Bán Thân - Chương 20

Tác giả: Trang Buby

Cô gái 21 tuổi , cái tuổi mà con người ta gọi là cả một thanh xuân , chập chững bước vào đời vẫn còn nhiều suy nghĩ non dại vậy mà giờ đã sắp sửa được làm mẹ ..làm mẹ , điều hạnh phúc và thiêng liêng nhất của mỗi người phụ nữ , trong cô có một chút gì đó bất ngờ, một chút hồi hộp , một chút lo lắng và hơn tất cả là niềm hạnh phúc.. đứa bé này chính là sợi dây kết tinh tình yêu của anh và cô , là món quà vô giá mà ông trời đã thầm trao tặng .. dù phía trước còn nhiều trông gai , trắc trở nhưng kể từ giây phút này , cô nhất định phải trưởng thàh hơn trong suy nghĩ lẫn trong cuộc sống..sờ tay lên bụng mình , cô mỉm cười hạnh phúc , cô ngước mắt ngược lên để cho nước mắt không rơi..
Bác sỹ mỉm cười :
- thôi thế là hài lòng rồi , về thông báo với bạn trai rằng bác sỹ bảo cưới thôi.
Cô tròn xoe mắt , hai má bắt đầu đỏ lên vì xấu hổ :
- chị biết em chưa lấy chồng ạ ..
Bác sỹ :
- tôi gặp rất nhiều trường hợp như em , đến đây với trạng thái lo sợ nhưng có điểm chung là sau khi siêu âm xong họ lại càng lo sợ hơn vì tuổi còn trẻ , nào mấy ai thể hiện hạnh phúc như em..xét về góc độ người ngoài nhìn vào chắc bạn trai em sẽ là ng tuyệt vời lắm.
Thúy ánh mắt buồn xuống , hai hàng nước mắt chuẩn bị rưng rưng , cô mỉm cười :
- cảm ơn bác sỹ ạ..
Vân dìu Thúy ra ngoài ngồi hành lang bệnh viện , Thúy tựa đầu vào ghế thở dài..
Vân :
- thế giờ tính sao ?
- bỏ thì thương , vương thì tội..dù sao đứa bé cũng là máu mủ của em , em sẽ cố gắng nuôi bé lên người.
- ừ thì tất nhiên phải sinh ra rồi ..nhưng ý tao là có nói cho lão Minh biết không ?
- nói thì được cái gì nữa , giờ nói ra không khác gì em đến ăn vạ anh ta à ..mà anh ta còn nói em đã đi thì đừng quay về nữa..
Vân đập vai Thúy :
- con hâm..chả lẽ mày định nuôi con một mình , liệu ổn không ?
- trời sinh voi sinh cỏ nên em nghĩ tất cả sẽ ổn..
- mày ngu quá e ạ ,mày làm thế là thiệt thân , sao phải khổ khi bố nó lại rất giàu..khổ mày , khổ bé và khổ cả bố nó khi không biết mình sắp có con..
Thúy nhìn Vân rồi cúi xuống nhìn tờ giấy siêu âm trên tay .. vân lắc đầu rồi nắm tay Thúy :
- tao bảo này , cuộc sống bây giờ đâu có dễ dàng gì ,nuôi một đứa trẻ lên người là chuyện bình thường nhưng quan trọng hơn hết là phải nuôi cho nó bằng bạn bằng bè , mày định để
mai sau bạn bè nó gọi nó là đứa con hoang , mày định để tương lai nó khổ sở vì mày..con ng ai cũng có lòng tự cao , nhưng cũng tùy lúc , mày tự cao quá rồi mai sau mày có bán được lòng tự cao để nuôi con mày không ? Thôi rẹp cái lòng tự cao đấy đi , tao ủng hộ việc mày cho lão Minh biết mày có thai..
Thúy quay sang Vân gật đầu...cô nhìn xuống bụng rồi ôm bụng mình..Trâm trong phòng chụp các lớp đi ra thấy Thúy , cô nhếch môi lên một nụ cười , tay khoanh tròn vào nhau , mặt vênh lên đứng trước mặt Thúy :
- biết anh Minh ở đây cùng tôi lên đến ăn vạ à ?
Vân định bụng đứng lên thì Thúy kéo tay lại..
- để em..
Trâm :
- sao , mày làm được gì thì làm đi , anh minh đang k có đây đâu , có trả thù cũng cân tất..
- người như chị tôi động vào cho bẩn tay mình ,nếu có tiếp xúc với da thịt chị tôi còn phải lót mấy lớp giấy bóng mới dám động..
Trâm quát lớn :
- mày ..
Thúy nhếch môi bước đi , Trâm kéo tay lại ..
- ai cho mày vô lễ với tao.
Vân giật tay Thúy ra khỏi tay Trâm.
- đừng động cái tay thối của mày vào người em tao..nó bẩn lắm .. ngày xưa ra đường còn ít gặp chó dại , bây giờ chó dại hình như hoành hành khắp nơi , ngay cả bệnh viện cũng có thế này..
Trâm xiết chặt một tay , tay còn lại bất ngờ tát cho Vân một bạt tai :
- con đỹ..mày ám chỉ ai ?
Vân tức giận giật ngược tóc Trâm lại , đẩy cô ngã ngửa ra đằng sau :
- định mệnh , bao nhiêu năm ở xã hội tao còn chưa bị bạt tai , con chó dại như mày từ đâu xông vào cắn trộm thế hả..
Thúy kéo tay Vân :
- buông cô ta ra đi chị , chúg ta đi thôi..
Vân :
- niệm tình em tao , tao tha cho mày ..lần sau cái mồm đừng nên đi chơi xa ( nghiến răng )
Bà nội lúc này được bác sỹ chỉ định đi siêu âm , vừa hay bắt gặp cái cảnh Trâm nằm dưới đất , bà chạy ra đỡ :
- có chuyện gì vậy ?
Trâm òa khóc :
- bà nội..
Bà ngước lên nhìn bóng dáng của Vân và Thúy , bà nheo mắt lại..
- sao cháu lại nằm đây..
Trâm chỉ tay về hướng Thúy :
- cô ta cho người đe dọa cháu , đẩy cháu , dứt tóc cháu..
- cô gái đó là ai ?
- là cô gái mà cháu kể với bà đấy..
Bà tròn xoe mắt :
- cô ta còn láo thế cơ à ?
- thiệt tình , nhưng cứ như thế này e rằng cháu k chịu đc nữa mất..
Bà vỗ vai Trâm rồi đứng lên bước vội về phía thúy :
- này cô gì ơi .
Thúy quay lại :
- bà gọi cháu à ?
Bà gật đầu :
- ta có thể nói chuyện với cháu một lát đc k ?
Thúy vẻ mặt chần chừ , Vân nói nhỏ vào tai Thúy :
- thôi kệ đi , dù sao cũng đâu quen biết..
- em nhìn bà rất quen...
Vân :
- chuyện thiên hạ , quan tâm làm gì nhiều.
Thúy :
- chị đợi em một lát , nhìn bà cụ hình như muốn nói chuyện với em thật sự.
Vân nhíu mày :
- thật cái đầu mày ấy , toàn rảnh dỗi nghe chuyện đâu đâu.
Thúy cười bước đến chỗ bà rồi đẩy Vân đi trước , cúi đầu chào :
- bà tìm cháu..
Bà nhìn Thúy rồi gật đầu..
- cháu ngồi xuống đây.
Thúy :
- bà biết cháu ạ.
- ừ..từng nghe kể.
- dạ..nhưg cháu k biết bà.
- nói một lúc rồi sẽ biết..
Bà quay sang nhìn Thúy , từ góc nghiêng hay ở đối diện , cô gái này rất xinh xắn , khuôn mặt dễ gây cảm tình cho người nhìn vào..bà thở dài , cô bé khác xa với trí tưởng tượng của bà , bà gật gù tự ngẫm " bảo sao thằng Minh nó để ý tới con bé ".. giọng nói của bà trầm mặc :
- cháu ở đâu ?
- dạ ..cháu gái điện biên ạ..
- cháu rất xinh..lại cùng quê với bà thông gia nhà bà.
- dạ..bà quá khen ạ..
- sao cháu tới Hà Nội ? Bố mẹ cháu đâu ?
Thúy ngập ngừng nhìn bà , giọng nói bắt đầu nhỏ dần :
- bố mẹ cháu mất hết rồi..
Bà ngạc nhiên nhìn Thúy..
- bà đồng cảm với cháu..nhưng cháu à , ở đời có rất nhiều công ăn việc làm , bao nghề cháu không chọn , cớ sao lại làm nghề bán thân..
Thúy run run nghe bà nói , nước mắt trực tuôn ra , bà nói đúng , cô đã từng bán thân nhưng cô lại tủi thân vì bà k hiểu rõ sự việc , nếu đc lựa chọn , chắc giờ cô đã không có mặt ở thành phố bon chen này...cô ngậm ngùi giải thích :
- cháu không như bà nghĩ đâu ạ..cháu k biết bà là ai , nhưng nếu bà gọi cháu ra đây chỉ để nói những câu này thì cháu xin phép..
Thúy cầm túi đứng dậy ..bà :
- Huỳnh Thiên Minh..chủ tịch tập đoàn bất động sản nổi tiếng..cháu biết nó chứ ?
Thúy run run rơi chiếc túi xách , con tim nhói lên , đôi mắt nheo lại quay ra nhìn bà :
- bà rốt cuộc là ai ạ ?
Bà mỉm cười :
- ta là bà nội của người đã từng mua cháu..
- bà tìm cháu có việc gì không ạ ?
- Ngày hôm nay gặp cháu ở đây , ta nghĩ cũng là cái duyên..ta thích đi thẳng vào vấn đề , ta biết cuộc sống của cháu bây giờ một phần cũng là hoàn cảnh đưa đẩy , ban đầu chưa gặp cháu ta còn nghĩ xa hơn , cháu thật sự rất xinh đẹp , trên đời còn rất nhiều đàn ông phù hợp với cháu hơn thằng Minh nhà bà..
- cháu hiểu..cháu biết mình k xứng đáng với anh ấy.. lẽ ra cháu nên xác định mối quan hệ này ngay từ đầu..
Bà gật đầu :
- dòng tộc nhà bà từ đời xưa lý lich đều rất trong sạch , bà không chê hoàn cảnh nơi cháu sinh ra , mà bà chỉ chê cách sống và cách chọn việc làm của cháu.. người thông minh nói ít hiểu nhiều cháu à..bà rất cần một lời hứa.
Thúy gượng cười :
- chắc bà chưa biết cháu và anh ấy đã đường ai nấy đi , cháu hứa nhất định sẽ không gặp lại anh ấy , nhất định là vậy..nếu có vô tìh gặp nhau trên con đường nào đó thì đấy là lỗi do ông trời , k phải cháu..
- hy vọng cháu sẽ giữ đc lời hứa này , ta tạm tin cháu..
Thúy cúi đầu :
- cháu xin phép đi trc ạ..
Bà gật đầu , cô quay mặt bước đi , vừa đi vừa khóc , nước mắt khôg ngừng tuôn rơi ..bà nheo mắt nhìn theo bóng dáng Thúy rồi lắc đầu
- cô gái này cũng rất đáng thương hơn đáng trách.
Cô gọi điện cho Vân ngoài cổng :
- chị về trước đi , em cần đến một nơi..
- ơ hay cái con này , lại khóc đấy à ?
- em ổn..( cô tắt máy )
Cô hít thở thật sâu , ngước mắt lên bầu trời cao , cuộc sống vẫn tươi đẹp , bầu trời vẫn trong xanh , chỉ có mình cô là buồn vô cùng..cô lê bước chân đến từng con phố vắng , thành phố nhộn nhịp nhưng lại chẳng nơi nào làm cho lòng cô nhộn nhịp theo..tình yêu với anh là cả một thanh xuân ngắn ngủi cô từng có , chỉ tiếc rằng duyên quá ngắn lên cô chẳng thể nào nắm tay anh đến cuối con đường ..cô nhìn xuống sờ tay lên bụng , bất giác nở một nụ cười " thanh xuân của mẹ từ nay chính là con ,từ nay mỗi bước đi của mẹ con mình sẽ gập ghềnh chông gai thì cũng phải cùng nhau cố gắng con nhé... mẹ đã từng yêu bố con điên dại , điên cuồng cho tới giờ này mẹ nhận ra có lẽ mỗi người cần một lối đi riêng , mẹ hạnh phúc vì lối đi của mẹ đã có con đồng hành "
Cô nhìn dòng người đi qua , cô lê bước chân dừng lại trc gốc cây cổ thụ , nơi này đã từng có kỷ niệm đẹp của cô và anh , nơi này chính là nơi anh và cô ghi lên ước nguyện của bản thân , điều mà cô ước chính là cho cô đc nắm tay người đàn ông ấy đến hết cuộc đời , nhưng ông trời giường như chưa thấu lòng cô , ông đã biến điều ước mãi chỉ là ước mơ xa xôi không thể nào thành hiện thực..cô ngồi xuống ngắm nhìn cảnh vật , cô khóc rồi lại cười như một kẻ khờ..
Ở bên kia đường , anh ngồi ô tô cầm một tập giấy tờ rồi lại nheo mắt nhìn sang đường ,bắt gặp bóng dáng cô..
- dừng xe lại..
Thư ký :
- sắp đến cuộc họp rồi chủ tich..
- tôi bảo cậu dừng xe lại..
Thư ký lắc đầu nhìn theo bóng dáng anh chạy sang đường..
- tôi cần nói chuyện với em..
Cô ngước mắt lên nhìn anh , cô giật mình khi thấy anh..
- sao anh lại ở đây ?
- ở đâu không quan trọng , quan trọng tôi gặp em ở đây cũng là một cái duyên.
- chúng ta hết duyên rồi..
- ai bảo em là hết ..tôi chưa buông tay thì chưa phải là hết.
Cô cười :
- thế giới này thật tròn và cũng thật bé , đi đâu cũng có thể gặp anh..
- tôi bảo rồi , đó là duyên..
Cô hít một hơi thật sâu :
- tôi không muốn gặp lại anh , anh đi đi..
- em chắc chứ ?
- chắc..
- nhưng tôi lại muốn gặp lại em..
Anh nhìn thẳng mắt cô :
- chuyện của trâm.. tôi xin lỗi ..
- không sao , qua rồi không muốn nhắc lại..
- tôi đã vì em mà hạ mình rồi đấy.
- anh đã yêu tôi chưa?
Anh ngập ngừng nhìn cô..
Thúy :
- k tra lời dc đúng k ? Trong ty , yêu là yêu , thương hại là thương hại, thương hại sẽ không bao giờ trở thành tình yêu được . Đối với tôi , để ai đó thương hại mình quả thật là một cực hình..tôi k cần anh thương hại , tôi biết anh k hề yêu tôi , tôi xin anh hãy buông tha cho cs của tôi , tôi không thể nào cho phép mình nhận sự thương hại của anh thêm một lần nào nữa..
Anh nheo mắt nhìn cô :
- tôi chưa bao giờ nói sẽ thương hại em..nhưng nếu em đã xin tôi buông tha cho cuộc sống của em , tốt thôi..từ nay chúng ta sẽ không gặp lại nhau..nhất định là vậy..
Anh lạnh lùng quay mặt bước đi , cô nhìn theo bóng anh bước vào ô tô rồi gục ngã bật khóc , môi cắn vào nhau đến ứa máu...trời mưa bay , từ nay chúng ta đã chia đôi con đường..
