Ô ô ô. . . . Tự ái của phái nam trước kia không ai bì nổi, hôm nay bị Lãnh Địch Thiên đả kích nghiêm trọng, không! Là đã bị thương nghiêm trọng rồi ! Thật không muốn sống!
Lãnh Địch Thiên dây dưa hôn môi hồng non mềm của nàng, Ⱡồ₦g иgự¢ mạnh mà có lực không cho nàng chống cự, cánh tay dài đỡ lưng trắng như tuyết của nàng, để cho nàng chậm rãi nằm ૮ɦếƭ dí trên giường, mình thì cúi người che ở trên người của nàng, trong lòng không muốn rời đi thân thể của nàng nhanh chóng, giữa lúc đó, chỗ kín của hai người vẫn hoan ái ɠเασ ɦợρ như cá nước.
"Ừ a. . . ." lúc thân thể hai người hoạt động, nàng cảm nhận được sự xâm phạm và cứng rắn của hắn hết sức mãnh liệt, cảm giác co rút kỳ dị khiến nàng không nhịn được bật ra yêu kiều, giữa bụng tràn ngập khoái cảm như ngọn lửa, tia lửa không ngừng vọt chảy ở chung quanh thân thể của nàng,nụ hoa đỏ tươi ¢ươиg ¢ứиg ở иgự¢, in dấu răng và vết đỏ sau khi bị hắn gặm cắn.
Lãnh Địch Thiên không muốn lên tiếng phá hư ảo cảnh trước mắt, eo hổ thẳng tiến, không ngừng dùng Dụς ∀ọηg của mình xỏ xuyên qua thân thể của nàng, như giao long đâm vào hoa tâm non của nàng, hết sức ra vào, lây dính máu tươi xử nữ và máu tươi của nàng, mơ hồ truyền ra thanh âm dâm đãng như cá quấn nước.
Trong lúc nhất thời, trong phòng cực kỳ trầm tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc từ từ mất khống chế của hai người quanh quẩn vang vọng, câu hồn người.
Dương Bạn Nhi cũng mất đi lý trí, khoái cảm hoan ái chi phối tâm thần của nàng, có lẽ là nụ hôn của Lãnh Địch Thiên khiến nàng hoảng hốt! Nàng đưa ra một đôi cánh tay mảnh khảnh nhốt chặt gáy của hắn, giãy dụa eo thon, cùng động theo hắn, nghênh hợp xâm phạm bá đạo của hắn.
Không muốn tỉnh lại! Bọn họ không có ai muốn kiếm về lý trí vào lúc này, Lãnh Địch Thiên không muốn, bởi vì không muốn; Dương Bạn Nhi cũng không muốn, bởi vì nàng lại thích Lãnh Địch Thiên ôm, trong lòng tràn đầy cảm giác tội ác, không cách nào khắc chế ý niệm điên cuồng trong lòng!
"Ừ a a. . . . A. . . ." Từng tiếng thỏa mãn, làm vui thích sung sướng, từ phần môi Dương Bạn Nhi lẩm bẩm ngâm ra.
Lãnh Địch Thiên hôn môi của nàng, mắt của nàng, bàn tay ấm áp xoa Ϧóþ nhũ trắng của nàng, thỉnh thoảng lại nhéo nụ hoa nhạy cảm của nàng, phía dưới càng lúc càng co rúm nhanh, giống như sẽ phải chà ra tia lửa dâm đãng, chọc cho nàng duyên dáng kêu to liên tiếp.
"A a. . . . Lãnh Địch Thiên. . . ." Nàng mất hồn nheo mắt long lanh lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của hắn, gọi ra tên của hắn.
Lãnh Địch Thiên không có trả lời kêu gọi của nàng, nhưng tâm hồn cũng kích động không ngừng muốn nàng, thời gian giống như ngưng đọng ở bên người hai người, qua thật lâu, hắn cúi đầu khẽ cắn viền tai trắng như tuyết của nàng, lẩm bẩm bật ra một tiếng nói nhỏ mơ hồ không rõ, dường như thở dài, "Bạn Nhi. . . ."
※ ※ ※
Ở ngoài cửa viện Ngô Trúc U Cư, một đứa bé trai đang nấp, vẻ mặt vô cùng buồn bực, chỉ là vẫn cười hì hì, cảm thấy chuyện trước mắt chơi thật vui.
"Không nghĩ tới ý định của Dương Bạn Nhi đó thật là đơn thuần rỗng tuếch, sự việc kia, coi như là hai người đàn ông cũng có thể làm, huống chi ta đã biến hắn thành nữ!"
Tiểu Nha lầm bầm lầu bầu duỗi lưng một cái, ngáp một cái, từ từ đứng dậy tránh ra, dưới ánh trăng, bóng dáng của hắn hết sức đen tối, lộ ra nhàn nhạt quỷ quyệt.
"Con người thật sự là động vật kỳ quái, nam nhân nữ nhân không phải cùng một loại người sao? Ừ. . . . Sau khi trở về, bảo hắn nói cho ta biết, ta rốt cuộc là nam hay nữ, điểm này rất quan trọng, nếu không mọi người làm sao quan tâm đây? Thật là không rõ ràng lắm. . . ."
Theo bóng dáng từ từ kéo dài, trong giây lát liền biến mất ở góc tường, tự lẩm bẩm của Tiểu Nha cũng theo đó phai đi, hắn ngâm nga điệu hát dân gian, nhẹ nhàng vang vọng ở trong gió lạnh.
Trong đêm bạc, theo bụi bậm bay thấp, lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, chỉ để lại một điệu hát dân gian, vui vẻ ngâm nga . . . .
※ ※ ※
Nhớ từ từ, hận từ từ, hận đến lúc thời gian phai tàn; trăng sáng người tựa lầu.
"Bạn Nhi. . . . . ."
Một mặt tường xám lạnh lùng dọc ở trước mắt Lãnh Địch Thiên, lộ ra ánh bạc nhàn nhạt ở dưới ánh trăng, hắn cười khổ, giống như lời của Dương Bạn Nhi ngày đó, cự hắn ở ngoài ngàn dặm.
Hắn tự tay vuốt hoa văn phập phồng trên tường xám, ánh bạc chiếu thành bóng đen phía dưới hắn, giống như bên kia bức tường, có một hình người vô hình giao nhau với lòng bàn tay của hắn.
"Xa thì dễ gặp lại thì khó. Hoa rơi nước chảy xuân đi qua. Bầu trời nhân gian. . . ." Lãnh Địch Thiên nở nụ cười khổ, gọi ra một cái tên ở trong lòng, nói nhỏ: "Ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện, chỉ là ngươi đã không nghe được nữa, không nghe được. . . ."
Bạn Nhi.
※ ※ ※
Trong lúc hỗn loạn ngủ mơ, Dương Bạn Nhi tựa hồ nghe thấy có người đang kêu gọi mình, loáng thoáng nàng cảm thấy bên cạnh trống rỗng, mất đi ấm áp dựa vào, thân thể bắt đầu lạnh như băng, nàng kéo chặt chăn gấm trên người, bên tai lại nghe thấy có người đang kêu gọi.
Thanh âm trầm thấp hùng hậu kia nghe giống như Lãnh Địch Thiên, tiếng nói thật rất bi thương, giống như cực độ hoài niệm Dương Bạn Nhi ૮ɦếƭ đi.
"Ừ. . . ." Nàng mộng ưm một tiếng, hơi nhướng lông mi dài, ngay sau đó lại lâm vào trong mộng đẹp, thầm khiển trách mình suy nghĩ lung tung.
Coi như người trong thiên hạ đều nhớ Dương Bạn Nhi, Lãnh Địch Thiên tuyệt chính là người ngoại lệ, lúc tang lễ cả một nén nhang hắn cũng không thắp cho nàng, sao có thể tưởng niệm nàng?
Đó là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra. Dương Bạn Nhi quyết định không lãng phí tâm tư nữa. Nàng nghĩ thầm, trong hoan ái, tựa hồ nghe thấy Lãnh Địch Thiên gọi ra hai chữ Bạn Nhi, vậy cũng nhất định là đầu nàng mơ màng, nghe lầm! Tên háo sắc như hắn, thấy sắc mở mắt, nhìn thấy mỹ nữ liền quên đêm nay là đêm nào rồi.
Ô ô. . . Thân thể của nàng thật đau, thật là đau đó!
Sắc ma! Hạ lưu!
Dương Bạn Nhi rơi vào mộng đẹp lần nữa, chỉ là trong buồng tim hơi không thoải mái, buồn buồn, còn có một chút chua sặc ghen tức.
Lãnh Địch Thiên đáng ૮ɦếƭ. . . .