Đồng Vũ Thiến không biết trải qua mấy lần cao triều, tiếng kêu cùng khàn đi, cuối cùng mệt mỏi, ôm Ân Hạo cùng nhau ngủ thật say.
Lúc cô tỉnh lại, ánh nắng chiều xuyên thấu qua lớp cửa chớp chiếu vào phòng, rơi trên thân thể hai người.
Sững sờ nhìn Ân Hạo đang ngủ trên giường, cô chậm nửa nhịp mới lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu.
Cô vậy mà lại Tʀầռ tʀʊồռɢ, thân mật nằm sấp lên người anh.
Nhìn tư thế thân mật quấn quít của mình và anh, cô xấu hổ không nhịn được mặt đỏ bừng.
Cô thật sự không ngờ, cô và anh sẽ tiến triển tới mức này.
Bọn họ vừa rồi rốt cuộc làm mấy lần? Anh rốt cuộc lôi kéo cô đổi bao nhiêu tư thế?
Chỉ mới nghĩ tới những chuyện đó thôi, cô đã cảm thấy cả người muốn bốc cháy.
Đồng Vũ Thiến, không cho phép mình nghĩ nữa! Cô âm thầm ngăn lại những đoạn ngắn khiến người khác đỏ mặt kia ngừng tiếp diễn trong đầu, hốt hoảng muốn đứng dậy.
Cô đã cùng Ân Hạo cọ sát cả một buổi chiều, không thể tiếp tục nữa.
Đồng Vũ Thiến suy nghĩ sẽ phải làm chuyện gì trước tiên, cũng từ từ bò dậy, trong nháy mắt lại phát hiện, Dụς ∀ọηg của anh còn chôn sâu trong cơ thể.
Cô vừa đứng lên, Dụς ∀ọηg của anh đã tuột ra, mật huyệt cùng chất dịch kích tình chảy xuống, rơi trên cơ bụng rắn chắc của anh.
“A! Hỏng bét.” Nhìn hình ảnh đó, cô thở nhẹ ra tiếng, vừa giận vừa xấu hổ.
Cô chính là mơ mơ hồ hồ, sau khi gặp anh, triệu chứng này hình như càng có khuynh hướng nghiêm trọng hơn.
Đem lần đầu tiên mơ mơ màng màng cho anh coi như xong, lần này lại bị anh hôn một cái rồi lên giường, thậm chí còn hoan ái nhiều lần.
Đáng ૮ɦếƭ hơn, cô hoàn toàn quên an toàn, bảo anh đeo bao cao su.
Vì thế cô vô cùng ảo não, rút tờ giấy vệ sinh, nhẹ nhàng lau đi dấu vết kích tình trên cơ bụng anh.
Thật vất vả mới lau sạch cho anh, Đồng Vũ Thiến lại bị đường cong cơ bụng của anh hấp dẫn.
Nhìn anh có vẻ gầy, nhưng sau khi cởi hết đồ thì thật sự rất đáng xem, bắp thịt cường tráng, sờ giống như tơ lụa bóng loáng, làm người ta rất thoải mái.
Than thở vuốt ve thân thể đầy sức quyến rũ của anh, Đồng Vũ Thiến tò mò nghĩ, anh bận như vậy, sao còn có thời gian tập luyện khiến cơ thể trở nên rắn chắc như vậy?
Đỏ mắt nhớ tới lúc anh trực tiếp dùng tay nâng người cô lên hoan ái, cô không nhịn được thật sự muốn khen tặng anh.
Nhưng là, gặp gỡ một người đàn ông có thể lực như vậy, không biết là tốt hay xấu?
Đồng Vũ Thiến âm thầm nghĩ, lại quên mất tay của mình vẫn đang lưu luyến trên người của anh, lâu tới mức làm Dụς ∀ọηg của anh nổi dậy.
Vừa phát hiện Dụς ∀ọηg của anh có dấu hiệu thức tỉnh, cô kinh ngạc hai mắt mở lớn.
“Không! Không thể nào!” Cô than nhẹ một tiếng, tay chân luống cuống muốn đè xuống vật nóng đang chậm rãi đứng lên, ngược lại càng kích thích nó.
Dáng vẻ oai hùng hoàn toàn lộ ra, khiến cho cô nghĩ tới cảm giác lúc bị vật nóng khổng lồ này xâm nhập, trong nháy mắt, cô không giải thích được toàn thân bủn rủn.
“A! Trời ạ! Không thể còn muốn chứ!” Đồng Vũ Thiến run lên, nhắc nhở mình, lập tức vội vã xuống giường, cách xa anh.
Nhưng lại bởi vì quá mức nóng lòng, trên người quấn chăn mỏng, chân bị vướng vào khiến cô ngã xuống đất.
“A! Ô….” Bởi vì túng dục quá độ, hai chân cô hoàn toàn vô lực, thắt lưng đau tới mức không đứng thẳng nổi, kết quả là không có cách nào bò dậy.
Bỗng nghe tiếng ầm ầm thật lớn, Ân Hạo giật mình tỉnh dậy.
Động đất ư?
Đưa tay kiếm mắt kính đeo lên, nhìn thấy thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ của cô ngã xuống đất, anh ngẩn người khẩn trương hỏi: “Anh làm em ngã xuống sao?”
Gương mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, Đồng Vũ Thiến nhịn đau, lúng túng mãnh liệt lắc đầu.
“Vậy… sao em ngã xuống giường?”
Cô đỏ bừng mặt, không muốn nói ra chuyện ngu xuẩn mà bản thân đã làm, cũng sợ anh một lần nữa kéo lên giường tiếp tục hoan ái, nhanh chóng lấy khăn tắm ở hộc tủ cạnh giường nói: “Em… Em đi tắm!”
Lúc chóp mũi của cô sắp thâи áι cùng mặt đất nháy mắt, trên eo nhỏ xuất hiện thêm hai cánh tay, một cái chớp mắt nữa, cô đã được anh ôm vào иgự¢.
Ôm được cô suýt chút nữa ngã nhào, Ân Hạo thở dài: “Trời ạ!!! Một ngày em rốt cuộc có thể bị ngã mấy lần?”
“Còn không phải anh làm hại.” Cô không nhịn được lầu bầu.
Nghe vậy, anh nhíu mày, trêu chọc: “Là làm nhiều lần khiến hai chân em mềm nhũn, ý em nói là vậy sao?”
Đáp án tất nhiên là khẳng định, nhưng Đồng Vũ Thiến chỉ có thể khẽ nhếch môi, không nói ra được một câu.
Sự thật được nói ra từ trong miệng anh khiến trong lòng cô ՐêՈ Րỉ, cảm giác mình đúng là một cô gái phóng đãng.
Thấy cô đỏ mặt ngây ngốc đáng yêu, Ân Hạo không kìm được: “Trời ạ! Dáng vẻ ngây ngốc của em sao lại đáng yêu đến thế?”
Cô còn chưa kịp phản ứng, đôi môi non mềm đã bị anh chiếm lấy, bừa bãi thưởng thức.
Môi lưỡi dây dưa kịch liệt quấn quýt, hơi thở của cô hoàn toàn rối loạn, còn chưa kịp hô hấp, Ân Hạo đã kề sát bên tai cô, lấy giọng nói trầm thấp hỏi: “Vừa rồi em có bị đau chỗ nào không? Có cần bác sĩ là anh giúp em kiểm tra? Nêu bị ngã lệch xương, muốn làm thẳng lại sẽ rất phiền toái đó.”
Nghe vậy cô hốt hoảng nói: “Không có, không có, em rất khỏe, mỗi cái xương trên người em đều ngoan ngoãn nằm tại chỗ, không cần kiểm tra.”
Tốt nhất là cô thật sự yếu ớt tới nỗi ngã đã bị lệch xương, nói rõ ra là anh muốn lợi dụng kiến thức chuyên nghiệp cố ý hù dọa cô.
Ân Hạo bị phản ứng của cô chọc cho cười to.
Cô thật sự hồn nhiên đáng yêu, ở một chỗ với cô, thần kinh vốn căng thẳng vì công việc nháy mắt được buông lỏng rất nhiều.
Nhìn anh cười khoa trương, Đồng Vũ Thiến vừa xấu hổ vừa tức, định xoay người đi về phía phòng tắm.
Ai ngờ cô vừa nhấc chân, anh đã ôm cô từ phía sau, dịu dàng đề nghị.
“Cùng nhau tắm đi!”
“Em không muốn!”
Kháng nghị không hiệu quả, cô vẫn bị anh mang vào trong phòng tắm.
Nhưng cũng may là anh không thừa cơ giày vò cô.
“Buổi tối anh còn trở về bệnh viện.”
Nhìn thấy anh thoải mái tự nhiên lau người trước mặt cô, rồi mặc quần áo, cô có cảm giác như mọi chuyện giống như là giấc mộng.
Bởi vì một chuyện “Vô ý tụt quần”, người đàn ông ưu tú này bỗng chốc xông vào cuộc sống của cô, trở thành bạn trai cô, chuyện này… Là thật sao?
Phát hiện cô ngồi ngây trên giường không biết nghĩ gì, Ân Hạo liếc cô một cái: “Em không mặc quần áo nhanh là lạnh đó.”
“Hả?” Lấy lại tinh thần nhìn anh một cái, cô nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, gương mặt đỏ bừng.
Nhìn cô hoảng hốt, Ân Hạo đứng ở phía sau ôm lấy hông cô, ghé mặt vào tai cô, giọng nói mang theo mệnh lệnh: “Mặc dù anh thật sự đã ‘ăn’ em rồi, nhưng em cũng không cần thiết phải lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy, em phải sớm thích ứng với anh, hiểu không?”
“Ưm.” Bị anh khống chế trong иgự¢, cô nào dám nói “Không”, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đồng ý.
“Rất biết nghe lời.” Anh nhìn cô hỏi: “Trừ giỏ hoa đó, em còn cần anh giúp bê cái gì không?”
Dụς ∀ọηg đã được cô cho ăn no, tinh thần sảng khoái, lúc này anh mới bình thản quan sát chỗ ở của cô.
Chỗ của cô tràn đầy hương hoa cỏ, thanh lịch, những bông hoa khô đặt trên bàn,những vật nhỏ bày trên đầu giường cũng rất đáng yêu.
Giống như con người cô, hết sức tự nhiên, khó trách ở cùng cô, anh luôn có cảm giác thoải mái.
“Không có.”
“Em mua nhiều hoa như vậy làm gì?”
“Đây là công việc của em.”
“Công việc? Em làm gì?”
Không nghĩ anh sẽ hỏi những vấn đề này, Đồng Vũ Thiến thành thật trả lời: “Em bó hoa trang trí thật đẹp, sau đó ngày nghỉ sẽ đem ra chợ bán.”
“Cho nên… Công việc của em là bán hoa?”
“Ừ, mặc dù kiếm không được nhiều lắm, nhưng rất vui, chẳng những có thể nhìn thấy mọi người vui vẻ mua hoa, lại còn có thể quan sát mọi gương mặt phản ứng của khách hàng…”
Nói tới công việc, Đồng Vũ Thiến thao thao bất tuyệt, đợi đến khi phát hiện anh đang dịu dàng nhìn thì cô mới lúng túng ngừng lại.
Giống như không thấy vẻ mặt mất tự nhiên của cô, Ân Hạo như có điều suy nghĩ thì thầm nói: “Bà nội anh cũng thích hoa cỏ.”
Lần đầu nghe anh nhắc tới bà nội, cô không nhịn được hỏi: “Bà nội của anh?”
“Ừ, bà qua đời nhiều năm rồi.”
Suy nghĩ cẩn thận, anh phát hiện, có thể do bà nội cũng thích hoa cỏ, cho nên cảm giác của cô đem lại khiến anh nhớ tới bà nội.
Nghĩ thông suốt, anh cuối cùng cũng hiểu, tại sao ông nội lại thích cô.
Ân Hạo nói tiếp: “Thật ra thì, hôm nay anh tới là muốn nhờ em một chuyện.”
“Có chuyện gì?”
“Ông nội muốn gặp em… em lúc nào rảnh có thể đi thăm ông một chút không?”
Nhớ tới ông vẫn coi cô như cháu dâu, Đồng Vũ Thiến có chút xấu hổ.
Không biết đến tột cùng là duyên phận gì, cô thật sự lại ở cùng một chỗ với anh, lúc này anh còn đang ôm cô!
“Sao em không nghe mẹ nói?” Cô không hiểu hỏi.
“Em không thấy ông nội chính là muốn ghép đôi chúng ta sao?” Ân Hạo thở dài, cười nhẹ ra tiếng. “Chỉ cần nhìn thấy anh, đã liên tục nói muốn gặp em.”
Nói đến ông nội bảo bối của mình, anh vừa bực vừa buồn cười.
Thật may là ông nội chọn trúng cô gái hợp khẩu vị của anh, nếu không anh thật sự không biết làm thế nào để trấn an ông.
“Gọi điện thoại cho em là được, đột nhiên chạy tới…”
“Bởi vì anh nhớ em.” Ân Hạo nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
Nghe được giọng nói mê người của anh, Đồng Vũ Thiến chấp choáng say, khóe miệng không nhịn được khẽ nâng lên cười ngọt ngào.