“Đăng... Đăng ký kết hôn?”
Khoan đã...
Ôn Tịnh ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt ௱ôЛƓ lung như một trò đùa. Biết là tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, nhưng thế này thì thật đường đột quá. Cô vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Nhậm Lăng bật cười xoa xoa đầu cô, biết ngay thế nào cũng ngây người vậy mà. Vậy thôi cứ để đến khi cô sẵn sàng đã, dù gì bây giờ cũng chẳng còn ai có thể cản trở. Được biết tình cảm giữa Nhậm Luân và Doãn Bắc hình như cũng đang dần đi lên theo hướng tích cực.
Anh lấy một tấm thiệp màu hồng đưa ra, bên trên là hàng chữ Happy Wedding to tướng. Ôn Tịnh cầm lấy vẻ nghi hoặc, thiệp mời đám cưới, của ai vậy nhỉ?
Vừa mở ra đã thấy bên trong được in tấm hình cưới của một cặp đôi. Là Thanh Ngạn và Ân Tú...
“Hai người họ sắp kết hôn ư?”
“Ừm, cuối tuần sau. Em chuẩn bị làm phù dâu đi.”
“Phù dâu?”
Cô đột nhiên phản ứng nhanh hơn bình thường, dường như khá bất ngờ với lời anh vừa nói thì phải.
Tố chất tâm lý cô đúng thật là hơi kém...
Đương nhiên là không phải một mình cô bị bắt làm phù dâu, mà còn cả Doãn Bắc nữa. Không ngoại trừ Nhậm Lăng và Nhậm Luân làm phù rể.
Anh nghiêng người sang thắt dây an toàn cho Ôn Tịnh, song lại bảo, “Ngạc nhiên gì chứ, tuy bây giờ em là phù dâu nhưng lần sau sẽ là cô dâu. Thay vì lo lắng việc làm phù dâu, thiết nghĩ em nên nghĩ xem sẽ trở thành cô dâu của anh thế nào thì hơn.”
Đừng đánh đòn tâm lý người ta vậy chứ, cô làm cái gì cũng là lần đầu, cần phải có thời gian thích nghi mới đúng!
Nói chung là cứ vui vẻ tận hưởng trước đã, cô tốt nghiệp rồi nên sau này cả hai sẽ có nhiều thời gian bên nhau, không cần phải mỗi người một nơi nữa.
Nhậm Lăng lái xe đưa cô đến địa điểm chuẩn bị cho việc tổ chức hôn lễ của cậu bạn, mọi người đã tập trung đầy đủ rồi chỉ còn anh và cô bây giờ mới tới.
“Cậu là người có quy tắc về thời gian, lần đầu tôi thấy cậu trễ hẹn vậy đấy. Hẹn chín giờ mà chín rưỡi mới gặp được cậu đây.”
Thanh Ngạn vừa thấy anh thì buông ngay một câu đầy ý châm chọc. Bạn bè nhưng hễ có sơ hở là chọt thóp của nhau ngay, không bỏ phút nào. Cứ như hai đứa con nít vậy...
Ôn Tịnh thấy anh có vẻ không muốn chấp nhất chuyện này, nhưng cô cũng không muốn anh bị hiểu lầm.
“Là do anh ấy đến đón em ấy ạ, nếu biết trước thì em sẽ chia tay các bạn sớm hơn rồi, hơn nữa trên đường đến đây bị tắt đường không thể đi nhanh được.”
“Em cần gì phải giải thích cho cậu ta chứ.”
Nhìn vẻ mặt cô nghiêm túc như thế làm anh cảm thấy buồn cười, cảm giác như được vợ bảo vệ ấy nhỉ.
Thanh Ngạn xua tay không tiếp tục chủ đề này nữa, nhìn hai người tình cảm mà ấm ức cho chính mình luôn.
Mọi người nói cười tản dần vào trong, sau khi giúp chọn trang phục chính là của cô dâu chú rể rồi mới tới phù dâu phù rể. Doãn Bắc và Ôn Tịnh cùng vào phòng thay đồ, tuy đã hoàn toàn gỡ bỏ định kiến về đối phương nhưng khi gặp nhau cũng có chút gì đó không được tự nhiên lắm.
Khoá áo sau lưng Doãn Bắc không tự kéo được, Ôn Tịnh ngập ngừng bước tới nhỏ giọng hỏi, “Khoá đằng sau... Tôi kéo giúp chị nhé.”
“Cảm ơn.”
Hai người khoác lên mình bộ váy dành cho phù dâu màu hồng nhạt, kiểu cách đơn giản không cầu kỳ nhưng lại rất đẹp và bắt mắt.
Nhìn hình ảnh mình trong gương mà Ôn Tịnh không thể không thốt lên vì đẹp quá. Tuy không phải váy cưới nhưng khi cô mặc vào thì chẳng khác gì khoác lên mình một chiếc đầm công chúa cả.
Trong đầu thoáng vụt qua lời thắc mắc, không biết lúc cô thực sự mặc váy cưới thì trông thế nào?
“Cũng chỉ là một cô gái bình thường, không có gì quá đặc biệt nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Nhậm Lăng lại chọn yêu cô...”
Ôn Tịnh bàng hoàng quay lại, Doãn Bắc đang nhìn cô và mỉm cười. Tuy không hiểu hết ý của câu nói đó nhưng có vẻ như Doãn Bắc đã chịu chấp nhận sự thật này rồi.
Khoảng thời gian hai tháng ngắn ngủi vừa qua có Nhậm Luân đã luôn ở cạnh giúp trái tim Doãn Bắc sưởi ấm, và làm cô có cái nhìn khác về tình yêu, cũng biết được người mình nên yêu, người mình không nên yêu. Và Nhậm Luân chính là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
“Tôi từ bỏ.”
“Sao cơ...”
“Nhậm Lăng là của cô, vì vậy hãy đáp trả lại tình yêu của anh ấy một cách xứng đáng, thay phần tôi không thể làm được.”
Doãn Bắc nói xong rồi rời khỏi, tâm trạng có hơi trùng xuống. Đây là lần đầu cô mở miệng nói muốn từ bỏ một thứ, lại chính là thứ mình thích nhất.
Không phải vì ép buộc, mà là tự nguyện!
...
Tối đến, nằm chui rúc trong lòng Nhậm Lăng mà Ôn Tịnh thở dài liên tục làm anh sốt sắng theo.
“Em sao lại thở dài?”
“Hôm nay Doãn Bắc nói với em chị ấy từ bỏ anh.”
Anh nghĩ gì đó rồi xoay mặt cô hướng lên nhìn mình, nét mặt đó của cô như bà cụ non đang lo lắng chuyện gì phức tạp lắm vậy.
“Hình như em có vẻ không vui?”
“Em chỉ thắc mắc chút thôi. Cô ấy thích anh như thế mà lại từ bỏ chắc hẳn buồn lắm. Anh thật sự không có tình cảm gì với cô ấy ư?”
Doãn Bắc ưu tú, xinh đẹp như vậy mà anh một chút cũng không động lòng. May là biết anh yêu cô, nếu không thì đã bị suy nghĩ theo chiều hướng khác rồi.
Nhậm Lăng ôm chặt cô lại, một tay nghịch nghịch tóc cô ngốc trong lòng. Anh biết Ôn Tịnh đang suy nghĩ gì, một người lương thiện như cô sẽ có rất nhiều khúc mắc.
Đương nhiên là anh sẽ giúp cô giải quyết hết chúng, nhưng trước tiên phải giúp cô hiểu rõ việc anh yêu cô thế nào, và chỉ yêu duy nhất một người tên Ôn Tịnh mà thôi.