Yêu ma loạn vũTề Hoan đi theo Khinh Sắc đưa mấy người phái Thục Sơn ra khỏi núi Cửu Trọng Yêu, trên đường đi Đông Nguyên vẫn muốn nói gì đó với Tề Hoan, nhưng bởi vì mấy người Nguyên Huệ vẫn luôn ở cạnh hắn, cuối cùng hắn cũng không tìm được cơ hội mở miệng.
“Ai~~” Đứng ở phía ngoài núi Cửu Trọng Yêu, Tề Hoan nhìn ngọn núi không thấy đỉnh trước mắt, cười khổ. Sư phụ lão nhân gia đúng là nghĩ thật chu đáo, hắn không phải đã sớm tính toán đem đồ đệ là nàng vứt bỏ chứ, thoáng cái đem nàng ném tới nơi này, nàng làm sao tìm được đường về a!
“Tề Hoan tiểu thư muốn cùng đi với mấy vị Thục Sơn đạo hữu sao?” Khinh Sắc ở một bên cười hỏi.
Tề Hoan nghiêng đầu nhìn Khinh Sắc một cái, biết rõ Khinh Sắc sẽ không để mình đi dễ dàng như vậy, song vẫn không nhịn được muốn giải thích, “Ta thật sự là tình cờ đi nhầm tới nơi này. . . . .” Trời đất chứng giám, nàng tuyệt đối không có ý nghĩ muốn tới địa bàn Yêu tộc quấy rối a, là sư phụ nàng bắt buộc mà.
“Ồ, như vậy Tề Hoan tiểu thư là từ chỗ nào đi nhầm tới đây?”
“. . . . . . .” Từ trên trời, ngươi sẽ tin sao?! Tề Hoan khóc không ra nước mắt, có điều Khinh Sắc cũng không hỏi mình tới Yêu tộc làm gì, càng không tính đem nàng chặt lấy thịt ăn, mặc dù thỉnh thoảng tính mạng của mình sẽ phải chịu một chút uy Hi*p, nhưng tổng thể mà nói cũng không có vấn đề lớn gì, tất cả đều được từng trải qua rồi.
“Lang Khê trưởng lão kia. . . . . Có thù rất lớn với phái Thanh Vân sao?” Sau khi tiễn đám người phái Thục Sơn xong, Tề Hoan đi phía sau Khinh Sắc, trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng hỏi thăm. Nàng thật sự tò mò, Tiên Tử sư huynh có phải đã đoạt lão bà của người ta hay không, nếu không tại sao người ta lại gây sự với hắn, chẳng qua nữ nhân Lang Khê coi trọng. . . . . . không phải là mĩ nữ sói chứ
~“Cũng không phải đại thù gì, Hoa Hiển Tử trong ngày Lang Khê trưởng lão đính hôn ςướק đoạt vị hôn thê của hắn, thuận tiện lấy đi Yêu đan, làm cho Lang Khê trưởng lão cả đời này đều không có cơ hội hóa hình người nữa.” Khinh Sắc nói xong tỏ vẻ không sao cả, dù sao người lấy yêu đan này cũng không phải hắn.
“Đây còn không phải đại thù sao, ngay cả lão bà cũng bị người ta đoạt đi, hắn vậy mà lại không có chạy tới núi Thanh Vân gây chuyện sao?” Nam nhân bình thường đều sẽ đi chém Gi*t, cho dù không đoạt được người trở lại, thì ít nhất cũng phải làm bộ chứ.
“Ha ha, vị sư huynh kia của ngươi cùng Yêu tộc có chút quan hệ sâu xa, chỉ cần hắn ra khỏi núi Cửu Trọng Yêu, ai dám tìm hắn gây phiền toái, chẳng khác nào tìm Tế Tự điện gây phiền toái.”
“Nghe nói Tiên Tử sư huynh là con riêng của Đại trưởng lão Tế Tự điện?” Tề Hoan khó có được lúc bát quái, nàng đoán tin tức cơ mật như vậy Khinh Sắc nhất định biết, nói thế nào thì người ta cũng là tộc trưởng Yêu tộc mà.
“Ừm. . . . .” Khinh Sắc xoa cằm, hướng về phía Tề Hoan cười xán lạn một tiếng, “Đây là cơ mật nội bộ của Yêu tộc chúng ta, có điều nếu ngươi gia nhập Yêu tộc, ta sẽ nói cho ngươi biết a~” Thần sắc mười phần dụ dỗ.
Yêu tộc cùng Ma đạo dường như đều thích cậy góc tường chính đạo nha, Tề Hoan đột nhiên nhớ tới vị nam nhân ‘phá cách’ kia, hắn còn muốn dụ Tề Hoan gia nhập Ma đạo, mình lúc nào lại được hoan nghênh như vậy?!
“Hê hê, lời này ta đã đề cập với Tề Hoan tiểu thư trước, Yêu tộc các ngươi sao lại không hiểu thứ tự trước sau vậy!” Thật là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến liền, Tề Hoan cũng chỉ là thuận tiện nghĩ thôi, không ngờ vị nam nhân ‘phá cách’ kia đến thật.
Nhìn hắn toàn thân áo da màu đen đầy lỗ thủng, còn có cái đầu tổ quạ kia, chắc là từ sau lần chia tay trước, mấy năm nay hắn không có tắm rửa gì rồi. Tề Hoan vẫn luôn cho rằng trí nhớ của mình không tốt lắm, nhưng vị này, nàng tuyệt đối sẽ không quên.
“Thiên Ma môn Xích hộ pháp?” Trong mắt Khinh Sắc hiện lên vẻ tàn khốc.
“Tại hạ Xích Dực, Tề Hoan tiểu thư người còn nhớ rõ ta không, ngươi đã nói muốn dấn thân vào Ma môn đấy, ngươi cũng không thể đổi ý a!” Xích Dực tiến về phía Tề Hoan, hết sức nhiệt tình lôi kéo tay nàng, vẻ mặt nịnh hót.
“. . . . . .” Tề Hoan cẩn thận rút tay lại, lui về phía sau hai bước, “Ta hiện tại cũng không tính sẽ đổi nghề.”
“A, vậy thì thật đáng tiếc, lão đại đều đã đồng ý rồi.” Xích Dực vẻ mặt tiếc hận.
“Ha ha, đa tạ đã thưởng thức.” Tề Hoan cười khan, nàng nhất định là gặp phải năm hạn rồi, nếu như có thể sống sót ra khỏi núi Cửu Trọng Yêu, hôm nào nàng nhất định phải cùng Linh Phong Tử học một ít Tinh thuật, xem mình có phải phạm thái tuế gì không, hay là phạm phải cái thiên sát cô tinh gì đó, làm sao mà đi đến đâu cũng gặp phải phiền toái a.
“Không biết Xích Dực hộ pháp tới chỗ Yêu tộc chúng ta là muốn làm gì, muốn tìm người hay tìm vật đây?” Khinh Sắc chậm rãi thong thả mở miệng, giọng nói mềm yếu làm cho Tề Hoan nghe thấy cả người đều nổi da gà. Nàng ở trong lòng nói thầm, Khinh Sắc không phải là có mưu đồ bất chính với vị nam nhân ‘phá cách’ này chứ, nếu không tại sao giọng lại ngọt như vậy.
“Không biết Khinh Sắc tộc trưởng có nghe nói gần đây Thiên Ma Môn chúng ta bị mất một vật hay không, có người nói ở địa bàn Yêu tộc từng nhìn thấy vật này.” Xích Dực giống như không hề bị Khinh Sắc ảnh hưởng, trên mặt vẫn nở nụ cười như trước, có điều hắn cười thật sự hèn mọn.
“Nếu là đồ của Thiên Ma Môn, tự nhiên sẽ không có ở chỗ Yêu tộc chúng ta, sợ là có người truyền nhầm đi.”
“Có lẽ là bọn họ lầm rồi, hắc hắc.” Không biết tại sao, Xích Dực đột nhiên thay đổi khẩu khí, “Nếu vậy, xin cáo từ.” Xích Dực dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Khinh Sắc, sau đó toe toét cười, “A, Tề Hoan tiểu thư, lão đại của chúng ta rất chi là nhớ ngươi.” Đi hai bước, Xích Dực lại quay lại, nói một câu làm Tề Hoan dù ngủ cũng mơ thấy ác mộng, xong phủi phủi đít bỏ đi.
Nhìn thân ảnh càng ngày càng nhỏ phía chân trời, Tề Hoan không nhịn được run run một chút, bị nam nhân đeo mặt nạ kia nhớ thương, đây là chuyện bi ai cỡ nào a.
“À, . . . . . Tại sao ngươi không lưu hắn lại?” Tề Hoan có chút tò mò, Khinh Sắc không phải thực lực rất mạnh sao, mấy vị trưởng lão Thục Sơn gặp phải đều như chuột thấy mèo. Xích Dực này xông vào địa bàn Yêu tộc, Khinh Sắc vậy mà vẫn không nổi giận!
“Bên cạnh hắn còn có một người.” Khinh Sắc giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, tiếp tục ưu nhã rảo bước đi về phía trước.
“Không thể nào ~~”
“Ngay ở cái cây bên cạnh ngươi kia.”
“Tại sao ta lại không phát hiện ra?” Tề Hoan kinh hãi, đây là cái tình huống gì vậy.
“Hai người bọn họ tuy đều ở Hóa Thần kỳ sơ giai, có điều liên thủ lại sẽ rất tốt, nếu như ngươi phát hiện ra thì mới là không bình thường.” Lời của Khinh Sắc đả thương nghiêm trọng lòng tự ái yếu ớt của Tề Hoan.
“Vậy ngươi cứ thế thả bọn họ đi sao?” Một chọi hai, mặc dù hệ số nguy hiểm tương đối cao, nhưng vẫn có cửa thắng nha, Tề Hoan một chút cũng không tự biết kẻ làm gánh nặng như mình.
“Yên tâm, bọn họ còn có thể trở lại.” Khinh Sắc nhe răng cười một tiếng, răng trắng như tuyết lóe ra hàn quang, hồ ly, đều thích ăn thịt đấy.
. . . . . . . . . . .
“Lão Đại, sao lại gọi chúng ta trở về, cơ hội tốt như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể bắt sống gã Khinh Sắc kia.” Trong một sơn động ngoài núi Cửu Trọng Yêu, Xích Dực đứng trên một tảng đá lớn, giơ lên một cái chân giò không biết của loài động vật nào, đang gặm vui vẻ.
“Ta không thích ăn thịt hồ ly.” Nam nhân toàn thân cao thấp đều đen sì sì đứng bên cạnh Xích Dực, chỉ lộ ra hai con mắt giống như dã thú. Trong tay hắn cũng cầm một cái chân giò của thú.
“Tung tích của vật kia đã tìm ra rồi.” Giọng nói trầm thấp lại có thêm mấy phần mị hoặc từ trong bóng tối truyền ra.
“Ở đâu?” Xích Dực mơ hồ không rõ.
“Trong Tế Tự điện, bị mấy cái lão già kia lấy mất.”
“Ồ. . . . . . . Xem ra còn phải đi một chuyến nữa, thật phiền phức. Ai nha, đúng rồi lão Đại, hôm nay ta nhìn thấy tiểu cục cưng của ngài.” Xích Dực đột nhiên nhớ tới Tề Hoan, khuôn mặt hiện lên nụ cười hèn mọn.
“Ầm!” một tiếng vang lên thật lớn, tảng đá lớn mà Xích Dực đang ngồi bị chia năm xe bảy, cả người hắn bị đống đá vùi lấp.
“Xấu hổ, còn xấu hổ sao~ lại không cho người ta nói. . . . . .” Ở trong khe đá, giọng nói vẫn chưa từ bỏ ý định truyền ra.