Nhìn hành lang sạch sẽ sáng ngời, vẻ mặt của Đồng Vũ Thiến hoàn toàn mờ mịt, cô nhíu mày lẩm bẩm: “Đi thang máy lên tầng tám rẽ trái, có thể thấy ngay phòng bệnh 81/6…”
Cô nghiêm túc nhớ lại lời mẹ nói, vừa đi vừa tìm số phòng bệnh.
“Phòng 81/1, 81/2, ....., 81/5”
Nhìn phòng bệnh cuối cùng ở cuối hành lang, cô rủ hai vai, suýt chút nữa khóc lên.
“Oa… Tốt nhất là có phòng 81/6 á!”
Vì tìm phòng bệnh 81/6 cô đã đi tới đi lui cái tầng lầu này, nhìn kĩ tất cả các số phòng bệnh một lượt, nhưng chính là không có!
Cố tình cô lại gặp vận quỷ, đi mấy lần, cũng không hề gặp một ai để hỏi.
Vì không tìm được người hỏi cho nên lúc này cô hoàn toàn cảm thấy chán nản.
Đang chuẩn bị buông tha thì cuối hành lang xuất hiện một bóng dáng mặc áo blouse trắng từ từ đi tới.
A! Rốt cuộc có người để hỏi!
Đồng Vũ Thiến hưng phấn chạy nhanh tới, không ngờ, lúc tới gần đối phương, vì quá vội chân trái dẫm chân phải.
“A──” biết mình sắp ngã xuống, cô thét chói tay, hai tay theo bản năng đưa ra muốn tóm lấy cái gì đó để ổn định cơ thể, cũng may, mười ngón tay của cô may mắn tóm được một thứ.
Đồng Vũ Thiến thở phào nhẹ nhõm, vậy mà tiếng hoan hô còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, tiếng vang của vật cứng rớt xuống đất khiến cô và bác sĩ kia đồng thời cúi đầu.
Chỉ thấy trên mặt đất là đầu dây thắt lưng của anh ta, cúc quần cùng với vải vóc chồng chất dưới đất, toàn bộ đập vào mi mắt.
Thì ra thứ cô bắt được chính là quần của bác sĩ kia, không biết có phải chất adrenalin kích thích hay không mà cô lại có sức mạnh trước giờ chưa từng có, trực tiếp mạnh mẽ lột được quần đối phương.
Mà tay của cô vẫn còn đang nắm quần của anh ta không thả!
Cảm giác lạnh lẽo ở phía dưới đập tới, Ân Hạo cúi xuống nhìn thấy dáng vẻ của mình hiện tại, cứng đờ tại chỗ.
Anh đang nằm mơ sao?
Quần của anh lại bị một cô gái không biết từ đâu lao tới, cởi?!
Ân Hạo sững sờ không dám tin vào tình huống trước mắt, Đồng Vũ Thiến thì bị hành động của mình làm cho choáng váng.
Trời, cô… cô… cô… vậy mà kéo tụt quần của bác sĩ!
Làm thế nào? Làm thế nào?
Sợ hãi bao trùm toàn bộ suy nghĩ, còn chưa biết phải làm thế nào để đối diện với tình huống lúng túng trước mặt thì một loạt tiếng cười nói từ đầu cầu thang truyền đến.
Ân Hạo lấy lại tinh thần, nhanh chóng kéo quần, rồi lập tức đi vào một phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Anh chính là bác sĩ được hoan nghênh nhất trong bệnh viện, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy tình trạng quẫn bách của mình lúc này.
Nhìn bóng lưng hốt hoảng của anh, Đồng Vũ Thiến không giải thích được cũng lo lắng đi theo anh tiến vào phòng bệnh.
“Cô đi theo tôi vào làm gì?” Liếc nhìn cô gái đi theo mình vào phòng bệnh, Ân Hạo không hiểu hỏi.
“Hả? À…” Cô chột dạ cúi đầu, không biết tại sao mình lại đi theo anh ta vào phòng bệnh.
“Chẳng lẽ… Cô muốn nhân cơ hội làm gì với tôi?”
“Không, tôi không có!” Đồng Vũ Thiến lo lắng khoát tay phủ nhận.
Thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô lúc đỏ lúc trắng, Ân Hạo không nhịn được đưa mắt quan sát cô kĩ hơn.
Thân hình cô nhỏ nhắn, cao chưa tới vai anh, gương mặt nhỏ nhắn chắc chỉ bằng bàn tay anh, đôi mắt trong sáng tròn to, đôi môi hồng hơi chu lên khiến người ta có ý nghĩ kì quái.
