Pháo hoaDường như vị hôn phu đại nhân có chút xem thường nữ nhân này, Điềm Nhi âm thầm bĩu môi, đôi gò má nhỏ phồng lên xẹp xuống, dáng vẻ rất là không phục.
Dận Chân thông minh như thế, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết tiểu thê tử nghĩ gì, không khỏi trừng mắt với nàng một cái, một lát sau mới trầm ngâm nói: “Quách Lạc La thị tuy rằng xuất thân từ phủ An Thân vương, nhưng mất cha từ nhỏ, chẳng qua chỉ là ăn nhờ ở đậu thôi, bất quá có thể cam lòng quyết tâm khoét một khối thịt từ trong thân thể ra, cũng coi như là người quyết đoán đấy.”
Lời này nghe không đúng!
Điềm Nhi chớp chớp mắt to, hãy còn giương cổ phân bua: “Bất kể như thế nào, rốt cuộc nàng cũng đã cứu được lão An thân vương phi.”
Cho dù trong lòng nàng có trộn lẫn chút ý niệm gì thì thế nào, phủ An thân vương nhiều con cháu như vậy, tại sao đến cuối cùng cũng chỉ có một mình nàng ta làm như vậy, Điềm Nhi tình nguyện tin tưởng, đó là chữ hiếu xuất ra từ đáy lòng.
Dận Chân cúi đầu liếc nhìn tiểu thê tử trong lòng, ánh mắt nàng thanh tịnh trong suốt, tựa như trái tim của nàng vậy, vĩnh viễn luôn nghĩ tốt cho người khác.
“Hài tử ngốc...” Hắn có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vuốt đầu Điềm Nhi nói: “Sở dĩ lão An thân vương phi bị mắc căn bệnh quái lạ kia, chính là Quách Lạc La thị đã hạ thủ.”
“Cái...” cái miệng nhỏ của Điềm Nhi lập tức há hốc, hai mắt trợn thành cái độ cong không thể tin được.
Tiên nữ tỷ tỷ hiền hiếu vô song lập tức biến thành đứa cháu gái ác độc hạ dược tổ mẫu, đây quả thực là biến chuyển thần kỳ a.
“Việc này ngoại trừ ta ra, trong kinh thành không người nào biết.” Dận Chân nói với tiểu ngây ngốc rõ ràng chấn kinh quá độ: “Nói cho nàng biết, là để nàng về sau cẩn thận nhiều hơn, đừng cứ luôn bị người lừa dỗ.”
Điềm Nhi: “...” Đã kinh ngạc đến ngu người, nói không ra lời.
Rất nhanh, xe ngựa đã về đến phủ Tứ bối lặc, trước tiên Dận Chân đuổi Điềm Nhi về Gia Hòa viện, rồi sau đó tự mình trở lại thư phòng, sắp đến cuối năm, hắn vô cùng bận rộn.
“Phúc tấn bị sao vậy?” thấy chủ tử vẫn luôn ngẩn người, San Hô rất lo lắng hỏi.
Điềm Nhi khịt khịt mũi nhỏ, đột nhiên rất phiền muộn ai oán nói: “Nhìn người không thể nhìn bề ngoài a.”
Nàng âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định đi né đường Bát phúc tấn, nếu không với chút trí tuệ này của mình, sớm hay muộn sẽ bị đùa giỡn đến không còn mảnh vụn.
Thời gian từng ngày trôi qua, trong nháy mắt đã đến đêm 30.
Theo thường lệ, Điềm Nhi cũng phải tiến cung, nhưng Dận Chân lại lấy lý do nàng mang thai, thân thể không khoẻ, cứng rắn không cho nàng đi.
Cô nương nào đó trên mặt không hiện ra, nhưng trong bụng lại thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng nàng cũng không hận Đức Phi, nhưng đại khái cũng khó yêu mến bà ta.
Đáng tiếc duy nhất là năm nay nàng không thể cùng đón giao thừa với Dận Chân rồi.
“Tỳ thi*p Tống thị, Lý thị, Triệu Giai thị, thỉnh an phúc tấn, phúc tấn tân niên đại cát.” trong chính sảnh Gia Hòa viện, đột nhiên truyền đến thanh âm đều nhịp, lập tức liền làm Điềm Nhi giật mình tỉnh lại.
“... Các vị muội muội đứng lên đi.” Nhanh chóng từ trạng thái “nhớ chồng” cắt ngang thành trạng thái “Chủ mẫu”, Điềm Nhi cười đoan trang lại không mất thân thiết.
Từ khi định ra chỉ thỉnh an mồng một mười lăm mỗi tháng, đã rất lâu nàng không gặp họ rồi, tầm mắt theo thứ tự quét từ trái sang phải. Tống thị và Lý thị thoạt nhìn vẫn như trước, có điều Triệu Giai thị lại giống như vừa bệnh nặng một trận, cả người gầy yếu cực kỳ.
Điềm Nhi phất tay một cái, ra hiệu cho các nàng ngồi xuống.
Rất nhanh, bọn hạ nhân liền nối đuôi nhau đi ra, dọn rượu và thức ăn lên.
Không có biện pháp, mặc dù Dận Chân không có nhà, nhưng nàng thân là chủ mẫu, làm sao cũng phải ý tứ một chút mới được.
Nói vài câu chúc nhau, Điềm Nhi ra hiệu mọi người có thể ăn.
Bữa cơm chỉnh đốn, ăn rất chi là yên tĩnh không tiếng động. Lúc ăn cũng nhanh chóng mau lẹ. Thấy vậy, nàng hết sức vừa lòng.
Sau bữa cơm. Tống thị cùng Lý thị rất biết điều mà cáo từ, chỉ còn lại Triệu Giai thị nơm nớp lo sợ, giống như cỏ mọc dài qua ௱ôЛƓ.
Điềm Nhi nhíu mày, nhìn về phía nàng. Kỳ thật nàng muốn hỏi là: “Ngươi còn có chuyện gì sao?”
Nhưng ước chừng động tác “nhíu mày” này đặc biệt dễ khiến người hiểu lầm, Triệu Giai thị cư nhiên phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Ngươi làm cái gì vậy” Điềm Nhi bị giật mình nho nhỏ.
Theo lời nói của nàng, nước mắt của Triệu Giai thị bắt đầu như hạt châu lách tách chảy xuống, cả người khóc nức nở không nói chuyện, cứ như vậy mà khóc mãi.
Điềm Nhi lúc này lại có chút khó xử, không biết nên nói gì, mới để nàng ta ngừng khóc.
“Triệu Giai cách cách.” may mắn vào lúc này có người thay nàng giải vây.
Tiền ma ma tiến lên từng bước, trên gương mặt tròn tròn vẫn là nụ cười hòa khí, nhưng lời nói lại sắc bén.
“Phúc tấn hỏi ngài đó, sao không trả lời. Cứ mãi khóc không biết nguyên do như vậy, để người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng phúc tấn làm gì ngài nữa đấy. Lại nói, hôm nay là ngày tân niên đại cát, ngài làm thế này, thật sự rất không may đâu!”
Triệu Giai thị nghe vậy, mặt nén nghẹn đỏ như cắt tiết gà, đột nhiên dừng lại.
Chỉ nghe nàng bắt đầu không đầu không đuôi nói lời xin lỗi, Điềm Nhi nghe xong một dãy mười ba lời thú tội, mới miễn cưỡng hiểu được sơ sơ.
Có chút nhức đầu nhìn nàng nơm nớp lo sợ dâng lên một chồng kinh Phật lớn. Điềm Nhi bất đắc dĩ nói: “Tốt lắm, chuyện cũng đã qua, ta sẽ không truy cứu nữa.”
Triệu Giai thị này lá gan cũng thật nhỏ, ôm bộ dạng như sợ mình sau này sẽ bắt bẻ nàng ta vậy. Loại thái độ này thật khiến người không thoải mái a!
“Đây là ít đồ tỳ thi*p thêu cho tiểu a ca.”
Điềm Nhi nhìn mũ đầu hổ, giày đầu hổ trên khay được làm khéo léo tinh xảo, khẽ gật đầu lên tiếng: “Ngươi có lòng.”
Thấy Điềm Nhi nhận, Triệu Giai thị mới phảng phất như mới bớt khẩn trương, lại ấp a ấp úng chúc vài câu cát tường, rồi lui xuống.
“Nói xuống bên dưới, giải trừ cấm túc của nàng đi.” Điềm Nhi khẽ thở dài.
“Phúc tấn đúng là mềm lòng.” San Hô cười cười.
“Mọi người đều là nữ nhân.”
Nàng nay có bao nhiêu hạnh phúc, như vậy các nàng đều là nữ nhân của Dận Chân, sẽ có bấy nhiêu bất hạnh.
“Phúc tấn đừng vì những chuyện khác là hai phí tâm tư” Tiền ma ma bên cạnh cười nói: “Trước mắt cần nhất là dưỡng thân thể cho tốt, bình an sinh hạ tiểu a ca mới là quan trọng nhất.”
Điềm Nhi gật gật đầu, cảm thấy lời ấy thật đúng.
Canh ba vừa được gõ, người gác cổng phủ Tứ bối lặc, liền nghe từng tiếng bang bang.
“Ai đó?” Người gác cổng xoa xoa mắt, ngáp liền mấy cái hỏi.
“Mở cửa nhanh, là gia đã về.”
Cửa mở vang lên xôn xao, nhưng nhanh chóng bình lặng lại.
Xe ngựa màu xanh lặng lẽ tiến vào.
“Khiêng người đến hậu viện, lại ra phố tìm đại phu về đây, nhất thiết phải giữ được mạng của hắn cho ta.”
“Dạ!”
Dận Chân chắp hai tay sau lưng nhìn một vòng xung quanh, thấy Gia Hòa viện vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn nghe tiếng người truyền đến, liền cau mày hỏi đầu: “Phúc tấn còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Tô Bồi Thịnh cúi đầu, không ngừng nhìn mũi chân mình.
Điềm Nhi đích xác chưa nghỉ ngơi hơn nữa còn tương đối có tinh thần!
Bởi vì, nàng đang xem pháo hoa.
“Wow... Ô a... xoay tròn xoay tròn đi... Ha ha ha...”
Dận Chân vừa tiến vào đã thấy Tiểu Hỉ Tử đang chỉ vài tên thái giám đốt pháo hoa, sân đầy nha hoàn, ma ma chụm vào một bên, mà trong đó cười vui vẻ nhất chính là người kia. Ngược lại không đi ra, chỉ ghé lên cửa sổ, nhoài đầu ra ngoài.
“Thỉnh an bối lặc gia.”
Tiếng cười im bặt, đám hạ nhân bình bịch quỳ xuống thành một đống.
Dận Chân sắc mặt âm trầm, không một chút để ý, thẳng đường đi vào trong phòng.
“Phỉ, Phỉ Thúy tỷ tỷ” Bích Hà mặt mũi tái nhợt kéo ống tay áo Phỉ Thúy: “Làm sao đây?”
“Cái gì làm sao!” Phỉ Thúy tức giận trừng mắt nhìn nàng, bỗng nhiên đứng lên, phất phất tay với mọi người: “Giải tán, tất cả giải tán đi.” Aizz! Không phải phúc tấn nói đêm nay gia không về mà, Phỉ Thúy thật nhức đầu thầm nghĩ.
Lúc Dận Chân đi vào, Điềm Nhi đã rất thông minh nghênh đón tại cạnh cửa, đầu nhỏ gằm, bày ra bộ dạng “thi*p sai rồi, thi*p thật sự sai rồi, chàng đừng trách mắng nữa, được không”.
“Hầu hạ phúc tấn như thế sao?” Dận Chân không nỡ nổi giận với nàng, cũng không có nghĩa là không nổi giận với người khác.
Tiền ma ma cùng San Hô phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất.
Điềm Nhi thấy vậy vội nói: “Là thi*p bảo bọn Tiểu Hỉ Tử đốt pháo hoa, không liên quan đến họ.”
Nàng cảm thấy Dận Chân không khỏi có chút chuyện bé xé ra to, bất quá chỉ là xem pháo hoa thôi mà.
Nam nhân trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt âm trầm lợi hại. “Nàng có biết mình đang mang thai không, nếu bị tiếng pháo hù dọa thì làm sao.”
Đây là lần đầu tiên sau khi thành thân, Dận Chân làm dữ với nàng. Điềm Nhi sống sướng riết quen, hiện tại không chịu nổi một tí tẹo không vừa ý.
Cắn cắn môi hồng, nàng đột nhiên xoay người, đi vào trong, nhìn theo bóng lưng tiểu thê tử tức giận, Dận Chân cắn chặt răng, trong lòng có chút nổi lửa.
Mắt thấy hai người nghiêm mặt, Tiền ma ma quỳ trên đất thận trọng mở miệng nói: “Tứ gia minh giám, chúng nô tỳ đốt pháo hoa đều là loại nhìn cho vui, chứ không hề có tiếng, trong lòng phúc tấn cũng biết rõ điều này ạ.”
Dận Chân nghe vậy, liền biết mình trách oan Điềm Nhi.
Kỳ thật cái này cũng không trách được hắn, đơn giản chỉ vì hắn thật sự quá xem trọng lo lắng cho đứa bé trong bụng Điềm Nhi, cho nên không chấp nhận được một chút xíu sơ xuất.
Điềm Nhi ngồi đó, đôi mắt to có chút đỏ, dáng vẻ rất là tủi thân.
Dận Chân đi đến, cầm tay nàng.
Điềm Nhi vểnh môi giãy ra, không giãy được.
“Về sau không được làm dữ với thi*p, được không” tiểu cô nương sụt sịt mũi, rất rất đáng thương nói.
Dận Chân nghĩ bụng, gia làm dữ với nàng hồi nào.
Không cam không nguyện bỏ qua cho nam nhân “Trầm mặc không nói”, Điềm Nhi đột nhiên hỏi: “Sao đêm nay gia lại trở về.” Nàng còn tưởng rằng sớm nhất cũng phải ngày mai mới có thể được gặp hắn.
“... Có một số việc, nên trở về trước.” Dận Chân tỏ vẻ không muốn nói nhiều.
“Vậy thì thật tốt” Điềm Nhi vừa vặn dời đề tài: “Gia ở trong cung cũng chưa ăn đứng không, thi*p bảo người nấu chút sủi cảo đã để giành cho gia nhé, dọn lên hai chúng ta cùng ăn đi.”
Dận Chân nghe vậy, trên mặt chợt lộ ra nụ cười tự tiếu phi tiếu, 乃úng một cái lên cái ót của cô nương nào đó, hắn nói: “Là nàng muốn ăn thì có.”
Điềm Nhi biểu hiện: Vị hôn phu đại nhân, sao cái gì ngài cũng đoán được chân tướng vậy!!!