"Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Tất cả cút ra ngoài cho ta! Hôm nay ta không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào, càng sẽ không đến Kiến Sơn lâu, Lãnh Địch Thiên ૮ɦếƭ tiệt! Thật là đau. . . ."
Dương Bạn Nhi tiện tay cầm đồ lên ném ra cửa, hai người Hồng Tình, Lục Ý sợ tới mức dậm chân, nhút nhát núp ở cửa, nhìn tân thiếu phu nhân phát điên.
Nàng dám nói mình là Dương Bạn Nhi ! Đây không phải là gặp quỷ sao? Hồng Tình, Lục Ý núp ở ngoài hai cánh cửa, hai mặt nhìn nhau, trong lòng hơi sợ hãi, nghĩ thiếu phu nhân có phải trúng tà hay không, nếu không sao miệng luôn nói lời điên khùng? Hầu gia thật là đáng thương, cưới một thê tử không bình thường!
"Tiểu Nha! Tiểu Nha! Ngươi mau cút ra đây cho ta! Ta muốn biến về nam nhân, ta không muốn làm thê tử của Lãnh Địch Thiên! Đây là gì chứ!" Dương Bạn Nhi cầm lên một cái bình hoa muốn ném thì lại bị sức nặng của bình hoa làm cho trật chân té, thất bại ngồi dưới đất, mím miệng nhỏ, nước mắt ròng ròng nói: "Nam nhân ૮ɦếƭ tiệt căn bản không biết làm nữ nhân rất đau! Hắn thế nhưng. . . . Thế nhưng ngược đãi ta như vậy. . . ."
Hồng Tình, Lục Ý vừa nghe liền biết thiếu phu nhân đang nói chuyện trong khuê phòng, hai gương mặt không hẹn mà cùng đỏ lên.
Hồng Tình không cho là đúng nhỏ giọng nói: "Nguyên lai là chuyện phòng the không hợp! Thiếu phu nhân chúng ta không khỏi quá mảnh mai, nghe mấy lão ma ma nói nữ nhi luôn sẽ đau như vậy một lần, khẽ cắn răng, nhịn một chút thì trôi qua rồi!"
"Đúng nha, đúng nha!" Lục Ý gật đầu phụ họa.
Lời mới vừa nói xong, Hồng Tình, Lục Ý không hẹn mà cùng sợ hết hồn, họ thảo luận quá chuyên tâm, không có phát hiện Dương Bạn Nhi âm trầm đứng ở cửa.
Nàng nhìn họ, giọng nói không tốt nói: "Các ngươi nói đủ chưa? Nói đủ rồi xin mời đi đến Kiến Sơn lâu quỷ quái, nói cho Lãnh Địch Thiên ta không đến, muốn gặp ta mà nói, xin mời tự mình di động tôn giá!"
"Dạ. . . . Dạ!"
Hồng Tình, Lục Ý chưa tỉnh hồn, đã vội vàng cuống quýt chạy đi, căn bản không nghĩ tới Lãnh Địch Thiên nghe lời này nhất định sẽ giận dữ.
Dương Bạn Nhi từ từ đứng dậy, kéo kéo gấu váy, vẫn cảm thấy lửa đầy bụng không có địa phương phát tiết, đột nhiên, nàng tinh mắt phát hiện Tiểu Nha núp ở cửa bên cạnh cách đó không xa, còn cười mờ ám hề hề.
"Cười! Ngươi cười nữa!" Dương Bạn Nhi giận dữ ngút trời bước ra cửa, níu lên cổ áo của Tiểu Nha, gầm hét lên: "Ngươi nghe lời của ta rồi, có đúng hay không? Ta muốn trở về làm Dương Bạn Nhi, làm Đỗ Hương Ngưng chỉ bị nam nhân xấu Lãnh Địch Thiên ngược đãi, ta không muốn!"
Tiểu Nha lành lạnh cười một tiếng, khéo léo tránh ra Dương Bạn Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú xinh đẹp áy náy vì không thể làm gì, mặc dù thành phần cười trộm chiếm đa số. "Không thể nào."
"Không thể nào?" Dương Bạn Nhi không nghĩ tới mình nhận được trả lời như vậy của Tiểu Nha, sửng sốt một hồi lâu, mới kích động nói: "Ý của ngươi là ta phải làm nữ nhân cả đời, không thể sửa lại? !"
"Không sai! Hơn nữa nàng còn phải sanh ba người con cái với Lãnh Địch Thiên, đây là chuyện nhất định, ta không có cách nào thay đổi." Tiểu Nha rất vui vẻ nhún vai một cái, chỉ cần vừa nghĩ tới sinh mệnh mới ra đời, đã cảm thấy nhân gian thì ra vẫn có hy vọng.
"Ngươi muốn ta mang xương thịt của Lãnh Địch Thiên? !" Dương Bạn Nhi cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tựa hồ có mấy con chim nhỏ ngốc nghếch bay tới bay lui ở trước mặt nàng, hát ca. "Vậy ta còn không bằng ૮ɦếƭ đi coi như xong rồi. . . ."
"Đã sớm nói với nàng, tuổi thọ của Đỗ Hương Ngưng đã đến, mà Dương Bạn Nhi vốn là không đáng ૮ɦếƭ, ta cũng chỉ đổi thân thể các ngươi. Nàng phải biết một chuyện, nếu nàng tiếp tục làm Dương Bạn Nhi, nhất định phải hai chân tàn phế cả đời, đó không phải là thảm hại hơn sao?" Tiểu Nha có lúc cảm thấy mình thật là không hiểu nổi ý tưởng loài người, hắn đang giúp nàng mà!
"Nhưng. . . ." Dương Bạn Nhi trầm mặc chốc lát, tình thế khó xử, trong khoảng thời gian ngắn, thật không biết chuyện trước mắt nàng đối mặt đến tột cùng là phúc hay họa?
"Tốt lắm, tốt lắm! Nếu chuyện đã như vậy, phiền não cũng vô ích, chẳng bằng nhanh chóng đến Kiến Sơn lâu, ta có thể đoán được lửa giận của Lãnh Địch Thiên đang lan đến gần dân chúng vô tội rồi." giọng của Tiểu Nha vẫn lành lạnh. Hắn thân là sứ giả U Linh mấy ngàn năm, sớm xem ngán yêu hận tình thù trong cuộc sống, chuyện của Lãnh Địch Thiên và Dương Bạn Nhi dĩ nhiên cũng không thắng được hắn, dễ như trở tay!
Dương Bạn Nhi giận trợn mắt nhìn Tiểu Nha một cái, xoay người liền đi về hướng Hồng Tình, Lục Ý biến mất, trong lòng hơi sợ việc gặp Lãnh Địch Thiên, trong đầu tràn đầy trường hợp hai người cá nước giao hoan đêm qua, nàng không khỏi mắc cỡ cả bên tai đều đỏ.
Vậy mà, vẫn chưa ra khỏi rừng đá Ngô Trúc U Cư mấy bước, Dương Bạn Nhi đã mê mê hồ hồ bị một đôi bàn tay phái nam vịn chắc, bên tai vang lên một tiếng hô giống như có thù không đội trời chung với nàng!
"Đỗ Hương Ngưng!"
Dương Bạn Nhi sững sờ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt chói lọi nháy mắt nháy mắt , tựa hồ không quá có thể tiếp nhận Lãnh Địch Thiên nhanh chóng đến như thế.
Ghét! Nàng còn chưa chuẩn bị tâm tư tốt để gặp hắn !
"Rống cái gì rống? Ta không phải đang đi gặp ngươi rồi sao? Là chân của ngươi ngày thường quá dài, đi quá nhanh, vậy cũng không nên trách ta, nếu không ngươi chính là cố ý khi dễ nhỏ yếu." Dương Bạn Nhi chợt phát hiện làm nữ nhân cũng rất có chỗ tốt, ít nhất có thể quang minh chánh đại biểu thị công khai yếu ớt của mình.
"Ta khi dễ nhỏ yếu?" Lãnh Địch Thiên âm trầm cười một tiếng, nói: "Nghe Hồng Tình, Lục Ý nói mới vừa rồi ngươi tức giận ném đồ ở trong phòng, tại sao khi đó lại không phải không nhỏ yếu?"
Lắm mồm! Dương Bạn Nhi trợn mắt nhìn Hồng Tình, Lục Ý chạy tới sau đó một cái, mới thu hồi tầm mắt thẳng nhìn Lãnh Địch Thiên một lần nữa, nói: "Tùy ngươi nói thế nào! Tìm ta làm cái gì? Ta rất bận rộn."
Coi như rảnh rỗi đến bị khùng, Dương Bạn Nhi tuyệt đối cũng sẽ không thừa nhận, chỉ cần nghĩ đến trước kia mỗi ngày có bao nhiêu quyển sổ đưa vào vườn Tây Hổ, bận tối mày tối mặt, nàng lại cảm thấy mình bây giờ tựa như phế vật.
"Đúng nha! Kế tiếp nàng thật sẽ rất bận!" Lãnh Địch Thiên xấu xa cười.
Nhìn hắn cười âm trầm, da đầu Dương Bạn Nhi tê dại.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Dương Bạn Nhi nheo mắt long lanh, nghi ngờ nhìn chằm chằm gương mặt cười âm hiểm của hắn.
Hừ! Nàng cũng biết nam nhân này tuyệt đối không tốt bụng!
Không để hắn tin tưởng nàng chính là Dương Bạn Nhi mới tốt, tránh cho thù cũ thêm mới hận, nàng tuyệt đối sẽ bị hắn ђàภђ ђạ đến ૮ɦếƭ! Dương Bạn Nhi âm thầm quyết định ở trong lòng.
"Nếu ta đã cưới nàng, về sau nàng sẽ là đương gia chủ mẫu vườn Đông Thương, trước tiên, ta muốn nàng quen thuộc tất cả nhân sự trong vườn Đông Thương chúng ta, phương pháp tốt nhất, chính là nàng từ bắt đầu làm từ công việc thấp nhất, loại bỏ ý định của mọi người, tránh cho về sau quản giáo không tốt, không được ưa chuộng." giọng điệu Lãnh Địch Thiên nhẹ nhàng, nhìn đôi mắt long lanh giật mình trợn tròn của nàng.
"Ngươi bảo ta đi làm ——" Dương Bạn Nhi hận hận nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười không ai bì nổi của hắn, cơ hồ muốn nhào tới đánh nhau một trận với hắn, để tiết uất khí trong lòng. "Nữ chủ nhân các đời trong vườn Đông Thương đều bị huấn luyện vậy sao? "Phu quân tốt" của ta!"
Nghe nàng cắn răng nghiến lợi hô lên phu quân, Lãnh Địch Thiên cảm thấy cả người không thoải mái, nhưng hắn vẫn nở nụ cười ung dung, nói: "Không, nhưng mà ta lại hi vọng thê tử của mình khác người khác, làm giỏi hơn những nữ chủ nhân trước kia, khổ tâm của ta, nương tử hiểu chứ!"
Hổ mặt cười! Dương Bạn Nhi hừ lạnh một tiếng ở trong lòng. Nam nhân đáng ૮ɦếƭ này cho rằng nàng chưa làm việc sao? Lại muốn nàng đi đảm đương việc nặng, làm hết việc vặt trong vườn Đông Thương! Còn không bằng một người làm đê tiện nhất!
"Phu, quân, tốt của ta, nương tử của ngươi rất hiền tuệ, biết rõ đạo lý, làm sao có thể không thông cảm khổ tâm của ngươi đây? Chỉ là từ nhỏ tay chân kém cỏi, cha mẹ đều nói ta ngốc, nếu làm không tốt, hy vọng phu quân có thể tha thứ." Dương Bạn Nhi cười quyến rũ, thanh âm rất là ngọt.
Hừ! Nàng mới sẽ không ngoan ngoãn đi làm theo lời của hắn! Hắn cứ chờ nàng mạnh mẽ phá hư đi! Chờ xem, xem ai cao chiêu hơn!
Lãnh Địch Thiên tựa hồ đã sớm biết nàng muốn phá hư, nhưng mà hắn tựa hồ không lo lắng chút nào, buông tay kiềm chế cánh tay mảnh khảnh của nàng ra, xoay người tránh ra, chỉ nhàn nhạt bỏ xuống mấy câu, "Vườn Đông Thương chúng ta không nuôi người vô dụng, nếu như chuyện làm không tốt, hôm đó nàng sẽ không có cơm ăn, biết không?"
"Ngươi ——" Dương Bạn Nhi giận điên lên, một đôi mắt bốc lửa, ở trong lòng âm thầm nghĩ kĩ, Lãnh Địch Thiên, ngươi đừng quá đắc ý, hừ!
Dương Bạn Nhi bị Lãnh Địch Thiên làm tức, căn bản không nghĩ đến một chuyện, đó chính là tại sao hắn muốn khi dễ Đỗ Hương Ngưng nàng? Đến cuối cùng nàng chỉ có một kết luận —— nam nhân Lãnh Địch Thiên này căn bản trời sanh chính là tên biến thái, làm sao lại tốt bụng.
Chúng ta cứ chờ xem! Nàng hừ lạnh một tiếng ở trong lòng.