Không biết nếu hôn cô thì sẽ có mùi vị thế nào?
“Tôi nghĩ cô chắc sẽ không có can đảm đó.”
“Đúng, đúng, tôi là công dân tốt, tuyệt đối không làm chuyện xấu!” Vì muốn lấy lòng tin của anh, Đồng Vũ Thiên dùng giọng điệu vô cùng kiên quyết.
Nhìn phản ứng của cô, đáy mắt Ân Hạo lóe lên ý cười. Cô gái này đúng thật là thú vị.
Cảm giác anh đang nhìn mình chăm chú, cô bỗng lúng túng.
“Vậy… Tôi đi ra ngoài.”
Cô vốn ngây thơ, hay làm chuyện ngốc nghếch, nhưng lần này lại xảy ra vấn đề trước mặt bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai thế này, còn ૮ởเ φµầɳ của anh ta, không những thế lại còn theo soau người ta, không biết anh ta có nghĩ cô tham sắc, muốn làm chuyện xấu với anh ta không?
Đồng Vũ Thiến càng nghĩ càng cảm thấy ảo não, đang chuẩn bị mở cửa muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường thì Ân Hạo đột nhiên kéo tay cô.
“Không được đi.”
Đồng Vũ Thiến mở to đôi mắt đẹp quay đầu nhìn anh, không hiểu hỏi: “Tại sao không được đi?”
“Cô bây giờ ra ngoài, sẽ hại tôi bị ra ánh sáng.”
“Ra ánh sáng…”
Tháy vẻ mặt cô mờ mịt ngốc nghếch, Ân Hạo không khỏi vui mừng muốn trêu chọc cô.
Anh khí định thần nhàn cầm lấy quần, lấy giọng điệu mập mờ chậm chạp nói: “Một nam một nữ lén lút trốn trong phòng bệnh, sẽ khiến người ta nghĩ thế nào?”
“Nghĩ thế nào…” Trong lúc nhất thời chưa hiểu được ý trong lời nói của anh, Đồng Vũ Thiến chớp chớp hai mắt, vẻ mặt mờ mịt.
“Nếu mọi người nhìn thấy tình trạng tôi thế này, cô nói, mọi người sẽ nghĩ sao?”
Tầm mắt rơi vào quần dài của anh, gương mặt nhỏ nhắn của cô thoắt cái đỏ ửng.
Ân Hạo còn muốn đùa giỡn cô mấy câu, ngoài phòng bệnh chợt vang lên giọng nói.
“Á, ở đây sao lại có đồ này?”
Sợ người khác sẽ mở cửa xông vào, trong lòng rét lạnh, một tay tóm chặt quần, một tay ôm Đồng Vũ Thiến nhanh chóng trốn sau góc tường.
Đột nhiên bị anh kéo vào trong иgự¢, Đồng Vũ Thiến tựa người vào иgự¢ anh, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trên áo anh.
“Á, anh… Có thể bỏ tay ra được không?”
Sát gần như vậy, cô không những ngửi được mùi hương, thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim, độ ấm trên cơ thể anh.
Không khí mập mờ khiến cho cô không tự giác giãy dụa, ý định muốn giãn cự li giữa hai người.
Vốn là sợ bị phát hiện nên mới kéo cô vào trong иgự¢, Ân Hạo lúc này mới phát hiện quyết định của mình hoàn toàn sai lầm.
Mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể cô bao phủ toàn bộ không khí, bộ иgự¢ đẫy đà đang cọ sát trước иgự¢ anh, giống như là trêu chọc, khiến đỉnh nhạy cảm trước иgự¢ anh đứng thẳng.
“૮ɦếƭ tiệt, cô đừng động!”
Bị anh quát lớn, Đồng Vũ Thiến hốt hoảng, tay vô tình lướt qua dưới hai chân anh, cả người đột nhiên cứng đờ.
“Anh… anh lấy cái gì chống vào người tôi?”
Chẳng lẽ là một thanh…
A… Cô chỉ không cẩn thận ૮ởเ φµầɳ anh ta, hiện trường cũng không ai thấy, anh ta cũng sẽ không vì vậy mà Gi*t người diệt khẩu chứ.
Ân Hạo sững sờ, lúc này mới phát hiện ra mình có phản ứng. Anh lại có phản ứng chỉ bởi vì cô gái này ở trong иgự¢ anh giãy dụa, trong nháy mắt vật cứng sưng to, đem đáy quần chống cao lên.
