Nó nhăn mặt. Giọng nói như thế thì rõ ràng là giám đốc đang tức giận.
-Sếp gọi tôi có việc!
-Cô lại đây cho tôi!
Nó tiến lại.
-Cô làm ăn cái kiểu gì thế hả??? Tôi tin tưởng mới giao dự án này cho cô thế mà cô lại làm cái trò gì thế này chứ?
Khách hàng đang rất bực mình, họ muốn thưa kiện công ty ta đến nơi rồi cô biết không?
-Thưa…thưa…tôi đã rất cố gắng….tôi không hiểu mình sai sót chỗ nào….
-Sai sót của cô chính là quá sơ sài, cô không tập trung một cách triệt để vào dự án này, cô muốn làm hay muốn nghỉ đây???
Nó im lặng không nói năng gì. Mấy chị đứng ngoài nhìn vào lo lắng.
-Những người kia! Làm việc đi! Công ty trả luơng cho mấy người không phải để tò mò những việc không đâu!
Tất cả xanh mặt trở về chỗ ngồi.
-Thưa giám đốc! tôi sẽ chịu trách nhiệm!
-Chịu trách nhiệm ư? Cô có khả năng lắm sao? Cùng lắm thì cô bị đuổi việc nhưng công ty thì sẽ phải bồi thường thiệt hại lên đến hàng chục tỉ đồng, còn mất uy tín với thị trường. Cô nói nghe dễ dàng lắm nhỉ?
-Sao sếp lại có thể nói với tôi như thế chứ? Lỗi này đâu phải chỉ riêng tôi, chẳng phải trước khi giao cho khách hàng tôi đã đưa cho giám đốc xem xét rồi sao?
-Giờ mà cô vẫn còn cãi được à?
-Anh quá đáng lắm! Làm việc với một người độc tài như anh quả thật là một cực hình!
-Nó bật khóc rồi chạy ra ngoài.
Cold đuổi theo.
Nó ngồi trên ghế đá khóc một mình, một phần vì tức giận, một phần vì nỗi đau trở lại, sự giận dữ, ánh mắt, cách nói năng, tất cả đều giống y hệt.
Khóc “hăng” quá nên nó không nhận ra Cold đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.
-Khóc đủ chưa?
-Nó giật mình.
-Anh đi đi! để cho tôi yên!
-Gan cô cũng to nhỉ? Dám đuổi cả sếp mình! Đây là giờ làm việc, muốn khóc thì về nhà hãy khóc. Bây giờ thì lau nước mắt rồi trở về phòng ngay lập tức!
Cold đặt vào tay nó chiếc khăn màu xanh nhạt rồi đứng dậy bỏ đi. Nó nấc từng tiếng nhìn theo. Hành động của Cold luôn khó hiểu. Vừa mới mắng nó xong rồi lại an ủi nó. Rốt cuộc thì anh ta muốn cái gì đây???
Nó trở về phòng trong tâm trạng không mấy tốt đẹp. Cũng may có công việc khiến nó vơi đi phần nào nỗi buồn.
Nó cúi đầu làm việc không để ý rằng Cold đang ngồi trong phòng và nhìn nó qua lớp kính. Chợt nó ngẩng mặt lên. Cold vẫn nhìn nó không nhúc nhích. Nó thấy lạ. Cách đối xử của Cold với nó không giống người bình thường. Ánh mắt của Cold có cái gì đó rất da diết và đau khổ. Điện thoại nó reo…là Quốc Hy, cậu nhóc mời nó đi ăn trưa. Nó ngước lên nhìn Cold lần nữa rồi đứng dậy đi. Đã đến giờ nghỉ trưa…Nó phải tránh cái ánh mắt kì lạ ấy, cái ánh mắt cứ khiến nó nhớ lại về vụ tai nạn kinh hoàng năm năm trước….
======
-Dạo này học hành thế nào rồi?
-Vẫn thế thôi!
-Ăn nói với người trên mà như thế đó hả?
-Ylen chỉ hơn tôi một tuổi thôi!
-Hơn một tuổi cũng là hơn, cậu đừng có ngụy biện!
-Lại dữ như chằn! mà dạo này tôi phát mệt với mấy em lớp dưới!
-Sao? Bị đeo đuổi quá hả?
-Đều là một lũ con gái vô duyên, người ta không thích mà cứ xấn tới!
-Nhưng họ thích cậu nên họ phải bày tỏ chứ?
-Thế thì tại sao tôi thích Ylen mà Ylen có cho tôi bày tỏ đâu!
-Ơ! Cái này thuộc hai phạm trù khác nhau!
-Khác là khác thế nào???
-Ừ thì…
-Sao? Đứng họng rồi chứ gì? Tôi biết mà! Nếu không phải vì tôi nhỏ tuổi hơn Ylen, không phải vì Ylen đã quá đau khổ với mối tình đầu, không phải vì Ken cũng thích Ylen thì tôi đã tấn công từ lâu rồi, không đợi đến bây giờ đâu!
-Cái thằng nhóc này! Nói năng kiểu gì thế???
-Cấm gọi tôi là thằng nhóc, tôi không thích!
-Uh uh!
-Có lẽ tôi sẽ đi du học một thời gian…
-Cái gì??? Đi du học ư???
-Để quên Ylen.
-???
-Đùa thôi! Tôi được nhận học bổng sang Mỹ bốn năm!
-Trời ơi! Bốn năm luôn à??? Thế thì tôi nhớ cậu đến ૮ɦếƭ mất!
-Thì tôi cũng muốn để Ylen nhớ tôi đến ૮ɦếƭ mà, có thế mới thấy từ chối tôi là một sai lầm!
-Đừng đùa nữa! Cậu đi thật hả?
-Tất nhiên, tuần sau sẽ làm thủ tục.
-Hix! Lại phải xa thêm cậu nữa rồi!
Nó tiến lại ôm Quốc Hy, đứa em trai bé bỏng ngỗ ngược của nó. Bây giờ cậu ta đã lớn thật rồi.
Quốc Hy là một người rất có cá tính. Nhìn thấy sự đau khổ của nó khi mất Trần Thoại cậu nhóc thề là sẽ không bao giờ yêu ai ngoại trừ nó, mà có thích nó mấy đi chăng nữa cũng không lấy vợ, cậu ta tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Nó hạnh phúc khi được nhận tình cảm từ những người tốt như Quốc Hy và Ken ,có lẽ đó là sự bù đắp phần nào những đau khổ mà nó phải gánh chịu khi mất Thoại mãi mãi…
Hôm nay nó phải cùng giám đốc đi khảo sát nhà máy, không biết vì lý do gì mà anh ta lại bắt nó đi theo. Đây là một khu lắp ráp điện thoại lớn nhất nước với dây chuyền hiện đại của Nhật, nó đi theo Cold lên lỏi qua từng phân xưởng mà cứ thấy ngỡ ngàng, mọi thứ ở đây thật tối tân. Phía trước là xe dở hàng đang bốc từng thùng lớn vào khoang để chở đi, bên này là những công nhân đang làm việc miệt mài cùng dây chuyền tự động. Trong khi Cold nói chuyện với chủ nhà máy nó nhanh chóng đi tham quan hết mọi nơi, bản tính tò mò hiện lên rõ. Sau một vòng dạo chơi, nó trở về chỗ cũ nhưng Cold đã đi đâu mất rồi, nó tìm quanh rồi chợt nhìn thấy giám đốc đang đừng gần xe dở hàng để theo dõi tình hình. Nó thở dài bước tới. Nhưng một thùng hàng từ trên cao bị nghiêng sang một bên, nó hét lớn….cảnh tượng Thoại bê bết máu lại hiện diện trong đầu nó, không suy nghĩ nhiều nó chạy lại ôm chầm lấy Cold ngã sang một bên….
