Chương 64: Hoạt thiĐợi đến khi Hư Không Tử tìm đến, Tề Hoan đã biến thành cả người đầy máu, nếu như lão đến chậm một chút thì có lẽ kinh mạch toàn thân nàng đều đã bị phế đi, bộ dạng hiện tại cũng đã cách cái ૮ɦếƭ không xa. Về phần Hoa Kiền Tử, trên người không biết bị làm sao, mặc dù thoạt nhìn không sao cả, nhưng ánh mắt lại bắn ra hàn quang xanh biếc, hơn nữa thân thể cứng nhắc, giống như đang dần biến thành hoạt thi.
Mắt thấy không kịp trở về núi Thanh Vân, bất đắc dĩ Hư Không Tử chỉ có thể mang theo Tề Hoan cùng Hoa Kiền Tử đến cửa Âm Sơn, mặc dù còn cách ngày tiên phủ mở ra vài hôm, nhưng ở cửa Âm Sơn đã tập trung rất nhiều đạo sĩ tu tiên. Bởi vì lần này có liên quan đến thượng phẩm tiên khí, cho nên người các phái tới đây đều có lai lịch lớn, cùng cấp bậc với Hư Không Tử có tới ba, bốn người.
Dĩ nhiên, trừ Tu Chân giả chính phái, Yêu tộc cùng Ma đạo tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tiên khí không phải càng nhiều càng tốt sao, ai quản thanh tiên kiếm kia có phù hợp với mình hay không, thứ tốt tất nhiên nên để ở trong tay mình rồi, mọi ngươi tới đây đều có suy nghĩ này.
Dĩ nhiên, còn có rất nhiều người tới tham gia náo nhiệt, ví dụ như Khoa Bình, vị lão bằng hữu của Hư Không Tử ẩn cư ở Âm Sơn. Hắn đã sớm vượt qua thiên kiếp, đã có thể phi thăng thành tiên, nhưng lại cố tình áp chế tu vi của mình, ở lại Âm Sơn trồng hoa tưới cây, thượng phẩm tiên kiếm ở nhân gian tuy hiếm có, nhưng đối với hắn mà nói đều không có chỗ gì để dùng, hắn tới đây thuần túy là vì nhàm chán.
Vốn là Khoa Bình theo chân Hư Không Tử tới cửa Âm Sơn cùng chờ đồ đệ lão, mặc dù Khoa Bình hằng năm không ra khỏi Âm Sơn, nhưng đối với chuyện lão bằng hữu thu nhận đệ tử mấy năm nay cũng có nghe thấy, hơn nữa còn thu phải một nữ đồ đệ hết sức nghịch ngợm. Không nghĩ tới đợi cả ngày không thấy đâu, Hư Không Tử lo lắng hai người gặp chuyện, cho nên tự đi tìm, ai ngờ hôm qua hai người vẫn còn khỏe mạnh, mà hôm nay thì sống ૮ɦếƭ không rõ.
Chờ sau khi Hư Không Tử mang hai người đến cửa Âm Sơn, tất cả mọi người đều chú ý thần sắc lão có gì đó không đúng, lại thấy Tề Hoan biến thành toàn thân đẫm máu cùng Hoa Kiền Tử trở thành người thực vật thì liền biết đã có chuyện xảy ra rồi. Dĩ nhiên, lúc này không có ai dám tìm phiền phức, nhìn sắc mặt Hư Không Tử cũng biết, nếu ai nói sai một câu, lão đầu này nhất định có thể giận mèo đánh chó.
Hư Không Tử là ai, ở trong mắt Tu Chân giả trẻ tuổi, lão tuyệt đối là kỳ nhân, là đệ nhất khổ tu giả trong Tu Chân giới, là tấm gương cho bọn họ. Nhưng ở trong mắt thế hệ trước, lão đầu này là lưu manh không nói đạo lý, nếu chó cắn lão một miếng, lão tuyệt đối có thể sẽ cắn lại.
“Hư Không, chuyện gì vậy?” Ngoài Khoa Bình, không ai dám tới gần Hư Không Tử trong vòng mười thước. Nhìn thấy lão bằng hữu xanh mặt trở lại, Khoa Bình vội vàng lên tiếng hỏi.
“Đồ đệ cùng sư điệt của ta hôm qua nghỉ ngơi ở trấn nhỏ cách đây trăm dặm, không biết đã bị người nào ám toán.” Hư Không Tử sau khi tìm thấy Tề Hoan đã dùng thần thức tìm trong vòng một trăm dặm, nhưng không tìm thấy một người sống nào.
“Này. . . . . Đồ đệ của ngươi giống như bị tẩu hỏa nhập ma, về phần sư điệt của ngươi. . . . .” Khoa Bình đưa tay chạm vào thân thể cứng ngắc của Hoa Kiền Tử, vẻ mặt rất xấu, “Hình như là bị Quỷ tu luyện thành hoạt thi mất rồi, trừ phi đem kẻ đó Gi*t đi, nếu không rất nhanh sẽ mất hết lý trí biến thành cương thi.”
Đối với quỷ tu Khoa Bình biết nhiều hơn Hư Không Tử một chút, mặc dù hắn không có biện pháp ngăn cản Hoa Kiền Tử biến thành cương thi, nhưng lại có thể ức chế thi độc trong cơ thể hắn, để cho hắn tạm thời khôi phục lại bình thường.
Về phần Tề Hoan, nàng chẳng qua là hấp thu quá nhiều linh khí, lại không có biện pháp hấp thu hoàn toàn, làm cho kinh mạch thiếu chút nữa vỡ nát. Cũng may lôi võng trong cơ thể nàng đang từ từ khôi phục, mặc dù bên ngoài thoạt nhìn hơi chật vật, nhưng thực tế cũng không có gì đáng ngại.
Thừa dịp còn mấy ngày, kinh mạch của Tề Hoan được Hư Không Tử cùng Khoa Bình chữa trị đã rất nhanh khôi phục như lúc đầu, một Tu Chân giả Đại Thừa kỳ cùng một tiên nhân, dù Tề Hoan muốn ૮ɦếƭ cũng rất khó. Không chỉ kinh mạch của nàng khôi phục, lôi công trong cơ thể nàng cũng đã từ từ khôi phục, song trải qua lần này, Tề Hoan cảm thấy lôi điện trong Thái Cực đồ có chút biến hóa, cảm giác dường như lôi trong đó hơi có màu đỏ, chỉ là Tề Hoan không có thời gian nghiên cứu tỉ mỉ, sau khi nàng tỉnh lại Hoa Kiền Tử vẫn sống ૮ɦếƭ không rõ.
Tề Hoan nhìn Hoa Kiền Tử hôn mê bất tỉnh, trong lòng tự trách, nếu như không phải mình đòi tìm phòng ở trấn nhỏ ngủ một đêm, thì căn bản sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, sư huynh cũng sẽ không bị trúng chiêu của lão yêu bà kia.
“Tề Hoan?” Lúc Đông Nguyên đẩy cửa tiến vào, đã nhìn thấy Tề Hoan một tay chống cằm, đang than thở ở đầu giường Hoa Kiền Tử.
Giọng của Đông Nguyên hấp dẫn lực chú ý của Tề Hoan, Tề Hoan quay đầu lại nhìn Đông Nguyên, lộ ra một nụ cười khổ, mặc dù trông thấy Đông Nguyên nàng rất vui, nhưng hiện tại nàng quả thật không cười nổi.
“Ngồi đi, tại sao huynh cũng tới đây?” Tề Hoan chỉ ghế nhỏ bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
“Sư phụ cho ta đi ra ngoài cùng người để có thêm kiến thức.” Đông Nguyên vừa trả lời Tề Hoan nhưng ánh mắt cũng không rời khỏi nàng, thoáng cái đã một năm không gặp, mặc dù hai đầu lông mày có chút mỏi mệt, nhưng khí chất vẫn như trước kia. Lúc trước cảm giác nàng giống như chưa trưởng thành, hiện tại đã thành thục hơn nhiều, lại có cảm giác mới mẻ hơn.
“Chưởng môn các huynh tốt rồi chứ?” Trong lúc nhất thời Tề Hoan cũng không biết nên nói gì với hắn, hiện tại trong lòng nàng rất đau khổ, chỉ muốn khóc không muốn cười.
“Ừ, làm sao muội rời khỏi Yêu tộc được, tộc trưởng yêu tộc kia lại dễ dàng để muội đi như vậy sao?” Nghĩ đến những thứ chưởng môn phải đưa cho yêu tộc sau khi khôi phục, khóe mắt Đông Nguyên không nhịn được co quắp một chút, mệt hắn thiếu chút nữa nghĩ Khinh Sắc là người tốt, không nghĩ tới hắn ta căn bản chính là Chu Bái Bì, à không nhầm rồi, Chu Bái Bì cũng không ngoan độc như vậy.
“Ừm, hắn có quen biết sư huynh ta.” Tề Hoan lại lấy Ti Không Lăng ra nghịch, trong chốc lát hết gấp thành bướm rồi lại thành chuột.
“Yêu tộc kia. . . . . vì sao lại phát ra Tuyệt Sát Lệnh?” Câu hỏi của Đông Nguyên thật ra có chút không thích hợp, nếu như là ngày thường hắn tuyệt đối sẽ không hỏi như thế, nhưng sau khi thấy Tề Hoan, hắn vội vàng muốn biết được rốt cuộc nàng đã gặp chuyện gì ở Yêu tộc, tại sao lại bị Tế Tự điện của Yêu tộc truy nã.
Tề Hoan ngẩng đầu nhìn vào mắt Đông Nguyên, “không có gì, chỉ là đắc tội với trưởng lão Tế Tự điện.” Mặc dù trong lòng biết nếu như nói thật với Đông Nguyên, hắn cũng sẽ không đi nói lung tung, nhưng lời đến khóe miệng rốt cục vẫn không nói ra.
“Vậy thì. . . . . Ta đi ra ngoài trước, lúc khác lại tới thăm muội.” Dường như nhìn ra Tề Hoan không có tinh thần, mặc dù trong bụng còn nhiều lời muốn nói, song Đông Nguyên cũng nhịn xuống.
“Ừ, hôm khác gặp sau.” Tề Hoan miễn cưỡng cười cười, đưa mắt nhìn Đông Nguyên đi ra khỏi gian phòng mới xây tạm này.
“Đồ đệ, tiên phủ mở ra rồi, đi vào cùng sư phụ đi.” Đông Nguyên mới đi không lâu, Hư Không Tử liền chui vào, không nói rõ liền kéo tay Tề Hoan đi ra ngoài.
“Sư phụ, con . . . . .” Tề Hoan ngoái đầu nhìn Hoa Kiền Tử, nàng đi rồi nếu sư huynh xảy ra chuyện thì phải làm sao?
“Không có chuyện gì, bá bá Khoa Bình của con không đi, có hắn trông coi Hoa Kiền Tử khẳng định sẽ không sao đâu. Ta đoán lão thái bà hôm nọ ám toán các ngươi hôm nay cũng tới, để cho vi sư hảo hảo trừng trị mụ ta.” Hư Không Tử càng nói sắc mặt càng dữ tợn.
Nghe sư phụ nói đã sắp xếp xong xuôi, Tề Hoan gật đầu đi theo sau Hư Không Tử ra ngoài. Tiên phủ mà Tuyệt Kiếm lưu lại không hề xa hoa như của những người khác, ngay cả cửa vào cũng cực kỳ bí mật, nhưng đại trận bố trí ở cửa vào cũng không phải là bày cho đẹp mắt.
Các môn phái đều đưa ra cao thủ bày trận giỏi nhất, mất thật nhiều khí lực mới có thể phá vỡ trận pháp. Chui vào hang động cao hơn một thước, cước bộ Tề Hoan vững vàng đi ở phía trước Hư Không Tử. Phía trước nàng là tán tu, đoán chừng tu vi là ở Nguyên Anh kỳ.
Mặc dù mọi người đều cạnh tranh với nhau, nhưng ở cửa vào không ai động thủ, dù sao nếu đem cửa làm hỏng, làm ọi người không vào được thì đó tuyệt đối sẽ là chuyện không vui vẻ gì.
Đi được khoảng hai dặm, hai mắt Tề Hoan tỏa sáng, cuối cùng đã ra khỏi cái đoạn vào phải khom lưng mới đi được này, nơi đây là một sảnh đá, Tề Hoan phát hiện, cửa động phía trước cao hơn hai thước tối đen như mực. Không bao lâu sau mọi người lần lượt đi tới, có người ở trong sảnh ngồi chờ, có người tỉ mỉ nhìn mấy cửa động một lần, sau đó chọn một cửa đi vào.
Hư Không Tử cũng không vội vã đi vào, mà đứng cùng Tề Hoan, khoảng hai canh giờ sau, người tới sảnh đá càng ngày càng ít, hơn nữa không có lấy một người từ trong thạch động trở về, Hư Không Tử lúc này mới tùy tiện dẫn Tề Hoan đi vào một cửa động.
“Sư phụ, chúng ta sẽ không ૮ɦếƭ trong này chứ.” Tề Hoan nhìn tám cửa động, liền nghĩ đến Tiên Thiên Bát Quái, trong bát quái có cửa sinh cửa tử, nàng không cho rằng mình vận khí tốt như vậy, tùy tiện liền chọn được cửa sinh, trực tiếp có thể tìm được bảo bối. Nhưng lại tuyệt đối không muốn đi vào cửa tử, nếu không may sẽ đi xuống Địa phủ gặp Diêm Vương mất.
“Không biết.” Hư Không Tử trả lời hết sức dứt khoát.
“Vậy làm sao sư phụ xác định được?” Tề Hoan nghi ngờ kéo tay lão.
Hư Không Tử dừng lại hồi lâu, rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói, “Tên khốn Tuyệt Kiếm căn bản không hiểu bát quái ngũ hành, trận pháp trong miệng bọn họ đều là từ lừa gạt của ta mà ra! Lấy tính cách hèn hạ của tên kia, nhất định là trong mỗi cửa động đều bố trí cơ quan.”
. . . . . . . . . Hóa ra là ‘tình nhân cũ’ của sư phụ, không trách được lúc đầu khi Hoa Kiền Tử nói tìm được tiên phủ do Tuyệt Kiếm lưu lại, Hư Không Tử lại lộ ra vẻ mặt quỷ dị như vậy. Đoán rằng vị kia nhất định đã để lại ấn tượng hết sức sâu đậm đối với sư phụ, nếu không khi nhắc tới hắn sư phụ sẽ không có bộ dạng muốn ăn thịt người như vậy, đặc biệt là trong sơn động tối om, nét mặt già nua dữ tợn của Hư Không Tử lại càng vô cùng dọa người.
Đi vài bước Tề Hoan đột nhiên cảm thấy tảng đá bị thụt xuống một cái, vất vả lắm mới lấy lại được thăng bằng, khi nàng ngẩng đầu lên đã không thấy sư phụ đâu.
Trên con đường bằng đá trống trơn tối đen như mực cũng chỉ có mình nàng, ngay cả tiếng tim đập nàng cũng có thể nghe rõ. Cũng may lúc trước Tề Hoan đã đi qua Phong Linh tháp của phái Thanh Vân, hoàn cảnh nơi đó tuyệt đối ác liệt hơn nơi này gấp trăm lần, khi đó nàng còn có thể chống đỡ được, huống chi là một con đường bằng đá nho nhỏ.
Mặc dù không biết sư phụ biến mất như thế nào, nhưng nghe ý tứ của sư phụ, nàng hiểu chỉ cần bình an xuyên qua được con đường bằng đá này, cuối cùng nhất định có thể gặp ông.