Nhạc Nhất Thực chặn trước mặt nàng, chắp tay :
- Vị cô nương này, cho ta hỏi thăm...
Thiếu nữ áo xanh dừng chân, nhìn hắn với ánh mắt vô thần, mang một vẻ u uất.
Nhạc Nhất Thực :
- Ta đang tìm kiếm Quỷ bảo, cô nương có biết nó nằm ở đâu không?
Thiếu nữ áo xanh dùng tay chỉ một đỉnh núi cao ngất trong mây, nhưng không hề mở miệng nói một lời.
Nhạc Nhất Thực nhìn theo cánh tay của thiếu nữ :
- Ở trên đỉnh núi đó à?
Thiếu nữ áo xanh gật đầu.
Nhạc Nhất Thực chắp tay một lần nữa :
- Đa tạ chỉ điểm.
Thiếu nữ áo xanh vẫn im lặng, cúi đầu bước đi.
Nhạc Nhất Thực cũng bước tới phía trước, đi được vài bước, trong đầu bỗng thoát qua một nghi vấn :
- “Trong chốn thâm sơn, sao lại có một thiếu nữ như thế?”
Vừa nghĩ đến đây liền quay đầu nhìn lại. Vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn thân đều nổi da gà, chỉ trong chớp mắt thiếu nữ áo xanh kia đã hoàn toàn mất dạng.
Cho nên hắn liền nghĩ tới ma quỷ, nghĩ tới đứa a hoàn đã thắt cổ trong cổ bảo đó, mà thiếu nữ hắn vừa gặp có cách ăn mặc giống như một a hoàn...
- “Trời ơi không lẽ nàng chính là tên nữ quỷ chuyên phá phách trong cổ bảo”
Hắn thở một hơi dài, trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Nhưng hắn không hề nghĩ đến việc quay về, hắn nghĩ là năm vị chưởng môn đang chờ hắn trong Quỷ bảo thì hắn không có lý do gì để quay về, nên suy nghĩ một lát lại nhanh chân bước tới.
Hắn võ nghệ cao cường, lại gan dạ, tuy đã cảm thấy không ổn nhưng không hề sợ hãi, ngược lại càng bước nhanh hơn nữa, hy vọng lập tức đến được Quỷ bảo, làm rõ câu chuyện con nữ quỷ kia.
Đỉnh núi cao tận mây xanh kia, lúc nhìn thì chỉ cách có vài dặm, nhưng hắn bước thật nhanh cũng phải mất hơn một giờ, cũng chỉ bước tới một đỉnh núi khác trước mặt đỉnh núi kia.
Quả là hắn không đi lạc đường, bây giờ đến đỉnh núi này liền thấy mấy cây cầu treo bắt từ đây sang đỉnh núi bên kia.
Cây cầu treo này dài khoảng ba mươi trượng, bắt ngang giữa hai đỉnh núi, dưới cầu là một vực sâu hơn hai trăm trượng, trên mặt cầu được lót ván, bề rộng chỉ vừa một người đi, trông thật kinh hoàng, đỉnh núi đối diện kia trông càng kinh hoàng hơn nữa, chiều cao không dưới ba trăm trượng, vách núi thẳng đứng như cắt trông giống một cây thạch trụ, trên núi mây trắng che phủ, nhìn hình dạng và độ cao của đỉnh núi, thì nếu không có cây cầu treo này, dù cho một người có khinh công cái thế cũng đừng mong trèo lên đỉnh núi được.
Nhạc Nhất Thực nhìn đỉnh núi, trong lòng ngạc nhiên vô cùng, nghĩ thầm :
- “Cây cầu treo này không biết dùng cách nào để bắt sang đấy được. Mà vị chủ nhân của cổ bảo này sao lại chọn đỉnh núi này để xây nhà, thật là quái lạ!”
Hắn đứng trước cầu treo một hồi, rồi bước lên cầu, hắn võ công cao cường đương nhiên không hề sợ hãi khi đi trên cầu, nhưng hắn nghĩ đến một vấn đề khác :
- “Nếu cây cầu treo này bị đứt đoạn thì những người trong Quỷ bảo phải ngồi chờ ૮ɦếƭ hay sao?”
Hắn nghĩ thật đúng, võ công của hắn tuy đã hơn hẳn bất kỳ một chưởng môn nào, nhưng hắn cũng tự biết không thể nào leo lên cái đỉnh núi cao hơn ba trăm trượng này, mà từ trên đỉnh núi đi xuống thì càng không có khả năng, cho nên hắn nghĩ rằng chỉ còn cách ngồi chờ ૮ɦếƭ, nếu có ai phá hoại cây cầu treo này.
