QUÊN ĐI HÌNH TƯỢNG, QUYẾT ĐẤU MỘT PHEN
Tĩnh Chi bị Uông Dụ Hàm chọc giận, lại chạy đến chỗ Tiêu Tiêu để ca thán. Khi kể đến chuyện cô bị Uông Dụ Hàm lừa và ép hôn, cô nghiến răng kèn kẹt, kích động đến mức tay chân vung hết cả lên. Qua lời kể của cô, Uông Dụ Hàm chẳng khác gì một địa chủ ác bá, lừa gạt ức Hi*p cả đàn ông lẫn đàn bà trước đây.
Tĩnh Chi mãi mê tố khổ cho tới khi khát khô cả cổ mới dừng lại uống một ngụm nước, nhân tiện chờ xem phản ứng của Tiêu Tiêu thế nào.
Tiêu Tiêu đang đắp dưa chuột lên mặt nhưng vẫn rất chăm chú lắng nghe, nhìn thấy Tĩnh Chi liếc nhìn mình với ánh mắt có vẻ bất bình, vội nắm tay lại vung lên và hô, “Đánh đổ địa chủ ác bá Uông Dụ Hàm! Giải phóng cho Trương Tĩnh Chi phải chịu đau khổ, ức Hi*p của chúng ta!”
Trương Tĩnh Chi nghe mà phát ngất, gieo mình đánh phịch một cái xuống ghế, bất lực rên lên, “Mình phải xin nghỉ việc mất thôi…”.
Bày tay của Tiêu Tiêu run lên, những miếng dưa chuột vừa dán xong lập tức rơi xuống, ” Cậu muốn xin thôi việc?”.
Chưa bao giờ Tĩnh Chi quyết tâm đến thế, “Ừ, sĩ khả sát bất khả nhục! Mình không tin là mình, Trương Tĩnh Chi này lại không tìm được việc làm khác!”.
“Tiền cậu góp để mua túi trả mình được bao nhiêu rồi?”
“Cái đó thì…” Ngọn lửa hừng hực của Tĩnh Chi lập tức bị dập tắt, cô nhìn Tiêu Tiêu với ánh mắt ngượng ngùng, “Cậu nói xem, chiếu túi hai chục ngàn đồng thì khác chiếc túi hai trăm đồng ở chỗ nào? Chẳng phải cũng chỉ dùng để đựng đồ thôi sao! Hơn nữa…”.
“Dừng lại! Mình chỉ cần cái túi LV của mình thôi! Chưa có đủ tiền thì cậu hãy ngoan ngoãn chờ đấy!” Tiêu Tiêu nghiến răng nói, “Đừng có nói là Uông Dụ Hàm ép hôn cậu một cái, dù anh ta có dùng bạo lực với cậu, thì cậu cũng vẫn cứ phải đi làm ở đó cho mình!”.
Tĩnh Chi muốn khóc mà không khóc nổi, “Tiêu Tiêu, cậu có lòng thông cảm với mình không đấy!”.
Tiêu Tiêu nhướn lông mày, “Không có!”.
Tĩnh Chi kéo vạt áo của Tiêu Tiêu nài nỉ vẻ đáng thương, “Vậy, tối nay cậu hãy mời mình đi ăn một bữa cơm đi, coi như an ủi mình một chút!”.
“Xin lỗi, buổi tối 3528 bảo mình đi ăn cùng anh ấy rồi.”
“Cậu đúng là có người yêu thì quên mất bạn!”
“Ha ha, cậu nói rất đúng!”
Tĩnh Chi đành phải nhượng bộ, quyết giở bài đáng thương đến cũng, “Thôi được, cậu cứ đi đi, mình sẽ ở nhà đợi cậu, mình sẽ ngồi như thế này đợi đến khi cậu về!”.
Tiêu Tiêu cười ranh mãnh, “Ha ha, đúng là rất xin lỗi, buổi tối hôm nay cậu không thể ở lại đây được”.
“Hả? Vì sao?” Tĩnh Chi kêu tướng lên.
“Vì mình và anh ấy sẽ có một đêm tuyệt vời ở bên nhau. Một đêm rất tuyệt vời, cô em, cô có hiểu không? Cả một đêm đấy, chắc cậu không muốn quan sát để học tập chứ?”.
Tĩnh Chi gần như phát điên lên.
Gần đây Tưởng Tư Thừa được thăng chức, các đồng nghiệp nhao nhao đòi anh khao, không thể tránh được, anh đành nhận lời. Anh vốn cũng không định bảo Tiêu Tiêu đi cùng, nhưng cuối cùng không thể chống cự nổi trước đòi hỏi của các đồng nghiệp, vì nhiều người đã biết anh có một cô người yêu xin đẹp, nên cứ nhất định đòi anh mời cô tới dự cùng, họ còn nói rằng, nếu không đưa cô ấy đi thì chứng tỏ anh không có thành ý và coi thường anh em.
Thực ra Tiêu Tiêu cũng không muốn xen vào chuyện này, cô luôn nghĩ rằng, tình yêu chỉ là chuyện của hai người, tốt nhất không nên xen vào các mối quan hệ công tác của đối phương, để sau này nếu có chia tay nhau thì cũng không để lại phiền phức gì cho mình. Nhưng khi nghe thấy Tưởng Tư Thừa ấp a ấp úng nói ra yêu cầu đó, thì cô lại thấy không nỡ từ chối.
Sau khi tìm hết cách để mời cô bạn Trương Tĩnh Chi lì lợm ra khỏi cửa, Tiêu Tiêu sửa soạn trang điểm xong thì cũng là lúc Tưởng Tư Thừa đến.
“Thế nào?” Tiêu Tiêu cười, đi một vòng trước mặt Tưởng Tư Thừa, “Như thế này chắc sẽ không đến nỗi làm mất mặt anh chứ?”.
Bây giờ, khi đứng trước Tiêu Tiêu, Tưởng Tư Thừa không đến nỗi căng thẳng tới mức miệng ngậm hột thị nữa, nhưng cái tật đỏ mặt thì vẫn không thay đổi, nhất là khi trong lòng đang có ý nghĩ gì đó thì lại càng đỏ gay gắt.
Tiêu Tiêu thấy thế bèn cố ý trêu anh, “Thế nào, có được hay không thì anh cũng phải nói một câu đi chứ. Dù sao thì cũng là lần đi gặp mặt các đồng nghiệp của anh cơ mà!”.
Tưởng Tư Thừa lo ngại đưa mắt nhìn về phía cửa, may quá, cửa đã được đóng kín rồi. Thấy vậy, anh liền đưa tay kéo Tiêu Tiêu lại gần và hôn một cái rất nhanh lên môi cô.
Tiêu Tiêu thấy anh chàng cảnh sát bây giờ đã dám chủ động hôn mình như vậy, liền đưa tay nắm lấy cổ áo của Tưởng Tư Thừa, khẽ cười, “Được lắm, anh dám lén xâm phạm em à, xem ra gan cũng không đến nỗi bé đâu nhỉ!”.
Tưởng Tư Thừa xấu hổ cười hì hì, mặt lại đỏ bừng lên, nhưng ngay sau đó lại cúi xuống hôn cô cái nữa mới kéo tay cô, “Đi thôi, chúng ta là chủ, không nên để cho khách phải chờ.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tiêu cùng ăn cơm với nhiều cảnh sát như vậy, tuy cũng biết rất rõ, sau giờ làm việc thì họ cũng chỉ là những người bình thường, cũng biết cười đàu, đồng thời cô cũng thấy được sự thân thiện mà họ dành cho cô, tình cảm ấy giống như sự nâng niu đối với một chiếc bình quý. Mặc dù vậy, cô vẫn không khỏi cảm thấy đôi chút thiếu tự nhiên khi ngồi cùng họ. Cô không sao hiểu được, mình không phạm tội, không thể nói là có tật giật mình, nhưng sao lại cứ thấy nơm nớp thế?
Tưởng Tư Thừa cũng cảm thấy sự thiếu tự nhiên của Tiêu Tiêu nên cứ luồn tay xuống dưới gầm bàn nắm lấy bàn tay cô và khẽ giữ nó trong tay mình.
Tiêu Tiêu đưa mặt nhìn xung quanh, sợ có ai đó nhìn thấy, cô định rút tay về, nhưng không ngờ Tưởng Tư Thừa lại không chịu buông ra. Cô quay sang nhìn thì thấy anh đang nghe Đội trưởng của anh nói gì đó với vẻ mặt hết sức chăm chú nghiêm túc.
Người đội trưởng hình như uống hơi nhiều, “Cậu Tưởng này, cố làm cho tốt nhé. Cậu chính là niềm tự hào của Thủ trưởng đấy!”.
Tưởng Tư Thừa trịnh trọng gật đầu, miệng đáp vâng vâng, nhưng bàn tay thì vẫn luồn qua gầm bàn nắm lấy bàn tay Tiêu Tiêu. Bàn tay của Tiêu Tiêu chẳng thể nào khỏe được như bàn tay của Tưởng Tư Thừa, vì thế cô không cố rút tay về nữa. Thấy vậy, Tưởng Tư Thừa cũng không giữ chật như trước nữa mà chỉ khẽ nắm lấy.
Tiêu Tiêu cúi đầu xuống, cố giấu nụ cười tủm tỉm, bàn tay khẽ đặt lên đùi Tưởng Tư Thừa.
Tưởng Tư Thừa nâng chén chúc rượu Đội trưởng, ngụm rượu trong miệng chưa kịp nuốt xuống thì đã bị sặc, khiến anh ho sặc sụa đến đỏ cả mặt.
“Cậu Tưởng này, tửu lượng cũng phải luyện dần đi đấy!” Đội trưởng nói với giọng của người từng trải.
