Giận.
- Ai thế nhỉ? Này , tránh ra cho người ta vào nhà !
- Mới đó mà đã quên nhanh vậy à? Kẻ phá hoại!
- Thì ra là bé! Tới đây làm gì nữa?
- Bé??? thật là...... Anh vui nhỉ, có việc thì tôi mới tìm anh chứ cũng đâu rảnh rang mà tới đây nếu không có việc!
- ???
- Nói nhanh luôn nhé! Có phải lúc trước anh nói nếu xe tôi mất thì anh sẽ đền phải không? giờ nó mất thiệt rồi anh tính sao đây!
- Xe? Xe nào?
- Xe đạp của tôi chứ xe nào nữa, hôm bữa tôi nói để tôi dắt về anh bảo cứ để đó nếu có mất mát gì thì anh đền, bộ quên thiệt sao?????
- À à! Nhưng cũng không tin được, ngộ nhỡ em làm mất rồi vịn cớ đổ cho tôi thì sao, tôi đâu có ngu
Bốp ....
Sự thật là tôi đã tát anh ta .
- Này anh! Sống thì cũng phải có đạo lý một chút chứ! Anh mở miệng ra nói những câu đó mà không thấy khó chịu sao? Tôi không phải hạng người rảnh rang bày ra ba cái việc bỉ ổi như anh nói đâu, đừng tưởng ai cũng giống mình, đúng là đồ hạ lưu .Cứ tưởng anh đàng hoàng mới đến đây nói chuyện phải trái, nào ngờ....Thật là tức hết chỗ nói, không cần anh đền bù gì nữa, coi như tôi xui xẻo, chào!!!!!
Sực nhớ vẫn còn cầm bộ áo dài trên tay, tôi quay lại ném vào mặt hắn ta.
- Trả anh!
- Mình về thôi Thoại!
Tội nghiệp cậu bạn cùng bàn, không hiểu mô tê cũng đành lủi thủi dắt xe .
- Ơ này em!
Hừm, lại em, sao mà mình ghét cái từ em này quá .
- Mặc kệ hắn, mình đi thôi Thoại!
- Khoan khoan đã! - hắn ta gọi với theo
Tiếng xe rồ ga và chuẩn bị lên đường.
Nhưng vẫn chưa hết chuyện.
Hắn ta chạy xe chặn lại.
- Anh, anh xin lỗi! định bụng chỉ đùa em tí chút! Không ngờ em dữ đến vậy !
- Cái gì? Đùa ư? Xin lỗi anh đi đùa với người khác đi, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, tránh ra cho người ta đi .
Tôi hất tay gã ra khỏi tay lái xe Thoại rồi giục tên quái vật chạy nhanh...
Cuối cùng cũng thoát khỏi gã. Phù!!!!!!!!
- Tên đó là ai thế?
- Một kẻ phá hoại!
- Làm sao nó dám ᴆụng vào you nhỉ?
- Thôi, bỏ qua đi, coi như xui xẻo vậy .
- Được rồi, để đó!
- Thoại lẩm bẩm cái gì thế?
- À không, đang hát đó mà ..
- Tới nhà tôi rồi đó, cậu về đi nhé!!!
- Không