Giản Nhu thấy trong lớp đã hết người cô mới đi đeo balo vào rồi đi xuống cầu thang, cô thấy bản thân rất tủi thân, cô rất muốn kiếm một người bạn thân nhưng không ai chịu nói chuyện với mình hết.
Đi tới cổng trường cô thấy chiếc xe quen thuộc của anh trai mình liền chạy nhanh qua đó chỉ có gia đình mới làm cô thoải mái hơn.
Trình Khải: "Cảm giác thế nào? Môi trường ở đây có tốt không?"
Giản Nhu:" Dạ có ạ!"
Trình Khải:" Chắc hôm nay em áp lực lắm để anh dẫn em đi ăn rồi đi chơi được không? Anh đã nói với bố mẹ rồi!"
Giản Nhu:" Dạ được!"
Hai anh em nhanh chóng lái xe đến khu ăn uống và khu giải trí để cho cô chơi thoải mái, càng chơi tâm trạng cô càng thoải mái quên hết những chuyện buồn khi nãy.
Trình Khải thấy cô cười tươi như vậy liền vui theo, anh biết em gái anh rất khó nói chuyện với người khác nhưng bên cạnh gia đình thì thỏa thích vui cười, có lúc anh hơi bất lực với tính cách này của cô.
Hai người chơi xong thì ghé qua khu ăn uống, vì hồi nãy chơi nhiều nên cô có chút đói, cô gọi rất nhiều món, Trình Khải chỉ biết cười trừ xoa đầu cô một cách đầy cưng chìu.
Không ngờ trái đất tròn như vậy, Lục Hàn và Tống Dương cũng đang ngồi ở khu ăn uống này, hai người cũng thấy cảnh thân mật của cả Giản Nhu và Trình Khải.
Tống Dương:" Xem ra là hoa đã có chậu rồi!"
Lục Hàn:"! "
Tống Dương:" Cậu không buồn sao Hàn Ca, người cậu để ý đang cười nói với người con trai khác đấy!"
Lục Hàn:" im miệng đi!"
Tống Dương:" Xem ra buồn thật rồi! Không sao cậu có thể đập chậu ςướק hoa mà! Tớ sẽ là cánh tay đắc lực của cậu!"
Lục Hàn:" Có phải dạo này cậu sống thảnh thơi lắm nhỉ!"
Tống Dương:" hihi! Tớ không nói nữa!"
Lục Hàn*lườm*:*nghĩ: người đó và cô ấy có quan hệ gì chứ sao cô ấy lại cười tươi như vậy?"
Tuy nói không quan tâm nhưng ánh mắt anh luôn luôn cứ lia tới chỗ cô suốt, Tống Dương cũng thấy cười trong lòng nghĩ vậy mà không để ý con gái người ta.
Tống Dương:" Sao tớ thấy cậu ấy ở lớp có vẻ hơi trầm tính, so với bây giờ giống hai người khác nhau vậy!"
Lục Hàn:" Sao tôi biết được!"
Tống Dương:" Cậu với cô ấy ngồi chung mà sao lại vô tâm thế!"
Lục Hàn:" Im miệng rồi ăn đi! Không nhanh tôi bỏ lại cậu đấy!"
Tống Dương:" Được được!"
Lục Hàn * liếc nhìn cô rồi nhíu mày*
Quay lại chỗ cô và Trình Khải, sau khi ăn xong liền nhanh chóng đi về nhà, ở trên phòng cô tắm rửa rồi ngồi vào bàn học lại bài cũ và làm bài tập của thầy cô giao cho.
Còn bên Lục gia, anh sau khi trở về với tâm trạng không được tốt cho mấy, anh rất bực mình nhưng không hiểu sao bản thân mình lại bực mình như vậy.
Lâm Nhi:" Sao vậy! Ai chọc giận con sao?"
Lục Hàn:" Không có!"
Lâm Nhi:" Haiz! Lát nhớ uống sữa đấy mẹ ở đây cho con!"
Lục Hàn:" Vâng con biết rồi!"
Lục Hàn nằm trên giường mắt nhắm lại nhưng không thể nào ngủ được vì trong đầu anh vẫn nhớ lại những hình ảnh của cô và Trình Khải cười nói ở khu ăn uống.
Lăn qua lăn lại rồi bật dậy tay lấy di động lên rồi bắt đầu chơi game, anh chỉ có cách này mới không nhớ đến hình ảnh đó nữa.
Thế là anh thức trắng để chơi game.
Còn cô sao khi làm bài tập xong thì leo hẳn lên giường ngủ, cô tự hứa ngày mai bản thân sẽ cố gắng cởi mở hơn.
Sáng hôm sau cô dậy theo đồng giờ sinh học của mình, cô chuẩn bị xong thì xuống dưới ăn sáng, anh cô vẫn là người đưa rước cô đi học.
Có vẻ như cô là người đi vào lớp sớm nhất, cô dọn sách ra học trước, đợi được một lúc thì mọi người cũng vào từ từ, một cô gái hí hửng chạy vào lớp ngồi trước cô, hôm qua cô không để ý đến người này.
Khương Ngọc:" Chào cậu, tớ là Khương Ngọc, hôm qua tớ nghỉ nên không biết cậu là học sinh mới chuyển tới!"
Giản Nhu:" Chào! chào cậu, tớ là Trình Giản Nhu!"
Khương Ngọc:" À mà cậu làm bài tập toán xong chưa?"
Giản Nhu:" Rồi!"
Khương Ngọc " Tốt quá! Cho tớ mượn chép nha!"
Giản Nhu:"Được!"
Khương Ngọc:" Cảm ơn cậu nha! Khi tớ qua môn này ra chơi tớ mời cậu ăn cơm!"
Giản Nhu:" Không có gì đâu!"
Giản Nhu nhanh chóng đưa tập cho Khương Ngọc, tâm trạng cô rất vui bởi vì có người chủ động làm quen cô rồi, nên trên môi lúc nào cũng mỉm cười.
Lục Hàn cùng với Tống Dương cùng bước vào lớp học, anh bước tới chỗ ngồi liền nhận được nụ cười chào hỏi của cô, anh hơi đứng hình bởi nụ cười ngọt ngào của cô, lúc lâu mới phản ứng lại Lục Hàn không nói gì liền đi cũng không thèm chào hỏi cô liền nằm xuống ngủ dài trên bàn.
Bởi vì tối ngủ không được nên anh hiện giờ rất buồn ngủ, còn cô thấy anh không phản ứng gì liền không dám nhìn anh nữa.
Hành động này của anh làm cô tưởng bản thân anh ghét cô nên mới không nói chuyện với cô.
Tống Dương càng nhìn càng cười thầm, tiếng chuông reo lên vào lớp Khương Ngọc nhanh chóng trả lại tập cho cô trước khi giáo viên Toán lại.
.