Dù nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn tiếp tục bước tới, không bao lâu đã đi hết cây cầu, bước lên mặt đất của đỉnh núi.
Bây giờ hắn đang đứng trên eo núi có độ cao hơn hai trăm trượng, lơ lửng trên mây, hắn quay đầu nhìn cây cầu treo, không thấy có động tĩnh gì, liền tìm đường lên đỉnh núi.
Trước mặt cây cầu, có những bậc tam cấp nhân tạo nối dài lên đỉnh núi, nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong vòng ba trượng, xa hơn nữa chỉ thấy một màn trắng xóa, mây trắng lơ lửng.
Trên những bậc tam cấp phủ một lớp sương, những tảng đá hai bên đều đóng băng, người đi trên đó đều cảm thấy lạnh buốt như trong mùa đông giá rét.
Nhạc Nhất Thực bước hơn một trăm bậc tam cấp, đã đến đỉnh núi. Thoạt nhìn phía trước, rừng thông lá cây phủ tuyết, cảnh trí thật hùng vĩ, thuần khiết, bỗng hắn hú dài một tiếng và cảm thấy tục niệm đều tan, thầm nghĩ nơi đây thật đẹp nhưng tiếc rằng lại có ma.
Hắn bước vào trong rừng được vài chục bước, đã nhìn thấy Quỷ bảo.
Kiến trúc của Quỷ bảo, không giống như những ngôi bảo khác, nó hoàn toàn được xây bằng những tảng đá trắng, trông giống một tòa thành lầu, có lẽ đã nhiều năm không người cư ngụ, bề ngoài đã rất cũ kỹ, trông vừa âm u vừa đáng sợ.
Bây giờ bên ngoài cửa bảo trống trơn không một bóng người, Nhạc Nhất Thực sợ không muốn tin rằng mình đã bị lừa gạt, vì trước đây hắn đã từng thấy “Ngũ Lão hội Lệnh tiễn” so với “Ngũ Lão hội Lệnh tiễn” mà hắn thấy mấy hôm trước đây hoàn toàn giống nhau, chắc chắn không phải giả mạo, nên lòng hắn vững tin, đứng trước cửa bảo lớn tiếng :
- Thưa năm vị Chưởng môn, tại hạ Nhạc Nhất Thực đã thừa lệnh đến đây.
Vừa dứt lời đã nghe thấy trong bảo vang lên tiếng A Di Đà Phật và một vị lão hòa thượng tay cầm thiền trượng từ tốn bước ra.
Theo sau lão hòa thượng còn có một đạo, một ni, hai tục, người nào cũng tướng mạo bất phàm, phong độ thanh tao thoát tục.
Năm người này chính là năm người đứng đầu ngũ đại môn phái. Thiếu Lâm Bách Thiện thiền sư, Võ Đang Vô Ưu Tử, Huỳnh Sơn Bạch Đầu Ông Đồng Thiên Cầu, Bạch Hạc Tam Xích Phán Mâu, Thanh Liên Cửu Hoa thần ni.
Họ là những nhân vật xuất sắc nhất trong tất cả các môn phái trong đương kim võ lâm, cho nên được đề cử làm Võ lâm Minh chủ cùng nắm Ngũ Lão hội, chuyên giải quyết những tranh chấp, duy trì an ninh trong võ lâm, thân phận và địa vị của họ rất được tôn sùng.
Nhạc Nhất Thực thấy họ bước ra, liền mỉm cười chấp tay :
- Nhạc Nhất Thực tham kiến năm vị Minh chủ.
Tuy năm người ở trước mặt đều là bại tướng dưới tay hắn, nhưng việc thủ lễ vừa rồi không một chút giả dối, thái độ rất thành khẩn.
Ngũ lão đồng loạt trả lễ, Thiếu Lâm Bách Thiện thiền sư lên tiếng :
- Không dám, Nhạc đại hiệp không cần thủ lễ!
Nhạc Nhất Thực :
- Tại hạ không biết Quỷ bảo nằm trên đỉnh núi này nên không đến đúng giờ, xin tạ lỗi.
Bách Thiện thiền sư mỉm cười :
- Không sao, bần tăng có thể mời được Nhạc đại hiệp từ xa đến đây, đã cảm thấy thật vinh hạnh.
Nói tới đây, thiền sư cúi mình né sang một bên :
- Mời Nhạc đại hiệp!
Nhạc Nhất Thực chấp tay :
- Không cần khách sáo, năm vị Chưởng môn, xin mời.
Thấy họ không muốn bước vào trước, nên hắn nói một tiếng “Xin lỗi” rồi bước vào trong bảo.
Bước vào cửa bảo, là một phòng khách rộng lớn, đồ đạc trong phòng đã cũ kỹ, nhưng bây giờ đã được quét dọn sạch sẽ. Bốn vách của phòng khách trước đây được sơn trắng, nhưng do lâu ngày không được chăm sóc, nước mưa thấm vào, hiện lên từng đốm đen, trông giống như một đàn yêu ma quỷ quái.
Phía trong của phòng khách có một cánh cửa để đi vào bên trong, phía khác có một cầu thang để đi lên lầu, cửa trên lầu được đóng kín, từ ngoài nhìn vào, phòng khách này tạo cho người ta một cảm giác âm u thần bí và sâu thẳm. Chính giữa phòng khách có để một cái bàn, xung quanh có sáu cái ghế. Trên bàn có nhiều thức ăn và một bình rượu, hình như Ngũ lão chuẩn bị chiêu đãi Nhạc Nhất Thực tại phòng khách này.
Quả nhiên sau khi họ đi vào phòng khách, Thiếu Lâm Bách Thiện thiền sư liền chỉ chiếc ghế đầu :
- Nhạc đại hiệp mời ngồi!
Nhạc Nhất Thực từ chối :
- Không dám, tại hạ chỉ là một kẻ tầm thường, được năm vị chưởng môn mời đến đã cảm thấy vinh hạnh, còn mời tại hạ ngồi chiếc ghế đầu, tại hạ thật không dám.
Võ Đang Vô Ưu Tử tiếp lời :
- Nhạc đại hiệp đừng quá khiêm tốn, tục ngữ có câu “học vô tiên hậu, đạt giả vi sư”. Nhạc đại hiệp tuy tuổi còn trẻ, nhưng sự luyện tập đã hơn hẳn bọn bần đạo, hôm nay bọn bần đạo mời đại hiệp đến, thì đại hiệp nên ngồi chiếc ghế đầu.
Nhạc Nhất Thực lắc đầu :
- Không, chư vị nếu kiên quyết như vậy thì tại hạ sẽ đi về.
Bạch Đầu Ông Đồng Thiên Cầu của phái Huỳnh Sơn cười ha hả :
- Nhạc đại hiệp đã khách sáo như vậy, chúng ta hãy ngồi tự nhiên đi!
Cuối cùng, sáu người liền ngồi xuống chung quanh chiếc bàn, thức ăn trên chiếc bàn đều là món chay, nhưng đều là món ăn thượng hạng của chốn thiền môn.
Nhạc Nhất Thực cười hỏi :
- Những thức ăn này do các vị mang đến à?
Bách Thiện thiền sư đáp :
- Đúng, bần tăng và Cửu Hoa thần ni đều ăn lạt, đành phải thất lễ với Nhạc đại hiệp.
Nhạc Nhất Thực :
- Đâu có, tại hạ cũng rất thích ăn lạt.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn của phái Bạch Hạc cầm bình rượu lên rót đầy sáu chung, rồi cầm một ly để trước mặt Nhạc Nhất Thực cười nói :
- Thức ăn tuy lạt, nhưng rượu lại nồng, đây là Thiên Niên bồ đào tửu từ Tửu Tuyền mang đến...
Nhạc Nhất Thực cúi mình cảm tạ. Đợi khi mỗi người đều có một chung rượu trước mặt, Bách Thiện thiền sư nâng chung lên :
- Xin mời, tất cả hãy cạn chung rồi nói tiếp.
Nhạc Nhất Thực không biết họ đang dự tính việc gì, nhưng có một điều hắn dám khẳng định là năm vị Chưởng môn ngồi đây tuyệt nhiên không hãm hại hắn bằng cách hạ độc trong rượu và thức ăn, nên hắn yên tâm cầm chung rượu lên, cùng mọi người uống cạn.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cười :
- Mùi vị thế nào?
Nhạc Nhất Thực gật đầu khen ngợi :
- Quả nhiên không sai. Tửu tuyền, tửu mỹ, tuyền hương, tuyết sơn tuyết bạch Sơn Sương, biết bao danh sĩ danh tướng, bao phen suy ngẫm, Bạch đầu túy sa trường!
Cửu Hoa thần ni mỉm cười :
- Hay quá!
