Lâm Thư vô cùng bất đắc dĩ với suy đoán của Từ Vọng,: “Cậu đừng có nói Lục Bá An thế này thế kia, cậu xem đầu óc cậu đi, suốt ngày nghĩ mấy cái chuyện gì đâu không.”
“Đầu tớ toàn sự thông minh đó nha.” Từ Vọng đắc ý lắc lắc đầu, Từ Nhất được mẹ nuôi ôm trong иgự¢ cũng xoay xoay cái đầu nhỏ theo mẹ.
Lâm Thư rất lo lắng, thành khẩn nói với Từ Nhất: “Nhất Nhất ngoan, lớn lên đừng học theo mẹ con nhé.”
Cục cưng Từ Nhất vẫn còn chìm đắm trong niềm vui của bé, nghe dặn dò thế nhưng vẫn đong đưa cái đầu nhỏ.
Lâm Thư liếc mắt nhìn Từ Vọng: “Cậu có thể dạy cho con nuôi của tớ cái gì hay ho hơn được không.”
Từ Vọng đang cười ngả nghiêng trên ghế, giống như người vừa than vãn chẳng phải là cô.
Ở nhà Lâm Thư chơi một ngày, chưa kể hết chuyện thì buổi chiều Lục Bá An đã gọi điện tới hỏi khi nào cô về nhà. Từ Vọng vẫn muốn chơi thêm nên nói: “Em và Lâm Thư định đi ăn một bữa, sẽ về muộn một chút, anh và ông ngoại không cần chờ em đâu.”
Lục Bá An im lặng chốc lát, “Anh đặt phòng ăn mời cơm hai người.”
Ban đầu Từ Vọng chưa kịp phản ứng, cô đoán Lục Bá An định cảm ơn Lâm Thư: “Anh không cần khách sáo vậy đâu, em định dùng thẻ của anh mà.”
Thấy bên kia im lặng, Từ Vọng mới giật mình hiểu, cô đưa điện thoại sang bên nhỏ giọng hỏi Lâm Thư: “Lâm Thư, Lục Bá An muốn mời cậu ăn cơm đó.”
Lâm Thư đang trêu chọc Từ Nhất kinh ngạc “A” một tiếng, hỏi: “Sao anh ấy muốn mời cơm tớ ăn?”
Từ Vọng sờ sờ cằm: “Chắc muốn cảm ơn cậu, hai ta là bạn thân, anh ấy mời cậu một bữa cũng bình thường mà.” Chỉ là cô không hiểu tại sao anh lại bỗng nhiên thông suốt, biết cách đối nhân xử thế như vầy.
Lâm Thư nhanh chóng từ chối: “Tớ xin cảm ơn ý tốt của anh ý, nhưng nếu ngồi ăn cùng Lục Bá An thì áp lực lớn quá, vẫn nên thôi đi.”
“Đừng từ chối chứ, chúng ta phải chém anh ấy một bữa cho đã, nếu cậu thấy không tự nhiên thì gọi thêm người khác nữa là được.”
Từ Vọng không ngờ lúc này mình đã tạo ra một mối nhân duyên.
Lục Bá An đặt một phòng ăn ở nhà hàng tốt nhất Xuân Thành.
Đầu bếp ở đó là người có tên tuổi, nổi tiếng nhờ một phóng sự giới thiệu các món ăn ngon, cách nấu nướng đậm tính nghệ thuật nên gây ấn tượng sâu sắc với cô và Lâm Thư, hai người còn từng hứa với nhau ai phát tài sẽ mời người còn lại đến đây ăn cơm, nên Từ Vọng đã nhắc đến chỗ này với Lục Bá An.
Lục Bá An đến phòng ăn chờ họ, khi Từ Vọng bế Từ Nhất đi cùng Lâm Thư đến thì thấy có mỗi Lục Bá An, chờ Lâm Thư cẩn thận ngồi xuống, cô mới dùng mắt ra hiệu với anh: Không phải còn một người nữa hả?
Anh thản nhiên nhìn cô, lịch sự nói với Lâm Thư: “Lát nữa còn có một người bạn của tôi đến, cô không để ý chứ?”
“Không sao không sao.” Lâm Thư vội vàng xua tay.
Từ Vọng ngồi xuống cạnh Lâm Thư, dùng ánh mắt oán trách nhìn Lục Bá An: Anh nhìn đi, dọa bạn thân của em rồi kìa.
Tuy thái độ của Lục Bá An rất lễ độ, nhưng Lâm Thư cứ cảm thấy không thoải mái. May mà một lát sau người bạn mà Lục Bá An nói đã đến. Từ Vọng còn đang tò mò bạn anh ấy là ai thì thấy Tống Sơ Minh tươi cười ấm áp từ từ bước đến.
“Bác sĩ Tống, sao anh lại ở đây thế?” Sau khi Tống Sơ Minh ngồi xuống, Từ Vọng cười hỏi.
Tống Sơ Minh cũng cười trả lời: “Tôi về thăm người lớn trong nhà, về hai ngày rồi.”
“Ồ, thì ra gia đình anh ở Xuân Thành, trùng hợp quá nhỉ.”
Tống Sơ Minh vừa đến đã giúp bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, anh ấy nhẹ nhàng quan tâm đến mọi người, mang đến cảm giác ấm áp như gió xuân, không giống Lục Bá An, dù nói lời cảm ơn cũng lạnh băng: “Cảm ơn cô trước đây đã chăm sóc Từ Nhất.”
“Anh đừng…khách sáo.”
Từ Vọng thấy không ổn, nên mượn cớ đi toilet lôi Lục Bá An đi cùng.
Hai người họ vừa đi, Tống Sơ Minh bèn cười nói với Lâm Thư: “Tôi đã hiểu vì sao cậu ấy nhất định phải mời tôi đến đây rồi, có lẽ sợ dọa cô.”
Lâm Thư nhìn Tống Sơ Minh vài lần, bởi vì uống chút rượu nên khuôn mặt cô ấy hơi ửng hồng: “Tôi vẫn bình thường, không nhát gan đến vậy đâu.”
Trong hành lang, Từ Vọng kéo tay Lục Bá An đi về phía trước.
“Lục Bá An, anh biết vì sao Lâm Thư sợ anh không?”
“Không biết.” Anh không quan tâm lắm đến chuyện này.
“Anh từng hung dữ với cậu ấy.”
Lục Bá An nhíu mày: “Chuyện khi nào?”
“Hồi đó chúng ta học cùng lớp đó, anh quên rồi hả?” Từ Vọng ngẩng đầu nhìn anh. “Lần đó cậu ấy bị người ta bắt nạt, em với kẻ đó cãi vã đến mức suýt đánh lộn, sau đó tụi em bị giáo viên phạt đứng, cậu ấy đang vừa khóc vừa tự trách bản thân thì anh đi ngang qua chỗ tụi em, nói với cậu ấy thế này.” Từ Vọng học theo nét mặt với giọng điệu của anh lúc đó: “Khóc có giải quyết được vấn đề không, có thời gian tự trách thì chi bằng nên nghĩ làm sao đừng gây phiền phức cho người khác đi.”
“Đại khái ý tứ như vậy đó, em nhớ không rõ hết. Cậu ấy đã đang buồn vì bị phạt, anh còn nói vậy, làm cậu ấy khó chịu hơn.”
Cuối cùng Lục Bá An cũng nhớ ra đôi chút, chuyện này hung dữ chỗ nào? Có điều anh nhớ mình cũng có nói vài câu với Từ Vọng.
“Đúng rồi, anh cũng hung dữ với em đấy nhé.”
Lúc này Từ Vọng lại học điệu bộ nhíu mày của anh: “Cậu có não không thế, thấp như vậy còn định đánh nhau.”
Lúc Bá An nhớ lại sự việc xảy ra, sau đó vẫn cảm thấy mình chẳng hề có lỗi gì khi nói với Từ Vọng câu đó: “Nếu anh nhớ không nhầm, thì kẻ kia cao một mét tám, là nam sinh cao to học chuyên thể dục, em cao một mét sáu nhỉ? Định sẽ nhảy lên đánh nhau ư.”
Lúc anh nhìn thấy thì cô đang bị người khác giữ lại, hai cô gái cao hơn cô cũng không kéo nổi cô lại, Từ Vọng còn kêu gào dùng sách trong tay đập kẻ kia nhưng chẳng trúng, nam sinh đó hung ác nhìn cô định bước tới, nhưng thấy ánh mắt lạnh băng của anh thì dừng lại.
Từ Vọng không vui: “Tên kia thì có là gì, tuy là đàn ông cao to nhưng chưa chắc em đánh không lại. Anh chưa thấy tên đó bắt nạt Lâm Thư thế nào đâu, nếu anh thấy thì cũng sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn rồi, loại người này cần phải được dạy dỗ.”
“Bất kể thế nào đánh nhau cũng là một hành vi không lý trí, còn có rất nhiều cách để dạy dỗ mấy kẻ đó mà.” Ví dụ như nam sinh đó sau này trải qua cảm giác bị người khác chế giễu, bài học gậy ông đập lưng ông sẽ đáng nhớ hơn nỗi đau da thịt.
“Giờ em làm mẹ rồi, nên hiểu chuyện hơn.”
“Vâng, vâng, vâng, anh nói đúng.” Từ Vọng không có thời gian nghe anh lý luận, lôi kéo anh đi về phía trước, “Nhanh lên, em gấp lắm rồi.”
“Anh tưởng em muốn bạn em thoải mái nên mới dẫn anh ra đây.”
“Đúng vậy, nhưng em cũng muốn đi toilet.” Bước chân Từ Vọng vội vàng hơn.
“Thật ra khi nghe Lục Bá An nói như thế, dù trong lòng tôi khó chịu nhưng cũng nhận ra vấn đề của mình. Tôi là kiểu người gặp chuyện chỉ biết khóc, vô dụng quá nhỉ? Hồi học cấp ba hay bị người ta chế giễu vì mặt mụn, tôi đã cảm thấy cuộc sống thật u ám, chưa bao giờ dám phản kháng khi bị sỉ nhục, toàn nhờ Vọng Vọng bảo vệ thôi. Nhưng mỗi khi cậu ấy ra mặt vì tôi, tôi lại chỉ tự trách mà không có hành động gì để thay đổi.” Lâm Thư không kiềm được mà tâm sự rất nhiều.
“Cô là người bước từng bước một để trưởng thành, tôi nghĩ cô là cô gái rất kiên cường. Tôi nghe Lục Bá An nói khi bạn cô mất tích, cô đã vừa phải chăm sóc Nhất Nhất vừa không ngừng tìm kiếm Từ Vọng. Hai người là bạn bè thân thiết, không có mấy người có được tình bạn đẹp như hai cô đâu.” Tống Sơ Minh kiên nhẫn lắng nghe, nụ cười luôn giữ trên môi.
“So với nỗ lực trước đây của Vọng Vọng, thì mấy chuyện này có là gì.”
“Có lẽ cô không nhận ra những ưu điểm của bản thân. Tự ti và nhu nhược là từ chối đối mặt với hiện thực, và kiên cường mạnh mẽ không có nghĩa là người đó phải thế này thế kia, nhưng nếu người đó dám đối diện với nội tâm của mình, thì chứng tỏ người đó rất kiên cường. Nếu là tôi, tôi sẽ muốn làm bạn với một người như vậy.”
Ánh đèn trong phòng ăn hơi mờ ảo tạo cảm giác lãng mạn và yên tĩnh, Lâm Thư khẩn trương nên nắm chặt tay: “Thật ra tôi luôn muốn cảm ơn một người, chắc người đó quên mất tôi rồi. Nếu không nhờ người này chắc tôi đã cứ mãi tự ti như vậy.”
Nói xong cô cẩn thận quan sát phản ứng của anh.
Tống Sơ Minh chu đáo rót trà cho cô nên không nhận ra vẻ mặt phức tạp của Lâm Thư.
Nói chung bữa cơm này ai cũng thoải mái. Thức ăn ngon hơn tưởng tượng rất nhiều, càng về sau Lâm Thư càng cởi mở, trò chuyện rất vui vẻ với Tống Sơ Minh. Từ Vọng thầm than thở, giữa người với người sao quá khác nhau, nhìn xem bác sĩ Tống người ta đúng là biết cách khiến con gái vui vẻ.
Nhìn anh ấy rồi nhìn lại vẻ mặt nghìn năm không đổi của Lục Bá An, thật sự… đã là chồng mình rồi còn làm gì được nữa.
Nhớ đến chuyện ngày hôm qua, Từ Vọng gọi thêm rượu, không phải đã đồng ý cho cô uống sao, cô sẽ thử! Ánh mắt Lục Bá An nhìn cô thật sâu, không phản đối việc cô gọi rượu, sau khi ăn cơm xong trên người anh thoang thoảng hương rượu, còn thần sắc vẫn tỉnh táo.
Từ Vọng bế Từ Nhất, trong lòng thầm oán hận: Lừa đảo.
Tống Sơ Minh cũng uống chút rượu, không có gì đáng ngại, chỉ là không thể lái xe về nhà, nên định gọi người lái xe thuê. Lúc này Lâm Thư chủ động đề nghị: “Tôi biết lái xe, tôi chở anh về.”
Từ Vọng thấy Lâm Thư tích cực như vậy, làm bạn tốt lâu năm, cô liếc mắt đã nhận ra tâm tư nho nhỏ của cô bạn, nên trước khi Tống Sơ Minh từ chối, cô đã nói: “Vậy cũng tốt, bác sĩ Tống không phải đứng chờ ở đây.”
“Không được, cô là con gái, về nhà một mình vào giờ này không an toàn.”
Lục Bá An nhìn Từ Vọng đang sợ thiên hạ không loạn, kéo cô đứng qua một bên nói: “Đón xe.”
Từ Vọng tức giận liếc anh, đúng là, đón cái gì mà đón! Đón xe quan trọng hơn bạn cô à?
Cuối cùng Tống Sơ Minh đón xe về, Lâm Thư đi cùng xe Lục Bá An về nhà mình trước, Từ Vọng dẫn cô ấy xuống xe, thay cô ấy ai oán nhìn Lục Bá An, cô không khỏi cực kỳ áy náy.
Từ Vọng có bằng lái nhưng kỹ thuật lái xe không tốt lắm, may mắn buổi tối nên xe cộ ít, cả đường vừa lái chầm chậm vừa nghe Lục Bá An hướng dẫn.
“Sau này em không được phép lái xe nữa.”
Ở sau lưng Từ Vọng nhăn mặt nhìn anh, anh có cho em lái em cũng chẳng thèm nhá, đồ lừa gạt!
Đặt Từ Nhất đang ngủ say vào giường nhỏ xong, Từ Vọng vừa mới đứng thẳng dậy thì Lục Bá An ôm cô vào lòng.
Hương rượu thoang thoảng vây lấy cô, lúc anh nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào cổ cô: “Anh uống nhiều quá.”
Ồ, người này nói dối đến nghiện rồi nhỉ?
Từ Vọng tránh khỏi vòng tay anh, chuẩn bị tốt để tranh luận với anh, ai ngờ anh lợi dụng ưu thế chiều cao ép tới, được mấy bước đã lui tới bên giường, cô bị ai đó giả say đè lên giường.
Anh dịu dàng hôn vào khóe môi cô.