***Ngoại Truyện 3: Bảo Bối Nhỏ, Chào Con***.Ôn Tịnh được chuyển vào phòng kiểm tra, hồi lâu mới có động tĩnh. Vị bác sĩ đảm nhiệm bước ra đầu tiên nói rõ tình hình,
“Cô Ôn đã mang thai và suýt chút nữa cái thai bị động. Người mang thai thì không nên ăn hoặc uống bất cứ thứ gì liên quan tới dứa hết, mong người nhà hết sức chú tâm.”
Có thai rồi, Ôn Tịnh có thai rồi...
Ân Tú ôm chầm lấy Doãn Bắc mà reo lên, mừng thay người chị em tốt. Lời cô nói lúc nãy quả thật rất linh nghiệm nha.
Thanh Ngạn nhìn Nhậm Lăng ra hiệu đến nơi nào đó vắng người nói chuyện, bạn thân kiêm đồng nghiệp chung quy lại vẫn rất hiểu ý nhau.
Ba người còn lại nhìn hai anh mà tỏ vẻ khó hiểu. Hai người đàn ông này làm gì mà lúc nào cũng thần thần bí bí như thế chứ!
Đến góc khá vắng vẻ trong bệnh viện, Nhậm Lăng cũng không nói một lời nào, mà suy nghĩ hiện rõ trong đôi mắt đầy phức tạp. Tuy khoa sản không nằm trong chuyên ngành anh học, nhưng những chuyện liên quan anh cũng có biết ít nhiều.
Nhìn sắc mặt ấy, Thanh Ngạn cũng ngầm đoán ra là anh biết gần hết rồi nên cũng không định nói vòng vo nữa.
“Tôi tin là cậu nhìn ra, nhưng chúng ta đều biết trước rằng đây không phải là chuyện dễ dàng gì.”
Ôn Tịnh không thể mang thai, không phải là vì có yếu tố trong cơ thể làm cô không thể mang thai được nữa, mà nguyên nhân chính là sức khoẻ. Không phải là hoàn toàn không thể nhưng sẽ rất khó khăn.
Lần trước cô mang thai và đã suýt mất mạng rồi, nên lần này có vượt qua hay không thì không ai dám chắc được điều gì. Thể trạng cô vốn đã yếu, trong quá trình sinh nở e rằng sẽ có bất trắc dù lớn hay nhỏ.
Nếu phá bỏ thì Ôn Tịnh cũng sẽ gặp nguy hiểm, nên tình thế lúc này đã đi vào ngõ cụt, tiến thoái lưỡng nan.
Nếu giữ thì không chắc cô sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng hi vọng sẽ cao hơn vài phần trăm, cần phải cẩn trọng từng ly từng tí. Giống như kiểu, sai một ly, đi một dặm vậy.
“Cậu là một trong các bác sĩ khoa sản tôi đánh giá cao nhất, vì vậy, tôi giao Ôn Tịnh cho cậu. Nhất định không được để cô ấy xảy ra chuyện.”
Như này thì Thanh Ngạn đúng là có áp lực quá lớn rồi...
Cả hai bàn một lúc rồi mới đi ra.
Ôn Tịnh cũng tỉnh rồi nên Nhậm Lăng vào với cô, mọi người định để cho hai người họ chút thời gian trước rồi mới vào sau. Nhưng đầu tiên là phải điều tra rõ đầu đuôi ngọn ngành trước đã.
Ân Tú kéo Thanh Ngạn lại thắc mắc hỏi anh, “Anh với Nhậm Lăng sao thế, biết Ôn Tịnh mang thai mà sao thái độ hai người trông kỳ quặc quá vậy, như có vẻ không vui?”
“Sao có thể, chuyện vui mà, tụi anh rất vui đấy chứ.”
Cô lườm gắt anh, nói mà cứ chớp mắt liên tục thế kia thì ai mà tin nổi.
“Đừng có mà rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt, anh đừng có giấu nữa, nói đi.”
Mọi người chi ít cũng như người một nhà, không nên giấu giếm nhau mới phải. Nhất là những chuyện cần cùng nhau tâm sự, chia sẻ thế này.
Thanh Ngạn thở dài, thuật lại toàn bộ cho ba người nghe. Khi nghe xong, sắc mặt ai nấy cũng đều biến đổi rõ rệt.
“Như vậy thì sau này họ quá gian nan rồi...”
...
Ôn Tịnh thấy anh vào thì vội gượng người ngồi dậy, nhìn anh ngập ngừng một chút, “Em bị sao vậy?”
Nhậm Lăng đi đến ngồi xuống cạnh cô, môi cong lên tạo thành nụ cười.
Đúng thật là có hơi mạo hiểm nhưng cô mang thai cũng không thể coi là chuyện xấu được. Nó vốn là chuyện tốt, chỉ cần tuyệt đối không để bất kỳ rủi ro nào xảy ra nữa.
“Nhà chúng ta có thêm thành viên mới, sắp sửa chào đời.”
Ôn Tịnh ngẩn người, như đang ngẫm nghĩ gì đó, lúc sau lại nhìn anh xác nhận lại. Và một cái gật đầu chứng minh cho việc thừa nhận điều cô đang nghĩ là đúng.
Cô mang thai rồi!
“Là sự thật ư? Em đã có con...”
Hoàn toàn như một giấc mơ vậy, cô còn có thể mang thai. Vì chuyện này mà lần trước còn từ chối lời tỏ tình của anh cơ.
Nụ cười hiện lên và bỗng chốc hoà lẫn sự hạnh phúc lẫn xúc động bằng nước mắt.
Nhậm Lăng nhích tới ôm trọn cô vào lòng. Anh cũng rất vui và hạnh phúc, nhưng đâu đó còn có pha chút lo lắng.
Không sao, anh sẽ không để cô xảy ra chuyện gì nữa.
*Bảo bối à, chào mừng con đến với thế giới này, thế giới của bố và mẹ... Ngoan nhé, đừng làm mẹ con phải đau*.