Bạn Gái Ngây Thơ - Chương 16

Tác giả: Khả Nhạc

Trời đang đi vào cuối năm, bởi vì dòng nước lạnh và thời tiết lạnh làm cho con người ta không chịu nổi
Đồng Vũ Thiến hết sức thỏa mãn mà cuộn mình trong chiếc chăn ấm, không thèm động đẩy.
Đột nhiên, lông bị rung động, ấm áp càng ngày càng xa.
Đồng Vũ Thiến vươn tay nắm chặt lấy sự ấm áp dành riêng cho cô, làm nũng nói: "Ô. . . . . . ông xã, đừng đi, đừng đi!"
Sau khi kết hôn thì chỗ tốt và lớn nhất, cũng là nơi Đồng Vũ Thiến thích nhất chính là lò sưởi lớn, ôm anh thì căn bản chẳng cần phải mở lò sưởi làm gì.
Tức giận liếc nhìn vợ yêu, Ân Hạo cười khổ nói: "Không phải em nói hôm nay muốn cùng anh đi đến bệnh viện sao? Quên mất việc phải đi thăm ông rồi hả?"
"Ông nội? Đợi em tí!"
Nghĩ tới Ân Nghiêm, Đồng Vũ Thiến vội vàng xuống giường.
"Ông xã, đợi em đánh răng một tí!"
Sau khi kết hôn, cô chuyển thẳng vào nhà Ân Hạo sống, cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ mà lần đầu tiên cô đến nhà anh đã suy nghĩ.
Đám cỏ dại mọc thành bụi trong nhà được cô khéo tay bày trí khắp nơi.
Những gốc biệt thự bốn mùa đều nở đầy hoa, xinh đẹp đến mê người, thời gian lâu dài, thậm chí những người hàng xóm đi qua ngôi nhà của bọn họ cũng đứng lại ngắm vài giây, có vài người còn trực tiếp đến gặp cô hỏi thăm về kiến thức chăm sóc cây cảnh.
Ngày hôm qua bị hàng xóm quấy rầy nên cô mới không kịp làm một bó hoa thật đẹp mang đến tạo niềm vui cho ông nội.
Mặc dù tình hình của ông nội đang dần chuyển biến xấu, thậm chí bọn họ còn phát giác ra ông đang cách bọn họ ngày càng xa, Đồng Vũ Thiến vẫn duy
trì việc cách mấy ngày lại đến thăm ông một lần, theo thói quen sẽ cùng ông nói chuyện trời đất.
Ân Hạo nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô, lắc đầu một cái, than nhẹ, tiếp tục vươn hai cánh tay ra, trực tiếp xử lý vợ yêu đang đứng trước mặt.
Qủa nhiên, cái người vợ yêu đang muốn ςướק lấy bàn chải đánh răng bởi vì bước chân quá mau, nên chút nữa ngã nhào, may là có anh chủ động đỡ lấy cô.
Tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ khỏe mạnh của cô, Đồng Vũ Thiến vỗ vỗ tim mình, lấy giọng may măn nói: "Haizzzz! Thật may là có anh đỡ."
"Bà xã thân yêu à, em đang định làm gì vậy, coi chừng tiểu bảo bảo ở trong bụng kháng nghị đó!"
Đồng Vũ Thiến đỏ mặt giọng nói hơi cáu bẩn và oán trách. "Không phải anh cũng không biết, chỉ khi nào người ta ở trước mặt anh mới có hành động như thế mà thôi."
Cô nghĩ, nhất định kiếp trước cô đã làm chuyện gì đó mà trời đất bất dung với Ân Hạo, nếu không sao cô lại luôn làm những chuyện xấu hổ như thế trước mặt anh, đưa gương mặt nhỏ đang xấu hổ chờ bị anh giễu cợt?
"Đã kết hôn với nhau lâu như thế rồi, thế mà nhìn thấy anh là trái tim vẫn đập loạn thế à?" Anh cúi đầu xuống, khóe môi nâng lên nụ cười ranh mãnh, biết rõ còn hỏi.
Nhìn vẻ mặt cố ý giễu cợt của anh, gương mặt của Đồng Vũ Thiến không khỏi đỏ bừng vì mắc cỡ, nũng nịu kháng nghị. "Ghét anh ghê!"
"Có cái gì cần xin lỗi?" Anh khẽ chạm vào gò má mềm mại của cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, nói: "Đã thân mật như thế, gặp lại em, anh còn không ngừng muốn ᴆụng cho em ngã, sau đó ăn em."
Thấy mặt cô không đỏ, hơi thở không gấp mà bình tĩnh nói ra khát vọng trong lòng, Đồng Vũ Thiến nói lời cảnh cáo: "Không được, không được! Chúng ta sẽ trễ."
Cô còn chưa chuẩn bị hoa, cùng anh triền miên nữa thì tuyệt đối sẽ trễ thật lâu, thật lâu.
Anh nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: "Thật ra thì chúng ta còn một tiếng nữa lận, có thể tận dụng."
Giương mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường, lúc này Đồng Vũ Thiến mới phát hiện ra, thật ra là bọn họ đã dậy sớm.
"Đó! Anh có âm mưu phạm pháp!"
Đúng vậy." Ân Hạo thừa nhận, trong nháy mắt vẻ mặt nho nhã trở nên vô cùng nguy hiểm. "Anh thường thường loay hoay không cách nào về nhà, không nhiều thời gian lắm nên phải tận dụng, sau đó giải quyết áp lực?"
Chỉ cần gặp phải ngày Ân Hạo trở về nhà, là cô phải chuẩn bị tinh thần bị anh dày vò cả đêm, ông xã thân yêu của cô phục vụ thật tốt.
Nhưng số lần hai người hoan ái vẫn còn quá thường xuyên để cho cô cảm giác mình đã biến thành người phụ nữ có thai dâm đãng nhất trên đời.
"Cái người này, sao anh lại thường xuyên quấy rầy vậy....Sẽ ầm ĩ đến Tiểu Hạo đó!"
Mặc dù cô cự tuyệt, chung quy lại không thể nào thắng được kỹ xảo trêu đùa cao siêu của ông xã, chỉ cần anh cố ý hấp dẫn cô, không cần làm cái gì, chỉ cần một ánh mắt là có thể để cho cô thuần phục.
"Cha mẹ quan hệ là để bồi dưỡng và chăm sóc cây non."
Đôi mắt xanh xinh đẹp trợn to, cô tức giận sẵng giọng: "Ngụy biện!"
Ân Hạo lơ đễnh cười khẽ, nhẹ nhàng đè cô xuống giường, đưa tay bắt lấy đôi ภђũ ђ๏ค xinh đẹp no tròn của cô, bắt đầu xoa Ϧóþ.
Đồng Vũ Thiến không nhịn được than nhẹ ra tiếng.
Sau khi mang thai thân thể của cô càng trở nên nhạy cảm, có lúc chỉ là ma sát nhẹ trước иgự¢ cũng làm cô dâng lên một trận tê dại, để cho cô khốn nhiễu không dứt.
Vào lúc này chỉ là bị anh vuốt ve, mà cơ thể của cô đã nóng ran lên, cả người vô lực phát ra tiếng kêu mềm nhũn.
"Ông xã....nhẹ một chút..."
Tiếng ՐêՈ Րỉ của cô chỉ càng kích thích anh thêm hưng phấn mà thôi không đến vài giây sau, trong phòng chỉ còn dư lại tiếng nam thở gấp và tiếng rên yêu kiều của nữ.
Đợi kích tình bình phục, hai người tựa sát vào nhau, nghe nhịp tim của nhau, sau khi hưởng thụ hoan ái cả người đều có dư vị thỏa mãn hạnh phúc.
Không biết qua bao lâu, Đồng Vũ Thiến lại vùi đầu vào иgự¢ anh, như có điều suy nghĩ kêu: "Ông xã...."
"Hả?"
"Anh nói xem, ông nội có thể đợi đến Tiểu Hạo ra đời hay không?" Kéo tay của anh đặt lên bụng của mình, Đồng Vũ Thiến có chút lo lắng hỏi.
Nhắc tới người thân mà anh coi trọng nhất, giọng nói của Ân Hạo lại trở nên kéo dài hơn: "Anh không biết...."
Tốc độ mất trí nhớ của người già phát triển rất nhanh, trước mắt nếu dùng những loại thuốc tân tiến nhất thì cũng chỉ có thể trì hoãn tốc độ của bệnh mà thôi, không cách nào ngăn căn bệnh quái ác này phát triện, đây cũng là bệnh mà khiến cho người ta đau lòng nhất.
"Em nghĩ, ông nội có thể đợi đến lúc Tiểu Hạo ra đời." Khóe miệng nâng lên nụ cười, Đồng Vũ Thiến lấy giọng kiên định nói.
"Sao em lại có lòng tin như vậy?"
"Chúng ta cũng phải bởi vì ông nội mà hy vọng, mới có cơ hội ở chung một chỗ, không phải sao?"
Đi theo lời của cô hồi tưởng lại những gì đã trải qua, Ân Hạo không nhịn được mà thở dài. Nghe nói khi phụ nữ mang thai thì thường hay lo lắng, sẽ trở nên đa sầu đa cảm, điểm này anh tuyệt đối có thể chứng thật
Lòng anh luôn yêu quý người vợ biết lo lắng cho ông nội anh. Nhưng anh thật sự rất sợ Tiểu Hạo ra đời sẽ biến thành một đứa nhỏ đa sầu đa cảm.
Vì dời đi tâm tình đang rất hoang mang của cô, anh cười nhẹ ra tiếng. "Anh chỉ nhớ đến lúc em ૮ởเ φµầɳ áo của anh."
Nghe anh nhắc đến đoạn chuyện túng quẫn kia làm cho cô vô cùng lúng túng, Đồng Vũ Thiến tức giận nắm mu bàn tay của anh.
"Tại sao anh lại nói chuyện này?" Cô thật sự lo lắng cho ông nội của anh, anh còn vui vẻ nói giỡn nữa sao!
"Được, không đề cập tới nữa. Bất quá anh muốn hỏi em, có phải khi đó em đã sớm để ý đến anh rồi hay không, cho nên cố ý mai phục ở nơi đó, sau đó ૮ởเ φµầɳ của anh xuống, chuẩn bị bắn cung vào người bá vương ương ngạnh?"
Bị Ân Hạo chọc ặt mày đỏ bừng, Đồng Vũ Thiến làm bộ dáng như sắp Ϧóþ ૮ɦếƭ anh.
Thế nhưng anh lại ra tay bắt lấy tay của cô, trịnh trọng, thâm tình nói: "Thiến Thiến, đây là ký ức thuộc về hai chúng ta, mặc kệ là vui hay buồn, anh sẽ vĩnh viễn nhớ nó"
Mặc dù bệnh của ông nội có thể làm cho anh quá sức, nhưng đúng là anh phải bởi vì ông nội mà thêm một hy vọng, mới có cơ hội tìm được người mình muốn dắt tay đi cả đời.
Đây cũng là quà tặng quý giá nhất của ông nội!
Dẫu có tức giận cũng không thể không bị lời nói thâm tình của anh làm cho cảm động. Đồng Vũ Thiến vừa bực mình vừa buồn cười đấm nhẹ vào bả vai anh, "Anh thật là đáng ghét!"
"Nhưng mà anh thật sự rất yêu em bà xã!" Ân Hạo ôm chặt lấy vợ yêu, không sợ buồn nôn mà thổ lộ.
Nghe lời tỏ tình đó, Đồng Vũ Thiến không biết nên vui vẻ hay không, suy nghĩ một chút cô cất giọng không phục mà nói với anh. "Được rồi, em cũng yêu anh, chỉ là, sau này lúc em rơi vào thời điểm mơ hồ, anh phải nghĩ cách cứu em nhé!"
Nghe vậy, Ân Hạo không nhịn được thở dài.
Anh chẳng những phải làm bác sĩ, mà sau khi kết hôn thỉnh thoảng anh còn phải hoa thanh thành siêu nhân, cứu vớt cô vợ khả ái của mình. Hết cách rồi, ai bảo anh chính là yêu cái cô gái ngu ngơ này cơ chứ!

Bác sĩ chính là người có cho Cola linh cảm.
Một thời gian trước đến phiên Cola xin nghỉ để đưa mẹ Cola mẹ đi bệnh viện khám bệnh, mặc dù đã lên mạng để hẹn trước với bác sĩ, nhưng cũng vui mừng đến khi*p sợ khi người phụ trách lại là một bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai, dù là sức khỏe của anh luôn tràn đầy, nhưng tốc độ chẩn bệnh lại chậm hơn rất nhiều so với các phòng bệnh khác. Cho nên, để dẫn mẹ Cola đi khám bệnh mà tiêu tôn hơn nửa ngày để chuẩn bị tâm tư.
Không ngờ, lần ở trong bệnh viện đợi mấy giờ này, ngoài ý muốn kích thích Cola viết quyển này chen ngang bản thảo Linh Cảm.
Lại nói mẹ Cola sau khi báo danh lại phải đi đến phòng kiểm tra huyết áp, mà chỗ báo danh lại ngay cạnh nhà vệ sinh, đang cảm thấy rất nhàm chán, tầm mắt Cola lơ đãng bị một anh đẹp trai hấp dẫn (tại sao các bác sĩ bây giờ lại đẹp trai hơn tưởng tượng của mình vậy?)
Sau khi người bác sĩ cao lớn, anh tuấn, đẹp trai khám bệnh xong, cùng một cô gái xinh đẹp tóc dài đi xuống nhà vệ sinh, thấy người bác sĩ kia đi vào thì cô gái xinh đẹp đứng bên ngoài chờ, đợi bác sĩ ra, hai người tiếp tục thân mật nói chuyện với nhau.
Thấy nam thanh gái lịch xứng đôi với nhau như thế, Cola không nghĩ bọn họ là bạn bè bình thường, đang tự tiện nghĩ một số chuyện về tình yêu ở trong đầu thì từ trong túi xách lấy ra một túi thuốc....Rồi có một bác sĩ khác đi vào nhà vệ sinh, bên ngoài thì cũng có một anh đẹp trai khác đứng đợi, không cần nhiều lời, Cola lập tức hiểu ra, tất cả cô ái xinh đẹp và anh chàng đẹp trai này đều là những dược sĩ chuyên nghiệp.
Cái đầu óc với ngành nghề này rất nhạy cảm, bởi vì Cola có xem qua bộ phim "Tình yêu không thuốc chữa", nên biết được các dược sĩ sẽ tới quấy rầy bác sĩ để bệnh nhân lấy thuốc ở đại lý của mình, lại lơ đãng muốn mượn câu chuyện này đến một quyển tiểu thuyết có liên quan, vì vậy đối với những từ ngữ trong nghề có hơi giảm bớt.
Sau khi xác định quan hệ của hai người, Cola có hơi thất vọng, vẫn tưởng bác sĩ đẹp trai và cô gái xinh đẹp kia là một đôi! Nhưng ngoài thất vọng ra, linh cảm lại cuồn cuộn ập đến, cho nên, khẳng định vai nam chính phải là một bác sĩ!
Cho tới khi nữ chính đươc đặt ra, bởi vì sắc tâm nổi lên, Cola lại lén cho chàng bác sĩ đẹp trai và thiếu nữ dược sĩ kia làm thành một đôi, do đó lúc đi hơi nhập tâm thiếu chút nữa ᴆụng vào người khác ở cua quẹo. Lúc ấy chợt có một y niệm lóe qua bộ não, nếu như bác sĩ trai đẹp kia thích ngây thơ, thì tình trạng của cô gái kia sẽ thú vị hơn cho nên, vốn là chuẩn bị muốn viết chuyện xưa nhưng lại bị cắt đứt.
Còn nữa, liên quan đến nghề nghiệp của nữ chính, là do một lần Cola nghỉ học đi chợ hoa tìm mua một chậu cây cảnh, sau khi về đến nhà liền tìm thêm tài liệu về nó, phát hiện thật sự có người coi đây là nghề nghiệp, tớ cảm thấy cũng rất lãng mạn, cho nên liền đặt ra câu chuyện như thế.
Lần nữa cảm tạ sự ủng hộ của mọi người!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc