Bạn Gái Ngây Thơ - Chương 05

Tác giả: Khả Nhạc

Ân Hạo cứng đờ, lại lần nữa bị lời cô nói không thốt nên lời.
Thật sự cô không phải là 乃úp bê thổi khí, nếu không phải, tất nhiên phản ứng động tình là
đương nhiên.
Bởi vì anh đã lâu không tìm phụ nữ sao?
Cảm giác đau khiến cô từ u mê tỉnh táo lại, cô dịch dịch cái ௱ôЛƓ lùi về phía sau lầu bầu.
“Tôi… tôi không cần, chúng ta không hợp, miễn cưỡng tiến sâu hơn sẽ rất…”
Không hợp? Giữa đàn ông và phụ nữ lại có chuyện không hợp vì lớn và nhỏ.
Nếu không phải dục vong đang căng đau không dứt, Ân Hạo nhất định sẽ bị lời nói của cô chọc cười, nhưng lúc này anh căn bản không có tâm tình nghe cô nói, trực tiếp cầm lấy hông cô, bá đạo không cho phép di chuyển.
“Không cho phép em động.”
“Tại sao?”
“Nếu đau, thì cố nhịn, nếu không tương lai em sẽ ám ảnh với chuyện này.”
Cô quá nhỏ, cộng thêm phản ứng nên nơi đó càng thêm chật hẹp, hút anh thật sự chặt, muốn anh rút ra lúc này, anh không làm được!
“Cũng không phải anh đau, anh mới có thể nói như vậy.”
Đời này, cô không muốn làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa! Đồng Vũ Thiến vừa nghĩ tới, eo nhỏ không ngừng giãy dụa, cố gắng kéo dãn khoảng cách.
Vì cô không ngừng giãy dụa, anh kiên trì đuổi theo, chỗ kết hợp giữa hai người lâm vào tình trạng đưa đẩy.
Ân Hạo chôn sâu trong nơi ấm áp của cô, mật huyệt ấm nóng chặt chất, cảm giác vật nóng càng thêm trướng.
Không có chút khe hở để tiến vào, Đồng Vũ Thiến cảm giác cơn đau đang đánh úp lại.
“Anh nhẹ chút, người ta là lần đầu.. Thật là đau...” Cô đáng thương cầu xin.
Nơi tư mật chặt khít khiến cho anh cảm giác tốt đẹp trước nay chưa từng có, anh nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Anh cũng muốn nhẹ một chút, nhưng em thật chặt, nóng…”
Cảm thụ với anh hoàn toàn khác, Đồng Vũ Thiến chỉ thấy đau mỗi lần anh ra vào, Dụς ∀ọηg của anh lại càng thêm to lớn, nóng rực va chạm khiến cô đau muốn khóc.

Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
“Oa… Thật là đau… Anh ra ngoài, đi ra ngoài!”
Nhìn vẻ mặt say mê cùng ánh mắt nóng rực của anh, cô không khỏi tức giận nghiến răng.
Người đàn ông này thật quá đáng, tại sao lại có vẻ mặt hưởng thụ như vậy?
Đồng Vũ Thiến tức giận há miệng cắn vai anh,d ùng sức, khiến anh cũng cảm nhận được đau đớn giống mình.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, Ân Hạo mặc dù đau lòng, nhưng không có cách nào dừng động tác, đành để cho cô cắn.
“Nhịn chút nữa, rất nhanh sẽ không đau.”
“Ưm… Anh nhanh chút, mau đi ra!” Cô dùng hết sức đẩy vai anh, nhưng không khiến anh xê dịch được nửa phần.
Không để ý tới sự chống cự của cô, Ân Hạo không những không ngừng lại, ngược lại động tác càng thêm mãnh liệt.
Một lúc sau, Đồng Vũ Thiến cảm thấy, đau đớn dần dần biến mất thay vào đó là khoái cảm tê dại tràn ra từ chỗ hai người kết hợp.
Từng trận khoái cảm đánh tới, khiến cho cô không nhịn được phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ.
Đồng Vũ Thiến không nhịn được nghĩ, thì ra đây là cảm giác khi âи áι.
Lúc đầu đau đớn khiến cô nghĩ tuyệt đối không muốn thử lại lần thứ hai, không ngờ, cảm giác đau cũng không kéo dài, chỗ tư mật tràn ra cảm giác rung động, khoái cảm kinh người lấn chiếm toàn bộ suy nghĩ của cô.
Đây là cảm giác khó nói lên lời, xuyên thấu toàn bộ cơ thể, mà chỗ kết hợp không ngừng trào ra mật dịch, càng trở nên ướƭ áƭ, theo động tác rút ra rút vào của anh, càng tạo ra những âm thanh khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Không biết suy nghĩ trong đầu cô, Ân Hạo nghe được tiếng ՐêՈ Րỉ biết cô cảm nhận được khoái cảm, thẳng lưng tiến vào tần suất càng nhanh càng mạnh.
Quên rằng bản thân vừa rồi còn kháng cự, hai tay Đồng Vũ Thiến đưa ra vây quanh cổ anh, bỏ qua sự dè dặt, nghênh hợp anh tiến sâu vào, khoái cảm tê dại này khiến cô không có cách nào hình dung được.
Cô nhiệt tình phản ứng khiến hô hấp của Ân Hạo càng thêm dồn dập, sau một hồi kịch liệt chạy nước rút, rất nhanh đã cùng cô leo tới đỉnh của Dụς ∀ọηg.
Đồng Vũ Thiến mặc anh đè ép, cảm giác toàn thân giống như bị hòa tan, ngay cả sức để nâng một ngón tay cũng không có. Mà gương mặt cô đang dựa sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ cường tráng của anh theo mỗi một lần hô hấp, quy luật, phập phồng.
Cô không biết âи áι cũng phải phí tổn thể lực thế này.
Sau đó, trong khi cô vẫn còn đang thở thì Ân Hạo đứng dậy, từ trong bàn làm việc lấy ra khăn ướt, thay cô lau chùi lại chất dịch ở giữa hai chân.
Khi khăn giấy chạm vào vết тιин ∂ị¢н của anh cùng với vệt máu đỏ thẫm đại biểu cho sự thuần khiết của cô thì anh khẽ sựng lại, một ý niệm nhanh chóng xẹt qua.
Động tác của anh khiến cô hoảng hốt, đồng thời cũng lấy lại tinh thần.
“Tôi… tôi tự mình lau được rồi.” Cô đoạt lấy khăn ướt trên tay anh, mặt cúi thấp không dám nhìn anh, ngập ngừng mở miệng.
Sau khi kích tình qua đi, lí trí trở lại, cô xấu hổ thật sự muốn khóc.
Cô thật sự không ngờ, mình lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Giữa bọn họ có tia lửa mãnh liệt hấp dẫn nhau ư? Gấp đến mức không cần ૮ởเ φµầɳ áo đã quan hệ?
Càng khiến cô ảo não hơn là, cô thậm chí không ngờ anh còn chẳng thèm đeo bao cao su!
Mang thai, bệnh lây qua đường tình dục… Vừa nghĩ tới nguy cơ vì không làm các biện pháp an toàn, Đồng Vũ Thiến chỉ muốn đập đầu ૮ɦếƭ.
Thấy vẻ mặt cô ủ rũ Ân Hạo lo lẳng hỏi: “Em vẫn ổn chứ? Thấy không thoải mái chỗ nào?”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, bị anh mất khống chế giày vò, nên chắc cũng không được thoải mái.
Nghe anh dịu dàng hỏi, trong lòng của cô không hiểu sao cảm thấy chua xót.
Tùy tiện lau đi vết dinh dính giữa hai chân, Đồng Vũ Thiến nhanh chóng mặc ҨЦầЛ ŁóŤ và quần sóc, nhanh chóng nhảy xuống giường.
“Tôi… tôi phải về.”
Thấy cô từ đầu tới cuối không thèm liếc nhìn mình một cái, dáng vẻ vội vã chỉ muốn thoát khỏi anh, Ân Hạo trầm giọng nói: “Khuya rồi, để anh đưa em về.”
Anh còn một số bệnh án cần phải xem, nhưng giờ cũng quá muộn, dáng vẻ của cô như vậy, anh không an tâm để cô về một mình.
“Không! Anh không cần đưa tôi về!”
Bây giờ, cô chỉ muốn đem toàn bộ kích tình vừa xảy ra thành một giấc mộng xuân, xóa đi trí nhớ về lửa nóng mà anh mang tới, cách anh thật xa.
Nhìn cô cúi đầu mãnh liệt đi về phía trước, Ân Hạo nhớ tới tình huống bi thảm khi cô đâm đầu vào cánh cửa, nhỏ giọng quát: “Không cho phép chạy!”
Cô gái này sao lại như vậy?
Cô hối hận vì đã quan hệ với anh sao? Vừa kết thúc đã muốn chạy đi, tính toán phủi sạch quan hệ với anh, dáng vẻ này khiến trong lòng anh cực kì khó chịu.
Nghe thấy anh quát, Đồng Vũ Thiến chẳng những không bước chậm lại, còn đi nhanh hơn, ý đồ muốn kéo dãn khoảng cách với anh.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, Ân Hạo cũng tức giận đuổi theo sau.
Trước giờ cùng phụ nữ lên giường, anh không hi vọng có bất kì dính dáng gì, vậy mà cô gái ngốc trước mặt lại khiến anh phá vỡ quy tắc này.
Cô lại muốn chạy trốn? Tại sao?
Vì bảo vệ tôn nghiêm của đàn ông, anh cần phải biết rõ lí do của cô!
Đây tuyệt đối là cơn ác mộng!
Đồng Vũ Thiến cảm thấy quá mất mặt, không hiểu vì sao Ân Hạo còn đuổi theo sau cô không tha.
Bước đi có chút đau đớn, cô nghĩ, nhất định vừa rồi anh ta không khắc chế, lúc về cô phải kiểm tra lại cơ thể, rốt cuộc trong lúc đó cô đã bị anh giày vò đến mức nào.
Không kìm hãm được hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, Đồng Vũ Thiến đỏ bừng mặt, không nhịn được ở trong lòng tự mắng thầm.
Ôi trời ạ! Cô rốt cuộc đang suy nghĩ lung tung cái gì?
Đó là ngoài ý muốn, ác ௱ôЛƓ! Coi như trong quá trình xảy ra cô cũng có cảm giác hiếu kì, nhưng nghĩ lại cũng thật sự hoảng sợ.
Bước chân dù không ngừng lại nhưng kì lạ cô vẫn không thoát khỏi được anh.
Càng làm cô không tin là, trong tình huống khẩn cấp như vậy, cô không bị té ngã, còn không bị ᴆụng vào đâu cả.
Thường ngày dưới tình huống này, tỉ lệ cô bị té ngã là 100% nhưng lần này, cô thấy chạy trốn thuận lợi một cách thần kì.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thắng nổi anh.
Trong lúc cô chạy ra khỏi bệnh viện, nháy mắt, anh đuổi kịp cô, cũng trực tiếp kéo tay cô lôi tới bãi đỗ xe.
Bị anh đuổi kịp, cô ảo não cong môi.
Đây là trời sinh thiếu sót, nhất định do cô chân ngắn mới chạy không thắng anh!
“Biểu hiện của anh thật sự kém như thế sao?” Cứng rắn kéo cô đến bãi đậu xe, Ân Hạo hỏi.
ĐỒng Vũ Thiến nhíu mày, nhìn anh không hiểu.
Cô đột nhiên cảm thấy cô và anh không hợp vì “to” và “nhỏ” , mà ngay cả vấn đề diễn đạt cũng không hớp nốt.
Tại sao cô luôn không hiểu ý trong lời nói của anh? Là cô quá đần, không đuổi kịp suy nghĩ của anh, hay là anh căn bản khó có thể nắm bắt?
Ân Hạo dựa vào nét mặt của cô đoán cô không hiểu ý của mình, anh nhẫn nại hỏi: “Nếu không phải do biểu hiện trên giường của anh quá kém, vậy tại sao em lại đi nhanh như vậy?”
Đối với một người luôn được phụ nữ ngưỡng mộ, tôn kính sùng bái như anh mà nói, sự coi thường của cô đối với anh là một sỉ nhục cực lớn.
Nghe anh nhắc lại chuyện xấu hổ đó, Đồng Vũ Thiến nhẹ giọng: “Anh… Có thể hay không không nhắc laijc huyện này?”
“Tại sao?”
Ân Hạo quay đầu nhìn cô một cái, phát hiện cô vẫn cúi thấp đầu không nhìn anh.
Tình trạng này khiến anh không hỏi tức giận.
Anh xoay người dừng chân, cô cách anh có một bước, không hề nghi ngờ bị ᴆụng vào иgự¢ anh.
“A….” không ngờ anh đột ngột ngừng lại, Đồng Vũ Thiến giật mình kêu lên.
Bởi vì lúc trước ᴆụng vào cửa bị sưng, bây giờ lại ᴆụng vào Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn của anh, cô bị đau đến rơi nước mắt.
Nhìn dáng vẻ của cô, Ân Hạo thầm thở dài, cô gái này chưa đầy năm phút không té ngã thì bị ᴆụng đầu, không hiểu cô làm sao mà bình an lớn lên?
Anh nhăn mày, không nhịn được hỏi: “Hôm nay em có thù oán gì với cái trán sao? Nhất định phải giày vò nó đến như vậy?”
“Là tôi có thù oán với anh…. A!”
Lời vừa dứt, Đồng Vũ Thiến vội che miệng lại, ý thức được mình đã vô tình nói lên cái gì.
“Xin hỏi anh có thù oán gì với em?” Chậm rãi cúi đầu anh nheo mắt lại yên lặng nhìn cô, trầm giọng hỏi.
Bị khí thế của anh đè ép khiến cô không nhịn được lùi lại về sau một bước dài, cười khan, “Ha ha, không có, không có, anh nghe lầm á!”
Phản ứng của cô lần nữa khiến anh nhíu mày. “Em làm sao lại sợ anh đến thế?”
“Không có.” Cô cúi thấp đầu né tránh ánh mắt của anh, cho anh đáp án giống nhau.
Cô không nói càng khiến anh tò mò, cuối cùng anh đưa tay ôm cô vào trong иgự¢, lấy giọng bình thản nói: “Không nói cũng được, dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian.”
Lúc làm bác sĩ nội trú anh đã trải qua quá trình làm việc và nghỉ ngơi thất thường, sau khi lên làm bác sĩ chủ trị, anh có yêu cầu khá cao với bản thân, cho nên công việc cũng không nhẹ nhõm, thức đêm làm việc đối với anh là chuyện bình thường như cơm buw3ax, cho nên dù cô dây dưa suốt đêm cũng không sao.
Lại một lần nữa cảm nhận được một vẻ mặt ác liệt khác của anh, Đồng Vũ Thiến tức giận mặt đỏ lên.
Cô biết, nếu cô không nói, anh tuyệt đối có biện pháp cùng cô dây dưa cả đêm.
Cô đã quá mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn về nhà tắm ngâm nước nóng, ăn một ly kem lớn, sau đó ngủ một giấc!
“Tôi cảm thấy… Mới biết anh một ngày đã bị anh lừa gạt lên giường, thật sự không tốt!” Cô lấy dũng khí nói ra suy nghĩ trong lòng, hi vọng sói háo sắc có thể tha cho cô một lần.
“Lừa gạt?” Ân Hạo suy nghĩ một chút về quá trình lúc hai người âи áι, anh vô cùng xác định anh không có hèn hạ lừa gạt cô lên giường. “Anh nghĩ chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.”
Cô thưởng cho anh một ánh mắt xem thường.
“Nếu không phải là chê anh kĩ thuật không tốt, vậy sẽ chẳng có vấn đề gì hết.” Tới cạnh xe, anh mở cửa, giục cô lên xe.
Thở dài chấp nhận, Đồng Vũ Thiến ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, trong lòng âm thầm van xin, hi vọng cô có thể sớm thoát khỏi sói trắng háo sắc, có hình tượng vẻ ngoài hoàn mĩ này!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc