Bán Ngâm - Chương 22

Tác giả: Nhược Thủy Thiên Lưu

Chiều chủ nhật, Lệ Đằng đúng giờ đến đón Nguyễn Niệm Sơ đi mua đàn điện tử. Lão bán đàn cầm rất ân cần, đề cử cái này, đề cử cái kia, giá cả tất nhiên đều từ bốn ngàn trở lên. Nguyễn Niệm Sơ chọn đông chọn tây, cuối cùng chọn một chiếc đàn phổ biến cho giảng dạy, vừa vặn 2500 nhân dân tệ.
Cuối cùng đương nhiên là Lệ Đằng trả tiền.
Ra khỏi cửa hàng, anh một tay xách đàn lên tiến ra cốp xe, động tác rất mạnh, cánh tay áo màu đen bên trái theo đó cũng co lên, lộ ra một mảnh da thịt, màu đồng cổ, đầy cường tráng và săn chắc, tràn ngập sinh lực. Nhưng chỉ trong một thoáng, cổ tay áo rất nhanh liền bị kéo xuống.
Nguyễn Niệm Sơ nhìn anh, như chợt nhớ tới cái gì, "Hình xăm của anh đã xoá đi rồi sao?"
Lệ Đằng "ầm" một tiếng đóng cốp lại, sau đó nghiêng đầu qua nhìn cô, "Cái gì?"
"Chính là con rồng đó." Cô nâng cánh tay trái mình lên, khua khua tay, "Từ bả vai đến trước иgự¢, cái đuôi kéo dài trên cánh tay, nhìn trông rất đáng sợ ấy."
Anh lãnh đạm, "Cô quản được tôi xoá hay không?"
"Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi." Vừa nói, ánh mắt cô dừng trên tay áo anh đánh giá một phen. Trời nóng như vậy, cũng không thấy anh ta mặc áo ngắn tay, cô liền nói tiếp, "Hẳn là không có xoá đi? Có phải hay không cảm thấy rất khốc, nên xoá đi thấy đáng tiếc?"
Lệ Đằng kéo cửa xe ngồi vào, "Xoá rồi."
Cô nhướn mày, có điểm không tin, "Thật không? Vậy anh đem tay áo xắn lên, tôi nhìn xem. Mắt thấy mới là thật."
Nghe vậy, Lệ Đằng động tác đột nhiên dừng lại, khẽ híp mí mắt, sau đó một lần nữa tầm mắt lại chuyển về hướng cô. Một lát sau mới nói, "Lên xe, đưa cô đi đến một nơi."
Lại đến nơi khác? Nguyễn Niệm Sơ mờ mịt, không hiểu ra sao lên xe, thắt chặt dây an toàn hỏi: "Đi đâu?"
"Tìm khách sạn."
Cô nhăn mày, "Tìm khách sạn làm cái gì?"
Anh nên được tuỳ ý, "Thuê phòng."
"..." Lúc này, Nguyễn Niệm Sơ trực tiếp sặc nước miếng, không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn anh, "Lệ đội trưởng, ngài là nhân vật cấp thủ trưởng, đừng tuỳ tiện đùa kiểu này."
"Cô không phải nói mắt thấy mới là thật sao?" Lệ Đằng nhìn thẳng phía trước, thần sắc tự nhiên nói, "Cởi ra cho cô từ từ xem."
Cô mắc nghẹn, "Không cần."
"Không sao. Tôi không ngại."
"... Thật không cần." Năm đó ở Campuchia, người này động tí liền thoát y, lâu ngày gần như đã để lại bóng ma tâm lí cho cô. Nói thật, cô trước kia đã để ý, hiện tại càng để ý.
"Còn muốn nhìn không?"
"... Không nhìn."
"Có tin hay không?"
"... Tin." Không phải chỉ là vấn đề hình xăm đã xoá hay chưa thôi mà, vậy mà còn cùng với cô so bì logic? Thật là một nam nhân không có tế bào hài hước. Cô cũng hết chỗ nói.
Sau một đường đều là trầm mặc.
Nguyễn Niệm Sơ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lướt weibo, không chủ động trêu chọc Lệ Đằng nữa. Anh mặt không thay đổi lái xe, ngẫu nhiên gặp đèn đỏ, liền vô tình hoặc cố ý, liếc cô một chút. Khoé mắt thấy, cô gái kia nhíu mày bẹp miệng, rầu rĩ không vui, một bộ dạng như cả thế giới đều như đang thiếu tiền cô. LingPei.
Cô lớn rồi.
Trừ lần đó ra, tựa hồ năm đó với bây giờ như hai người hoàn toàn khác biệt.
Lúc này, phía trước đèn đỏ đã chuyển thành xanh. Lệ Đằng đem tầm mắt thu hồi, khoé miệng khẽ cong một cái cực nhạt, đạp chân ga.
Nguyễn Niệm Sơ muốn soạn bài, đàn điện tử đương nhiên trước tiên phải để ở nhà cô. Vì đang rảnh việc, Lệ Đằng trực tiếp đem xe tiến vào tiểu khu, dừng ở tầng dưới nhà cô.
Nguyễn Niệm Sơ xuống xe, vòng ra sau mở cốp, ôm bộ đàn ra.
Thật đúng là đã đánh giá thấp trọng lượng của chiếc đàn.
Một cái ôm lên này, cô thiếu chút nữa là ngã lăn trên đất.
Lệ Đằng nhíu mày, sợ cô ngã, liền cất bước nhanh qua định ôm lấy hông cô. Thật không khéo, vị trí bàn tay anh ôm, vừa vặn là eo mềm của cô. Chỗ ấy mẫn cảm, lại rất sợ ngứa.
Vì thế Nguyễn Niệm Sơ kêu "a" một tiếng, khuỷu tay theo phản xạ có điều kiện giương lên. Đập trúng cằm của Lệ Đằng.
Đối phương thực sự đứng rất vững chắc.
"..." Anh nheo mắt, mặt đen đi một nửa.
Nguyễn Niệm Sơ lúng túng không thôi, 囧 nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý... Thật ngại quá." Cô đặt đàn xuống tiến đến gần, nhìn chăm chú vào cằm anh, duỗi tay sờ sờ, "Không có việc gì chứ? Có nặng lắm không?"
Mềm mại lướt qua cằm.
Tinh tế cùng thô ráp, mịn màng cùng cứng rắn, xúc cảm tương phản đến cực điểm. Mùi hương ấm áp thoang thoảng phả đến trước mặt.
"..." Lệ Đằng ánh mắt khẽ biến, một phát bắt được cánh tay mảnh khảnh kia, bất chấp siết chặt lại.
Tâm cô hoảng hốt, bị đau nói: "Thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý. Anh đừng kích động."
Không bao lâu, Lệ Đằng nới lỏng tay ra, trên mặt quay về vẻ lạnh lùng. Nhưng ánh mắt vẫn còn sót lại tia tàn nhẫn vừa mới đây.
Nguyễn Niệm Sơ nghĩ mà sợ, chầm chậm nói: "Tôi đều xin lỗi rồi, anh đột nhiên dữ như vậy làm cái gì?" Dáng vẻ anh vừa rồi, cùng bảy năm trước ở Campuchia cô thấy không khác là bao.
Lệ Đằng quay đầu, một lát sau mới trầm giọng nói: "Tôi không thích người khác chạm vào tôi."
"Đã nhìn ra." Nguyễn Niệm Sơ cau mày nói tiếp. Năm đó bị nhốt ở rừng cây, anh ta sốt cao không ngừng, cô dùng nước lạnh lau người cho anh, suýt chút nữa bị anh ta xem là kẻ địch mà ngộ sát.
Xung quanh yên tĩnh vài giây.
Lệ Đằng bực bội, đi đến bên cạnh châm một điếu thuốc, hút một cái đến cùng, sau đó ném tàn thuốc đi đem đàn điện tử nhấc lên nói: "Nhà cô ở tầng mấy?"
"Tầng ba." Cô đáp.
Anh không nói gì nữa, xoay người đem theo đàn đi vào.
Nhìn bóng lưng người kia, Nguyễn Niệm Sơ sờ sờ cổ tay có chút đỏ lên, nhăn mày lại. Thật là người quái dị.
Cuối tuần cứ như vậy trôi qua.
Thứ tư tuần nay, là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Kiều Vũ Phi, cô ấy thích náo nhiệt, nên luôn đặt một KTV xa hoa nào đó rồi mở tiệc đứng. Bạn bè mời đến rất nhiều, Nguyễn Niệm Sơ là bạn thân tin cậy nhất, tự nhiên sẽ có trong danh sách.
Tiện thể, cô ấy còn nỗ lực mời bạn trai đương nhiệm của người bạn thân tin cậy nhất này.
"Mang cả Lệ Đằng đến đây đi." Trong điện thoại, ngữ khí Kiều Vũ Phi tràn ngập hứng thú cùng hiếu kỳ, "Tên là Lệ Đằng nhỉ? Gọi đến cùng nhau vui chơi, nhiều người càng náo nhiệt. Vừa vặn cũng có thể nhận thức được một chút."
Nguyễn Niệm Sơ đang đắp mắt nạ nhìn video, nghe vậy lành lạnh nói: "Anh ta sẽ không tới."
"Mày đã hỏi qua?"
"Không có." Lấy hiểu biết của cô với Lệ Đằng, anh thích tĩnh, làm sao có thể tham gia những tiệc như kiểu bạn bè sinh nhật. Căn bản không cần hỏi.
"Không hỏi một tiếng, làm sao mày biết người ta sẽ không tới?" Kiều Vũ Phi nói, "Tóm lại là tao mời, mày cứ hỏi qua anh ta một chút, nếu không đến thì thôi."
"Được."
Cúp điện thoại xong, Nguyễn Niệm Sơ mở ra Wechat. Cô không sửa biệt danh cho Lệ Đằng, những con số đơn giản kia đã tạo thành nickname, rất dễ tìm.
Cô mở khung nhắn thoại, gửi đi: Tối mai bạn tôi có sinh nhật, cũng mời anh đến cùng. Lệ đội ý như thế nào?
Qua năm phút, đối phương đáp lại: Mấy giờ?
Nguyễn Niệm Sơ: Bảy rưỡi tối.
Lệ Đằng: Tốt.
"..." Nguyễn Niệm Sơ sửng sốt. Cô mở to hai mắt, nhìn chăm chú chữ "Tốt" kia, lăn qua lộn lại nhìn hai phút. Sau đó mới chậm chạp trả lời: Anh lại muốn đi?
Lệ Đằng: Tôi không thể đi?
"..." Nguyễn Niệm Sơ im lặng. Nghĩ rằng Kiều Vũ Phi quả nhiên nói rất đúng. Tâm của nam nhân thật như kim dưới đáy biển, quả nhiên thay đổi thất thường. Cô nhắn tiếp: Không phải không thể đi. Vậy cái đó buổi tối thứ tư gặp nhau ở cửa.
Lệ Đằng đáp lại cô: Không gặp không về.
*
Tình bạn của Nguyễn Niệm Sơ cùng Kiều Vũ Phi, bắt đầu từ lúc các cô học đại học năm thứ nhất. Khi đó, hoa khôi hệ tài chính Kiều Vũ Phi coi trọng một vị nam thần lớp Nguyễn Niệm Sơ, xuân tâm nảy mầm, theo đuổi tận cùng không buông, may mắn được Nguyễn Niệm Sơ ra tay giúp đỡ, mới khiến cho cô ấy cùng nam thần sinh ra một đoạn tình duyên.
Bây giờ, vật đổi sao dời, nam thần đã là bạn trai cũ của Kiều Vũ Phi.
Hai nữ nhân hữu nghị nhưng lại kiên cố như lúc ban đầu.
Cho nên nói, nhiều lúc, bạn bè so với người yêu càng khăng khít một mực.
Sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Kiều Vũ Phi, Nguyễn Niệm Sơ từ mấy tháng trước đã chuẩn bị xong quà tặng – một chiếc bao điện thoại thủ công. Cô mua được những dụng cụ may vá, đối chiếu với nguyên mẫu, làm ròng rã hai tháng trời.
Nếu như nói, trên thế giới này mẹ Nguyễn là người phụ nữ số một, như vậy Kiều Vũ Phi hoàn toàn xứng đáng đứng thứ hai.
Đúng bảy giờ tối thứ tư, tan họp xong, Lệ Đằng thay thường phục nhận được từ Nguyễn Niệm Sơ xong, hai người cùng đi tới chỗ KTV đã hẹn.
Đến vào lúc đó, trong phòng đã vô cùng ầm ĩ. Trong không gian hai tầng, các nam nữ trẻ tuổi thi nhau ca hát, vung vung quyền, vây quanh ngôi sao sinh nhật tối ngày hôm nay.
Kiều Vũ Phi trên đầu đội mũ sinh nhật, sau khi nhìn thấy Nguyễn Niệm Sơ, hai mắt liền rực sáng: "Niệm Sơ!"
"Gióng trống khua chiêng như thế, không biết người ta còn tưởng mày quá ba mươi đại thọ đấy." Nguyễn Niệm Sơ trên mặt mang theo ý cười, vừa đùa, vừa đem hộp quà đưa cho Kiều Vũ Phi, "Sinh nhật vui vẻ."
Kiều Vũ Phi chán ghét oai oai nói với cô lời cảm ơn, vừa xoay đầu, liền thấy Lệ Đằng từ phía sau bước vào.
Khí chất kia, lạnh lẽo lại cứng rắn bức người, cùng không khí xung quanh hoàn toàn không hợp nhau.
Kiều Vũ Phi không khỏi nhìn anh thêm vài lần, đè thấp cổ họng: "Đây là bạn trai mày?"
"Ừ." Nguyễn Niệm Sơ gật đầu, vừa nói vừa giới thiệu hai người, "Đây là Lệ Đằng, đây là Kiều Vũ Phi."
Kiều Vũ Phi cười hì hì cùng anh chào hỏi.
Lệ Đằng nhàn nhạt gật đầu một cái, "Xin chào."
Lúc sau, Kiều Vũ Phi không nhịn được tiến đến bên tai Nguyễn Niệm Sơ, nhỏ giọng oán giận: "Bạn trai này của mày, không cùng phong cách với chúng ta. Nhân lúc còn sớm đạp đổ đi. Chơi cùng nhau cũng không được."
Nguyễn Niệm Sơ nói: "Tao cảm thấy cũng không tệ lắm."
Căn bản không cùng một loại người, chỗ nào thấy không tệ? Kiều Vũ Phi cảm thấy không thể hiểu nổi, chỉ có thể chớp mắt, vị khác loại kia đang nghiêng nghiêng đầu, ở bên tai Nguyễn Niệm Sơ nói chuyện. Gương mặt nghiêng ௱ôЛƓ lung ẩn ẩn hiện hiện trong ánh đèn tối, mặt mày như hoạ, không khí xung quanh cũng như sắc lạnh đi mấy phần.
Kiều Vũ Phi ho khan vài tiếng thu hồi tầm mắt.
Được rồi, nhìn mặt quả thật không tồi.
Tương đương là cũng không tệ.
Môi Lệ Đằng đang dính trên lỗ tai Nguyễn Niệm Sơ, ngữ khí rất nhạt, cũng rất thấp, "Các cô bình thường đều chơi đùa kiểu này?" Cả trai lẫn gái lăn lộn cùng một nơi, quần ma loạn vũ.
"Không phải." Nguyễn Niệm Sơ thành thật nói, "Tôi khá là trạch (*), ngày lễ ngày tết mới chơi đùa như vậy."
(*) là trạch nữ: người chỉ thích ở nhà và luôn ở nhà.
"..."
Sau đó anh liền không để ý tới cô. Ngồi trên ghế sa lông, cúi đầu, xem điện thoại di động. Mặt không hề cảm xúc.
Nguyễn Niệm Sơ thì bị Kiều Vũ Phi kéo tới ca hát.
Náo loạn một lúc, chợt có người đề nghị chơi trò lời thật lòng hay đại mạo hiểm, một đám người trẻ tuổi đang lo chưa tận hứng, liền sôi nổi phụ hoạ. Vì thế mọi người làm thành một vòng tròn, chơi đoán số để quyết định thắng thua.
Sau vài vòng, cơ hội "lời thật lòng" của Nguyễn Niệm Sơ đã dùng hết, chỉ có thể chọn đại mạo hiểm. Nhà trên chỉ định, muốn cô chọn một trong hai, hoặc là uống liền ba ly, hoặc là phải tìm người khác phái hôn môi.
Nguyễn Niệm Sơ chọn vế trước.
Mới vừa bưng lên cái ly, Kiều Vũ Phi liền ấn tay cô, nghi hoặc nói: "Tửu lượng của mày chỉ có phá, bạn trai mày không phải ở chỗ này sao, cần gì phải uống ba ly." Vừa nói vừa đứng dậy, hào hứng hướng đến ghế sa lông hô: "Lệ Đằng, vợ anh chơi trò chơi thua. Cô ấy muốn hôn anh một cái."
"..." Nguyễn Niệm Sơ gấp gáp nhỏ giọng mắng cô ấy: "Đừng nói nhảm."
Kiều Vũ Phi mờ mịt: "Chúng mày là tình nhân mà, nhận lấy cái hôn thì làm sao?"
"Chúng tao..." Cô nhíu mày, trong lòng sinh ra một tia hoảng hốt, trước mặt nhiều người như vậy, không biết cùng bạn tốt giải thích như thế nào. Nhưng mà đúng vào lúc này, bên cạnh người nọ lại có động tác.
Nguyễn Niệm Sơ sửng sốt, quay đầu nhìn lại.
Lệ Đằng đã đứng dậy, hướng cô đi đến. Sắc mặt anh bình tĩnh, chỉ là cặp mắt kia đang nhìn cô chằm chằm, mắt đen như mực, sâu không thấy đáy.
Đó là một loại Dụς ∀ọηg nhữu tạp như từ lâu xa cách, mâu thuẫn mà lại khiến lòng tràn ngập run sợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc