MẠNH MẼ VỮNG VÀNG
***
Hồi đại học, Nguyễn Niệm Sơ thi vào khoa nghệ thuật, sau khi vào trường, phân ký túc xá, cũng ở lẫn lộn. Thú vị là ngoài cô ra, tên ba người bạn cùng phòng còn lại đều là kiểu ABB: Hồ Lai Lai, Lâm Du Du, Đinh Văn Văn. Cộng thêm cái tên mụ "Niệm Niệm" của Nguyễn Niệm Sơ nữa, nên dì quản lý ký túc xá đặt cho phòng các cô danh hiệu là nhà "ABB".
Tình cảm giữa họ tốt lắm.
Có điều, tốt nghiệp xong, 4 cô gái, người thì kết hôn, người thì công việc bận rộn, người thì di dân, dần dần ít liên lạc. Chung quy con người ta càng trưởng thành thì những mối quan tâm và vướng bận trong cuộc sống sẽ càng nhiều hơn, tình bạn khó tránh khỏi xa cách.
Nhưng điều hấp dẫn của bạn bè thật sự nằm ở chỗ, cho dù bao lâu không gặp, nhưng hễ nhìn nhau mỉm cười một cái là có thể tìm về cảm giác ban đầu.
Nguyễn Niệm Sơ vui cực kỳ.
Mà đối diện, hiển nhiên Hồ Lai Lai còn phấn khích hơn cô nhiều.
"Aaa! Đúng là Niệm Niệm kìa!" Cô gái nọ làm quá, cất cao tiếng reo, chẳng khác gì năm ấy. Đôi mắt to tròn của Hồ Lai Lai sáng lấp lánh, cô nàng vỗ vỗ bả vai Diệp Mạnh Trầm dưới ௱ôЛƓ mình và nói: "Em gặp được Niệm Niệm đấy! Đi nào, Diệp Mạnh Trầm! Đi qua bên kia nào!"
Diệp Mạnh Trầm lạnh mặt: "Có muốn anh tìm cho em cái roi, quất thẳng lên người anh không?"
"...." Hồ Lai Lai bĩu môi, dáng vẻ tội nghiệp: "Em sai rồi!"
"Sai chỗ nào?"
"Không nên xem anh là lừa mà cưỡi."
Diệp Mạnh Trầm: "...."
Nguyễn Niệm Sơ nín cười nhìn Diệp Mạnh Trầm. Tuy người này sầm mặt nhưng rõ ràng có một thoáng cưng chiều trong đáy mắt. Anh ấy để Hồ Lai Lai xuống, ôm vào lòng, rồi mới rẽ đám đông đi về phía họ.
Bốn người chào hỏi nhau.
Hai người ríu rít nói không ngừng, hai người thì sắc mặt lãnh đạm không cảm xúc.
"Sao khéo thế?" Hồ Lai Lai nắm tay Nguyễn Niệm Sơ, ngạc nhiên xen lẫn vui sướng: "Mày cũng tới biên thành du lịch hả?"
Nguyễn Niệm Sơ cười toe với cô bạn: "Không phải, đơn vị tụi tao đến đây biểu diễn động viên thăm hỏi. Nghe nói thị trấn này rất nổi tiếng nên thuận tiện tới ngắm."
"Soga. (thật hả?)" Hồ Lai Lai nói chuyện theo phong cách rất "truyện tranh". Xoay đầu một cái, thấy Lệ Đằng, mắt cô bạn "roẹt roẹt " lóe sáng": "Niệm Niệm, anh đây là..."
Nguyễn Niệm Sơ đáp: "Lệ Đằng, bạn trai tao."
Hồ Lai Lai tỏ vẻ bừng tỉnh, giơ tay ra với Lệ Đằng: "Chào anh Lệ ạ!"
Lệ Đằng lịch sự cười nhạt: "Xin chào."
Nguyễn Niệm Sơ mỉm cười, nhìn sang Lệ Đằng, vui vẻ giới thiệu với anh: "Đây là bạn cùng phòng hồi đại học của em: Hồ Lai Lai. Bọn em thân nhau lắm. Đây là tổng giám đốc Diệp, Diệp Mạnh Trầm."
Giới thiệu xong cũng đã gần 12 giờ trưa, bốn người tìm một quán ăn gần đấy, ngồi xuống vừa ăn vừa chuyện trò.
Trong lúc ấy, Nguyễn Niệm Sơ hỏi thăm Hồ Lai Lai về tình hình của 2 người bạn cùng phòng còn lại.
Hồ Lai Lai nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi nói: "Tốt nghiệp được 2 năm thì Đinh Văn Văn sang Canada. Nghe bảo giờ đang làm lĩnh vực đàm phán quốc tế. Lâm Du Du còn bận hơn, phóng viên nổi tiếng, một năm có nửa thời gian làm tin tức, nửa thời gian còn lại còn phải ở bên Tiếu Trì nhà nó. Tao cũng lâu rồi không gặp nó."
Nguyễn Niệm Sơ bị sặc, bùi ngùi sâu sắc: "Không ngờ, nhân vật lạnh lùng cao vợi như trong thần thoại lại "dính" vợ đến thế. Chậc."
Hồ Lai Lai vỗ vai Nguyễn Niệm Sơ với vẻ người từng trải: "Haizz. Mày đúng là non nớt quá. Từ xưa đến nay, người lạnh lùng cao vời vốn chạm vào phát là sụp mà."
Cô bạn dứt lời, Nguyễn Niệm Sơ cắn đũa, híp mắt ngó Lệ Đằng đầy ẩn ý.
Người kia lại thản nhiên như thường, gắp cho cô một miếng gân bò to.
"...." Nguyễn Niệm Sơ chớp chớp mắt, nhìn gân bò trong bát rồi lại nhìn anh, có phần nghi hoặc.
Lệ Đằng thản nhiên: "Ăn nhiều thịt chút, gầy quá không khỏe đâu."
Ngồi bên, chứng kiến cảnh này, Hồ Lai Lai không nhịn nổi, ghé vào tai Nguyễn Niệm Sơ, khen nức nở: "Bạn trai mày tốt với mày thật đấy. Đầu năm nay, đàn ông đẹp trai và dịu dàng thế này không nhiều đâu. Mày phải ganbatte (cố lên)!"
Phải không đấy?
Nguyễn Niệm Sơ nhìn miếng gân bò kia một chốc, rề rà không động đũa. Sao cô cứ cảm thấy Lệ Đằng chỉ muốn vỗ cô trắng trẻo mập mạp, mới ngon ấy nhỉ?
Cô nghi ngờ mình bị chứng vọng tưởng về chuyện ăn.
Cơm xong, vợ chồng Hồ Lai Lai và Diệp Mạnh Trầm nói phải đi trước. Thị trấn Bạch Khê quá đông người, buổi sáng họ đã đi dạo được khá khá rồi, buổi chiều sửa soạn đến thắng cảnh khác.
Hồ Lai Lai bịn rịn Nguyễn Niệm Sơ mãi, nhắc đi nhắc lại Nguyễn Niệm Sơ là sau khi về thành phố Vân thì tìm mình đi chơi.
Bước chân ra ngoài xã hội rồi, học được quá nhiều sự tàn nhẫn và hiểm ác của lòng người, tình bạn thời sinh viên ấy càng trở nên quý giá.
Nguyễn Niệm Sơ mỉm cười đồng ý.
Hồ Lai Lai và Diệp Mạnh Trầm nắm tay nhau, bóng lưng khuất dần. Cô gái trẻ như con chim hỉ thước nhỏ, ríu rít chạy đông chạy tây, nhưng mỗi lần chưa chạy được nửa mét liền bị người đàn ông túm về, khóa vào trong lòng.
Nguyễn Niệm Sơ nhướng khóe môi, nhìn theo hai vợ chồng cho đến khi họ biến mất giữa biển người.
Đứng cạnh Nguyễn Niệm Sơ, ánh mắt Lệ Đằng dừng trên sườn mặt cười dịu dàng của cô.
Một chốc, Nguyên Niệm Sơ chợt cười bảo: "Trước kia, em hay nghĩ cái thứ tình yêu này trừu tượng quá, cũng chẳng biết rốt cuộc trông thế nào." Cô quay đầu đối diện với Lệ Đằng, giơ một ngón trỏ lên đầy bí ẩn: "Nhưng giờ em biết rồi."
Lệ Đằng nhìn đôi mắt cong cong thành mảnh trăng lưỡi liềm của cô: "Vậy à, trông như thế nào?"
Ngón tay trỏ dựng lên ấy chỉ về phía đám đông xa xa. Nguyễn Niệm Sơ cười đáp: "Chính là như bạn cùng phòng của em ấy."
Tình yêu của Hồ Lai Lai là một câu chuyện cổ tích. Nguyên nhân, quá trình, kết quả đều chẳng tính là ầm ầm sóng dậy, nhưng mỗi phần đều có thể đốt cháy trái tim thiếu nữ. Bối cảnh thanh mai trúc mã, một cuộc theo đuổi ngược nhẹ nhàng hài hước, còn có cả mùi hương ấm của chuyện nhà. Nguyễn Niệm Sơ nghĩ, tình yêu như vậy rất đúng với câu nói: Lúc bạn già đi, bạn sẽ hạnh phúc đến nỗi tít cả mắt khi bạn hồi tưởng lại.
Nói điều này với Lệ Đằng, thực ra cô không có mục đích gì đặc biệt, thuận miệng cảm thán đấy thôi. Đổi thành người khác cũng sẽ cảm thán y chang.
Còn Lệ Đằng nghe xong, sau vài giây im lặng, anh nắm lấy ngón trỏ trắng trẻo thanh mảnh đó, bao trọn tay cô vào lòng bàn tay mình.
"...." Đôi mắt Nguyễn Niệm Sơ hơi lóe lên.
Cô nhận ra, từ 7 năm trước quen biết cho đến nay, dù trên mặt lạnh lùng ra sao thì nhiệt độ cơ thể anh cũng rất ấm. Cô không biết cảm giác mâu thuẫn như vậy hay sinh ra đã thế.
"Không thể ôm cũng ôm rồi, không thể hôn cũng hôn rồi." Lệ Đằng dắt tay Nguyễn Niệm Sơ đi sâu vào trong thị trấn Bạch Khê, vẻ mặt hờ hững: "Sờ tay tí sẽ không bớt của em miếng thịt nào đâu."
Nguyễn Niệm Sơ đành để anh dắt.
Đi được một quãng, không biết nhớ tới điều gì, cô nhấp môi, cất lời: "Lệ Đằng, em hỏi anh một chuyện."
"Ừ."
"Nom em ngon lắm à?"
"..." Lệ Đằng quay sang liếc cô: "Em nói gì?"
Nguyễn Niệm Sơ nhìn chung quanh, chỉ đại vào một đôi vợ chồng đi ngang qua. Đôi vợ chồng ấy đang đẩy một chiếc xe nôi, em bé ngậm ti giả nằm trong xe nôi, mắt tròn xoe, bụ bẫm đáng yêu.
Cô lại hỏi anh: "Bạn nhỏ kia trông ngon không ạ?"
Lệ Đằng vẫn nhìn cô chăm chăm, giọng điệu bình thản: "Người sao có thể ăn được."
Vừa nghe thấy vậy, cuối cùng hoài nghi quanh quẩn trong đầu Nguyễn Niệm Sơ lâu nay tiêu tan. Cô yên chí, cười híp mắt: "Vâng, anh biết là tốt rồi."
Xem ra lạ thì lạ nhưng chưa đến mức có chứng thèm thịt người. Cho nên, ánh mắt lộ vẻ thèm khát khi nhìn cô của anh, có lẽ chỉ là ảo giác.
Ra ngoài dạo chơi ngày nghỉ thật sự rất ngớ ngẩn.
Nhưng Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy sự ngớ ngẩn này không đeo trên lưng mình mà nên để trưởng đoàn nghệ thuật gánh. Khó khăn lắm mới cho tự do hoạt động, kết quả 2/3 rơi vào cuối tuần, chẳng bằng ở lại khách sạn ngủ khò còn hơn.
Sai lầm.
Hơn nữa thị trấn Bạch Khê không khác gì nhiều thị trấn cổ quanh thành phố Vân, cùng là kiến trúc kiểu cổ, cộng thêm các kiểu quầy hàng rong bán đồ lưu niệm, hơi nặng mùi "thương mại".
Đi dạo chưa được mấy nơi thì Nguyễn Niệm Sơ lười không muốn cất bước nữa.
Lệ Đằng cụp mắt. Cô gái ngồi xổm ven đường hệt con đà điểu, gục đầu, ỉu xìu xìu. Anh nhíu mày: "Khó chịu ở đâu?"
"Không khó chịu ạ." Nguyễn Niệm Sơ lắc đầu.
"Vậy sao em ngồi bệt ở đây không đi."
Cô dẩu môi, ngay cả mình cũng không nhận ra vẻ làm nũng trong giọng nói, "Mệt ạ."
Lệ Đằng rất ghét con gái nhiễu sự, nhưng đổi thành cô, anh không hề bực bội tẹo nào. Sau một thoáng im lặng, anh bảo: "Em muốn cõng hay muốn bế, tự chọn đi!"
"..." Nguyễn Niệm Sơ bị sặc bởi đề nghị lựa chọn này, cô cười gượng: "Em tìm một chỗ uống cốc trà trước đã."
Cuối cùng, quả thực họ tìm một quán cà phê uống trà.
Với lối bày trí trang nhã dễ chịu, ánh nắng ấm áp và trần nhà bằng kính trong suốt xen lẫn những chùm hoa tử đằng, rất thích hợp để ngủ.
Thế là, Nguyễn Niệm Sơ nằm xuống sô pha của phòng bao, nhắm mắt với vẻ thích ý.
Chẳng mấy chốc thì thi*p đi.
Lệ Đằng cúp mắt nhìn di động. Trong hộp thư đến có mấy tin nhắn của Dương Chính Phong gửi, toàn dùng tiếng lóng hỏi anh tình hình. Anh bình thản nhắn lại: "Rắn đã ra khỏi hang, một đực một cái."
Sau đó, anh xóa sạch hộp thư đến.
Bên cạnh, Nguyễn Niệm Sơ gối lên tay vịn sô pha, hít thở đều đều, dáng ngủ rất yên lành, một lọn tóc rủ xuống khỏi vành tai, vương trên má.
Nhìn cô một lúc, Lệ Đằng vươn tay, vén lọn tóc ấy vào sau tai cho cô. Đoạn, nhón cằm cô lắc lắc, rồi cũng nhắm mắt thư giãn.
Bên ngoài cửa kính, không biết sao Trời chiều sầm đi, còn lóe lên tia chớp.
Một trận mưa lớn bất ngờ ập đến.
***
Nguyễn Niệm Sơ tỉnh lại lúc 6 giờ chiều. Khi thức dậy, trên người cô còn đắp một chiếc áo khoác nam.
Cô ngái ngủ xem di động, ngáp một cái: "Cũng đã muộn thế này rồi ạ... Đi nào, không đi nữa là trời sắp tối om đến nơi."
Một ấm trà hoa quả để trên bàn cùng với hai cái tách. Lệ Đằng bưng một tách trong đó lên nhấp hớp trà, thản nhiên nói: "Anh đã đặt hai phòng ở nhà nghỉ bên cạnh. Hôm nay nghỉ lại đây."
Nghe thế, Nguyễn Niệm Sơ khựng người, cô nhíu mày: ".... Có một trăm cây thôi mà, không cần phải ở lại đây đâu."
Lệ Đằng đáp: "Chiều nay mưa to, đường cao tốc có một đoạn bị sạt lở. Sửa gấp cũng phải đợi đến mai."
"Thật ạ?" Vẻ mặt ấy của Nguyễn Niệm Sơ rành rành là có phần không tin.
Lệ Đằng không đáp lời, anh tỉnh bơ mở điện thoại, vuốt mấy cái đoạn đưa cho Nguyễn Niệm Sơ. Cô nhận lấy, vừa xem thì là tin tức về vụ sạt lở núi khiến đường cao tốc bị tắc. Đơn vị đưa tin là "Tin nhanh biên thành".
"Nói có sách, mách có chứng", chứng tỏ anh không nói dối. Cô day trán, uống cạn tách trà hoa quả, đoạn theo anh rời khỏi quán cà phê.
Con đường rải đá xanh bên ngoài ẩm ướt. Sau khi bị cơn mưa to gột rửa, thị trấn vắng hẳn người qua lại, cuối cùng cũng hiện ra nét cổ kính tao nhã đẹp đẽ. Nguyễn Niệm Sơ lấy di động, tiện tay chụp mấy tấm ảnh đường phố rồi lưu lại.
Nhà nghỉ là Lệ Đằng gọi điện thoại đặt.
Cô gái lễ tân đối chiếu tin tức, mở cho họ hai phòng 307 và 315, vừa vặn đối diện, cách nhau một hành lang.
Hai người cùng vào thang máy lên tầng.
Thang máy mặt gương kính. Đôi nam nữ trong gương, người trước nét mặt bình thản, người sau như có điều ngẫm ngợi. Sau đó, Nguyễn Niệm Sơ nhìn Lệ Đằng trong gương và bảo: "Đặt hai phòng, em cảm thấy anh rất quân tử trong chuyện này."
Lệ Đằng cũng nhìn Nguyễn Niệm Sơ trong gương, giọng điệu rất hời hợt: "Nếu anh không quân tử, em nghĩ mình còn có thể nguyên vẹn đứng đây?"
"...."
"Đợi ở trong phòng, đừng chạy lung tung. Cần ra ngoài thì phải nói với anh một tiếng."
"Dạ." Tiếp đến ai về phòng nấy.
Vào phòng, Nguyễn Niệm Sơ quăng mình lên giường chơi một lúc thì sực nhớ túi xách của mình vẫn ở chỗ Lệ Đằng. Từ quán cà phê đi ra, cô đã quên luôn túi xách, anh liền tiện tay cầm giúp cô.
Nguyễn Niệm Sơ bèn dùng điện thoại bàn của nhà nghỉ gọi cho Lệ Đằng.
Sau một tiếng tút, cuộc gọi kết nối.
"Có chuyện gì?"
"Hình như túi xách của em vẫn ở bên anh." Nguyễn Niệm Sơ cất tiếng, đang do dự tự mình qua lấy hay bảo anh cầm sang cho.
Rồi nghe thấy Lệ Đằng nói: "Đợi nhé!"
Vài phút sau thì Nguyễn Niệm Sơ nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc.
Cô mở cửa, cầm lấy túi: "Cảm ơn anh."
Lệ Đằng đưa mắt quét khắp trong phòng Nguyễn Niệm Sơ, tỉnh bơ nói: "Em kiểm tra phòng em chút xem có vấn đề gì không."
"... Ý anh là sao ạ?" Nguyễn Niệm Sơ không hiểu.
Lệ Đằng không giải thích rõ được với Nguyễn Niệm Sơ, anh vòng luôn qua người cô, đi thẳng vào trong phòng, kiểm tra cẩn thận từng góc, gầm bàn, dưới thảm, gầm giường...
Nguyễn Niệm Sơ ngần ngừ đóng cửa lại, ngẫm ngẫm rồi hỏi Lệ Đằng: "Anh sợ xảy ra chuyện nhầm lẫn như tối hôm nọ nữa ạ?"
Anh không trả lời chỉ quay người nhìn cô một cái, chỉ chỉ: "Đi kiểm tra giường với gối đầu của em đi."
"À, dạ." Cô gật đầu, rất vâng lời mà đá rơi dép nhảy lên giường, sờ chỗ này, vỗ chỗ kia. Tiếp đến, cô đứng dậy, kiễng chân kiểm tra đèn trên trần nhà.
Nệm giường vô cùng đàn hồi và mềm mại, cô kiễng hồi lâu vẫn không tới bóng đèn.
Đành nhảy lên vậy.
Nhưng không kiểm soát được lực của cú nhảy này, Nguyễn Niệm Sơ ngã văng ra luôn, bay thẳng về phía Lệ Đằng đang quay lưng về phía mình. Mặt cô biến sắc, khẽ kêu lên một tiếng.
Lệ Đằng cau mày, giây phút xoay mình lại, cả người cô gái kia đã như chú gấu koala nhào vào lòng anh.
Hai tay anh vô thức đỡ lấy cô, mạnh mẽ vững vàng. Nhưng cú nhào quá mạnh, anh bị lùi hai bước về sau, lưng vừa khéo ᴆụng phải công tắc đèn trên tường.
Tách một tiếng, cả phòng tối thui.
Nháy mắt, xung quanh chìm vào im ắng.
Bóng tối khiến con người ta sợ hãi nhất. Hơi thở của Nguyễn Niệm Sơ đột nhiên trở nên gấp gáp, trái tim đập rộn, toan nói gì đó. Cô ngẩng đầu một cái, trán liền ᴆụng vào một thứ cứng rắn góc cạnh rõ ràng, lởm chởm chân râu.
Là cằm của Lệ Đằng.
Cơ thể Nguyễn Niệm Sơ bỗng cứng đờ.
Lát sau, yết hầu Lệ Đằng khẽ trượt, anh rũ mi, tìm kiếm hơi thở ngọt ngào của cô trong bóng tối, khàn giọng: "Nguyễn Niệm Sơ!"
"Dạ." Trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, giọng cô hơi run run.
Cái trán dán sát Nguyễn Niệm Sơ, Lệ Đằng khép hờ mắt, thân mật cọ cọ: "Hôn một cái nhé?"
Nguyễn Niệm Sơ đỏ mặt: "Không."
"Anh xem như em nói là được." Lệ Đằng khẽ cười, tìm đến môi Nguyễn Niệm Sơ, hôn sâu.