Trong lòng nàng nổi lên kháng cự, không ngừng thối lui về đầu giường, cho đến khi ᴆụng tượng, không thể lui nữa, mới lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn, tay nhỏ bé níu lấy gối uyên ương phía dưới, e sợ nói: "Lãnh Địch Thiên, chúng ta thật không thể. . . làm loại chuyện đó. . ."
"Có cái gì không thể? Vợ chồng giao hoan nguyên bổn chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Hắn khinh thường cười nhẹ một tiếng, bàn tay tà ác dò vào áo nàng, hung hăng chiếm lấy một bên ภђũ ђ๏ค đầy đặn mềm mại của nàng.
"Đừng ——" Dương Bạn Nhi nhăn lại mày tâm, ưỡn người muốn né tránh xâm lược của hắn, lại phát hiện không cửa chạy trốn, chỉ có thể mặc cho hắn chơi đùa ✓ú đang rung động không ngừng của nàng.
Thân thể nữ nhân thật kỳ quái! Dương Bạn Nhi khốn hoặc nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, nhạy cảm cảm thấy nụ hoa đang cương lên dưới sự chơi đùa của hắn, cảm giác vui thích kia càng mãnh liệt rung động hơn lúc nàng làm nam nhân, khiến nàng không nhịn được than nhẹ ra tiếng. "Ừ. . . . Đừng đùa. . . . Cảm giác thật là lạ. . . ."
"Lời không thật lòng!" Lãnh Địch Thiên hừ một tiếng, xoa nụ hoa ¢ươиg ¢ứиg của nàng để trừng phạt, Ϧóþ nặn giống như đang chuyển độngmột viên trân châu nhỏ, ác ý muốn ép nàng điên khùng.
"Ta không có. . . . Dừng tay!" Trời! Thật thoải mái đó! Khoái cảm tê dại từ đầu ngón tay hắn lan tỏa, Dương Bạn Nhi buồn bực vì sao ẩm ướt nong nóng giữa hai chân, lại có cảm giác tương tự với trạng thái cương của nam nhân, nhưng vẫn có gì đó rất khác.
Không! Căn bản không giống nhau! Dương Bạn Nhi không thích ứng uốn éo người, cảm thấy hạ thân không ngừng tiết ra chất lỏng, nhiễm ướt quần lụa, lộ ra vị ham muốn mập mờ.
Mất mặt ૮ɦếƭ!
"Lãnh Địch Thiên. . . . Dừng tay!" Giọng nói nàng khàn khàn, vốn muốn nhắc lại nàng thật là Dương Bạn Nhi lần nữa, nhưng trường hợp trước mắt này . . . Không muốn! Nói ra chỉ mất thể diện, để cho hắn giễu cợt mà thôi.
"Dừng tay? Phản ứng của nàng cũng không nói cho ta biết như vậy, hừm!" bàn tay Lãnh Địch Thiên đùa ✓ú mềm mại của nàng dừng lại, đột nhiên kéo xuống dưới, toàn bộ áo lụa đỏ bị vạch ra.
"Không ——" Dương Bạn Nhi hít ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn thấy quần áo trắng như tuyết xốc xệch, có thể thấy được hai đóa mai nhỏ ở dưới yếm trước иgự¢ đang ¢ươиg ¢ứиg.
Tầm mắt của Lãnh Địch Thiên không ở trên cảnh xuân hiện ra của nàng, mà là yên lặng nhìn đôi mắt long lanh của nàng, chói lọi động lòng người, rồi lại mang một sự vô dụng thất bại.
"Lãnh Địch Thiên, tên tiểu nhân thừa dịp người gặp nguy. . . ." trong lúc bất chợt Dương Bạn Nhi cảm thấy thật muốn khóc, nàng chưa từng nghĩ tới mình sẽ trở thành vợ của hắn, đừng nói đến làm việc này với hắn!
Đáng thẹn nhất chính là, nàng lại không ghét hắn đối đãi nàng như vậy! Trời ạ! Để cho nàng ૮ɦếƭ rõ ràng một chút!
"Câm mồm ! Đỗ Hương Ngưng, tựa hồ ta quá để ngươi muốn làm gì thì làm!" Nói xong, hắn dùng đầu gối tách đôi chân ngọc thon dài của nàng ra, khiến nàng không còn lực chống đỡ.
"Nào có? Ngươi luôn mắng ta, khi dễ ta, lúc nào thì để ta muốn làm gì thì làm?" Dương Bạn Nhi giận trừng mắt, phồng má đang đỏ ửng.
"Có, từ vừa mới bắt đầu. . . Từ khi nhìn thấy đôi mắt này của nàng, cả người ta liền không được bình thường!" Giọng điệu của hắn hàm chứa khiển trách, đôi tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, nhìn thẳng đôi mắt tràn đầy tức giận bất tuân của nàng, trong mắt lóe ra hai đóa ngọn lửa khiến hắn vô cùng quen thuộc.
"Đôi mắt của ta. . . . Lãnh Địch Thiên, trong lòng của ngươi thật sự có bệnh!" Dương Bạn Nhi thật cao hứng vì kết luận cuối cùng mình quy nạp ra! Nhưng rất kỳ quái chính là, trước kia sao không biết hắn là quái nhân tà ma như vậy?
Lãnh Địch Thiên cười khổ. Có lẽ hắn thật điên rồi! Nếu không tại sao ngữ điệu của nàng lại nghe quen tai thế, giống như ở hồi lâu trước kia, âm luật trào phúng như vậy đã tồn tại ở sâu trong nội tâm của hắn, chẳng qua là khi hắn phát giác, rốt cuộc không còn nghe được!
"Ngươi thật yêu thích ánh mắt của ta vậy sao? Lãnh Địch Thiên." Dương Bạn Nhi không biết vì sao mình hỏi câu này, ngay sau đó nghĩ thầm, một đôi con ngươi long lanh trong suốt như vậy, có lẽ rất ít người không thích!
Kỳ quái! Chỉ cần vừa nghĩ tới Lãnh Địch Thiên thích dung mạo của Đỗ Hương Ngưng, Dương Bạn Nhi liền cảm thấy trong lòng của mình không đúng lắm, giống như bình dấm chua bị đổ, vị chua bốn phía.
Hắn là đại sắc ma! Nhìn thấy mỹ nữ hai mắt liền đăm đăm, so với "hắn" chỉ biết gây gổ trước kia, rõ ràng chính là đãi ngộ khác biệt!
"Quá giống. . . ." Lãnh Địch Thiên cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, nỉ non ra một câu không thể nghe thấy, đột nhiên cúi đầu, dùng môi mỏng phái nam hôn mặt mày nàng.
"Lãnh. . . . Lãnh Địch Thiên!" Dương Bạn Nhi kinh ngạc khẽ hô ra tiếng, nhắm chặt lại hai mắt, mãnh liệt cảm thấy môi làm nóng rực của hắn chạm vào.
Hắn đột nhiên dịu dàng khiến nàng rung chuyển thật sâu, trong buồng tim ấm áp nong nóng, tràn đầy chân tình không cách nào nói rõ.
Vậy mà, khi nàng ngất ngây, tình thế đột nhiên chuyển biến đột ngột, Lãnh Địch Thiên tựa hồ đã nghĩ tới điều gì, vẻ mặt trở nên tàn lạnh vô tình, lời như hạt băng lạnh lùng tràn ra từ miệng hắn, "Tại sao người ૮ɦếƭ không phải ngươi mà là hắn? !"
Dương Bạn Nhi hoàn toàn không rõ lắm tình huống trước mắt, chỉ cảm thấy trước иgự¢ chợt lạnh, áo mỏng manh bị cởi mở hoàn toàn, áo cưới màu đỏ cũng bị cởi ra hai bên vai trắng non của nàng, hai tay của nàng bị trói chặt ở phía sau, khiến một đôi ✓ú đầy đặn càng thêm to thẳng chọc người, ¢ươиg ¢ứиg dưới cái yếm đỏ tươi.
"Lãnh Địch Thiên! Dừng tay!"
Dương Bạn Nhi không còn đường lui trong sự xâm lấn của hắn, nàng không biết mình chọc hắn chỗ nào, vì sao hắn lại tức giận như thế? Đầu của nàng bị cử động dị thường của hắn quậy đến hồ đồ, loáng thoáng đoán ra có một người ૮ɦếƭ khiến hắn vô cùng khổ sở.
Chỉ là, nàng lại đoán không ra thân phận người kia, bởi vì nàng cực kỳ chắc chắn người kia tuyệt đối không phải là Dương Bạn Nhi "Hắn", Lãnh Địch Thiên sẽ không tốt bụng lãng phí nửa giọt nước mắt vì" Hắn"!
Lãnh Địch Thiên bị hận ý mê loạn tâm hồn, hắn hoàn toàn đánh mất lý trí, môi cúi xuống ngậm cắn nụ hoa ¢ươиg ¢ứиg của nàng, một tay xoa nắn ✓ú nhỏ phập phồng rung động của nàng, một tay kia lại trượt xuống bụng nàng, ý đồ xâm lấn nơi riêng tư giữa chân nàng
"Đừng. . . . A. . . ." Khi bàn tay ấm áp của hắn che trên u cốc xấu hổ thì Dương Bạn Nhi không nhịn được khẽ run, càng thêm mãnh liệt cảm thấy môi của hắn quấy phá nụ hoa nàng, khoái cảm tê dại ở bụng hóa thành một dòng nóng bỏng, thấm ra từ trong tư huyệt của nàng.
Lãnh Địch Thiên trực tiếp thăm dò vào từ quần lụa mỏng của nàng, chạm được nàng lông mềm che trên u cốc của nàng, hắn dùng ngón tay dài hơi vạch ra bộ lông rậm, đưa ra ngón giữa linh hoạt chậm rãi vòng vòng trên u cốc của nàng, như có như không sờ hạch châu nhạy cảm ở hoa cốc nàng.