“Vâng, vâng!” Tưởng Tư Thừa đỏ mặt gật đầu, tay vẫn giữ chặt lấy bàn tay của Tiêu Tiêu dưới gầm bàn.
Con người này thật bướng bỉnh. Tiêu Tiêu bất lực, chỉ còn biết đưa mắt lườm và thì thầm vào tai anh ta. “Anh mà còn không chịu buông tay em ra, mọi người sẽ nhìn thấy đấy. Anh định để em bụng đói trở về ư?”.
Tưởng Tư Thừa nhìn thấy Tiêu Tiêu dùng tay trái gõ gõ lên bàn an và nhìn anh bằng cái nhìn rất tội nghiệp mới giật mình rụt tay lại.
Mọi người đều rất vui vẻ và nhiều người trong số họ uống khá nhiều, nhất là Đội trưởng, khi tàn tiệc phải có người dìu mới đi được. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Tiêu Tiêu không nén được quay sang nói với Tưởng Tư Thừa, “Các anh đều uống say như thế này mà còn dám đứng ở ngã tư đường kiểm tra những người khác được à?”.
Tưởng Tư Thừa cười ngượng ngùng, “Đó chỉ là trong lúc vui thôi”.
Tiêu Tiêu thấy Tưởng Tư Thừa như vậy, chỉ còn biết bất lực nói, “Được rồi, để em đưa anh về!”.
Nhưng Tưởng Tư Thừa từ chối và cứ một mực đòi đưa Tiêu Tiêu về. Trong lòng Tiêu Tiêu nghĩ, anh uống rượu mà lại còn cứ đòi đưa em về, rồi sau đó thì sao? Anh sẽ về bằng cách nào? Liệu em có thể để anh xuống giữa đường để anh bắt xe về được không?
“Thôi mà, để em đưa anh về, em sẽ lái xe, không sao đâu.”
“Không!” Tưởng Tư Thừa kiên quyết, “Anh đưa em về!”.
Tiêu Tiêu nheo mắt nhìn Tưởng Tư Thừa, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô nhếch môi cười, không còn kiên quyết như trước nữa, “Được rồi, anh đưa em về!”.
Khi về đến chỗ của Tiêu Tiêu thì cơn ngà ngà của Tưởng Tư Thừa cũng đã qua. Anh xuống xe đứng nhìn Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu đi mấy bước, quay lại nhìn thấy Tưởng Tư Thừa vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô cười nói, “Anh đưa em lên nhà đi. Ngồi một lát rồi hãy về, hơn nữa cũng chưa muộn lắm đâu”.
Khuôn mặt của Tưởng Tư Thừa lại đỏ bừng lên, anh do dự một chút mới bước lên khoác tay Tiêu Tiêu.
Bàn tay Tưởng Tư Thừa nóng bỏng, Tiêu Tiêu cúi đầu tủm tỉm cười không nói mặc cho Tưởng Tư Thừa dắt lên gác.
Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng, không rõ ai là người hôn trước, đều là người đã trưởng thành, lại chuếnh choáng men rượu, vì thế chỉ vừa mới chạm vào mà cả hai đã như hai cục nam châm. Khi nụ hôn đã đến lúc cuồng nghiệt, Tiêu Tiêu thì thầm, “Bế em vào đi”.
Nhịp đập con tim của Tưởng Tư Thừa càng gấp gáp và gần như không kiềm chế được nữa, không chỉ có tay chân mà ngay cả đầu óc anh cũng không chịu nghe theo sự điều khiển.
Chiếc giường rất mềm mại, cả hai người ngã xuống và đều run như lên cơn sốt.
Đôi môi của Tưởng Tư Thừa lướt trên làn da trắng nõn của Tiêu Tiêu càng khơi thêm ngọn lửa trong lòng. Tiêu Tiêu cảm thấy một nỗi khát khao rất khó gọi tên, cô đưa tay ôm chầm lấy Tưởng Tư Thừa.
Bỗng người Tưởng Tư Thừa rung lên, anh đưa tya vội chộp lấy bàn tay của Tiêu Tiêu, giọng anh khản đặc, “Đừng, anh sẽ không kìm chế được mất!”.
Tưởng Tư Thừa khẽ rên lên một cách đau khổ, rồi đột nhiên giữ chật lấy tay của Tiêu Tiêu, ôm chặt cô vào lòng, “Đừng cố động đậy… Anh xin em!” Giọng anh run run, “Để anh ôm một lát như thế này, chỉ một lúc là sẽ qua thôi.
Đúng vậy, anh yêu cô, vì thế càng tôn trọng cô. Anh cũng biết, ℓàм тìин với người mình yêu chẳng có gì là tội lỗi, nhưng anh không muốn như vậy, cô rất đáng để anh nâng niu che chở.
Anh vùi đầu vào vai cô, khổ sở nén ham muốn đang bùng cháy mà không dám động đậy, chờ cho cơn kích động lui dần.
Cô nhìn về phía sau, ánh sáng ngoài cửa sổ lọt qua tấm rèm mỏng tràn vào, không phân biệt được đó là ánh trăng hay ánh đèn. Nhiệt độ trong phòng dần dần hạ xuống, nhưng trong lòng cô thì lại rất rối ren. Nhiệt độ cơ thể của anh rõ ràng là thấp hơn lúc trước rất nhiều, nhưng vẫn nóng tới mức cô không dám chạm vào.
Một lúc sau, Tưởng Tư Thừa mới thở ra một hơi dài và buông Tiêu Tiêu ra. Khi ngồi dậy và nhìn vào đôi mắt đang nghĩ ngợi của Tiêu Tiêu, Tưởng Tư Thừa cười, mắt thoắt đỏ trở lại.
Tiêu Tiêu cũng cười rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa, khi cô quay ra thì đã thay chiếc váy ngủ ngắn bằng lụa.
Tưởng Tư Thừa nhìn cô không nói gì, trong lòng anh hơi băn khoăn, anh nghĩ có lẽ sự kích động vừa rồi của mình đã làm cô giận.
“Tiêu Tiêu, anh…”.
Tiêu Tiêu cười ngăn những lời sau của anh lại, rồi ngồi xuống bên cạnh anh, “Em buồn ngủ rồi, anh nên làm gì nhỉ?”.
Tưởng Tư Thừa cười ngất, đưa tay với chiếc chăn đắp cho Tiêu Tiêu, rồi như sợ chưa đủ kín lại ra sức lèn chặt xung quanh rồi sau đó mới khẽ khàng nằm xuống phía sau lưng cô, ôm cô vào lòng, khẽ nói, “Em ngủ đi, để anh trông cho em ngủ xong thì anh sẽ về”.
Tiêu Tiêu trầm ngâm một lát, rồi nói, “Nếu không muốn ngủ ở đây anh có thể ngủ ở phòng bên cạnh”.
Tưởng Tư Thừa ậm ừ rồi nói, “Em cứ ngủ đi, đừng để ý đến anh. Một lát nữa anh sẽ về”.
Tiêu Tiêu không nói gì nữa, trong lòng cô đang rất bấn loạn.
Một lúc sau, lại nghe thấy Tưởng Tư Thừa nói, “Tiêu Tiêu, khi nào có thời gian hãy đi gặp cha anh, được không?”.
Một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời của Tiêu Tiêu, Tưởng Tư Thừa ngẩng đầu lên, trong bóng đêm đôi mi dày của Tiêu Tiêu che rợp đôi mắt và che đi tất cả.
Trông cô ngủ rất ngon. Tưởng Tư Thừa cười đau khổ.
“Đồ quỷ ạ”, anh khẽ nói và hôn nhẹ lên khóe môi cô. “Hãy lấy anh nhé, được không em?” Anh hỏi rồi đột nhiên khẽ cất tiếng cười, “Em mà còn dám trêu anh nữa, sẽ có một ngày anh sẽ cho em biết sự lợi hại của anh. Ngốc ạ!”.
Tưởng Tư Thừa rón rén ngồi dậy, trước khi ra khỏi phòng còn quay đầu lại nhìn Tiêu Tiêu, cô ngủ rất ngon lành, thân hình mảnh dẻ vẫn giữ nguyên tư thế như lúc trước. Anh mỉm cười, trông ngủ rất ngoan hiền.
Cánh cửa khẽ đóng lại, tiếng khóa khẽ vang lên, nhưng vì giữa đêm thanh vắng lên nghe rất rõ, những âm thanh ấy giống như những tiếng gõ vào cõi lòng.
Sáng sớm, mới chừng sáu rưỡi, bảy giờ thì tiếng chuông điện thoại ở đầu giường của Tiêu Tiêu đã vang lên, cô làu bàu mấy câu rồi mới nhấc máy lên.
Ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tĩnh Chi, “Này người đẹp hãy gọi anh chàng cảnh sát của cô dậy đi!”.
“Trương Tĩnh Chi, cậu đúng là đồ biến thái!” Tiêu Tiêu gầm lên. Suốt đêm qua hầu như cô không ngủ được, mãi đến gần sán mới chợp mắt được một lúc thì lại bị Tĩnh Chi đánh thức.
Trương Tĩnh Chi có phần ngạc nhiên và tức giận, cô hơi sững người, rồi đột nhiện hỏi, “Tiêu Tiêu, cậu sao thế?”.
Tiêu Tiêu cũng ngẩn người ra, đúng thế, mình làm sao vậy, sao lại tức giận như vậy chứ? Chẳng nhẽ chỉ vì chuyện bị Tĩnh Chi đánh thức?
Trương Tĩnh Chi dường như đã tìm ra đáp án, cô cười khúc khích và ranh mãnh hỏi, “Mình biết rồi, có phải anh chàng cảnh sát ấy không đạt tiêu chuẩn phải không?”