Nhạc Nhất Thực :
- Từ lâu tại hạ đã muốn du ngoạn Tửu Tuyền một phen nhưng rất tiếc vì bận việc nên chưa thể thực hiện, thật là đáng tiếc.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Tửu Tuyền nổi danh vì rượu, ngoài ra không còn gì nữa, nào xin mời cạn chung.
Nói xong lại rót rượu cho hắn.
Nhạc Nhất Thực cười :
- Chư vị Chưởng môn cho gọi tại hạ đến đây, thiết nghĩ không phải để uống rượu chứ?
Vô Ưu Tử cười :
- Đương nhiên không phải!
Nhạc Nhất Thực :
- Vậy thì xin cho biết việc gì?
Vô Ưu Tử :
- Không gấp, mời Nhạc đại hiệp cạn thêm một chung!
Nói xong nâng ly mời khách.
Nhạc Nhất Thực cạn chung cười nói :
- Mong chư vị nói rõ, tại hạ mới an tâm cạn chung!
Bạch Đầu Ông Đồng Thiên Cầu cười ha hả :
- Nhạc đại hiệp hãy đoán xem?
Nhạc Nhất Thực trầm ngâm giây lát :
- Chư vị mời tại hạ đến Quỷ bảo này, tức nhiên phải liên quan đến nó...
Bạch Đầu Ông gật đầu :
- Ừ! Đúng một chút!
Nhạc Nhất Thực :
- Nghe nói ở đây thường có ma quỷ quấy phá, chẳng lẽ chư vị mời tại hạ đến bắt quỷ?
Bạch Đầu Ông cười ha hả nói :
- Đại hiệp đâu phải là Chung Quỳ, đâu biết bắt quỷ, sai rồi, sai rồi!
Nhạc Nhất Thực :
- Sai rồi! Chẳng lẽ muốn tại hạ điều tra nguyên nhân thắt cổ tự vẫn của nữ quỷ kia?
Bạch Đầu Ông Đồng Thiên Cầu lắc đầu :
- Cũng không phải!
Nhạc Nhất Thực nhún vai :
- Thế thì, thật sự tại hạ nghĩ không ra.
Bỗng nhiên Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn nở một nụ cười bí hiểm :
- Năm rồi, lão phu nghe nói ở đây có ma, cho nên có lên đây xem xét sự thể, đêm đó lão phu có qua đêm tại đây...
Nhạc Nhất Thực cười hỏi :
- Thế có gặp nữ quỷ kia không?
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Có, nhưng mà là gặp trong mơ, lão phu mơ thấy nữ quỷ máu me đầy người đứng ở trước mặt, than khóc nàng rất cô đơn, cần có một người chồng!
Nhạc Nhất Thực :
- Ồ!
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Lão phu liền hỏi nàng muốn ai làm chồng, nàng chỉ đích danh Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực!
Nhạc Nhất Thực cười to :
- Chưởng môn thật hay nói đùa!
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cười :
- Nữ quỷ kia nhan sắc cũng khá, nếu Nhạc đại hiệp cùng nàng kết duyên phu phụ, quả là diễm phúc!
Trong lòng Nhạc Nhất Thực rất bực bội, nhưng vẫn giữ thái độ trầm tĩnh :
- Đa tạ hảo ý của Mâu chưởng môn, tại hạ đã có vợ con, không tiện bàn thêm nữa.
Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :
- Nhưng nàng là quỷ ở âm giới, đã chấm ngươi rồi, sợ rằng không ưng cũng không được.
Nhạc Nhất Thực không đếm xỉa gì đến, hắn quay qua Bách Thiện thiền sư :
- Chưởng môn đại sư cho gọi tại hạ đến đây, thật ra có việc gì chỉ giáo?
Bách Thiện thiền sư với vẻ mặt nghiêm nghị :
- Bổn hội vừa nhận được cáo trạng, có người tố giác ngươi đã phạm phải ba tội đại nghịch bất đạo. Một là sát sư, hai là lấy oán trả ân, ba là hãm Hi*p vợ con người khác!
Nhạc Nhất Thực biến sắc :
- A!
Bách Thiện thiền sư trầm giọng :
- Bổn hội không tiện tuyên bố danh tánh của kẻ tố giác, nhưng qua sự điều tra triệt để của bổn hội, đã chứng minh sự tố giác của kẻ đó là sự thật. Nhạc Nhất Thực, ngươi là ngụy quân tử lòng lang dạ sói.
Nhạc Nhất Thực lạnh lùng :