rằng sau khi đoạt cuốn võ công bí phổ liền đến một sơn động ở Ngọc Long Sơn để khổ luyện, rằng ta vì muốn nhanh chóng thành công, nên đến năm thứ ba thì bị tẩu hỏa nhập ma, hai chân bị bại liệt, sau đó có Quỷ Thần Nhị Y vì tránh mưa mà ghé vào hang động phát hiện ra ta, rồi dùng võ công của hai người giúp ta trị lành đôi chân tàn phế, rằng ta không những không mang ơn mà thừa lúc công lực ân nhân bị tiêu hao quá nhiều mà ra tay sát hại hai người. Nhưng việc này hoàn toàn hư cấu, ta chưa hề có cuốn võ công bí phổ nào, cũng chưa hề đến Ngọc Long Sơn để khổ luyện, sự tố cáo của họ hoàn toàn là bịa đặt.
Châu Chính Hiên :
- Những việc này tại hạ không rõ lắm, nhưng tại hạ tin rằng Ngũ lão không bao giờ bịa đặt, vu khống, đổ tội cho ngươi!
Cô lâu :
- Ngươi hãy nghe ta kể hết câu chuyện họ tố cáo ta phạm tội cưỡng Hi*p vợ con người khác là như thế này, họ nói rằng sau khi hai chân ta được lành lặn, liền trở về Trung Nguyên, một hôm đi ngang qua Điền Bắc, bị lỡ đường và xin tá túc nhà một hộ dân...
Sau khi hắn kể xong tình cảnh buổi gặp năm xưa với Ngũ lão, rồi hắn tiếp :
- Họ tố cáo ta phạm ba tội kể trên, theo lời họ đều có kẻ mục kích, nhưng họ lại không chịu đưa kẻ mục kích đến đối chất với ta. Cũng không chịu xét xử một cách công bằng hợp lý, thì đã sát hại ta bằng cách hạ độc trong rượu, sau đó họ thiêu đốt thi thể ta, hình dáng của ta trở thành như vậy chính là kiệt tác của Ngũ lão.
Vô Ưu Tử lớn tiếng quát :
- Toàn chuyện bịa đặt, hãy tiếp ta một chưởng!
Chưởng phong cuồn cuộn nhắm vào cô lâu, tức thì làm ngã cô lâu và cả chiếc ghế, chiếc ghế tan nát ra nhiều mảnh, còn cô lâu cũng bị tan rã thành nhiều khúc xương rời, tung tóe dưới đất.
Lạ thay, cô lâu tuy đã biến thành một đống xương vụn, nhưng âm thanh của hắn vẫn vang lên trong phòng khách, tiếng cười rùng rợn thê lương của hắn lại nổi lên :
- Sao lại làm vậy, các ngươi không thể nào làm hại ta nữa, dù cho đem những khúc xương của ta nghiền thành bột cũng không thể Gi*t ta một lần nữa!
Vô Ưu Tử vừa sợ, vừa giận, lớn tiếng quát :
- Ngươi ra đây, nếu ngươi thật sự là hồn mà của Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực thì hãy hiện ra để bọn ta xem cho rõ.
Cô lâu cười ha hả :
- Không, nếu ta hiện ra, các ngươi ắt sẽ sợ đến ૮ɦếƭ, ta còn chưa muốn các ngươi ૮ɦếƭ, ta muốn các ngươi nói rõ nguyên nhân hãm hại ta.
Bỗng nhiên Vô Ưu Tử nhảy đến cánh cửa sắt la lên :
- Bốn vị Chưởng môn, chúng ta hợp lực phá tan cánh cửa này.
Bách Thiện thiền sư, Cửu Hoa thần ni, Bạch Đầu Ông và Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn nghe vậy nên đồng loạt bước tới, năm người đồng loạt ra tay, vận hết công lực, mười cánh tay đồng thời hướng về cánh cửa!
“Ầm”.
Sau tiếng nổ lớn, cánh cửa sắt chỉ chấn động nhẹ.
Năm người bọn họ đều mang trong mình một công lực hùng hậu, bây giờ hợp lực ra tay, sức mạnh như sóng vỗ cuồn cuộn nhưng lại không phá tung nổi cánh cửa sắt.
Vô Ưu Tử quát :
- Thử một lần nữa!
“Ầm”.
Mười cánh tay một lần nữa hướng về cánh cửa sắt, nhưng tình hình vẫn không thay đổi, hình như đằng sau cánh cửa sắt có một ngọn núi chắn ngang.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Chính Hiên, ngươi cũng đến đây!
Châu Chính Hiên dạ một tiếng, liền nhảy tới cùng với ngũ lão đồng loạt tung chưởng, mười hai cánh tay một lần nữa lại hướng về cánh cửa sắt.
Lại một tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa sắt cũng chỉ lung lay nhẹ nhàng.
- Ha ha ha!
Tiếng cười rùng rợn của hồn ma lại nổi lên ở chung quanh họ :
- Đừng phí sức, dù các ngươi có phá tung cánh cửa sắt cũng không có cách nào rời khỏi ngọn núi này!
Ngũ lão nghe vậy đều rợn tóc gáy, bất giác nhất tề nhảy ra, trước đây họ không hề tin đây là sự sắp xếp của ma quỷ, nhưng bắt đầu từ bây giờ họ đã ngờ ngợ.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn trầm giọng :
- Nhạc Nhất Thực, ngươi đã lầm, nếu quả thực ngươi bị người ta hãm hại ở đây, việc đó ngũ lão bọn ta hoàn toàn không hề nhúng tay, ngươi đã biến thành quỷ, chẳng lẽ không biết ai là hung thủ hại ngươi sao?
Hồn ma lạnh lùng :
- Mâu Thiết Sơn, tên lão thất phu, trong ngũ lão ngươi là người xảo trá nhất, năm xưa kẻ hạ độc trong rượu chính là ngươi!
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn tái mặt run rẩy :
- Nói bậy, bình sanh lão phu chưa từng hạ độc ai, ngươi đừng ngậm máu phun người!
Hồn ma :
- Đến tình cảnh này ngươi còn không nhận?
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cảm thấy ngột ngạt trong người. Hồn ma :
- Ngươi không nói ra sự thật, ta sẽ Gi*t đồ đệ của ngươi trước.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn liền biến sắc mặt, vội lấy thân mình che chở cho Châu Chính Hiên, giận dữ quát :
- Nhạc Nhất Thực, ngươi là con quỷ hồ đồ, ngươi muốn Gi*t thì Gi*t ta đi, việc này không hề liên can đến tiểu đồ!
Hồn ma cười rùng rợn :
- Không! Ta phải Gi*t đồ đệ của ngươi trước, để ngươi cũng nếu thử mùi vị của sự đau khổ!
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn nóng giận :
- Được, để lão phu nói thật, năm xưa lão phu đã hạ độc sát hại ngươi, ngươi muốn báo thù, hãy đến với lão phu này đi!
Hồn ma :
- Rất tốt, bây giờ nói cho ta nghe tại sao các ngươi lại bịa đặt ra những tội danh để vu khống ta?
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Bởi vì võ công của ngươi đã vượt qua bọn ta, ngươi không ૮ɦếƭ sẽ là một uy Hi*p đối với bọn ta!
Hồn ma :
- Lão đầu trọc, có đúng như vậy không?
Sắc mặt của Bách Thiện thiền sư trở nên càng khó coi, dộng mạnh cây thiền trượng :
- Không, không hề có việc đó!
Hồn ma lạnh lùng :
- Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cũng đã thừa nhận, sao ngươi còn không thừa nhận?
Bách Thiện thiền sư nghiêm nghị :
- Bần tăng không bao giờ thừa nhận!
Hồn ma :
- Lao đạo sĩ kia, ngươi cũng không thừa nhận?
Vô Ưu Tử :
- Nếu quả thật ngươi là hồn ma của Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực, bần đạo muốn thỉnh giáo một điều!
Hồn ma :
- Nói!
Vô Ưu Tử :
- Ngươi nói rằng mười năm trước có nhận được “Ngũ Lão lệnh tiễn” của bọn ra đúng không?
Hồn ma :
- Không sai!
Vô Ưu Tử :
- Được, vây vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” hiện giờ ở đâu?
Hồn ma :
- Ngươi muốn xem?
Vô Ưu Tử :
- Đúng!
Hồn ma :
- Ngươi nghĩ rằng vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” đó là giả mạo?
Vô Ưu Tử :
- Không sai, “Ngũ Lão lệnh tiễn” của Ngũ Lão hội do chính tay Thích Tú Danh Gia Mai lão phu nhân làm ra, không có ai có thể giả mạo được, và bọn ta lúc nào cũng bảo quản “Ngũ Lão lệnh tiễn” rất kỹ càng, lúc nào phát ra “Ngũ Lão lệnh tiễn” đều có ghi chép tỉ mỉ, đến bây giờ bọn ta tổng cộng chỉ phát ra hai mươi bảy “Ngũ Lão lệnh tiễn”, mà năm xưa Mai lão phu nhân chỉ làm cho bọn ta tất cả là năm mươi vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn”, cũng có nghĩa là hiện giờ Ngũ Lão hội còn lại hai mươi ba vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn”, cho nên bần đạo dám quả quyết “Ngũ Lão lệnh tiễn” mà ngươi nhận được là đồ giả mạo!
Hồn ma :
- Ngươi có thể phân biệt thật giả?
Vô Ưu Tử :
- Đương nhiên!
Hồn ma :
- Dưới góc tường bên phải có một cái hòm gỗ, ngươi có nhìn thấy không?
Vô Ưu Tử quay lại nhìn, quả nhiên có một cái hòm gỗ.
- “Ngũ Lão lệnh tiễn” ở trong cái hòm đó?
Hồn ma :
- Đúng, ngươi có thể mang ra để tất cả cùng xem!
Vô Ưu Tử liền bước tới góc tường, mở nắp hòm lên chỉ thấy trong hòm có một hộp sắt nhỏ, lại mở nắp hộp sắt ra, liền thấy vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn”, hắn cầm vuông Ngũ Lão lệnh tiễn” bước tới dưới ánh đèn để xem cho rõ.
Bách Thiện thiền sư, Cửu Hoa thần ni, Bạch Đầu Ông, Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn và Châu Chính Hiên đều quay lại để xem. Tất cả đều biến sắc!
Hồn ma lạnh lùng :
- Có phải giả mạo không?
Vô Ưu Tử nhíu mày nghiêm túc :
- Vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” này không giả, nhưng chữ ký ở dưới không phải là 乃út tích của bọn ta!
Hồn ma :
- Ngươi muốn nói, đã có kẻ khác lấp cắp “Ngũ Lão lệnh tiễn” của các ngươi, giả mạo danh tánh của các ngươi đưa cho ta?
Vô Ưu Tử :
- Quả đúng như vậy!
Hồn ma cười ha hả :
- Nhưng lúc nãy ngươi nói rằng, Mai lão phu nhân chỉ làm cho Ngũ Lão hội năm mươi vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn”, các ngươi đã dùng hết hai mươi bảy vuông, chỉ còn lại hai mươi ba vuông có đúng không?
Vô Ưu Tử không trả lời được.
Hồn ma hừ một tiếng :
- Vậy vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” này không phải đồ giả và các ngươi còn bảo quản hai mươi ba vuông, thế thì tại sao lại dư ra một vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn”?
Vô Ưu Tử đành im lặng.
Hồn ma :
- Ngươi lên tiếng đi!
Bách Thiện thiền sư lộ vẻ không hiểu :
- Bọn ta cũng không biết tại sao lại xuất hiện vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” này, nhưng chữ ký dưới quả thật không phải của bọn ta.
Hồn ma lại cười :
- Để ta giải đáp giùm các ngươi, các ngươi không muốn thấy người khác có võ công cao hơn các ngươi, cho nên quyết định cùng nhau để Gi*t ta. Vì sợ ta không đến hẹn, nên phải sử dụng một vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” thật, nhưng lại sợ vuông “Ngũ Lão lệnh tiễn” này lọt vào tay của kẻ khác, rồi dùng nó làm vật chứng để tố cáo ngược các ngươi, cho nên bọn ngươi nhờ người khác ký tên lên đó, hòng chối tội về sau có đúng không?
Bạch Đầu Ông giận dữ :
- Nói bậy!
Hồn ma :
- Sao lại nói bậy, Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cũng đã thừa nhận, các ngươi còn muốn chối hay sao?
Bạch Đầu Ông giận dữ quay sang Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Mâu chưởng môn, không lẽ ngươi giả danh bốn người bọn ta, rồi nhờ người khác giả mạo bọn ta làm việc này?
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn liền lắc đầu :
- Không có, không có, lúc nãy lão phu đành phải thừa nhận là vì hắn uy Hi*p đòi sát hại tiểu đồ, cho nên... cho nên...
Bạch Đầu Ông lạnh lùng :
- Những việc hệ trọng như vậy cũng có thể thừa nhận đại hay sao?
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cúi đầu thở dài, lẩm bẩm :
- Lão phu chỉ muốn bảo vệ tính mạng tiểu đồ...
Hồn ma trầm giọng :
- Mâu Thiết Sơn, nói như vậy, ngươi vẫn không thừa nhận đã hại ta?
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn hình như đã đến đường cùng, không còn nét sợ hãi nữa, hét to :
- Không sai, nếu ngươi nghĩ rằng lão phu là người đã Gi*t ngươi, thì ngươi hãy ra tay đi, nhưng tiểu đồ không thù oán với ngươi, ngươi không được động đến hắn!
Hồn ma trầm ngâm hồi lâu, tiếp :
- Được, ta sẽ nhi*p hắn ra ngoài, chỉ giữ năm người các ngươi ở lại!
Vừa dứt lời, ngọn đèn dầu trên vách bỗng nhiên vụt tắt!
Cả phòng khách lại rơi vào một thế giới màu đen khủng khi*p.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn giật mình hoảng sợ, đưa tay rờ rẫm sau lưng, phát giác Châu Chính Hiên đã biến mất, liền hét lớn :
- Chính Hiên! Chính Hiên!
Không hề nghe được tiếng trả lời, Châu Chính Hiên thật sự đã biến mất!
Cửu Hoa thần ni :
- Mau đốt đèn lên!
Vô Ưu Tử liền chạy đến đốt đèn lên, sau khi đèn sáng, quả nhiên Châu Chính Hiên đáng lẽ đứng sau lưng Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn... đã biến mất!
Một lần nữa, ngũ lão lại biến sắc, cảm thấy ớn lạnh.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn không tin đồ đệ mình dễ dàng biến mất khỏi phòng khách kín mít này, liền cầm lấy ngọn đèn dầu ở vách, lục soát chung quanh, vừa đi vừa gọi :
- Chính Hiên! Chính Hiên! Con ở đâu?
Nhưng lục soát cả phòng khách, đã chứng minh Châu Chính Hiên quả thật không có ở trong phòng! Bạch Đầu Ông kinh ngạc :
- Trời ơi, bọn ta quả thật đã gặp ma quỷ rồi!
Bách Thiện thiền sư thở dài :
- A Di Đà Phật! Bần tăng không tin rằng trên thế gian này có ma quỷ, nhưng xem ra tình hình hôm nay thì...
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn tiếp lời :
- Không sai, bọn ta đã gặp quỷ, lần này chắc khó thoát khỏi cái ૮ɦếƭ!
- Các ngươi không thể ૮ɦếƭ dễ dàng như vậy...
Giọng nói của hồn ma lại vang lên chậm chạp...
- Bây giờ ta để cho các ngươi yên tĩnh suy nghĩ, đến khi các ngươi thông suốt, bằng lòng thừa nhận, ta sẽ tiếp tục đối thoại với các ngươi!
Nói xong, lại phát ra một tràng cười ghê tởm, sau đó từ từ biến mất, hình như đã biến khỏi phòng khách!
oo Châu Chính Hiên đi dọc theo hành lang đến phòng khách phía trước, ngồi xuống một chiếc ghế ở sát vách tường, mặt đầy vẻ ưu sầu, thở dài lẩm bẩm :
- Tại sao họ lại không chịu thừa nhận? Chẳng lẽ bọn họ thật sự không phải là những hung thủ đã sát hại cha mình năm xưa?
- Nhạc Hạc, ngươi đang nói gì?
Một giọng nói của phụ nữ vang lên trước cửa phòng khách.
Theo sau giọng nói, trước cửa xuất hiện một bóng người. Một người phụ nữ!
Người phụ nữ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dung mạo diễm lệ, tóc phủ ngang vai, nước da trắng trẻo, nhưng trên khuôn mặt không chút tươi tắn, cũng có thể nói là không một chút sinh khí, khiến người ta có một cảm giác âm u, thần bí.
Châu Chính Hiên, bây giờ được gọi là Nhạc Hạc. Đối với người phụ nữ tự nhiên xuất hiện này, không một chút kinh ngạc, chỉ thở dài một tiếng :