Nói xong Tĩnh Chi đắc ý cười, nhưng một hồi lâu mà vẫn không thấy Tiêu Tiêu nói gì. Cô cảm thấy hơi lạ, trước đây vào những lúc như thế này đã nghe thấy Tiêu Tiêu lên tiếng rồi, hôm nay không rõ là vì sao nữa?
“Anh chàng cảnh sát ấy không có ở đó à?”
“…”
“Tiêu Tiêu?” Tĩnh Chi cảm thấy hơi lo lắng.
Lúc ấy Tiêu Tiêu mới thực sự định thần lại, cô vói vẻ lãnh đạm, “Anh ta không có ở đây, Mình chuẩn bị cho anh ta đi tàu suốt!”.
“Sao?” Tĩnh Chi cảm thấy có điều bất ổn, mới chỉ qua có một đêm “tuyệt vời” mà đã cho anh ta “đi tàu suốt” sao? Chẳng lẽ anh ta thực sự có điểm nào đó không được? Nhưng cô cũng lờ mờ cảm thấy tâm trạng của Tiêu Tiêu có gì đó không được ổn.
“Ừ, thấy vô vị thì thay thôi.” Tiêu Tiêu đáp.
Tĩnh Chi im lặng một lát, “Tiêu Tiêu, cậu sao thế? Có chuyện gì à?”
“Mình thì có chuyện gì được. Cậu không muốn ngủ nhưng mình thì muốn ngủ. Thôi nhé!”.
Tĩnh Chi nhìn chiếc điện thoại trong tay, hơi sững người trong giây lát. Tiêu Tiêu nói không sao, nhưng chắc chắn là đã có chuyện!
Gác máy rồi nhưng Tiêu Tiêu vẫn thấy không yên tâm, sợ Tĩnh Chi vô duyên lại gọi lại, cô giật dây điện thoại, tắt di động. May mà cũng là ngày cuối tuần, chắc sẽ không có ai đến tìm cô.
Nhưng cô đã đánh giá thấp Trương Tĩnh Chi. Cô nằm xuống nhưng không sau ngủ được. Đúng lúc ấy thì có tiếng đập cửa ầm ầm, Tiêu Tiêu cầm đồng hồ lên xem thì vẫn chưa đến tám giờ.
Trương Tĩnh Chi xách lên hai túi sữa đậu nành, thấy Tiêu Tiêu đang trừng mắt nhìn mình và không có ý định đóng cửa, liền phì cười giơ chân đá về sau, cánh cửa được đóng lại. Cô đặt sữa và đồ ăn sáng xuống bàn ăn, quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Tiêu và chậc lưỡi mấy tiếng.
“Nhìn xem, quầng mắt thâm đen cả rồi, đêm qua không ngủ à?”
“Đã biết là đêm qua mình không ngủ mà lại đến tìm mình sớm thế làm gì?”.
“Vì muốn tốt cho cậu. Chúng ta dã ngủ cùng bốn năm rồi, mình còn lạ gì cậu!” Tĩnh Chi cười, “Nói đi, anh chàng cảnh sát ấy như thế nào?”.
Tiêu Tiêu nhìn Tĩnh Chi không nói gì, sau đó tiến thắng đến lục lấy điện thoại của Tĩnh Chi trong túi cô.
“Này, cậu làm gì thế?” Tĩnh Chi ngạc nhiên.
Tiêu Tiêu tìm một hồi trong danh bạ cũng không thấy số điện thoại của Uông Dụ Hàm, “Số điện thoại của Uông Dụ Hàm là bao nhiêu?”.
“Cậu định làm gì?” Tĩnh Chi cảnh giác hỏi.
“Có việc. Nói nhanh, đừng nhiều lời nữa”.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Tiêu, Tĩnh Chi tưởng cô có việc thật, nên không kịp nghĩ đọc ngay số điện thoại của Uông Dụ Hàm cho cô.
Tiêu Tiêu bấm số, ở đầu dây bên kia vọng lại giọng trầm trầm của Uông Dụ Hàm, “A lô”, xem ra anh ta cũng đang ngủ.
“Uông Dụ Hàm phải không?” Tiêu Tiêu hỏi.
“Phải”, Uông Dụ Hàm nghe thấy đó không phải là tiếng của Tĩnh Chi, ngạc nhiên hỏi lại, “Cô là ai?”.
“Tôi là Tiêu Tiêu. Cô Tĩnh Chi nhà anh đang lên cơn điên ở nhà tôi đây này. Đề nghị anh hãy tới và đưa cô ấy đi ngay, nếu không tôi sẽ đưa cô ấy đến trạm thu dung động vật quý hiếm bây giờ!”
“Tiêu Tiêu, cậu đúng là đồ đáng ghét!” Tĩnh Chi tức giận kêu lên, giật lấy chiếc điện thoại trong tay Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu ngã xuống ghế, cười nhìn Tĩnh Chi cầm chiếc điện thoại với vẻ căng thẳng.
“Trương Tĩnh Chi, hãy coi chừng cô bạn của cô. Các cô có đùa gì cũng xin đừng kéo người khách vào, và càng không nên quấy rầy việc nghỉ ngơi của người khách.” Uông Dụ Hàm lạnh lùng nói, “Cô rỗi rãi lắm à?”
Hỏi xong không chờ Tĩnh Chi trả lời, anh ta tắt máy ngay lập tức.
Nhìn thấy nét mặt Tĩnh Chi biến sắc, Tiêu Tiêu xích lại gần hỏi, “Sao thế, Tĩnh Chi?”.
Lúc ấy Tĩnh Chi mới trấn tĩnh lại, mỉm cười vô hồn đáp, “Không có chuyện gì đâu, chỉ là bị chó cắn một nhát thôi”.
Tiêu Tiêu nhíu mày không nói gì nữa.
Tĩnh Chi đẩy Tiêu Tiêu về phía nhà vệ sinh, “Mau vào sửa soạn một chút đi, khó khăn lắm mới có một ngày cuối tuần không có việc gì, chúng ta đi dạo phố đi!”.
Tiêu Tiêu nhìn Tĩnh Chi không chút kiêng dè, “Đi dạo phố cũng không có vấn đề gì, nhưng cậu hãy đưa ví tiền ra cho mình xem đã. Rốt cuộc là cậu có mang tiền hay không? Mình có thể cùng đi ăn, cùng đi chơi, cùng dạo phố nhưng không thể đi cùng với người không mang tiền theo!”.
Đường phố cuối tuần rất đông người, xe pháo qua lại như mắc cửi. Chiếc xe phía trước luôn cản trở chiếc xe của Tiêu Tiêu. Tĩnh Chi chờ sốt ruột, cứ luôn mồm lẩm bẩm, “Mau vượt qua đi! Vượt đi!”
“Vượt ư?” Tiêu Tiêu chỉ vào đuôi chiếc xe phía trước cho Tĩnh Chi xem, “Nhìn xem trên đó viết gì đi!”.
Tĩnh Chi nhìn và thấy rất thú vị, bởi ở đuôi của chiếc xe ấy là dòng chữ: Hãy coi tôi là chiếc đèn đỏ!
Cả hai cùng cười một hồi, Tĩnh Chi đột nhiên hỏi, “Anh chàng cảnh sát ấy sao vậy?”.
Tiêu Tiêu im lặng một lúc, nhìn thấy đường vẫn tắc, tiện tay châm một điếu thuốc, vừa hút được một hơi thì Tĩnh Chi giằng lấy.
Tiêu Tiêu nhìn Tĩnh Chi mỉm cười, “Cậu nói xem khi đàn ông và phụ nữ ở bên nhau họ sẽ muốn gì?”
“Muốn gì?”
“Hừ, ăn ςướק còn chia ra làm ςướק đồ, ςướק người. Cậu nói xem, khi đàn ông và phụ nữ ở bên nhau thì sao?”
Tĩnh Chi bỗng cảm thấy câu hỏi này có phần hơi khó trả lời, tuy có vẻ đơn giản, nhưng ngẫm nghĩ thì không biết nên trả lời như thế nào.
Tiêu Tiêu phì cười, “Muốn tiền, muốn tình. Cậu thấy có đúng không?”.
Tĩnh Chi gật đầu.
“Mình chỉ có thể cho anh ta tình, nhưng anh ta lại không cần. Cậu nói xem sẽ phải làm gì đây?”
“Nhưng anh ấy đối với cậu rất tốt.”
“Chính là vì anh ta đối với mình rất tốt. Tĩnh Chi này, chúng ta không nói những lời không thật nhé, cậu có tin là có một người nào đó đối tốt với một người khác mà không có điều kiện gì không? Còn mình thì không tin! Cho dù mồm họ có nói ra những lời to tát thế nào thì nhất định họ cũng phải có mục đích!”.
“Tiêu Tiêu…” Tĩnh Chi định phản bác lại lời của Tiêu Tiêu nhưng không biết nên nói gì.
“Anh ấy muốn có tình yêu, nhưng mình lại không có những thứ đó!”
Chiếc xe phía trước cuối cùng cũng đã nhúc nhích, xe của Tiêu Tiêu cũng tiến lên theo.
Tĩnh Chi nghĩ một lát rồi nói, “Tiêu Tiêu, những lí sự ấy của cậu méo mó rồi. Bỏ lỡ một người yêu cậu như thế, cậu sẽ phải hối hận cho mà xem. Hơn nữa, cậu không cần phải lừa dối bản thân làm gì, cậu có dám nói là cậu không chút rung động trước anh ấy không?”.
“Tất nhiên là có rung động, nếu không thì sao mình lại lừa anh ấy lên giường. Đúng thế, anh ấy là một người đàn ông tốt, nhưng lại không hợp với mình. Có lẽ với mình phần nhiều anh ấy cũng chỉ cảm thấy say mê thôi. Với các chàng trai trẻ, sự rung động nhất thời cũng là điều bình thường. Anh ấy sẽ trưởng thành lên.”
Tiêu Tiêu nheo mắt nhìn Tĩnh Chi mỉm cười, “Cậu chớ có thuyết giáo mình, trước tiên cậu hãy làm rõ những vấn đề của mình đi đã”.
Tĩnh Chi không nói gì, lặng lẽ nhìn ra khung cảnh ngoài cửa xe.
Cả hai cùng trầm ngâm một lúc lâu, rồi bất chợt Tiêu Tiêu kêu lên, “Tĩnh Chi, nhìn kìa, Sở Dương!”.
Tĩnh Chi nhìn theo phía tay chỉ của Tiêu Tiêu, bên lề đường cách đó không xa, Sở Dương đang giằng co với một người đàn ông trẻ. Chân của Sở Dương chưa lành hẳn, bước đi hãy còn khập khiễng, cô định lách qua người đàn ông kia mấy lần, nhưng lần nào cũng bị người đàn ông ấy ngăn lại. Những người qua đường tò mò nhìn hai người, miệng cười đầy vẻ thiện chí, có lẽ họ đều nghĩ đó là một đôi tình nhân đang hờn dỗi nhau.
“Không phải là Hà Ý Dương.” Tiêu Tiêu nói.
Tĩnh Chi gật đầu, đúng là không phải Hà Ý Dương, nhưng nhìn rất quen, không nhớ là đã gặp ở đâu đó. “Ϧóþ còi đi”, cô nói.
Tiêu Tiêu Ϧóþ còi. Tĩnh Chi vươn người, gọi với ra, “Sở Dương!”
Chiếc xe phía trước tưởng rằng Tiêu Tiêu Ϧóþ còi giục họ, thế là vọi vàng bật đèn xanh nhường lối, đâm vào chiếc xe ở phía trước nó.
Tiêu Tiêu lấy tay che mặt, “Đồ ngốc, có phải là giục anh đâu!”.
Sở Dương giật mình cũng đưa mắt nhìn về phía họ, thấy Tĩnh Chi, vẻ mặt của cô lộ rõ sự mừng rõ, gạt mạnh tay người đàn ông kia rồi khập khiễng chạy đến. Anh ta định ngăn lại, nhưng chỉ được mấy bước thì Sở Dương đã ra tới đường, hình như anh ta sợ Sở Dương xảy ra chuyện nên đành dừng lại.
Sở Dương lên xe, Tĩnh Chi hỏi, “Người ấy là ai vậy?”.
Sở Dương nhìn về phía bóng người ấy vẫn còn đang đứng bên đường, lạnh lùng nói, “Đồ thần kinh”.
“Sao?”, Tĩnh Chi cau mày, “Sao có thể nói như thế được?”. Cô trừng mắt đang định hỏi thì Tiêu Tiêu đã thấy Sở Dương không muốn nhắc đến chuyện này nên đưa tay vỗ vào vai Tĩnh Chi và nói chen vào, “May quá, phen này chúng ta phải làm thịt chị em một trận mới được. Trưa nay chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon”.
“Vì sao phải làm thịt mình?” Tĩnh Chi hỏi với vẻ ngây ngô.
Tiêu Tiêu và Sở Dương nhìn nhau cười, rồi lại nhìn về phía Tĩnh Chi, ánh mắt nói lên rất rõ, “Không làm thịt cậu thì làm thịt ai!”.
Tĩnh Chi chấp nhận, “Được rồi, làm thịt thì làm thịt. Cậu hãy nhìn về phía trước và lái xe cẩn thận, kẻo lại đâm vào cột đèn đỏ đó”.
Đang nói vậy thì điện thoại của Tiêu Tiêu vang lên, cô liếc mắt nhìn nhưng vẫn để yên không mở máy.
Tĩnh Chi ngạc nhiên, “Này người đẹp, làm người không nên như thế, dù có bỏ người ta thì cũng phải nói cho rõ ràng!”.
Tiêu Tiêu cười, “Cậu thì biết cái gì, làm gì thì cũng phải xem xét trước”.
Tĩnh Chi quay lại, thấy Sở Dương nhìn hai người bằng ánh mắt ngạc nhiên, uể oải nói, “Nhìn cái gì mà nhìn! Có nói thì nhóc con cũng không hiểu được đâu! Chân tay đã không được nhanh nhẹn thì cũng đừng chạy lung tung mới phải chứ? Bữa trưa muốn ăn gì nào? Xem ra mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà béo ra đấy chứ nhỉ, ăn bớt một chút là được, kẻo lại phải giảm béo đấy!”
Tiêu Tiêu nhìn Tĩnh Chi dở khóc dở cười, không hiểu cậu ta làm chị kiểu gì thế không biết!
Tiếng chuông kêu một hồi thì tắt, một lát sau thì có tiếng chuông tin nhắn, Tiêu Tiêu nhìn lướt qua, vẫn là tin nhắn của Tưởng Tư Thừa. “Bữa trưa phải ăn cơm, đừng có bỏ bữa đấy. Buổi chiều có bận không? Đi chơi cùng anh nhé!”.
Sở Dương vốn không thích đi dạo phố, lại thêm cái chân đau chưa khỏi hẳn. Sau khi ăn trưa xong thì bảo Tiêu Tiêu đưa cô về thẳng nhà, sau đó Tiêu Tiêu và Tĩnh Chi dạo phố cả buổi chiều, mãi tới tối ăn xong mới quay về.
Trong khoảng thời gian ấy có mấy lần điện thoại của Tiêu Tiêu đổ chuông nhưng cô làm như không nghe thấy. Sau cùng Tĩnh Chi không thể để yên được nữa, cô hỏi, “Rốt cuộc là cậu đã nói với người ta chưa? Trước đây cậu chia tay cũng đâu có không dứt khoát như vậy? Nếu đã muốn thay người ta thì cứ nói thẳng ra, đừng cứ lằng nhằng mãi thế!”
Tiêu Tiêu tiện tay với một đôi bốt cao cổ từ trên giá hàng xuống, trả lời với vẻ chẳng mấy chú tâm, “Như thế có nghĩa là, với mỗi một đối tượng thì phải dùng những cách thức khác nhau, cậu có hiểu không? Cô em ạ, nghệ thuật cao nhất của việc chia tay là, rõ ràng cậu đã thay lòng đổi dạ, nhưng lại khiến cho đối phương phải nghĩ rằng đó là lỗi của anh ta, anh ta đã không tốt và vì thế không đổ trách nhiệm về cho cậu và cũng không đến quấy quả cậu nữa!”.
Không hiểu đó là thứ lý luận gì nữa! Tĩnh Chi tức giận nhìn Tiêu Tiêu. Chia tay là chia tay, cần gì phải nhiều lý sự thế.
Tiêu Tiêu nhếch mép cười và lắc dầu rồi đặt đôi bốt xuống, quay đầu bỏ đi. Tiếng chuông điện thoại cũng đã thôi reo, Tiêu Tiêu liếc nhìn danh sách những cuộc gọi nhỡ rồi dứt khoát tắt máy.
“Này.” Tĩnh Chi nhìn vẻ mặt bất cẩn của Tiêu Tiêu, quyết định không khuyên giải nữa, tức giận làu bàu, “Mình mặc kệ cậu. Sẽ có lúc cậu sẽ phải khóc cho mà xem!”.
Đưa Tĩnh Chi về nhà xong, Tiêu Tiêu cũng về nhà ngay. Quả nhiên Tưởng Tư Thừa đang chờ cô ở chân cầu thang. Sau khi xuống xe, cô giả bộ ngạc nhiên, “Sao anh lại ở đây?”
Tưởng Tư Thừa có vẻ không vui, “Sao em lại không nghe điện thoại?”.
“Điện thoại ư?” Tiêu Tiêu mỉm cười, “Anh gọi điện thoại cho em à? Trên đường rất ồn, em không nghe thấy, sau đó thì lại hết pin”. Nói rồi nhét mấy túi đồ mới mua vào lòng Tưởng Tư Thừa, “Thôi nào, đi lên đi”.
Tưởng Tư Thừa không nói gì, ôm đống đồ đi lên theo Tiêu Tiêu.
Sau khi vào nhà và đặt đống đồ xuống, Tưởng Tư Thừa đột nhiên hỏi, “Em giận phải không?”.
“Giận á?” Tiêu Tiêu quay lại nhìn Tưởng Tư Thừa vẻ ngạc nhiên, rồi sau đó cười thành tiếng, Anh nói gì vậy? Em rất ổn mà, giận gì mới được chứ?”
Tưởng Tư Thừa giận dỗi nhìn Tiêu Tiêu, nhưng rồi dần dần thấy mềm lòng lại, anh ôm cô vào lòng, khẽ nói, “Tiêu Tiêu, ngày hôm nay anh đã gọi cho em mấy lần, em đều không nghe, anh cảm thấy có điều gì đó bất an”.
Tiêu Tiêu ngây người một lát, sau đó quay lại, véo lên mũi Tưởng Tư Thừa nói, “Anh là đàn ông cơ mà, sao lại cả nghĩ thế? Em đã nói là em không nghe thấy rồi mà!”.
Tưởng Tư Thừa cười ngượng ngùng rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Tiêu Tiêu nghiêng người về sau tránh nụ hôn ấy rồi chau mày nói, “Anh không muốn thì đừng có mà quyến rũ em!”
Tưởng Tư Thừa ngớ người, mặt thoắt đỏ bừng, trả lời, “Này, sao em lại thiếu lương tâm thế nhỉ?”.
Tiêu Tiêu khẽ cười, đưa ngón tay trỏ ra nâng cằm Tưởng Tư Thừa lên, nheo mắt nhìn anh, rồi nói nửa đùa nửa thật, “Ngoan, em sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa. Tối nay ở lại chứ?”.
Tưởng Tư Thừa cười thành tiếng rồi lại ôm Tiêu Tiêu vào lòng. “Lại đùa rồi, sẽ có ngày em bị cuốn vào những trò đùa ấy đấy!”
Tiêu Tiêu ngoan ngoãn để cho Tưởng Tư Thừa ôm, ánh mắt ẩn chứa một tâm trạng phức tạp, cô im lặng không nói gì.
Sáng thứ hai, Tĩnh Chi vừa đến chỗ làm đã bị các đồng nghiệp trêu. Tiểu Vương trề môi với cô từ bàn đối diện nhưng thấy cô vẫn cúi đầu sửa soạn lại mấy thứ trên bàn, cậu ta không nén được bèn đưa tay ra huơ huơ trước mặt cô rồi hỏi với giọng láu lỉnh, “Này, người đẹp, “chiếc đùi gà” thế nào?”.
Tĩnh Chi ngẩng đầu lên, bất giác nhìn về phía phòng làm việc của Uông Dụ Hàm. May quá, không có ai ở đó.
“Bà chị nhìn gì thế?” Tiểu Vương cũng nhìn theo về phía đó, chẳng có gì.
Tĩnh Chi vội che giấu, “Không có gì, sợ bị lãnh đạo bắt được lại bay mất một trăm đồng thì gay!”.
Tiểu Vương phì cười vội rụt tay lại, “Nhìn xem, vẫn chưa đến giờ làm việc, đừng có như thỏ đế!”.
Tám giờ bốn lăm phút, Uông Dụ Hàm đẩy cửa bước vào, một cuộc họp diễn ra như thường lệ. Anh không dài dòng như những người tiền nhiệm mà chỉ bằng mấy câu vắn tắt phân công các việc chính, những điều cần chú ý trong thực hiện. Sau khi nói xong quay sang hỏi Bạch Khiết, “Cô có ý kiến gì không?”.
Bạch Khiết chính là “Bạch Cốt Tinh” theo cách gọi của Tĩnh Chi. Chị ta chỉ khoảng hai tám, hai chín tuổi và có đầy đủ những đức tính tốt đẹp của một phụ nữ hiện đại.
Ánh mắt của Bạch Khiết liếc nhìn mọi người một lượt, khi đến Tĩnh Chi thì dừng lại trong giây lát và nói với vẻ lạnh lùng, “Tôi không có ý kiến gì, chỉ duy nhất một điều, mọi người cần chú ý hơn về thái độ của mình trong công việc. Tuy nhiên chúng ta không phải là nhân viên đứng quầy, nhưng cũng có những lúc đối diện với khách hàng. Hình ảnh của các nhân sẽ đại diện cho tập thể. Tôi không hy vọng sẽ lại nhìn thấy ai đó tán gẫu trong giờ làm việc!”
Tĩnh Chi bĩu môi, không hiểu sao cộ lại cảm thấy những lời nói này là nhằm vào cô, tuần trước chẳng phải đã phạt cô rồi sao?
Họp xong thì ai bận việc của người ấy. Lần này thì Uông Dụ Hàm nghiêm chỉnh thật sự, suốt buổi sáng không hề có động tĩnh gì. Có mấy lần Tĩnh Chi không nén được đưa mắt nhìn về phòng làm việc của anh. Những lúc ấy, Uông Dụ Hàm nếu không phải là cúi đầu xuống bàn xem gì đó thì cũng là trao đổi bàn bạc với Bạch Khiết.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn phía dưới, Tĩnh Chi vừa ngồi xuống thì Tiểu Vương bê khay đến ngồi cũng, “Tìm được anh chàng đẹp trai ấy ở đâu vậy?”
Tĩnh Chi ngẩng lên liếc nhìn cậu ta, vừa mấp máy môi chưa kịp nói thì mấy người đồng nghiệp khác cũng ào đến rồi nhao nhao lên, “Đúng thế! Không ngờ cơ nhóc này dám giấu chúng tôi kiếm được một anh chàng đẹp trai thế! Mau khai thật đi!”
Nhìn mấy cô bạn đồng nghiệp mắt sáng rực quây xung quanh, Tĩnh Chi rùng cả mình, bụng nghĩ, nếu Dương Lôi ở đây thì chắc sẽ bị bọn họ nuốt sống mất.
Tiểu Vương dường như quên là chính mình vừa khơi ra chuyện này, nhìn các cô gái cứ như đang phát cuồng cả lên, mặt anh chàng lộ vẻ coi thường, “Hì hì, nhìn mấy người kìa, đúng là… Thế mà suốt ngày cứ luôn mồm nói, đàn ông đừng chỉ chú trọng đến hình thức của phụ nữ mà phải xem xem nội tâm như thế nào! Bây giờ thì xem xem các người đang nhìn gì nào?”.
Tất cả đều trố mắt. Tiểu Vương đưa tay ôm иgự¢ làm điệu bộ bị trúng đạn rồi ngả về phía Tĩnh Chi.
Tĩnh Chi tránh người, “Ngã về đâu thế?”.
Tiểu Vương phì cười, vội ngồi ngay ngắn lại.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì Bạch Khiết bê hai khay đồ ăn đi ngang qua, thế là tất cả im bặt. Một động nghiệp tên là Tiểu Miêu nhìn theo bóng Bạch Khiết, thở dài, “Chắc là mang cho Tổng giám đốc Uông, đúng là khâm phục dũng khí của Trưởng phòng Bạch!”
Một bà chị lớn tuổi hơn đập vào Tiểu Miêu, “Đi đi, cô cũng phải mang đồ ăn đến cho Tổng giám đốc Uông đi, anh ta sẽ không thể mang đồ của cô đổ đi được đâu!”.
“Tôi ư? Tôi xin hàng!” Tiểu Miêu cười đáp.
Tĩnh Chi cũng nhìn theo Bạch Khiết với ánh mặt thẫn thờ, nhưng khi nghe Tiểu Miêu nói là không dám, cô nhìn quanh một lượt, rồi đột nhiên cười nói, “Một mình cậu thì không dám, nhưng mấy người các cậu cùng đi là được thôi mà! Hơn nữa cũng cần phải quan tâm đến lãnh đạo một chút chứ, xem chị ta có dám nói gì không? Các cậu không thể cứ ngồi ngây ra ở đây và để cho một mình chị ta có cơ hội được, đúng không?”
Chỉ một câu nói ấy cả cô đã làm thức tỉnh những người trong mộng, mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau trao đổi trong giây lát, rồi cùng nhất trí với nhau không được ăn thì cũng phải đạp đổ. Thế là tất cả cùng đứng dậy chuẩn bị đồ ăn mang đi.
Tĩnh Chi không quên dặn với theo, “Mua nhiều món một chút, thế nào cũng có món anh ta thích ăn, kẻo anh ta lại có lý do!”.
Một cô gái đã chuẩn bị xong, khi đi ngang qua Tĩnh Chi, hỏi, “Sao cậu lại không đi?”.
Tĩnh Chi cười nhẹ nhàng, “Mình không đi, nếu không bạn trai của mình lại giận”.
Tiểu Vương nhìn bàn ăn vừa mới đây còn ồn ào đông đúc, rồi lại nhìn Tĩnh Chi một lát, sau đó chặc lưỡi, “Bà chị này, chị quả là lợi hại đấy!”.
Uông Dụ Hàm đón hộp cơm từ tay Bạch Khiết, vừa nói xong mấy câu cảm ơn và chưa kịp mở ra xem Bạch Khiết mua gì về thì lại có người mang cơm đến, hơn nữa lại không chỉ là một người, chỉ một loáng, trên bàn của Uông Dụ Hàm đã xếp đầy hộp cơm.
Uông Dụ Hàm nhìn đủ loại hộp cơm trên bàn, lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực, không hiểu các cô gái ngày nay như thế nào nữa!
“Sếp, sợ anh ăn một hộp không đủ nên em mang thêm cho anh một hộp nữa.”
“Đúng thế, cũng không biết là anh thích ăn đồ chay hay đồ mặn, vì thế mỗi người chúng em mang đến một chút.”
“Sếp…”
Uông Dụ Hàm dở khóc dở cười, như thế này đúng là quá đáng rồi. Anh nhìn về phía các cô gái, không thấy bóng dáng Tĩnh Chi đâu, nhưng rồi anh nghĩ chắc chắn cô sẽ không tham gia vào trò này, e rằng có trốn cũng không kịp. Ý nghĩ này khiến lòng anh không khỏi có cảm giác trống trải.
Tiểu Vương cầm chiếc cốc nhìn cảnh tượng ồn ào trong phòng Tổng giám đốc và hạ giọng thì thào, “Nhiều như vậy liệu Tổng giám đốc có tiêu hóa hết được không? Chị nghĩ xem chúng ta có nên mang vào ít nước uống không. Không thể để Tổng giám đốc nghẹn được, đúng không?”.
Tĩnh Chi hỏi, “Cậu có ý đồ gì vậy?”.
“Nếu đã là lấy lòng sếp thì tất cả mọi người đều cùng làm. Nếu chúng ta không vào, e rằng không ổn.”
Tĩnh Chi cười nhạt, hất cằm nói, “Đồng chí Vương này, cậu hãy nhìn cho kỹ, nhìn thật kỹ vào đi!”.
Tiểu Vương không hiểu, nhưng cũng làm theo, Uông Dụ Hàm nửa cười nửa không, nhưng trên khuôn mặt trắng trẻo không giấu được một bóng đen.
“Hãy nhìn vào phần ௱ôЛƓ của sếp ấy.” Tĩnh Chi cười chế nhạo, “Không thấy nó vừa đỏ vừa sưng lên sao, thế mà cậu lại còn dám đòi vào đó nữa à?”.
Tiểu Vương chợt hiểu ra, cúi đầu nghĩ một lúc, cuối cùng khẽ lắc đầu. Nịnh sếp thì có thể, nhưng nếu nịnh quá mức thì thà đừng nịnh còn hơn, nếu không biết mà cứ cố chưa biết chừng có thể sẽ bị một cú đá.
Tĩnh Chi cứ đứng ngoài quan sát với vẻ thờ ơ như vậy, nhìn thấy vẻ bị dồn nén hiếm thấy trên khuôn mặt của Uông Dụ Hàm, một nụ cười nhạt chợt xuất hiện trên môi cô.
Bất chợt ánh mắt của Uông Dụ Hàm liếc về phía cô, thế là mắt của hai người ᴆụng nhau, Tĩnh Chi đáp lại bằng cái nhìn khiêu khích. Uông Dụ Hàm hơi sững lại một lúc, khóe môi lập tức trề xuống, rồi rời ánh mắt ra chỗ khác với vẻ bình thản.
Nói tóm lại, trong cuộc chiến phản kích tự vệ giữa mèo với chuột ấy, thì lần đầu tiên chuột đã thành công. Tuy chiến dịch này hơi nhỏ, nhưng chuột đã chuyển từ thế phòng thủ sang thế tiến công, và điều đó mang ý nghĩa lịch sử rất trọng đại.
Tuy nhiên, Tĩnh Chi vẫn không ý thức được về bước chuyển biến như một dấu mốc ấy.
Có lẽ Uông Dụ Hàm thì đã ý thức được điều đó, chỉ có điều anh không hề để lộ ra. Sau khi đưa mắt nhìn về phía Tĩnh Chi, anh nở một nụ cười mê hồn rồi cảm ơn lòng thành của tất cả các cấp dưới.
Thời gian gần đây, tâm trạng của Phương Nghị rõ ràng là rất không tốt. Đến cả Polly, một người vô tâm nhất cũng cảm thấy điều đó. Khi mang tài liệu đến cho Tiêu Tiêu, Polly khẽ dò hỏi cô có biết chuyện gì không. Gần đây không xảy ra khủng hoảng tài chính, không hiểu vì sao mặt ông chủ cứ sa sầm xuống như bị người khác quỵt tiền không bằng!
Tiêu Tiêu mỉm cười lắc đầu, chuyện của ông chủ tốt nhất là đừng có tọc mạch, nhận bao nhiêu lương thì làm bấy nhiêu việc, lo thay cho người ta làm gì.
Cầm bản hợp đồng đã chỉnh xong, Tiêu Tiêu tới phòng của Phương Nghị và khẽ gõ cửa. Bên trong vọng ra tiếng nói trầm khàn của Phương Nghị, “Mời vào”.
Trong phòng vẫn chưa bật đèn. Tiêu Tiêu hơi ngạc nhiên, mắt cô chưa kịp làm quen với bóng tối.
Hai tay Phương Nghị đút vào túi quần, đứng lặng bên khung cửa sổ, nhìn xuống đường phố nhộn nhịp vừa lên đèn, cái bóng cao to của anh trong vùng sáng mờ ảo trông thật buồn và cơ đơn.
Một Phương Nghị như vậy Tiêu Tiêu chưa nhìn thấy bao giờ. Do dự giây lát, Tiêu Tiêu bật đèn lên, “Thưa Tổng giám đốc Phương, tôi để bản kế hoạch hợp đồng với Vạn Xương ở đây nhé”.
Phương Nghị không quay người lại, gật đầu đáp, “Cứ để ở đó đi”.
Tiêu Tiêu đặt giấy tờ lên bàn xong, nhìn phía sau Phương Nghị một lần nữa, cố nén sự ngạc nhiên trong lòng, bình tĩnh nói, “Tổng giám đốc Phương, nếu không có việc gì nữa tôi về phòng đây”.
“Ừ.”
Tiêu Tiêu quay người đi, nhưng bỗng nhiên tiếng của Phương Nghị, “Chờ một chút”.
Phương Nghị quay người nhìn Tiêu Tiêu, trầm ngâm trong giây lát rồi đột nhiên hỏi, “Cô quen với Sở Dương bao lâu rồi?”.
Cô quen với Sở Dương bao lâu rồi ư? Khóe miệng Tiêu Tiêu nở nụ cười, bất giác trả lời với một giọng bỡn cợt, “Cách đây mấy năm tôi có gặp cô ấy, nhưng nếu nói là quen chính thức thì hình như còn muộn hơn anh mấy ngày”.
Phương Nghị không để ý đến vẻ chế nhạo trong giọng nói của cô, hỏi tiếp, “Sớm nhất là khi nào?”
Tiêu Tiêu suy nghĩ trong giây lát. Lần đầu gặp Sở Dương có lẽ là khi cô bé ấy mới vào đại học năm thứ nhất. Tĩnh Chi đã mời cô đến nhà cô ấy ăn cơm và Tiêu Tiêu đã gặp Sở Dương ở đó. “Khoảng sáu năm trước.”
Đôi mắt thâm trầm của Phương Nghị đột nhiên lóe sán, “Khi đó cô ấy như thế nào?”.
Sở Dương lúc đó ư? Tiêu Tiêu cố nhớ lại. Trong ấn tượng thì đó là một cô bé có mái tóc chấm ngang lưng, ít nói và điều khiến cô chú ý nhất là cái tên kỳ quặc của cô bé.
Tiêu Tiêu cân nhắc cách dùng từ, sau đó mới trả lời Phương Nghị, “Nói theo cách bây giờ thì rất là chát!”.
Đúng thế, rất chát. Ánh mắt lạnh lùng, rất không tương xứng với tuổi của cô bé. Tiêu Tiêu luôn có cảm giác rằng, ánh mắt ấy không nên có ở một cô gái trong một gia đình bình thường, bởi nó chứa đựng đầy vẻ cảnh giác và thờ ơ với mọi người.
Nhưng sau này, khi gặp lại Sở Dương, Tiêu Tiêu không chỉ không cảm thấy sự lạnh lùng trong tính cách mà còn thấy cô bé đã thay đổi rất nhiều, ít nhất thì cũng đã gần với những người cùng tuổi hơn, mặc dù cô có những suy nghĩ rất khác thường.
“Thời gian ấy có phải là đã có chuyện xảy ra với cô ấy không?”, Phương Nghị hỏi, giọng có phần khản đặc.
Tiêu Tiêu ngẩn người, không hiểu vì sao Phương Nghị lại hỏi như vậy và cũng không hiểu tại sao anh ta lại chú ý đến quá khứ của Sở Dương như vậy.
Phương Nghị cười khan, “Hình như trước đó cô ấy không phải như vậy. Một cô gái nhí nhảnh sao bỗng nhiên lại thay đổi? Chẳng phải cô chơi rất thân với chị của Sở Dương sao, cô ấy không nói gì à?”
Tĩnh Chi đã nói với Tiêu Tiêu về chuyện này. Lúc ấy Tĩnh Chi đã liến thoắng nói rằng vì kết quả thi lên lớp của Sở Dương không tốt, vì thế bị sốc và khiến cho tâm trạng đã có những thay đổi, qua được thời gian đó là mọi chuyện sẽ lại ổn.
Bây giờ đột nhiên lại nghe Phương Nghị hỏi như vậy, Tiêu Tiêu chột dạ, sao anh ta lại có thể biết rõ những chuyện trước đây của Sở Dương thế nhỉ? Chẳng nhẽ anh ta đã ngầm điều tra về Sở Dương? Nhưng vì sao anh ta lại phải điều tra về cô bé ấy?
Trăm ngàn câu hỏi lướt qua trong đầu Tiêu Tiêu, nhưng cô không để lộ ra ngoài, mà bình thản nhìn Phương Nghị rồi cười đáp, “Chuyện này thì tôi không biết. Có lẽ từ nhỏ tính của cô ấy đã như vậy rồi. Tổng giám đốc Phương, anh hỏi tôi nhiều câu như thế với vai trò gì vậy? Là bạn trai của Sở Dương hay là ông chủ của tôi?”
Phương Nghị thấy Tiêu Tiêu hỏi lại mình những câu hỏi đúng như lần trước mình đã hỏi cô ấy nên mỉm cười xí xóa, biết cô không muốn nói nhiều nên cũng không làm khó cho cô nữa.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Phương Nghị nhấc mấy, xua tay với Tiêu Tiêu ý nói cô có thể lui ra.
Tiêu Tiêu cười lịch sự quay người đi. Khi ra tới cửa thì nghe thấy tiếng nói rất dịu dàng của cô thư ký trong điện thoại, “Tổng giám đốc Phương, có anh Hà muốn gặp anh, anh ấy nói đã có hẹn trước với anh”.
Phương Nghị im lặng một lát rồi lạnh nhạt nói, “Cho anh ta vào”.
Tiêu Tiêu mở cửa ra ngoài, trong lòng có phần thấy bất an, Tổng giám đốc Phương và Sở Dương, không hiểu giữa bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì? Anh Hà, chẳng nhẽ đó lại là Hà Ý Dương?
Tiêu Tiêu cố ý đi chậm lại và dừng lại ở hành lang cho đến khi tiếng chuông ở đầu thang máy lenh kenh vang lên. Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, một người đàn ông trẻ bước từ trong đó ra, đi sát qua Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu cảm thấy người ấy rất quen mặt, như đã gặp ở đâu đó rồi. Trong khoảng khắc bước vào phòng làm việc của mình, cuối cùng cô đã nhớ ra, đó chính là người đàn ông đã giằng co với Sở Dương ở trên đường mà cô nhìn thấy hôm trước.
Với vai trò là một người bạn, Tiêu Tiêu quyết định sẽ nói lại chuyện này với Trương Tĩnh Chi hoặc Sở Dương. Cân nhắc một hồi lâu, cô quyết định gọi thẳng điện thoại cho Sở Dương.
“Có khả năng Tổng giám đốc Phương đang điều tra em”. Tiêu Tiêu vừa nói vừa lựa chọn từ, “Có lẽ là về chuyện sáu năm trước, năm em thi trung học ấy”.
Đầu dây bên khi im lặng đến đáng ngờ, dường như đến cả hơi thở Sở Dương cũng không thấy đâu, Tiêu Tiêu bỗng cảm thấy rất lo lắng.
Một hồi lâu sau, Sở Dương dường như mới khôi phục lại sinh khí, cô cười lạnh lùng, dường như chẳng có chút chú tâm gì tới cái tin vừa được nghe.
Tiêu Tiêu rất sáng suốt giữ sự im lặng.
Sau khi dứt tiếng cười, Sở Dương hỏi, “Chuyện này chị đã nói với chị của em chưa?”.
“Chưa”, Tiêu Tiêu luôn rất hiểu Tĩnh Chi, nhìn vẻ bề ngoài thì cô có vẻ rất chín chắn, nhưng thực ra lại là người rất dễ kích động, nhiều khi chỉ vì một chuyện nhỏ cô cũng làm ầm ĩ lên. Hơn nữa cô lại là người không đủ bình tĩnh, ít nhất cũng là kém bình tĩnh hơn Sở Dương.
“Còn nữa, hiện tại có một người đàn ông họ Hà đang ở trong phòng làm việc của Phương Nghị.” Tiêu Tiêu lại nói, “Chị nghĩ em biết người ấy là ai”.
“Vâng, em biết rồi.” Sở Dương trả lời bằng một giọng bình thản không chút lo lắng, “Chuyện này chị đừng nói với chị em nhé”.
Tiêu Tiêu cân nhắc một lúc, rồi do dự hỏi, “Em có thể giải quyết chuyện này một mình được sao?”
Nếu không thể thì cô cũng sẽ không thể giấu Tĩnh Chi, nếu không, sớm muộn gì mọi người cũng biết chuyện. Nếu Sở Dương xảy ra chuyện thật, cho dù có trách nhiệm hay không thì Tĩnh Chi cũng sẽ giận lây sang cô ngay cả khi Tĩnh Chi cũng không muốn như vậy.
Tình bạn dù có thân thiết thì cũng không nên ᴆụng chạm với tình thân, tốt nhất là cả hai ngang bằng nhau, Tiêu Tiêu rất hiểu điều đó.
Sở Dương suy nghĩ rồi khẽ đáp, “Được ạ”, tuy giọng rất khẽ nhưng đầy vẻ chắc chắn.
“Thế thì được, coi như chị không biết chuyện của em.”
Sở Dương lại im lặng một lát rồi nói, “Cảm ơn chị, chị Tiêu Tiêu.”
Vứt chiếc điện thoại sang bên, Sở Dương nằm vật xuống giường, toàn bộ sức lực của cơ thể dường như đã bị cú điện thoại vừa rồi mang đi hết.
Vì sao đã lâu như vậy rồi mà mọi người vẫn không chịu buông tha cho cô? Anh ta cũng đã rong chơi ở nước ngoài sáu năm rồi, vì sao lại quay về, khi về rồi thì sao lại không chịu buông tha cô?
Vì sao Phương Nghị lại điều tra chuyện sáu năm trước? Đúng vậy, tinh khôn như Phương Nghị sao lại không thể phát hiện ra sự khác thường giữa cô và Hà Ý Khiêm cho được? Không hiểu anh ta muốn có một kết cục như thế nào nữa? Cô đã ngoan ngoãn nghe lời như thế rồi mà sao anh ta vẫn chưa vừa lòng? Vì sao đến cả quyền lãng quên cô cũng không có? Bọn họ muốn cô phải thế nào đây?
Một hồi lâu sau sức lực mới trở lại đôi tay của cô, cô từ từ nắm nó lại thành nắm đấm, mỗi lúc một chặt, đến mức các đốt xương như muốn vỡ vụn ra.
Sở Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu tối hẳn. Tiếng chuông điện thoại bàn reo lên, mãi sau cô mới nhấc máy. Đầu dây bên kia truyền sang tiếng nói sang sảng của mẹ cô, “Con nhỏ này, sao mãi mới nghe điện thoại thế hả? Tối nay bố mẹ mày phải tiếp khách. Mấy bà lại cứ lôi mẹ đi chơi bài, tối nay mẹ không về. Nói với bà nội là mẹ làm thêm giờ”.
Đầu dây bên kia còn có cả tiếng xoa mạt chược và cả giọng một ai đó giục, “Chị Trần, chị có chơi hay không thế?”
“Có chứ, tôi tắt máy đây. Ngoan, nhớ lời mẹ nhé, mẹ mà thắng sẽ dành tiền sắm của hồi môn cho con!” Mẹ cô nói xong vội gác máy.
Sở Dương cầm điện thoại ngẩn người trong giây lát, bà nội từ trong bếp đi ra, “Sở Dương, điện thoại của ai đấy?”
“Của mẹ cháu”, Sở Dương đáp, “Bố mẹ cháu có việc, buổi tối không về ăn cơm.”
“Chuyện gì không biết nữa? Bà nấu cơm rồi, sao bây giờ mới nói!” Bà càu nhàu.
Sở Dương ngớ người ra, rồi như bỗng nhớ ra điều gì, cô vơ vối chiếc di dộng, xỏ giầy rồi chạy đi, “Bà cứ ăn cơm trước đi nhé, tối nay cháu cũng có việc, cháu ra ngoài đây!”.
“Này…” Bà chưa kịp nói hết câu thì đã thấy cô cháu gái co cẳng chạy, thế là chỉ còn biết lẩm bẩm một mình, “Chẳng còn ai chịu ăn với bà già này nữa. Hừ, con với chả cháu, đều là lũ vô dụng!”
Sở Dương gọi taxi đến thẳng chỗ Phương Nghị làm. Ngẩng lên nhìn ánh đèn rọi ra từ tầng cao nhất của tòa nhà, cô lấy máy ra gọi cho Phương Nghị, nói với vẻ rất hào hứng, “Anh đoán xem em đang ở đâu?”.
Phương Nghị nghe hỏi vậy ngẩn người ra, rồi sau đó đứng dậy ra khỏi ghế, bước đến bên cửa sổ, nhìn từ trên cao xuống, bóng của Sở Dương ở phía đối diện trông thật bé nhỏ, chắc chắn cô không nhìn thấy anh mà chỉ ngẩng mặt lên huơ huơ tay về phía anh.
Sở Dương nói giọng vui vẻ, “Nhìn thấy chưa? Ở nhà chẳng có ai nấu cơm cho em ăn. Em đói rồi, anh đưa em đi ăn đi, em muốn được ăn một bữa thật ngon!”.
Rồi sợ rằng Phương Nghị không nhìn thấy cô, Sở Dương còn nhảy lên huơ tay rối rít về phía anh. Vì khoảng cách khá xa không nhìn thấy nét mặt, nhưng nghe giọng nói cũng thấy được sự vui vẻ của cô. Nhìn kỹ dáng vẻ của cô thì có lẽ chân cô cũng đã khỏi hẳn.
“Được rồi, ăn một bữa thật ngon!” Phương Nghị đáp, khuôn mặt ưu tư của anh nở một nụ cười.
Hà Ý Khiêm ngồi ở bàn đối diện có vẻ không hiểu, cũng bước tới bên cửa sổ nhìn xuống, nét mặt của anh ta biến sắc.
Phương Nghị liếc nhìn khuôn mặt của Hà Ý Khiêm, đưa tay vỗ vai anh rồi hạ giọng nói, “A Ngũ, quá khứ đã trôi qua rồi, việc gì mà cứ phải theo đuổi mãi”.
“Đại ca!” Hà Ý Khiêm ngẩng đầu lên, ánh mắt chứa đầy phẫn uất và không cam chịu, “Cô ấy không giống như những người con gái trước đây của anh. Cô ấy khác hẳn những người khác, cô ấy…”, Hà Ý Khiêm đưa tay giữ иgự¢, “Cô ấy đã ở đây tám năm nay rồi! Tám năm! Từ hồi em còn là một đứa trẻ, em đã thích cô ấy. Anh bảo em hãy bỏ đi, không phải là em không muốn, nhưng em không thể!”.
Ánh mắt của Phương Nghị dần trở lên lạnh giá, vành môi mím lại thành một đường thẳng.
Hà Ý Khiêm nhìn trả không chút e sợ.
Rất lâu sau, khóe môi của Phương Nghị mới nở nụ cười lạnh lùng, nhấc tay khỏi vai Hà Ý Khiêm và bình thản nói, “Cậu nói như vậy với anh sao?”.
Đôi môi của Hà Ý Khiêm run run, giọng nói khản đặc, “Đại ca, anh hãy buông tha cô ấy, được không? Em nghe Anh hai nói rồi, cô ấy không hề tự nguyện, cô ấy…”.
Phương Nghị phóng ánh mắt về phía Hà Ý Khiêm khiến anh ta im bặt. Phương Nghị lạnh lùng nói, “Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy. Tôi không muốn vì đàn bà mà ảnh hưởng đến tình huynh đệ. Nếu cậu còn gọi tôi là đại ca thì hãy thôi ngay ý định đó đi!”.
Phương Nghị cầm áo khoác bước ra ngoài. Sở Dương vẫn chờ ở phía dưới, cô nhóc này không có tính nhẫn nại, chắc sẽ nóng ruột đây.
“Cậu có thể chờ một lát rồi hãy xuống”. Phương Nghị bình thản nói.
Những đường gân xanh trên trán Hà Ý Khiêm bỗng chốc nổi lên, anh ta cất tiếng gọi, “Đại ca!”.
Phương Nghị dựng lại ở giữa cửa.
“Anh hãy tác thành cho em, được không, đại ca.” Hà Ý Khiêm nói với vẻ khó khăn.
Phương Nghị quay đầu lại nhìn Hà Ý Khiêm, cười nhạo, “A Ngũ này, Hoàng Phi chưa nói với cậu à, tôi đã đưa Sở Dương về nhà tôi rồi. Tôi chưa bao giờ coi cô ấy giống như những người con gái trước đây”. Dừng lại một lát, Phương Nghị tiếp, “A Ngũ, giữa anh em ta cái gì cũng có thể nhường cho nhau, chỉ riêng đàn bà là không thể!”.
Hà Ý Khiêm đờ đẫn nhìn theo Phương Nghị sải bước bỏ đi, bàn tay nắm chặt run run, khuôn mặt thanh tú méo mó vì giận dữ.
Quả nhiên là Sở Dương không có tính kiên nhẫn chút nào, nhìn thấy xe của Phương Nghị vừa ra khỏi tầng hầm, cô liền bước tới, chau mày đưa tay về phía trước mặt Phương Nghị, “chi phí cho tiền xe lúc đến đây đấy, anh nhìn đây này!”
Phương Nghị nhìn chiếc hóa đơn Sở Dương đưa cho mà không biết phải làm thế nào, lúc nãy cô ấy huơ tay về phía anh, thì ra là để cho anh nhìn thấy cái này.
“Đưa thẻ ATM cho thì em không chịu, lại cứ kèo nhèo mấy đồng nhỏ mọn này.” Phương Nghị cười nói, “Lên xe đi, muốn ăn gì nào?”.
Sở Dương đi vòng qua đầu xe, đúng lúc ấy thì nhìn thấy Hà Ý Khiêm từ trên gác xuống và cũng đang nhìn về phía cô. Sở Dương ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Hà Ý Khiêm không chút lẩn tránh, ánh mắt lộ vẻ chế nhạo và khinh mạn.
Hà Ý Khiêm tối sầm mặt đứng nhìn chiếc xe của Phương Nghị lướt đi.
Xe của Phương Nghị tiến vào sân nhà họ Phương mới dừng lại. Phương Nghị nhìn sang Sở Dương, thấy cô vẫn ngây người ra, môi trễ xuống, bèn đưa tay nâng cằm cô lên, “Đang suy nghĩ gì thế?”.
Sở Dương như sực tỉnh, bất giác thu mình tránh bàn tay của Phương Nghị nhưng không kịp, bất giác kêu lên, “Này!”.
Phương Nghị cảm thấy có điều gì khác thường, bèn cố xoay mặt cô lại nhìn, quả nhiên phát hiện thấy dưới cằm cô có hai vết mờ mờ.
“Có chuyện gì thế?” Phương Nghị sa sầm mặt hỏi.
Sở Dương lắc đầu, “Bị va ấy mà. Nói là đi ăn, sao lại đưa em về nhà anh?”.
Phương Nghị chau mày hỏi Sở Dương, biết rõ là cô đang nói dối, vết tím ấy không thể là do va chạm mà là vết bị véo thì đúng hơn. Người ấy lúc đó chắc hẳn đã dùng rất nhiều sức lực. Trong lòng Phương Nghị bùng lên ngọn lửa giận dữ, anh chau mày rỗi lại giãn ra, cười nhạt, nói, “Xuống xe đi. Em sẽ được thử tài nghệ của mẹ anh, anh đoán em chẳng có chút hứng thú nào với các loại đại tiệc đâu. Mẹ anh rất ít khi vào bếp, lát nữa em phải giả bộ đáng thương một chút”.
Cha của Phương Nghị vẫn vắng nhà như mọi khi. Mẹ của Phương Nghị tỏ ra rất vui khi thấy Sở Dương đến. Vừa nghe thấy Phương Nghị nói Sở Dương đói, lập tức vào bếp ngay.
“Muốn ăn gì thì nói với bác. Bác ít khi để cho người khác biết tài nghệ của mình, nhưng hôm nay nhất định phải cho cháu được biết thế nào là món ăn bí truyền của nhà họ Phương!”
Sở Dương có phần bẽn lẽn, vội nói, “Thưa bác, món gì cũng được. Cháu không kén ăn đâu!”
Bà Phương cười vui vẻ, “Không kén ăn là tốt!”, rồi quay người cười với Phương Nghị, “Không kén ăn thì dễ vỗ béo lắm!”.
Sở Dương chẳng biết nói sao, nhìn dáng người mảnh mai của bà Phương bụng nghĩ, thế mà bà ấy còn nói làm cho người khác béo lên. Nhưng cũng không hẳn như vậy, Sở Dương liếc trộm Phương Nghị một cái, quả là bà ấy đã chăm con trai rất tốt.
Phương Nghị hiểu được những suy nghĩ của Sở Dương, anh cười, “Đừng có nhìn anh, thân hình của anh không phải do mẹ anh tạo ra đâu. Bà sợ dầu mỡ khói bếp làm xấu khuôn mặt nên rất ít khi tự tay nấu ăn cho anh, vì thế chưa được coi là mẹ hiền đâu!”.
Bà Phương cười lườm con trai một cái rồi lại nhìn sang Sở Dương, “Sở Dương hơi gầy nhưng dáng người cao ráo, dễ làm cho béo lên!”.
Sở Dương gật đầu theo, không ngờ bà Phương lại nói tiếp, “Có béo thì mới sinh được nhiều baby”.
Sở Dương ngớ người, mặt đỏ bừng lên. Phương Nghị thì phì cười, vỗ vào đầu cô một cách trìu mến, “Sau này mà mẹ anh có nói gì thì em cũng đừng có mà gật đầu ngay như thế nghe chưa!”.
Bà Phương cười hì hì đeo tạp dề và bắt tay vào nấu nướng, người giúp việc trong nhà cũng vội tới giúp một tay. Phương Nghị thấy Sở Dương vẫn đứng ngây ra ở đó bèn vạt khẽ vào ௱ôЛƓ cô, bị cô trừng mắt lườm cho một cái. Phương Nghị bèn hạ giọng, “Em cũng đi theo vào mà học một chút đi, món ăn bí truyền của nhà họ Phương chỉ truyền cho con dâu chứ không truyền cho con gái đâu!”.
Các món ăn của nhà họ Phương đúng là danh bất hư truyền, Sở Dương cũng không khách sáo và ăn khá nhiều khiến bà Phương rất vui và luôn tay gắp thức ăn cho cô.
Phương Nghị ngược lại ăn không nhiều, hầu như anh chỉ ngồi cười nhìn mẹ chăm sóc cho Sở Dương.
“Sở Dương này, bác nghe Phương Nghị nói cháu sắp tốt nghiệp đại học rồi phải không?” Bà Phương cười hỏi.
Sở Dương nuốt vội miếng ăn trong miệng, gật đầu.
“Thế thì tốt lắm! Tốt nghiệp xong là có thể cưới được rồi. Khi nào thì tiện cho bố mẹ cháu nhất, để cho hai nhà gặp nhau bàn chuyện sau này? Bác thì thấy cưới vào mùa xuân là tốt nhất, nhưng sợ rằng lúc đó cháu chưa tốt nghiệp. Đầu mùa thu thì cũng rất tuyệt, tháng Chín nhé, lúc ấy thời tiết không nóng cũng không lạnh.
Nét mặt Sở Dương đầy vẻ lúng túng, còn bà Phương thì vẫn say sưa, bà quay lại nhìn Phương Nghị, anh vẫn lặng lẽ cười. “Cưới xong là có thể đẻ con được rồi, mua thu có bầu, đến mùa xuân năm sau là sinh, cũng không nóng, không lạnh…”
“Đừng để ý đến mẹ anh, cứ ăn cơm đi!” Phương Nghị nói.
Sở Dương nghĩ, như thế thì làm sao mà tôi nuốt nổi? Mẹ anh đã nói tới cả chuyện sinh con rồi, khéo mà tôi ăn xong là con đã vào đại học rồi ấy chứ! Đúng là không dễ gì ăn không của người khác!
Phương Nghị chỉ cười, “Ăn đã no chưa?”
Sở Dương lúng túng nhìn bà Phương, gật đầu.
Phương Nghị không để ý đến mẹ, kéo Sở Dương đứng dậy ra ngoài rồi khẽ nói, “Đi thôi, để anh đưa em về, nếu muộn mẹ em lại trách em.”
Sở Dương cảm thấy như thế không được lễ phép cho lắm, nêu quay người lại nói với bà Phương, “Thưa bác, cháu…”
Bà Phương vẫn đang say sưa nói về vấn đề trí thông minh của trẻ, “Nhưng người ta lại nói sinh trẻ vào mùa đông thì thông minh hơn. Nhưng như thế thì phải tận tới mùa đông sang năm mới được bế cháu nội. Hay là bây giờ các con cố gắng đi, xem xem liệu tới mùa đông năm nay thì có kịp không. Không sao đâu, mùa xuân này cưới, lúc ấy vẫn chưa rõ bụng. Này, thằng lỏi kia, con đưa Sở Dương đi đâu đấy?”.
Sở Dương ra khỏi nhà Phương Nghị chẳng khác gì người chạy nạn, ngồi trên xe rồi mà trống иgự¢ vẫn còn đập thình thịch. “Mẹ anh đáng sợ thật đấy, còn kinh khủng hơn cả mẹ em!”
Phương Nghị cười, đưa tay vò mái tóc của Sở Dương, “Ngốc ạ, bây giờ thì đã hiểu vì sao anh thường không dám về nhà rồi chứ!”.
Sở Dương gật đầu, tỏ sự thông cảm một cách sâu sắc.