“Đáng ૮ɦếƭ!” Anh khẽ nguyền rủa một tiếng.
Anh luôn tự hào về khả năng kiềm chế của mình, nhưng thật sự không ngờ, trong thời gian thật ngắn, cô không hề có chút khiêu khích nào lại có thể nhanh chóng khơi gợi Dụς ∀ọηg của anh.
Nghĩ anh đang mắng mình, Đồng Vũ Thiến càng luống cuống.
“Không, không, không! Anh đừng hiểu lầm, tôi không cẩn thận mới kéo quần anh xuống, cũng không phải cố ý, anh đừng làm tổn thương tôi… Tôi đảm bảo sẽ mua lại cho anh dây lưng y hệt như vậy, hơn nữa còn khâu lại cúc quần giúp anh được không, còn nữa tôi tuyệt đối sẽ không đem chuyện hôm nay nói ra ngoài, tôi thề!”
Vừa thề, trong lòng cô vừa âm thầm gào khóc.
Hôm nay cô thật đúng là không phải xui xẻo bình thường mà!
Mặc dù bình thường cô cũng không may mắn lắm, đi trên đường bằng phẳng cũng ngã nhào, ᴆụng phải cây cột hoặc đi bị lạc đường đi loanh quanh, nhưng cũng còn tốt hơn tình huống lúc này!
Ân Hạo nhìn vẻ khoa trương trên mặt cô, liền nói: “Chỉ cần cô không động đậy, tôi sẽ đem ‘hung khí’ thu lại.”
“Có thật không?”
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn anh.
Bây giờ nhìn kĩ cô mới phát hiện, anh ta thật sự rất đẹp trai.
Trên sống mũi thẳng tắp đeo một gọng kính vàng, đôi môi hồng, lông mày rậm, đôi mắt hẹp dài tròng mắt đen sáng vừa nhìn đã biết là một người đàn ông tinh anh.
“Ừm.” Ân Hạo chẳng nói đúng sai chỉ đáp nhẹ một tiếng, sau đó phát hiện cô đang nhìn mình tới mất hồn. “Cô đang nhìn cái gì?”
Khoảng cách giữa hai người khá gần, anh có thể nhìn thấy gương mặt mình trong con ngươi của cô.
Thấy anh đột ngột tiến sát lại, cô bị dọa sợ hốt hoảng nói: “Tôi không động là được!”
Phát hiện ra cô ngoan ngoãn không dám động, vẻ mặt uất ức, Ân Hạo cảm thấy thú vị khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên.
Không gian yên tĩnh, hai người lại đang dán sát vào nhau, cô không nhịn được vội hỏi: “Xin hỏi… Tôi có thể đi được chưa?”
Vị bác sĩ này căn bản là không đem cái ‘hung khí’ kia thu hồi lại, ở bên cạnh anh ta càng lâu, có nghĩa là nguy hiểm càng lớn?
Đồng Vũ Thiến hốt hoảng suy nghĩ, sợ mình gặp phải con sói hung ác, vì vậy suy nghĩ chuẩn bị muốn đoạt lấy cái ‘νũ кнí’ kia.
“Không được.”
“Tại sao?”
“Đợi thêm mấy phút.” Anh phải xác định bên ngoài phòng bệnh thật sự không có ai mới được, với trạng thái đang “kích động” của anh mà nói, thật sự không nên di chuyển.
Không biết nỗi khổ của anh, Đồng Vũ Thiến chu môi cò kè mặc cả, “Vậy trước tiên anh thu hồi cái νũ кнí của mình lại đi.”
Yêu cầu của cô khiến Ân Hạo cau mày. “Cô thật sự ngây thơ hay là giả bộ?”
Cô gái này nếu không phải là tính tình ngây thơ thuần khiết thì chính là trời sinh chậm lụt! Người bình thường tuyệt đối sẽ không ngu ngốc tới mức đem phản ứng Dụς ∀ọηg của đàn ông nghĩ thành νũ кнí gì gì đó!
“Có ý gì?” Trong khoảng thời gian ngắn không hiểu rõ ý, cô lộ ra vẻ mặt ngây thơ.
“Đó không phải là νũ кнí gì hết, đó là do cô hại tôi phải cứng lên.” Anh tức giận nói.
Sững sờ nhìn vẻ mặt tái mét của anh, cô không biết lặp lại. “Đột nhiên, cứng…”
“Đừng nói với tôi, cô không biết trạng thái cứng đó là gì?”
Mặc dù chỉ có một chương dạy về giáo dục giới tính nhưng anh không nghĩ sẽ có người không biết tới tình trạng kia.
Cô gái trước mặt có gương mặt đáng yêu giống con nít, nhưng có thể nhìn ra là đã trưởng thành, nếu cô dám nói cho anh biết, cô không biết “trang thái ¢ươиg ¢ứиg” là gì, anh có thể tốt bụng, miễn phí giúp cô giáo dục một khóa học giới tính.
Giọng nói của anh chậm rãi vang vọng trong đầu, lặp đi lặp lại hai từ kia.
Không khí nhất thời rơi vào trạng thái lúng túng quái dị.
Ước chừng một phút sau, Đồng Vũ Thiến cúi đầu nhìn vị trí của “hung khí”, sau đó chậm nửa nhịp lùi lại về sau một bước dài, kêu lên thành tiếng.
“A──”
Có cần khoa trương như thế không, cô thật sự không làm gì cả, sao anh ta lại kích động thành ra thế này?
Nhìn dáng vẻ như gặp quỷ của cô, Ân Hạo thật sự có ý nghĩ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ sự vọng động của cô.
Cho tới bây giờ, chưa từng có một cô gái nào nhìn Dụς ∀ọηg hùng tráng của anh sau đó lộ ra vẻ kinh hoàng chán ghét.
“Này, vậy… vậy phải làm sao?”
Nhìn cô bị dọa sợ tới mức nói không thành câu, Ân Hạo ngược lại cảm thấy thú vị.
“Cô phải giúp tôi dập lửa?” Anh hỏi ngược lại, trên gương mặt tuấn tú lịch sự lộ ra vẻ xấu xa.
“Dập, dập lửa…” Bởi vì quá mức kinh hoảng, cô lắp bắp, không thành câu.
“Cô có thể dùng tay hoặc dùng miệng.”
Anh cố ý đề nghị như thế, nhưng bởi vì trong đầu lại hình dung ra cảnh cô dùng hai phương thức này dập lửa ình, dục vong dưới quần lại càng thêm bành trướng.
Thấy giọng nói của anh nhẹ nhàng nói ra những lời nói hạn chế độ tuổi thế này, gương mặt Đồng Vũ Thiến đỏ ửng.
“Anh… anh biến thái!” Mặc kệ là dùng tay hay dùng miệng cô cũng khó có thể tiếp nhận!
Đầu óc choáng váng, lúc này cô thật sự có cảm giác muốn ói.
“Biến thái?” Mày rậm khẽ giương lên, Ân Hạo lấy giọng bất cần đời nói: “Đây là do cô hại tôi biến thành như vậy, tôi là người bị hại, cô nên phụ trách tới cùng.”
Bởi vì ngoại hình và vẻ mặt cùng công việc của mình, mọi người đều cảm giác anh là người nho nhã lịch sự, nhưng những người bạn của anh đều biết, anh cũng không giống như vẻ bên ngoài, vô hại như vậy.
Mặc dù hai người căn bản không biết nhau, nhưng cô gái trước mắt quả thật khá thú vị, kích tích bản tính của anh giấu dưới áo blouse trắng.
“Á, phụ trách.” Cô luống cuống, giống như tránh ôn dịch lùi lùi tới cạnh giường bệnh, trợn to mắt nhìn anh.
“Nhanh một chút, tôi còn phải đi kiểm tra phòng.”
Ân Hạo hướng cô ngoắc tay, mỉm cười, cố gắng khiến không khí càng thêm mập mờ.
Không lí do, anh ta cười lại khiến cô nổi da gà.
Trời ạ! Anh, anh ta… Sẽ không thật sự muốn cô thay anh ta…. Cái đó chứ?”
“Á! Tôi không muốn──”
Đầu óc không tự chủ nghĩ tới hình ảnh đó, cô bị sợ ôm đầu thét chói tai, bất chấp tất cả chạy trối ૮ɦếƭ.
Mày rậm nhíu lại, nhìn cô nhấc chân chạy vọt ra khỏi phòng bệnh, Ân Hạo kinh ngạc ngẩn người.
Anh cũng chỉ là trêu chọc cô thôi, cô có cần khoa trương như vậy không?
Là trên người anh có vi khuẩn, hay nháy mắt biến thành quỷ ba đầu sáu tay? Có cần phải dùng phương thức này đả kích cảm giác ẩn giấu của anh không?”