Chương 134: Có thần tiên xuất hiệnChuyện phụ thân đánh nhi tử, Tề Hoan đã gặp không ít lần. Nhưng chuyện nhi tử đánh phụ thân, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Tề Hoan ở một bên đứng xem, Mặc Dạ cũng không có ý nhúng tay vào. Mặc dù Liễu công tử ở trong mắt người khác có sức lực ngàn cân, nhưng Tề Hoan chỉ cần tùy tiện vung tay áo là có thể chế ngự được.
Nhưng có một số việc, có nhân tất có quả. Dạy dỗ ra được nhi tử như thế, thì vị Liễu lão gia này cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, nhìn xem, hai người càng đánh càng hăng.
Liễu lão gia kia thủ pháp lưu loát, mạnh mẽ nện xuống, hoàn toàn không giống một lão đầu tử hơn sáu mươi tuổi, xem ra còn có thể sống thêm được nhiều năm nữa!
“Liễu lão gia này công phu không tệ!” Tề Hoan đứng ở phía sau Mặc Dạ, để phòng bị những thứ bay tới bay lui đập vào đầu. Nhưng nàng vẫn rất hăng hái ló đầu ra, nhìn hai người đánh nhau.
Liễu công tử đầu bò kia không khỏe bằng, chỉ biết kêu loạn, Liễu lão gia ban đầu còn bối rối, song rất nhanh liền nắm giữ tiết tấu trận chiến.
Mặc dù không chấn động như khi tiên nhân đánh nhau, nhưng không thể không nói, loại võ công này quả thực làm cho người xem hai mắt tỏa sáng, khom lưng vái chào. Mấy cú đá kia, có cái nào là hành động một lão đầu tử bình thường có thể làm được a, dù sao Tề Hoan cũng tự nhận mình không thể làm ra được loại động tác có độ khó cao như vậy, còn không gãy luôn thắt lưng nàng à.
Bởi vì trong phòng Liễu thiếu gia phát ra tiếng vang lớn như vậy, trên thực tế mọi người Liễu gia đều bị hấp dẫn đến đây. Nhưng nhìn hai người này đánh nhau kịch liệt như vậy, không ai dám đi tới can.
Tề Hoan càng xem càng hưng phấn, trực tiếp ôm eo Mặc Dạ, lộ ra hơn nửa người.
Kết quả nhất thời không chú ý, một bình sứ lớn cao bằng thân người bay về phía nàng.
Lúc Liễu lão gia chế ngự nhi tử xong chú ý tới, thì đã không kịp ngăn lại.
Bởi vì lực chú ý của hắn bị phân tán, kết quả Liễu lão gia bị nhi tử đạp một cước vào иgự¢, phun một 乃úng máu rồi bay ngược ra sau vài thước.
Nhìn иgự¢ hắn hơi lõm xuống, có lẽ bị nội thương không nhẹ.
Vốn nghĩ rằng bình hoa kia có thể đả thương Tề Hoan, Liễu công tử vui vẻ nhe răng cười. Ai ngờ bình hoa còn chưa chạm đến mặt hai người đã bị biến thành một đống phấn vụn, từ trong không trung rơi xuống đất, mọi người chỉ nhìn thấy Mặc Dạ động một ngón tay mà thôi.
“Lão gia~~” Tiếng thét chói tai từ ngoài cửa phòng vang lên, một nữ nhân hơn hai mươi tuổi, mặc trang phục giống như yêu tinh vọt chạy vào. Nhìn nàng ta gần như lộ ra một nửa bộ иgự¢ sóng cả nở nang, Tề Hoan cúi đầu nhìn của mình một chút, sau đó liếc nhìn Mặc Dạ, hai người nhìn nhau một cái, Tề Hoan hừ một tiếng nghiêng đầu qua một bên. Mặc Dạ nhếch môi, khóe môi cong lên mang theo ý cười.
Phía sau nữ nhân này còn có mấy nha đầu mặt mũi sáng sủa đi theo, tướng mạo các nàng không tệ, có điều so với phu nhân, thì vẫn còn thua kém không ít.
Một lão già hơn sáu mươi tuổi, phu nhân hơn hai mươi tuổi, cuộc sống ở Liễu gia quả nhiên vô cùng hài hòa a!
Nhìn thấy mẹ kế xuất hiện, đầu Liễu công tử cũng xoay qua, Dụς ∀ọηg trong mắt ngay cả kẻ ngu cũng nhìn ra được.
“Nhị nương.” Liễu công tử chảy nước miếng, cái đầu bò lộ ra dáng vẻ mê đắm, quả thực làm cho người ta chấn động. Nghe thấy giọng Liễu công tử, Liễu phu nhân kia ngẩng đầu lên, lập tức thét chói tai, gào một tiếng, vứt luôn lão gia thâи áι rồi chạy ra ngoài.
Vừa nhìn thấy biểu tình của Nhị Nương, hai mắt Liễu công tử lạnh lẽo, nhấc chân lên định đuổi theo.
“Này, nếu không hỗ trợ, ta nghĩ Liễu lão gia kia sẽ không qua được.” Tề Hoan kéo tay áo Mặc Dạ, mặc dù nghề nghiệp của bọn họ không phải trừ yêu, nhưng đạo đức căn bản thì vẫn phải có.
“Hay là nàng đi đi?” Mặc Dạ híp híp mắt nhìn Liễu công tử, người như vậy sống cũng là tai họa uôn dân trăm họ, không bằng để hắn ૮ɦếƭ đi.
“Ta sợ hắn chảy nước miếng với ta.” Tề Hoan run run một chút, Liễu công tử kia cũng không phải kẻ tốt đẹp gì a, mặc dù Tề Hoan không ình là đại mỹ nhân, nhưng điểm tự tin này nàng vẫn phải có
~. . . . . . . Được rồi, cũng là vì bảo vệ tài sản quan trọng của hắn. . . . . . . Sau khi trải qua hiệp nghị hôn nhân, hiện tại đồ của Mặc Dạ đều là đồ của Tề Hoan, còn đồ của Tề Hoan vẫn là đồ của nàng, cho nên tài sản đáng giá nhất còn lại của Mặc Dạ chính là Tề Hoan.
Mặc Dạ chậm chạp đi về phía trước, ở trong mắt người khác chỉ là dạo bước mà thôi, nhưng tốc độ lại nhanh kinh người, không đợi Liễu công tử bắt được kế mẫu, Mặc Dạ đã túm lấy cổ áo của hắn bắt hắn quay lại.
Cho dù Liễu lão gia đã phun ra không ít máu, nhưng thoạt nhìn cũng không bị thương nặng đến vậy, nhìn thấy Mặc Dạ xuất thủ bắt được Liễu công tử trở lại, Liễu lão gia trực tiếp nhảy dựng lên, tát liên tiếp vào mặt nhi tử.
“Liễu lão gia, chính sự quan trọng hơn.” Mặc Dạ nhìn Liễu lão gia tát tên đầu bò tới sưng phồng cả lên, rốt cục lên tiếng nhắc nhở.
“Kính xin công tử xuất thủ, để nhi tử của ta được khôi phục lại bình thường, bình thường Kỳ nhi không phải như thế này đâu.” Liễu lão gia đánh sướng rồi, liền khôi phục lại hình tượng cha hiền, Tề Hoan ở một bên nhìn mà toát mồ hôi. Nếu nhi tử của hắn trước kia không giống như vậy, thì chỉ có thể nói là Liễu lão gia dạy quá tốt, hai người này đúng là hai kẻ hai mặt tiêu chuẩn.
Mặc Dạ gật đầu, ném Liễu Kỳ trên mặt đất, cúi người đưa tay chạm vào đỉnh đầu hắn. Một luồng sáng tím từ trong lòng bàn tay Mặc Dạ phát ra, bao phủ quanh đầu Liễu công tử.
Dần dần, Liễu công tử ánh mắt từ từ trở nên mê man, từ giữa trán không biết từ lúc nào xuất hiện một cái khe lớn. Trong cái khe kia, mặc dù không có máu chảy ra, nhưng huyết nhục cũng đang ngọ nguậy, làm cho đám người xung quanh muốn ói.
Luồng sáng tím kéo dài khoảng mười phút, Mặc Dạ đột nhiên hạ thủ lấy ra một thứ màu đen, Tề Hoan đi tới tỉ mỉ đánh giá một chút, mới biết nó chính là yêu chủng.
Yêu chủng có hình dạng giống quả tim, ở giữa là một khuôn mặt người, gương mặt đó giống y đúc khuôn mặt của Liễu công tử.
Yêu chủng bị luồng sáng trong tay Mặc Dạ hút ra ngoài, sau đó vèo một cái im lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.
Sau khi yêu chủng đi ra, Liễu công tử khôi phục tướng mạo vốn có, thoạt nhìn cũng trắng trẻo văn nhã, chẳng qua. . . . . . . .
Tề Hoan nhớ Mặc Dạ từng nói, biểu hiện của yêu chủng, mới thật sự là lòng người. So với vẻ bề ngoài, tâm của Liễu công tử này thật đúng là vô cùng xấu xí.
“Thế nào?”
“Ừm, . . . . . Phát hiện được một chuyện thú vị.” Mặc Dạ xòe tay ra, viên yêu chủng liền xuất hiện giữa lòng bàn tay, Tề Hoan dùng ngón tay chọc chọc, phát hiện khuôn mặt Liễu công tử dần biến mất.
“Không có gì đặc biệt a!” Tề Hoan không biết Mặc Dạ nói thật hay đùa.
“Một lát nữa dẫn nàng đi xem, yêu chủng này, vậy mà lại là của một con người.” Mặc Dạ cười đáp, đây cũng xem như một chuyện lạ.
Chữa khỏi cho Lý công tử, Liễu lão gia thiên ân vạn tạ (vô cùng cảm tạ), đưa cho Tề Hoan và Mặc Dạ một cái hòm vàng, quả nhiên là lắm tiền nhiều của, ra tay vô cùng hào phóng, mặc dù vàng bạc đối với bọn họ không hữu dụng lắm, nhưng đã thành thiên tính rồi, nữ nhân thấy đồ phát sáng đều luôn không nhịn được muốn chiếm lấy làm của riêng.
Cho nên, Tề Hoan không khách khí ôm lấy cả hòm vàng. (TNN: tham thì nhận đi còn bày đặt thiên tính =.=)
Một hòm vàng hai đại nam nhân mới khiêng nổi, vậy mà Tề Hoan chỉ một mình đã có thể ôm vào trong иgự¢, hơn nữa một chút khác thường cũng không có, thấy vậy Liễu lão gia âm thầm nuốt nước miếng. Vốn tưởng rằng chỉ vị công tử này có năng lực, nhìn phu nhân hắn vóc dáng mảnh mai, không ngờ cũng rất cương mãnh.
Đã có vàng, bọn họ cũng không cần thiết ở lại Liễu gia nữa, Tề Hoan đã ở nhà này chán rồi. Ôm hòm vàng ra khỏi đại môn Liễu gia xong, Tề Hoan đem tất cả đồ nhận được bỏ vào trong nhẫn trữ vật, chỉ lấy ra một thỏi vàng để phòng thân.
“Chúng ta đi đâu?” Trên đường cái náo nhiệt, Tề Hoan đánh giá khắp nơi, phi thăng lâu như vậy, một lần nữa trở lại nhân gian, phát hiện nhân gian khá là náo nhiệt. Cho dù chỉ có một mình, đi đến đây tâm tình cũng sẽ tốt hơn nhiều.
“Cửa sau Liễu gia.” Mặc Dạ nắm tay Tề Hoan, đi vài bước, đột nhiên ngừng lại, không chỉ hắn, Tề Hoan cũng cảm nhận được. Một Tiên nhân nhất trọng thiên đang bay về phía này, mặc dù y đã dùng hết sức ẩn giấu tu vi, nhưng căn bản không thể giấu diếm được Tề Hoan và Mặc Dạ.
Tề Hoan quay đầu nhìn Mặc Dạ, hiện tại hai người đã phát triển đến mức có thể thần giao cách cảm rồi. . . . . . Tề Hoan nhướn lông mày, Mặc Dạ liền biết nàng đang nghĩ gì.
Mặc Dạ lắc đầu, Tiên nhân nhất trọng thiên, khẳng định không phải là đến tìm hai người bọn họ, với tu vi của y căn bản không nhìn ra được Tề Hoan và Mặc Dạ có gì khác người phàm. Huống chi nếu hắn biết thân phận của hai người, mà còn dám chạy tới đây, thì mới thực sự là muốn ૮ɦếƭ.
Tiên nhân đều rất sợ ૮ɦếƭ, sẽ không có kẻ nào ngu ngốc như vậy.
Nếu không phải đến tìm mình, Tề Hoan coi như không phát hiện ra, tiếp tục đi theo Mặc Dạ, lúc hai người đi đến cửa sau Liễu phủ, Tề Hoan nhìn thấy một tiểu nha đầu hai mắt bị vải đen che kín đang co rúm lại trong góc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu căn bản đã không nhìn ra màu sắc, bị bẩn đen thui, đầu tóc lộn xộn, còn khô bết lại một chỗ. Áo nhỏ trên người cũng chỉ còn một màu bùn, phía trên đắp đầy mụn vá, không ít chỗ bị thủng.
Không biết tại sao, bên cạnh tiểu cô nương căn bản không hề có người đi qua, trên đường nhiều người đi tới đi lui như vậy, thế mà không có một ai ném cho nàng dù chỉ một đồng tiền.
“Là nàng sao?” Tề Hoan quét một vòng chung quanh, thứ duy nhất có thể hấp dẫn ánh mắt chỉ có tiểu cô nương này, mặc dù Tề Hoan căn bản vẫn chưa nhìn ra điểm gì đặc biết.
“Ừ.” Mặc Dạ chưa kịp kéo Tề Hoan đi tới, thì cách hai người không xa đột nhiên xuất hiện một lão đạo râu bạc trắng, tay cầm phất trần, dáng vẻ thế ngoại cao nhân, chính là vị tiên nhân nhất trọng thiên mà bọn họ vừa cảm nhận được.
Gã tiên nhân kia xuất hiện làm Mặc Dạ dừng bước, hắn lôi Tề Hoan đi tới, xung quanh hai người xuất hiện một tầng kết giới màu xám, từ bên trong có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể phát hiện ra sự có mặt của bọn họ, ngay cả hơi thở cũng không thể phát giác.