======
Trật khớp...
- Thoại ơi! Không được! – nó nhắm mắt nói liên tục, như một ám ảnh.
Thùng hàng rớt xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Nếu không có nó thì không biết Cold “sẽ đi về đâu”.
Sau khi hoàng hồn, Cold nhìn sang nó.
- Di! Di ! cô không sao chứ???
- Thoại! ….
Nó nhìn Cold, hình bóng Trần Thoại lại hiện về. Nhưng sự ồn ào xung quanh đã khiến nó bừng tỉnh. Nó hốt hoảng ngồi dậy.
Cold bế nó lên xe, chân nó đã bị trật khớp không thể đi được.
- Khi cứu tôi cô không sợ sẽ ૮ɦếƭ sao?
- Anh nói cái gì thế?
- Cô đúng là gan thật! – Cold cười.
- Anh trả ơn người ta bằng cách này à?
Cold không nói gì, chỉ mỉm cười rồi lái xe đi. Nó ngồi một bên, nhìn sang Cold lòng nó lại thắt lại. Biết bao giờ mới thoát khỏi cái ám ảnh này đây…
Cold bế nó vào trong phòng mình trước con mắt hình viên bi của tất cả mọi người mặc cho nó giãy nãy, la hét. Nhưng không hiểu sao nó lại nhớ về cái ngày đi chơi sở thú năm năm trước, Thoại cũng đã bế nó như thế trượt patin trước hàng trăm con mắt thiên hạ. Nếu cứ mãi như thế này, chắc nó sẽ điên lên mất…
Cold thả nó lên chiếc ghế giám đốc của mình, cởi giày nó ra rồi cầm cái chân lên ngắm nghía.
- Trời ơi! Anh đừng có hại tôi, muốn làm cái gì thế hả?
- Ngồi yên tôi coi!
Cold nhìn qua nhìn lại cái chân bị trật khớp của nó, sau một giây suy nghĩ liền cầm lên và…vặn một cái thật mạnh, tiếng kêu “rắc” xuất hiện đồng thời với việc nó hét lên kinh hoàng khiến mọi người ngoài đó dựng cả tóc gáy.
- Xong rồi!
Nó thút thít không nói được gì.
- Con gái đúng là, nước mắt chứ có phải nước mưa đâu mà muốn tuôn ra khi nào cũng được thế? – Cold thở dài
Chân nó đúng là hết đau thật.
- Đứng dậy mang giày vào rồi trở về chỗ làm việc đi!
Nó nhìn cái bản mặt lạnh lùng của Cold mà xì khói lỗ tai, nó đứng phắt dậy, đeo giày vào rồi bước ra ngoài. Mấy chị trong phòng nhìn theo rồi lắc đầu bái phục cái quan hệ kì lạ của tụi nó.
Đêm đó nó lại nằm mơ thấy Thoại…đã lâu lắm rồi nó không mơ thấy cậu ấy….có lẽ vì ban ngày nó nghĩ về Thoại nhiều quá nên ban đêm mới mơ như vậy….thật tội nghiệp….
Sáng mai tại công ty…
- Báo với chị em một tin vui!
- Trưởng phòng có chuyện gì mà tươi hớn hở thế?
- Chiều nay là sinh nhật của tôi! Mời mọi người cùng giám đốc tham gia để cho cái tuổi ba mươi xuân xanh của tôi được trọn vẹn!
- Hoan hô! Thế là sắp được ăn rồi!
Mấy chị trong phòng có vẻ hào hứng với việc này, nó thì ngây người ra, không biết có nên đi hay không…
- Em nhất định phải có mặt đó!
Trưởng phòng vỗ vai nó ra lệnh. Thế là hết đường từ chối!
Chiều.
Sau khi tan sở về nhà nó thay vội bộ áo quần đi chơi rồi chạy xe đến công ty. Mọi người sẽ tập trung ở đó để đi sinh nhật của trưởng phòng. Cold cũng có mặt. Nó ngại nhất việc đó.
Trông ai cũng đẹp hơn hẳn. Đồng phục công ty không cho phép chị em ăn diện nhiều, bây giờ có cơ hội đi chơi nên ai cũng tranh thủ. Nhưng Cold hôm nay thì đặc biệt thật. Nó lại nhìn giám đốc. Cách ăn mặc của Cold hao hao Thoại ngày trước. Một phong cách boy cá tính và năng động…nó lại nhớ Thoại….
======
Áo đôi
- Trời ơi! Hôm nay Di với Cold muốn chơi nổi hay sao mà lại mặc áo đôi thế kia! – mấy chị hét toáng lên.
Cả hai cùng giật mình nhìn xuống. Đúng là vậy thật! Nó và Cold đều mặc áo màu xanh, tuy hình dáng trên áo không phải là hoàn toàn giống nhau nhưng nhìn qua thì chẳng khác nào áo đôi. Chẳng lẽ là ý trời….
- Đi thôi nào! – trưởng phòng hối
Nhưng trong số những người có mặt ở đây chỉ có riêng Cold là đi ô tô, còn lại đều là xe máy.
- Giám đốc ơi! Hay là anh để xe ở ga ra công ty rồi đi xe với tôi cũng được! – trưởng phòng gợi ý.
- Không! Không! Tôi không đi được xe máy!
Câu trả lời của Cold khiến tất cả mọi người kinh ngạc, trừ nó. Chẳng lẽ từ khi ra đời đến giờ giám đốc bỏ qua giai đoạn xe máy mà đi thẳng lên ô tô luôn sao??? Còn nó thì lại nhìn Cold, rõ ràng ánh mắt Cold có cái gì đó run sợ khi nhìn chiếc xe máy….một nỗi đau lại nhói lên trong nó….
Nó đã uống bia khá nhiều, nhiều hơn rất nhiều so với khả năng nhậu nhẹt của nó. Đơn giản vì nó đang buồn, Thoại cứ trở về rồi biến mất, còn nó thì cứ mãi đau khổ, lại thêm sự xuất hiện của Cold càng khiến nỗi đau lớn hơn…
Nó đã say lúc nào không biết, say mèm và ngất đi……….
…………………
Thức dậy.
Đầu nó đau như 乃úa bổ, nó trở mình rồi dần dần mở mắt…
Và nó nhận ra đây không phải là cái giường thân yêu của mình, một căn phòng xa lạ, nó đang ở đâu thế này???
Đang hốt hoảng chợt nó nhìn thấy khuôn mặt Cold đang kề bên nó, anh ta đang ngủ trông rất thanh thản, nó đang gối đầu trên cánh tay của Cold. Thế này là thế nào??? Nó hãi hùng vùng dậy nhảy xuống giường.
Cold tỉnh giấc.
- Em dậy rồi à?
- Anh…anh….tôi đang ở đâu thế này??? – nó ôm đầu hốt hoảng.
- Ở nhà tôi!
- Tại sao lại là nhà anh chứ??? Tại sao??? – nó hét lớn.
- Em đã uống quá nhiều! Biết em từ lâu rồi mà tôi không nhận ra tửu lượng uống bia của em cũng ghê quá nhỉ???
Nó không để ý gì đến lời Cold nói, đầu nó ong ong, những suy nghĩ đứt quãng hiện về, nó và Cold…trên chiếc giường lạ này….là sao đây…
Như biết được những suy nghĩ “đen tối” trong đầu nó, Cold bật cười:
- Em đừng nghĩ lung tung! Cứ nhìn áo quần mà em và tôi đang mặc thì sẽ biết được rằng đêm qua chẳng xảy ra chuyện gì cả!
Nó nhìn lại mình, rồi nhìn Cold. Đúng là thế thật, cả hai đang mặc bộ áo quần mà tối qua đi chơi với cả phòng. Nó cũng không cảm thấy có cái gì “đặc biệt” hay “kì lạ” trên người mình cả.
- Tôi muốn về! – nó nói lửng rồi chạy ra ngoài, dù sao cũng thật xấu hổ, nó đã nằm qua đêm trong nhà một người xa lạ, mà lại là con trai, nó bỗng thấy có lỗi với Trần Thoại…nó vừa chạy vừa khóc…
- Di! Đứng lại!
Cold đuổi theo nó, không kịp mang giày. Cũng may nhà Cold nằm trong khu chung cư lớn, đường phố buổi sáng vắng vẻ hơn nhiều so với đường trong thành phố. Nó chạy ngang công viên thì bị Cold níu tay kéo lại.
- Anh làm gì thế??? Thả tôi ra! Đừng khiến tôi phải đau khổ thêm nữa!
- Em nói cái gì??? Sự xuất hiện của tôi khiến em đau khổ ư?
- Đúng! Quá đau khổ là đằng khác! Mối tình đầu bé bỏng của tôi đã vỡ tan để lại vô vàn đau khổ, anh lại quá giống cậu bạn trai quá cố của tôi, cứ mỗi lần nhìn thấy anh là hình bóng cậu ấy lại về, rồi tôi lại đau khổ. Không thể chịu đựng nữa rồi! tôi không thể….
Nó giựt phăng tay mình ra khỏi tay Cold rồi chạy về phía trước…
======
Chia ly
- You định đi đâu khi tôi vẫn còn ở đây chứ? – Cold nói lớn.
Câu nói này…nó khựng lại…
Như một phản xạ, nó thốt lên:
- Đi về…
- Một mình?
- Phải…- nó nghẹn ngào
- Không được!
- Tại…tại…sao??? – nó khóc.
- Vì cả đời này you phải ở bên cạnh tôi!
Nó quay lại nhìn Cold, nước mắt giàn giụa….Thoại của nó…
Cold chạy lại ôm chầm lấy nó, người nó cứng đơ không phản ứng gì…
- Năm năm qua tôi đã nhớ you rất nhiều! rất nhiều you có biết không???
- Tôi không biết! tôi không muốn biết! – nó nức nở.
- Thật hạnh phúc khi biết rằng cho đến bây giờ you vẫn chỉ có mình tôi….
Lòng nó nhẹ tênh….những nỗi đau của năm năm trời đằng đẵng ồ ạt trở về trong nó, tim nó thắt lại….nỗi đau đỉnh điểm và rồi tất cả tan biến đi. Cold…à không….Thoại vẫn đứng đó, ôm chặt nó vào lòng….hai chúng nó đều khóc….những giọt nước mắt mà có lẽ năm năm nay không thể chảy bây giờ lại tuôn ra….ào ạt như nỗi đau vỡ òa…
Chợt…một chiếc xe ô tô không biết từ đâu lao vụt tới….Cold nhìn lại…Nhưng không kịp nữa rồi…
Á á á………….
Cold đẩy nó sang một bên, cả thân hình nó ê ẩm ….Nó ngẩng đầu dậy, Cold của nó…
Tên lái xe đã phóng vù đi không chút do dự, xung quanh không có ai, chỉ mình nó và Cold, nó hốt hoảng chạy đến đỡ Cold dậy…
- Không thể như thế này được! không thể! Thoại ơi! Anh không thể lại bỏ em lại thêm một lần nữa! – Nó hét lên khi nhìn thấy máu trên người Cold thấm sang áo mình….
- Đừng để anh ૮ɦếƭ em ơi! Anh còn muốn sống! Anh còn muốn yêu em!....
Cold nắm tay nó, từng lời nói ngắt quãng…tim nó thắt lại, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt Cold…nó không còn có thể chịu đựng được nữa….
Cánh tay Cold đột nhiên duỗi ra…lạnh buốt…nó ૮ɦếƭ lặng….không thể nhanh chóng như thế này được! Mọi chuyện không thể như thế này được….
Nó hét lên…đứt đoạn…chia lìa…
====
Tỉnh...
Á á á……….
Nó vùng dậy, mồ hôi ướt đẫm áo và chiếc chăn bông….
Phải! tất cả chỉ là mơ….một cơn ác mộng……
- Làm gì mà cô hét lên dữ thế? – nó giật mình khi thấy Cold đang ngồi kề sát bên mình…
Nó quay cuồng, đây là thực hay mơ nữa đây….
- Sao mặt cô tái nhợt đi vậy??? Có sao không???- Cold sờ trán nó lo lắng.
Nó ngước nhìn Cold…nhìn sâu vào đôi mắt, bất giác nó thấy Thoại….Và nó ôm chầm lấy Cold khóc oà lên.
- Cô đừng làm tôi sợ! Có chuyện gì thế??? – Cold càng lo lắng hơn.
Nó không nói gì, chỉ khóc. Cold đành phải ngồi như thế với nó cho đến 15 phút sau.
- Thế nào? Đã bình tĩnh lại chưa??? – Cold hỏi nhỏ khi thấy nó đã nguôi ngoai.
Nó buông Cold ra, người thẫn thờ. Sau 5 năm nỗi đau vẫn hằn sâu không phai mờ. Thoại vẫn không về với nó.
Cold nhìn nó, không nói gì. Hành động của nó quá khó hiểu. Anh thở dài đứng dậy rồi lấy cho nó một cốc nước ấm.
Phải mất tận 1 tiếng sau nó mới lấy lại tinh thần. Nó ngồi trên giường. Cold ngồi trên chiếc ghế Sofa đối diện, hai chân bắt chéo như phong cách của một đại thiếu gia và nhìn nó chăm chú.
- Sao tôi lại ở đây??? Đây là đâu??? – nó tá hoả khi nhìn xung quanh.
- Là nhà tôi! – Cold cười nhẹ đáp.
- Nhà anh??? Tại sao…. – nó càng không hiểu
- Đêm qua cô uống quá nhiều đến nỗi ngất đi. Tôi cũng không biết nhà cô ở đâu, đành phải đưa cô về đây…
- Đồ lợi dụng! Đồ lưu manh! – Nó ném cái gối trên tay vào mặt Cold.
- Cô khùng à??? – Cold vùng dậy
- Ai cho phép anh đêm hôm đưa tôi về nhà anh hả??? Tôi là con gái mà! Anh…anh thật là….Đồ hạ lưư! – Nó mắng xối xả
- Thôi nhé! Có lòng tốt với cô mà cô trả ơn theo cách đó à! Đúng là…
Cold giận dữ rồi bỏ đi.
Nó ngồi lại một mình, lòng tự rủa thầm bản thân đã uống quá mức cho phép để rồi dẫn tới cái kết cục này…
Nhưng hình như tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả. Nó nhăn mặt rồi thở dài. Nó cũng không còn tâm trí đâu để mà suy nghĩ vớ vẫn nữa. Cơn ác mộng ban nãy vẫn khiến nó sợ hãi….
Một lúc sau, một người đàn ông trong bộ đồng phục của quản gia bước vào và nói với nó.
- Thưa! Thiếu gia nói là cô thay quần áo và ra ngoài ạ!
- Thiếu gia ư??? Ai thế??? Chẳng lẽ Cold??? – nó mở to mắt, cái thời đại nào rồi mà còn thiếu với gia chứ???
- Thưa! Không được gọi thẳng tên của thiếu gia! Đó là cấm kị!
Nó tròn mắt hơn nữa. Vị quản gia đi ra. Nó nhìn theo rồi nhún vai không hiểu. Nó bước xuống giường, trên người vẫn mặc bộ áo quần tối hôm qua đi ăn sinh nhật trưởng phòng rồi tiến tới cửa.
Chợt đôi mắt nó chựng lại, cái gì thế này……..