Chiếc oto lăn bánh rời khỏi , 2 người 2 khoảng cách nhưng cùng chung một tâm trạng , cùng chung một nỗi buồn lặng lẽ ..
“ tình cảm đó ngay từ đầu đã không nên có , người ấy ngay từ đầu đã không nên gặp “
Thư ký :
- ông petter có liên lạc với tôi ngỏ ý bao giờ mới ký được hợp đồng .
Anh lạnh lùng im lặng nhìn ra ngoài cửa kính ..
Thư ký :
- chủ tịch , anh có nghe thấy tôi nói không ạ ?
- ừm...cứ tạm hoãn lại đã , tôi còn đang bận giải quyết nốt việc trong nước cho xong .
Thư ký lắc đầu nhìn gương mặt anh qua gương chiếu hậu .
Anh nhắm mắt tựa đầu vào ghế , nhớ lại hinh ảnh Thuý , anh lắc đầu :
- vẫn không thể hoàn toàn nói được lời mình muốn nói ...
Một tháng sau , khi cuộc sống dần đi vào ổn định , cô đã học được cách phải cố gắng tự lập hơn , học dần cái cách của một bà mẹ đơn thân từ bây giờ ..cô vẫn không ngừng cảm ơn Vân đã luôn đồng hành bên cạnh 2 mẹ con cô ...tại thời điểm này , Vân chính là điểm tựa cho mẹ con cô ..cô được nhận vào làm chân rửa bát cho quán ăn gần nhà ..
Vân :
- nhìn xem , tao có mua đồ cho 2 mẹ con đây .
Thuý mở bịch túi ra , mắt tròn xoe :
- Tôm hùm ..
Vân mỉm cười gật đầu :
- ăn đi , ăn cho đã cơn thèm ..
Thuý :
- đã không có tiền sao chị còn mua đồ ăn sang cho em thế .. chị tốt với em vậy em biết lấy gì báo đáp..
- tao mua cho mày đâu , tao mua cho cháu tao đấy ..
Vân cúi xuống xoa bụng Thuý :
- bé cưng ơi , nay bác mua tôm hùm cho con ăn cho đã cơn thèm nhé ..mà kể ra bố con là ng đặc biệt nên khẩu vị ăn của con ăn sang thật , làm mẹ con vật vã ngày đêm với con tôm hùm này đấy..bố con giàu vậy mai sau lớn lên nhớ trả bác gấp đôi nhá , à không phải gấp 10 lần chỗ này ..
Thuý cười nhạt dần khi nhớ đến Minh , đôi mi bắt đầu cụp dần xuống ..Vân ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn của Thuý..
Vân :
- tao không cố ý nhắc tới anh ta .
- em hiểu .
- mày vẫn chưa thể quên đc anh ta phải không ?
Thuý thở dài :
- nếu có thể , em ước mình chưa gặp anh ấy..
Vân động viên :
- thôi bầu bí nghĩ gì nhiều cho mệt .. mày cứ nghĩ rằng anh ta bỏ lỡ mày chính là bỏ lỡ một ng tốt , thiệt thân anh ta mà thôi .
Thuý cười :
- thiệt tình bó tay với chị ..anh ta còn trăm ngàn người hơn em kia kìa..
- ơ nhưng trong trăm ngàn người ấy chả ai giống mày , thế giới này chỉ có mày là duy nhất ..
Thuý gật đầu :
- vâng vâng chị luôn đúng ..
Nói rồi cô lại chạy vào trong nôn oẹ ..
Vân :
- tao tìm hiểu rồi. Hình như 3 tháng mới đỡ nghén hơn , cố gắng thêm tháng nữa sẽ ổn thôi ..
Thuý từ trong đi ra :
- nó thật biết cách ђàภђ ђạ em chị ạ .
- gớm ..có con là hạnh phúc nhất đấy . Mà mày làm ở quán ăn mùi dầu mỡ thế chịu đc k ?
- không chịu đc nhưng vẫn phải cố thôi chị .
- vừa tao đi ngang qua đường A, tao thấy có quán cafe mới mở kêu tuyển dụng đấy , hay mày qua đấy xin thử xem , công việc ở quán cafe ít ra còn k ђàภђ ђạ khứu giác của mày .
- liệu người ta có nhận khôg chị ?
- không thử sao biết..
- để cuối tuần em qua..em làm nốt tuần này ở đây là nhận lương rồi..
Vân gật đầu :
- Mà hình như tao thấy xe lão Minh ở đầu ngõ.
- k thể nào , chắc c nhầm thôi , anh ta nói sẽ nhất định k gặp lại em..
- thế mà mày cũng tin à .
- tin , tin chứ ..mặt anh ta rất nghiêm túc.
Vân thở dài ...
- đúng là đàn ông chả biết thế nào mà lần.
Thuý :
- mà dạo này em thấy chị hay đi cùng lão Dũng vậy ?
- đấy..nói mới nhớ , thằng cha ấy dạo này ăn phải bả hay sao mà cứ đi theo tao hoài , cắt đuôi không đc..
Thúy nháy mắt :
- hay hắn ta thích chị..
Vân giật mình :
- hâm à , tao k phải gu của lão ấy và lão ấy cũng k phải gu của tao..
- xời..ghét của nào trời cho của ấy.
Vân méo mặt :
- tào lao..thôi ăn đi cho nóng , tao đi tắm cái đã.
- ừ..em ăn nhanh còn phải đi làm thêm ca nữa.
Thúy nhìn Vân rồi cười..nhờ có chị ấy bên cạnh mà cô đã tìm đc niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống..
Tại biệt thự nhà họ Huỳnh..
Bà nội :
- dạo này thằng Minh nó ít sang thăm bà.
Trâm :
- chắc do anh ấy bận việc công ty , mấy dự án nhà máy gì đó đang đi vào hoạt động..bà đừng lo.
Bà thở dài :
- bà thấy từ khi nó xa con bé kia , nó sống khép mình hơn thì phải..bà nghe quản gia bên đó nói ngoài giờ làm việc , nó đều khép mình trong phòng rượu , ở trong nhà nó nhưng chả mấy khi gặp đc nó..bà lo lắm Trâm à , thằng bé hay bị đau bao tử , uống rượu nhiều sẽ k tốt..
Trâm vỗ vai bà :
- tất cả là tại cháu phải không bà ?
- bà k có ý đó ..nhưng phải chăng bà đã sai khi ngăn cản thằng bé , thằng bé nó ngang lắm , để nó mở lòng với một ai đó thật khó..
Trâm nhìn bà , trong lòng có chút phẫn nộ , bà nói thế há chẳng phải bà đã âm thầm chấp nhận cô gái kia..cô nhất định k thể để điều đó thành hiện thực..
Cô mỉm cười đánh trống lảng :
- hay bà ơi , tối nay bà gọi anh Minh tới đây dùng bữa đi , cháu tin anh ấy sẽ đồng ý lời bà nói..
Bà gật đầu :
- bà cũng đang định vậy..
Anh đang trong phòng họp thì nhận đc cuộc gọi về nhà ăn cơm tối cùng bà , sở dĩ anh ít đến thăm bà chủ yếu là anh k muốn thấy mặt Trâm.Anh định cho cô rời khỏi đây từ 1 th trước nhưng với dáng vẻ cầu khẩn cộng với thái độ kiên quyết của bà khiến anh thầm chấp nhận cô đc ở đây với điều kiện không đc tự ý qua nhà anh như trước..
- cuộc họp kết thúc tại đây , sang tuần tới tôi sẽ đi gặp ông petter về dự án mở rộng bên Pháp..
Mọi người cúi đầu chào anh rồi bước đi..
Thư ký :
- cafe của anh đây..
Anh cầm trên tay cốc cafe , nhớ về ng con gái đã từng dặn anh uống cafe nhiều không có tốt cho sức khoẻ , bàn tay anh bất giác đặt cốc cafe xuống rồi bước đi..
Thư ký :
- ô thế chủ tich không uống à ?
Thư ký thở dài :
- nhớ thì khôg tự đi gặp người ta đi lại còn suốt ngày ngắm ảnh rồi lắm lúc sinh thói hư , cáu gắt với nhân viên..thiệt tình..
Anh quay lại nheo mắt nhìn thư ký :
- tôi để quên hồ sơ trên bàn ..nhưng nói xấu xếp có ngày đang từ phòng điều hòa mát lạnh xuống đến sân vườn nghe không ?
Thư ký cúi đầu tự vả miệng :
- tôi xin lỗi..
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Dũng :
- đến trường đua với tao.
- ok ..tao đến giờ..
Chiếc xe của anh chạy qua đoạn đường S , trên đường dừng đèn đỏ , anh chăm chú nhìn quán ăn vỉa hè mà cô và anh đã từng bước đến..qua gương chiếu hậu , anh nhìn thấy bóng dáng cô..
Cùng một đoạn đường nhưng đằng sau anh , cô đang chăm chỉ rửa bát bên vệ đường..anh nhìn cô rồi nhếch môi lên cười nhạt :
- em thà vất vả bên ngoài còn hơn là đến bên tôi..
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô , mới một tháng thôi nhưng cô đã gầy gò ,xanh xao biết mấy..thỉnh thoảng anh có cho người điều tra tin tức của cô nhưng anh lại k đủ can đảm để hỏi quá sâu về cuộc sống của cô...chỉ cần biết cô còn có mặt ở thành phố này cũng khiến anh yên lòng.. khi màn đêm buông xuống là lúc cảm xúc thật lên ngôi , anh lại ngớ ngẩn làm theo cảm xúc của bản thân , có những đêm đến 1gio đêm , anh lại tự lái xe đến trước cổng trọ của cô ngắm nhìn một lúc rồi lại quay về...người ta biết đến anh với vẻ ngoài lạnh lùng mạnh mẽ nhưng đâu ai biết rằng trái tim anh cũng biết đau như bao người , chẳng qua anh là ng giỏi tạo vỏ bọc cảm xúc nên đã che lấp đc những nỗi khổ trong lòng ,anh nhận ra rằng mình cũng thương cô , nhớ cô vô cùng...
Anh nhấn bàn ga rồi đi thẳng , anh sợ quay đầu nhìn lại sẽ khiến anh không kìm đc lòng mình..
Dũng :
- tao đợi mày nãy giờ.
Anh im lặng k nói..
Dũng :
- này , mày hẹn tao ra đây để xem bộ dạng thất tình của mày hả ?
Anh nhếch môi :
- tao mà thất tình thì thế giới này đàn ôg thất tình một lượt..
Dũng bĩu môi :
- gớm , ấy thế mà có đứa xác ở đây nhưng hồn lại ở nơi đâu..
Anh cười :
- ૮ɦếƭ tiệt thật..cô ta thà chịu khổ chứ khôg mở miệng xin tao..
- ái chà ..bản lĩnh đấy..nhưng còn mày , thà chìm đắm trong men rượu mỗi đêm còn hơn đến gặp thẳng trực tiếp người ta..mày đừng tưởng tao k biết , mày đã từng mấy lần nhìnn trộm cô ấy rửa bát còn gì..
- sao mày biết ?
Dũng vẻ mặt tỉnh bơ :
- ơ , tiện đường thôi..
- nhà mày đâu nằm hướng đó.
- mày hỏi nhiều thế..theo tao yêu là phải nói , k nói là ngu..
Anh gật đầu :
- lúc trước khi chuẩn bị xa cô ấy , tao cứ ngỡ cô ấy chỉ bình thường như những người con gái khác , một thoáng là có thể quên ngay ..nhưng thời gian về sau tao nhận ra tao sai rồi , tao không thể quên dc cô ấy , tao vùi đầu trong công việc và men rượu , thậm chí tao còn ít đến thăm bà nội .
Dũng vỗ vai anh :
- thế mới xác định được tình cảm ấy là trân thành .
Anh cười khẩy :
- mày mà cũng biết được trân thành .
- nè , đừng đùa..tao đang dần tìm dc định mệnh đời mình rồi đấy .
Minh quay sang Dũng :
- ai ?
- no ..no.. đợi hồi kết ..
Anh nhếch môi :
- đúng là đời ..tưởng mãi mãi chỉ có thể yêu một người nhưng sự việc sẽ khác khi gặp được người thay thế phù hợp .
Dũng :
- Minh này , tao hỏi thật lòng mày còn yêu cái Thư không ?
Anh nheo mắt nhìn xa xăm :
- cô ấy là quá khứ không thể quên.
- nếu giả dụ bây giờ cô ấy xuất hiện trở lại thì mày tính sao ?
- điều đó k thể nào ..
- tao nói giả dụ thôi mà .
- vậy thì tao chắc tao không muốn làm tổn thương Thuý .
Dũng đập mạnh vào vai Minh :
- tao cá với mày là mày đã thật sự yêu Thuý .
- thôi giờ tao phải đi gặp bà nội đây..
- cái thằng này , hẹn tao ra đây mà không đua một ván à ?
- mất hứng rồi..
Anh bước vào trong chiếc xe mui trần đi thẳng trong đêm tối ... chiếc xe dừng lại trước cổng ngôi biệt thự ven hồ ..
Bà nội nhìn thấy Minh bèn chạy tới xoa mặt :
- thằng bé này , dạo này sao gầy hẳn đi thế .
Minh cười :
- dạo này cháu bù đầu vào công việc nên cũng chẳng để ý đến bản thân .
- đâu chỉ bù đầu vào công việc , còn bù đầu phòng rượu mới thế.
Anh im lặng ..
Bà nội :
- bà xin lỗi .
Ở- bà ..bà đâu có lỗi gì ?
- chắc cháu chưa biết , bà đã từng gặp cô gái đó để nói chuyện .
- lúc nào ạ ?
- ngay cái hôm tại bệnh viện.
- bà đã nói gì ? Có phải yêu cầu cô ấy rời xa cháu .
Bà gật đầu ..
Anh suy nghĩ một lát rồi thở dài :
- bảo sao cô ấy đã chủ động đề nghị rời xa cháu .
- bà biết mình đã đi quá giới hạn , bà cứ nghĩ làm vậy sẽ tốt cho cháu , bà cứ nghĩ cô ta đối với cháu chỉ là cuộc vui .. điều không ngờ cháu lại có tình cảm thật .
Trâm từ trong đi ra cười tươi :
- bà với anh vào dùng bữa thôi ạ ..
Anh :
- đi thôi bà , chuyện này tạm thời nói sau .
Mọi người kéo ghế ngồi xuống bàn ăn ..
Trâm :
- bà nội biết anh Minh thích ăn những món này nên đã tự tay vào bếp đó ạ , anh ăn nhiều vào nhé .
- ừ ..cứ để anh tự nhiên.
Trâm tắt nụ cười không nói gì ...
Bà nội :
- có món cá lúc bà nấu có cho thêm một chút gừng , bà nghĩ cháu sẽ không ăn được vì cháu đâu thích ăn gừng .
Anh gắp một miếng cá :
- cháu bà đã có thể ăn đc gừng rồi ạ .
- từ khi nào vậy ?
Anh định bụng nói từ khi gặp cô ấy , một cô gái nấu món gì cũng thích cho thêm chút gừng , cô nói ăn gừng rất tốt mà lại thơm ..
- Trâm ..tuần sau anh qua Pháp , liệu em có về cùng k ?
Trâm sững sờ :
- anh qua đó làm gì ?
- trước là để ký hợp đồng , sau là để qua thăm bố mẹ em .
- liệu không đi dc không ?( cô đang sợ anh sẽ phát hiện ra sự thật thư còn sống )
Bà nội :
- đã là hợp đồng làm ăn , không đi sao được .
- mọi năm anh ấy không cần đi cũng dc mà .
Anh :
- sao em phải căng thẳng vậy ..
Trâm giật mình dãn nhẹ khuôn mặt ra một chút , ý thức dc hình như mình hơi vội vàng ..
- à không ..khi nào anh đi thì em sẽ đi cùng .
Anh gật đầu :
- lần này sẽ là thật chứ .
- thật ..làm sao em có thể phiền mọi ng mãi như vậy được .
Bà nội im lặng k nói gì .
Một tuần trôi qua, Thuý được nhận vào làm quán cafe , công việc có đi lại nhiều nhưng cũng rất nhẹ nhàng với cô ..bà chủ quán cafe rất tốt , chị ấy cũng là một bà mẹ đơn thân nên khi biết cô sắp tới cũng giống mình nên rất thông cảm cho cô , không bắt cô làm việc gì nặng nhọc ..
Chị chủ :
- chị biết em nghén ngẩn rất mệt , từ mai em lên phòng vip bưng bê nhé , trên đó đi lại đỡ vất vả hơn dưới này , học sinh , nhân viên công chức qua lại nhiều .
Thuý cảm kích :
- em cảm ơn chị nhiều lắm .
Chị chủ :
- có gì đâu , chị thấy mày lại nhớ mình ngày xưa ..mà bé bông nó cũng rất quý em đấy , mỗi buổi tối về nó đều bảo thích chơi với cô Thuý ..nó còn khen cô ấy xinh hơn mẹ đấy .
Thuý cười :
- bé bông rất dễ thương .
Chị chủ :
- thôi cố gắng lên nhá ..
Nói rồi chịu chủ chỉ thẳng tay ra chiếc xe màu đen sang trọng bên đường :
- mà em quen người đàn ông lái xe kia à .
Thuý nheo mắt nhìn xa :
- làm gì thấy ai đâu chị , mà em làm gì có phúc quen đc người giàu như thế .
- ừ. Kể cũng lạ. Người lái xe đó ngày nào cũng đậu xe đối diện quán mình , đôi lúc anh ta mở cửa kính xuống chị bắt gặp ánh mắt anh ta nhìn em thì phải ..mà này , cậu ta đẹp trai lắm đấy , chị lắm lúc còn tưởng mình mơ giữa ban ngày .
Thuý chột Dạ có lẽ nào là anh ấy rồi lại cười trừ :
- chắc là ai đó gần khu này nên đậu nhờ ở đây thôi .
- trời má ơi , ở đây không có giàu vậy đâu em , chiếc xe anh ta đi là dòng siêu xe mới nhất , ra mắt cách đây không lâu , giá của nó ở trên trời , quanh đây toàn dân buôn bán nhỏ khéo cả đời cũng k đủ tiền mua ..
Thuý :
- thôi em đi làm việc đây ..
Chị chủ nhìn ra chiếc xe lăn bánh rồi nhìn Thuý thở dài :
- rõ ràng là ánh mắt anh ta để ý tới con bé.
Lúc này Tuấn và mẹ mình đi công việc ngang qua , thấy quán cafe mới mở nên rẽ vào ..
Tuấn :
- cho 2 cốc cafe nhiều sữa một chút .
Mẹ Tuấn thở dài :
- liệu cuộc họp cổ đông sắp tới , con có hi vọng về trụ sở chính không ?
- mẹ cha cái thằng đấy , nói lại điên , mãi nó vẫn không duyệt cho con về trụ sở chính .
- sao bảo mày ký kết gì với con Trâm thì nó sẽ giúp mày.
Tuấn lắc đầu :
- đáng tiếc cô ta không phải Thư và giờ k phải Thuý .
- đấy. Mẹ đã bảo mày ngay từ đầu rồi . Đương nhiên đi tốn khoảng thời gian cùng cô ta , chả giải quyết đc tích sự gì , thằng Minh nó mà biết thì ăn cháo cả lũ .
Tuấn nhếch môi :
- làm cho thằng Minh đau khổ cũng là sở thích của con .
Nói rồi Tuấn nheo mắt nhìn lên tầng 2 , thấy một người rất giống Thuý , chị chủ bê cafe đi ra :
- chúc quý khách ngon miệng .
Tuấn :
- chị cho em hỏi cô gái kia phải trên Thuý không ?
Chị chủ nhíu mày ..
Tuấn vội vàng giải thích :
- à , em có cô bạn tên Thuý đã lâu ngày không gặp mà cũng k biết cô ấy đi đâu , nhìn từ sau lưng cô gái kia rất giống bạn em .
Chị chủ :
- ồ hoá ra như vậy..cô ấy đúng là Thuý , khổ thân còn trẻ tuổi mà đã sắp sửa làm mẹ đơn thân .thương quá .
Mẹ Tuấn ngạc nhiên há mồm :
- cô ta có bầu .
Chị chủ gật đầu :
- nếu hai người quen em ấy thì cố động viên tinh thần em ấy một chút nhé ..
Tuấn nhếch môi một nụ cười mãn nguyện :
- có kịch hay rồi mẹ ơi .
Mẹ Tuấn :
- con định làm gì ?
- đứa bé kia chắc chắn của thằng Minh , con sẽ k để thằng Minh sớm có con nối dõi .
- k được ..thằng Minh nó biết chúng ta sẽ ૮ɦếƭ chắc ..
Tuấn nhếch môi :
- ném đá phải giấu tay..( haha )
Tuấn rút điện thoại gọi cho Trâm :
- chào cô em , lâu nay tình cảm chúng ta có vẻ hơi đi xuống nhỉ ?
- anh không gọi cho tôi khéo tôi nghĩ anh bốc hơi ở đâu .
- anh vẫn luôn dõi theo em ..
- giờ này tôi k có tâm trí đùa với anh .
- anh nghiêm túc mà .
- tôi sắp phải về nước rồi .
- em chấp nhận thua và để cô ta sống bên cạnh ng em yêu và sinh ra những đứa con kháu khỉnh.
- hai người bọn Họ đã lâu k gặp nhau .
- đấy là nó chưa biết cô ấy có thai .
Trâm giật mình :
- cái gì ? Ai có thai ?
- con Thuý chứ còn ai nữa .
- ai nói với anh .
- tôi đang ngồi uống cafe ở quán cô ta làm việc đây .
Trâm tức giận ném máy vào tường , đôi bàn tay xiết chặt ,
- hồ ly tinh , tao nhất định Sẽ k để mày có đc hạnh phúc đơn giản như thế ..nhất định mày phải khổ ,phải khổ ( nghiến răng )
Nói rồi Trâm xuống lầu ..
Bà :
- trưa rồi cháu còn định đi đâu ?
- cháu ra đây một lát ..
Cô vừa đi vừa gọi cho Tuấn :
- đọc địa chỉ ..
Tuấn :
- đường E, phố D...qua nhanh lên , tôi đang ở đây .
Tuấn cúp điện thoại xuống cười nhếch môi ..
Mẹ Tuấn :
- làm vậy có ác quá k ?
- đó là cái giá thằng Minh phải trả cho việc nó làm với con ( cười sảng khoái )
15p sau Trâm có mặt trước quán cafe ..Tuấn đi ra :
- đến nhanh đấy .
- cô ta đâu ?
- trong kia kìa ( chỉ tay lên tầng 2)
Trâm bước đi ..Tuấn gọi :
- cô định làm gì ?
- xử nó chứ làm gì ,
- cô điên à , giữa bao nhiêu ng thế này cô sẽ làm gì dc nó , chưa kể thằng Minh biết chuyện liệu nó có tha cho cô không ?
Trâm nghĩ lại :
- đúng là giận quá mất khôn .. thế như nào ?
Tuấn ghé sát vào tai Trâm thì thầm ..Trâm liếc mắt cười đểu .
Mẹ Tuấn lắc đầu nhìn con trai , bà lo sợ hậu quả xảy ra .
Trâm được cuộc gọi từ Minh .
- chuẩn bị hàng lý. , 5gio chiều nay sẽ qua Pháp .
- ơ sao anh bảo mai cơ mà .
- đổi lịch rồi .
- vậy anh đi trước đi ..mai e bay sau ..
Trâm tắt máy , đúng là trời cũng giúp tôi rồi , anh Minh chiều nay sẽ qua Pháp ..
Trâm và Tuấn nhìn nhau cười hả hê trong bụng .
Tại khu siêu thị , Vân đang ngắm nhìn những bộ quần áo trẻ em và đồ dùng trẻ em..Dũng chạy theo :
- tình cờ quá , chúng ta lại gặp nhau rồi .
- tình cờ hay anh cố ý theo tôi thế hả ?
- nói thế nào cũng bị em đoán trúng tim đen ( hì hì )
- sao anh lại ở đây ?
- sao em lại ở đây ? ( 2 ng cùng 1 câu hỏi một lúc )
Dũng gãi đầu ..
- thì đi theo em thôi.
- ừ ..
- em có vẻ thích làm mẹ rồi nhỉ ?
Vân tròn xoe mắt :
- gì cơ ?
- thì anh thấy em nhìn đồ trẻ em chăm chú với ánh mắt hạnh phúc vậy cơ mà .
- anh hâm à , tôi đang đi ngắm đồ cho cháu tôi .
- em cũng có chị gái hay em trai gì à ?
- thì đồ của con cái Thuý đấy ( nói xong với bịp mồm vì biết mình lỡ lời )
Dũng ngạc nhiên :
- Thuý ? Chuyện này là sao ? Có phải Thuý mang thai con của Minh ..
Vân không trả lời ..
- vậy là đúng rồi ..
Vân:
- anh cứ coi như tôi chưa nói gì nhá .
- k được .
- sao k ?
- thằng Minh là bạn thân anh , anh có nghĩa vụ phải nói cho nó biết ..
- bạn anh làm khổ em tôi đến bao giờ nữa , thà anh ta không biết còn để mẹ con nó yên ..
- thằng Minh nó cũng yêu Thuý mà .
- xàm..
- anh lấy danh dự mình ra thề với em ..
- tôi có tin vào danh dự của anh đâu mà thề..
- ơ kìa ..đừng phũ vậy chứ ..
Vân bước đi , dũng cười rồi lấy điện thoại ra gọi ho Minh :
- mày đang đâu ?
- đang chuẩn bị ra sân bay để sang Pháp.
- ơ kìa cái thằng này , không đi nhận con đi lại còn sang Pháp .
- mày điên à ,nói nhảm gì thế ?
- Thuý nó có bầu rồi đấy chủ tịch Minh ạ , mày sắp được làm bố rồi ..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc