Đồng Vũ Thiến dùng tốc độ kinh người thét lên rồi chạy ra khỏi phòng bệnh, theo bản năng chạy tới hướng cầu thang.
Cô có thể xác định, mình gặp được bác sĩ sói trắng.
Nếu như bị anh ta bắt được, anh ta tuyệt đối sẽ bắt cô thay anh ta… làm loại chuyện đó!
Cô càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, tiếng bước chân dồn dập vang lên trên cầu thang, khiến mọi người nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.
Thật vất vả mới từ lầu tám chạy xuống đại sảnh, Đồng Vũ Thiến thở gấp, trái tim giống như là muốn bay ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Lúc này điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Lòng bàn tay áp lên иgự¢ đè lại sự cuồng loạn trong lòng, cô gắng ổn định hơi thở, “A lô?”
Nghe được tiếng thở hổn hển ở đầu dây bên kia, mẹ Đồng lập tức hỏi: “Vũ Thiến, rốt cuộc con chạy đi đâu?”
“Con… hít thở… hít thở….Con… con ở bệnh viện….”
“Bệnh viện? Bệnh viện nào?”
Khả năng nhận biết phương hướng của con gái từ nhỏ đã không tốt, tính lại mơ mơ hồ hồ, Mẹ Đồng nghĩ tuyệt đối là con gái lạc đường nên mới tới trễ.
“Bệnh viện Thánh An.”
“Bệnh viện Thánh An không sai, nhưng con đã lên phòng bệnh chưa?”
Bởi vị em gái bị bệnh, mẹ Đồng phải xin nghỉ nửa ngày tới bệnh viện làm thủ tục giúp em gái.
Tuy rằng bà chỉ xin nghỉ phép nửa ngày, nhưng trung tâm lại không tìm người để trực thay bà được, không còn cách nào, bà đành bảo con gái vừa hoàn thành khoác học làm y tá tới trông giúp nửa ngày.
Thuận lợi hết thảy, nhưng bà vẫn chưa an tâm, sợ con gái xảy ra chuyện, may là bà đã nhờ y tá và hộ lý để ý hộ nên cũng không có vấn đề gì.
“Chưa có…hít thở…. Mẹ à, không có phòng bệnh 81/6.”
Không tin tưởng khả năng nhận biết phương hướng của con gái, mẹ Đồng lấy giọng hoài nghi hỏi: “Sao lại có thể? Nhất định con đi nhầm chỗ.”
“Mẹ, mẹ sẽ không phải nhầm chứ?”
Sợ mình tới nhầm bệnh viện cô rất nghiêm túc xác nhận cho nên chuyện này không thể xảy ra.
“Phi, phi, phi, nói hươu nói vượn cái gì hả?”
“Con thật sự không tìm được phòng bệnh 81/6 sao! Lên lầu tám chỉ có phòng bệnh 81/5!”
Nghe vậy, mẹ Đồng lập tức hiểu xảy ra chuyện gì, thở dài một cái, “Đồng đại tiểu thư, con không phải chạy tới khoa khám chữa bệnh chứ?”
“Khám chữa bệnh….”
Đồng Vũ Thiến giương mắt, nhìn vào tấm biển bắt mắt ở đại sảnh.
Phía trên chính là “Khám Chữa Bệnh” bốn chữ.
Nhìn mấy chữ này, Đồng Vũ Thiến hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
“A~”
Nghe được âm thanh kêu lên của con gái, mẹ Đồng hoàn toàn có thể tưởng tượng được gương mặt con gái lúc này.
“Lão gia gia ở bên khoa nội trú!” Mẹ Đồng nhấn mạnh giọng nói che giấu sự bất đắc dĩ và lo lắng.
Ai! Làm thế nào?
Mơ hồ, mù đường cũng là một loại bệnh?
Con gái như vậy liệu tương lai có người đàn ông nào dám cưới nó sao?
“Phòng bệnh 81/6”
Đứng trước cửa phòng bệnh, Đồng Vũ Thiến nức nở nghẹn ngào ra tiếng.
Chẳng lẽ cô thật sự ngu ngốc sao?
Rõ ràng là đã vô cùng ghi nhớ lời mẹ nói lão gia gia kia ở khoa nội trú, cô lại chạy vào khoa khám chữa bệnh bị đùa giỡn ngu ngốc.
Đi đi lại lại bên khoa khám chữa bệnh không tìm được phòng 81/6, lại chẳng gặp một bóng người.
Tất nhiên, cái này cần bỏ qua tên sói áo trắng đó.
Nhưng mà không sao, mặc dù không biết bác sĩ sắc lang đó khoa nào nhưng ít nhất anh ta sẽ không chạy tới phòng 81/6 khoa nội trú.
Nghĩ tới đây, Đồng Vũ Thiến thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hít sâu một hơi.
Nghe mẹ nói, lão gia gia bị chứng mất trí nhớ, nếu tâm trạng không tốt thì sẽ nổi khùng, cho nên, chăm sóc một lão nhân bị mất trí nhớ phải rất kiên nhẫn mới được.
Mặc dù Đồng Vũ Thiến tốt nghiệm y tá, tâm địa thiện lương, nhưng cũng không có nghĩa cô có tư cách đảm nhiệm làm thiên sứ áo trắng.
Xác định cá tính mình mơ hồ không thích hợp trở thành y tá, sau khi tốt nghiệp, cô đã tìm một công việc hoàn toàn khác hẳn, trở thành người tự do trồng cây cối hoa cỏ.
Ngày nghỉ, cô sẽ tới chợ bày quầy, bình thường thì vùi mình ở phòng kính trồng hoa, hay tỉa cây, đúng hạn thì đi tìm các hoa giống.
Làm bạn với hoa cỏ, cuộc sống của cô trôi qua đơn giản mà hạnh phúc, cũng có thể tự nuôi sống bản thân.
Cô rất thích cuộc sống như thế, nhưng mẹ lại bởi vì thấy cô suốt ngày hoa cỏ, sợ cuối cùng sẽ không thoát khỏi vận mệnh làm bà cô.
Lại một lần nữa thở dìa, Đồng Vũ Thiến xác định tâm lí chuẩn bị đối mặt với lão nhân gia khó tính, lấy dũng khí mở cửa.
Không ngờ, cô vừa mới mở cửa phòng, đã trực tiếp ᴆụng vào bức tường thịt dày ấm ấp, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt đi theo vào trong chóp mũi.
Cô nhíu đôi mày thanh tú, sờ sờ chóp mũi ửng đỏ, còn chưa kịp kêu đau, một giọng nói trầm thấp vang lên khiến thần kinh cô nháy mắt căng thẳng.
“Tại sao lại là cô?”
Sau khi kiểm tra phòng bệnh, Ân Hạo mới đến khoa nội trú xem ông nội.
Ngoài ý muốn, vòng một vòng, lại để anh ᴆụng phải cô gái thú vị này.
Nghe được giọng nói mang theo ý cười, Đồng Vũ Thiến ngẩng đầu, trợn to đôi mắt đẹp, đưa ngón tay thon dài kinh hãi chỉ vào mặt người đàn ông phía trước mặt.
“A~ lớn, sói háo sắc!”
Ân Hạo nheo mày rậm, ánh mắt đen láy lóe ra một tia sáng hứng thú, “Sói háo sắc?”
Giật mình vì đã tự tiện đặt cho anh ta biệt hiệu, Đồng Vũ Thiến vội che miệng, dùng sức mãnh liệt lắc đầu.
Hai cánh tay bắt chéo trước иgự¢, Ân Hạo tựa người vào cánh cửa, hứng thú nhìn phản ứng chột dạ của cô, cười hỏi: “Thế nào, hối hận, quyết định phụ trách tôi rồi sao?”
Nghe vậy, gương mặt Đồng Vũ Thiến đỏ bừng. “Người nào, người nào hối hận?”
Vừa nói xong, sợ anh đột nhiên nhào tới, cô lặng lẽ lùi về phía sau, đôi mắt len lén liếc nhìn phía dưới quần ăn.
Rất tốt, anh ta đã bình thường, xem ra cô cũng không phải chịu trách nhiệm giúp anh ta.
Hơn nữa, anh ta có thể đi xung quanh, chứng tỏ quần anh ta cũng không có vấn đề gì đi? Như vậy cô không cần bởi vì chuyện mình làm mà cảm thấy áy náy.
“Nếu không phải như vậy, cô đi theo sau tôi làm gì?”
“Ai đi theo sau lưng anh?” Người đàn ông này đúng là không phải chị tự kiêu bình thường. Đồng Vũ Thiến cho là không đúng bĩu môi sau đó mở miệng đuổi người, “Bác sĩ, anh kiểm tra phòng xong thì có thể đi được rồi.”
Nhớ trước đó anh ta nói phải đi kiểm tra phòng, không ngờ đi một vòng, lại để cô gặp anh ta, hôm nay cô đúng là xui xẻo tới cực điểm.
Không hề nghĩ tới cô sẽ mở miệng đuổi người, Ân Hạo nheo mày: “Đuổi tôi? Cô có biết hay không phòng bệnh này chính là tôi…”
Anh còn chưa nói hết, một gương mặt già nua ló đầu ra từ phía sau anh, cắt đứt lời.
“Hà! Cháu dâu, rốt cuộc cháu cũng tới thăm gia gia.”
“Cháu dâu?” Nhìn lão nhân mỉm cười rạng rỡ, Đồng Vũ Thiến theo trực giác nhìn xung quanh bốn phía, không hiểu ông đang gọi người nào.
Cô còn chưa biết rõ, ông lão đã đi về phía cô, kéo cô tới bên cạnh Ân Hạo.
“Ông nội biết A Hạo rất bận không có biện pháp ở bên cạnh cháu, khiến cháu rất cô đơn, nhưng cháu không cần giận nó à! Cháu không để ý tới A Hạo, ông nội bao giờ mới có chắt bế à?”
Nhìn ông, Đồng Vũ Thiến chớp mắt lại chớp mắt.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao cô lại không hiểu ông nói cái gì?
Thấy vẻ mặt cô mờ mịt, Ân Hạo khẽ thở dài, có chút tức giận nói: “Ông nội, cháu còn chưa lấy vợ, ông tìm đâu ra cháu dâu?”
Ông nội? Ông lão trước mặt là ông nội của sói háo sắc?
Đồng Vũ Thiến kinh ngạc còn chưa kịp tiêu hóa xong, đã thấy ông giận tím mặt.
“Khốn kiếp! Con nhất định phải nói ra những lời khiến ông tức giận sao? Nếu như con dọa cháu dâu chạy mất, ông nhất định hỏi tội con!”
“Ông nội!” Ân Hạo bất đắc dĩ nhìn ông.
“Hừ!” Ông hừ lạnh một tiếng, lôi kéo “Cháu dâu” đi vào trong phòng bệnh.
Đột nhiên bị kéo đi, Đồng Vũ Thiến luống cuống, “Á, chờ chút…”
Biết ông không phải cố ý, Ân Hạo bất đắc dĩ nói: “Ông nội, người đừng náo loạn.”
Ước chừng những người già bị bệnh mất trí nhớ thường xảy ra biến chứng, ông nội chắc là có triệu chứng này.
Ông cứ khăng khăng là anh đã kết hôn, chừ việc do chức năng não bộ bị thoái hóa, cũng có thể trong tiềm thức khát vọng đứa cháu là anh sớm ngày thành gia.
Nghĩ tới điểm này, Ân Hạo không khỏi đau lòng.
Tất cả anh chị em họ, ông nội yêu anh nhất, cố tình anh lại chần chừ không tìm được người thích hợp để kết hôn.
Chuyện này trở thành nỗi tiếc nuối trong lòng ông, khiến anh cảm thấy áy náy.
Nghe vậy, ông như một đứa trẻ, ủy khuất núp sau lưng Đồng Vũ Thiến lầu bầu: “Cháu dâu, cháu thật đáng thương, A Hạo vẻ ngoài lịch sự, nhưng thật ra tính tình rất hung dữ.”
Đồng Vũ Thiến còn chưa kịp đáp lại, Ân Hạo đã mở miệng trước, bất đắc dĩ nhìn cô. “Thật xin lỗi, tình trạng bệnh của ông nội tôi không được tốt lắm, cô đừng để ý.”
Sau đó anh lấy điện thoại ra, tìm danh bạ.
“Lạ thật, lần trước đã gọi cho trung tâm, sao giờ không thấy?” Anh ảo não nhỏ giọng.
Lời của anh khiến Đồng Vũ Thiến đột nhiên nhớ ra, cô tới thay mẹ trông lão nhân gia.
“À, cái đó… Tôi tới tìm Ân Nhất Chính….”
Nghe vậy, Ân Hạo dừng động tác, đưa mắt nhìn cô hỏi: “Cô tìm ông nội tôi?”
Lúng túng mấp máy môi, Đồng Vũ Thiến đáp: “À, cái đó người trông chừng…. Vương Tú Kiều xin nghỉ, tôi tới trực giúp nửa ngày.”
“Cô? Trực giúp?” Ân Hạo tràn đầy nghi ngờ, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Đón lấy ánh mắt đầy vẻ quan sát coi rẻ, Đồng Vũ Thiến ưỡn иgự¢ cường điệu. “Tôi dù sao cũng đã tốt nghiệp làm y tá, chăm sóc lão nhân gia tuyệt đối không vấn đề.”
Động tác ưỡn иgự¢ của cô hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt anh.
Nhìn cô dáng người nhỏ nhắn, nhưng ngoài dự liệu có bộ иgự¢ đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh cùng vòng ௱ôЛƓ đẹp, trên người chỗ nên có đều có tuyệt không thiếu.
Nếu cởi hết quần áo, quả thật là dùng sắc đẹp thay cơm….
Càng suy nghĩ lại càng cảm giác mình kì lạ, anh dừng lại suy nghĩ, âm thầm thu hồi dáng điệu của cô vào tầm mắt, cười hỏi: “Lúc cô học ở trường liệu có xảy ra chuyện gì? Cô làm gì mới có thể tốt nghiệp?”
Hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt càn rỡ của anh, Đồng Vũ Thiến cau mày lầu bầu: “Người ta chỉ mơ hồ một chút, nhưng cũng không có nghĩa là người ta ngu ngốc.”
Bác sĩ thối đáng ghét!
Nhìn anh cười đến khóe miệng cũng muổn rách, nếu không phải bận tâm tới hình tượng thục nữ, cô nhất định sẽ vá miệng anh lại.
Trong lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ thì Ân Nhất Chính đột nhiên tham gia.
“A Hạo, mau hai giờ rồi.”
Ân Hạo không nói gì liếc nhìn ông nội, không biết phải làm sao.
Trình độ thoái hóa của đại não đã tới mức nghiêm trọng, nhưng chuyện liên quan tới anh, ông luôn nhớ rõ ràng, lúc này anh không khỏi hoài nghi ông có phải phát hiện bệnh tình mình càng ngày càng nghiêm trọng, lại cố gắng dùng chống cự.
Tất nhiên, điều này chứng tỏ ông rất yêu thương anh.
Mỗi lần nghĩ tới điểm này, anh lại sầu não.
Đè cảm xúc trong lòng xuống, Ân Hạo nhìn Đồng Vũ Thiến nói: “Hai giờ tôi phải đi khám bệnh, xin nhờ cô chăm sóc ông nội tôi…”
Anh còn chưa nói hết, Ân Nhất Chính đã không vui mở miệng nói: “Hai vợ chồng còn phân biệt cái gì ông nội anh, ông nội em? Ông của con không phải là ông của con bé sao? Hừ! Vớ vẩn!”