Từ Vọng mơ về quá khứ, khi thức dậy, chiếc gối bên cạnh đã hơi lạnh. Cầm điện thoại lên xem, đã gần mười giờ, cô lập tức luống cuống rời giường.
Đến khi cô mặc quần áo chỉnh tề đi xuống lầu thì nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Cục cưng Từ Nhất đang nằm trong nôi, nhìn chằm chằm vào một khuôn mặt to lớn xa lạ trước mặt, lông mày hơi nhíu lại. Còn Thường Phong thì nhìn cục cưng Từ Nhất không chớp mắt, biểu cảm trên mặt khá là phức tạp, vừa không dám tin vừa vui mừng, vừa xúc động vừa hoài nghi, vừa khao khát vừa sợ hãi, cứ vươn tay ra rồi rút lại…
“Bà chủ.” Người giúp việc thấy Từ Vọng đi xuống thì giải thích ngắn gọn về tình huống lúc này: “Cậu Thường đã tới một lúc, trước khi đi ông chủ đã dặn đừng đánh thức cô.”
Thường Phong nghe thế thì dời mắt khỏi Từ Nhất, vẫn nhìn Từ Vọng với ánh mắt rối rắm đó, rồi chào hỏi: “Chào buổi sáng, chị dâu.”
Giọng nói chứa đựng sự thê lương, yếu đuối, miễn cưỡng vui vẻ và ức chế không thể kiểm soát được. Sau khi chào hỏi, anh ta lại hết sức chăm chú nhìn cục cưng Từ Nhất.
“Chào buổi sáng.” Từ Vọng nhiệt tình chào lại, nhưng Thường Phong không không mấy quan tâm, chỉ mải nhìn cục cưng Từ Nhất, như thể không quan tâm gì đến những chuyện quanh mình.
Đàn ông vừa ly hôn khó tránh khỏi cảm xúc thất thường, Từ Vọng bắt chuyện: “Anh ăn sáng chưa, có muốn ăn cùng tôi không?”
Thấy anh vô hồn lắc đầu, rõ ràng là không muốn nói chuyện, cô bèn tự đến phòng ăn.
Cô vừa ăn cháo vừa gọi cho Lục Bá An.
“Dậy rồi à?” Anh có vẻ không bận lắm, bắt máy rất nhanh.
Từ Vọng nói: “Người bạn đã ly hôn của anh đang ở đây. Em nghĩ hình như anh ấy bị đau buồn quá độ, cảm thấy hơi bất thường.”
Anh ấy cứ nhìn con trai cưng của cô chằm chằm làm cô có cảm giác anh ấy sắp kích động mà bế con cô bỏ chạy. Từ Vọng ngậm muỗng đi ra phòng khách, đúng lúc nhìn thấy anh ấy đang nở nụ cười hiền từ của cha, cô sợ đến mức làm cái muỗng rớt xuống chén.
“Chỉ cần cậu ta không uống rượu thì không cần phải quan tâm đến cậu ta.” Lục Bá An nghe Từ Vọng miêu tả sinh động dáng vẻ kỳ dị của Thường Phong qua điện thoại, khi thấy đã tới cửa bệnh viện, anh mới ngắt ngang lời lảm nhảm của cô.
“Bây giờ anh đang ở ngoài, lát nữa sẽ nói chuyện với em sau.”
Nói xong anh cúp máy, rồi bảo tài xế ngồi trong xe chờ, sau đó một mình đi vào bệnh viện.
Khu nội trú của bệnh viện vào buổi sáng vô cùng bận rộn, Tưởng Tại kiểm tra phòng bệnh xong, khi đi ra thì có một y tá nói với anh ta: “Bác sĩ Tưởng, có người tìm anh.”
“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn.” Anh ta tươi cười ấm áp, lịch sự nói cảm ơn, sau đó thong thả đi về phía phòng làm việc.
“Bác sĩ Tưởng, anh trở lại rồi à.”
“Đúng vậy, vừa mới kiểm tra phòng bệnh xong.”
Anh ta nói vài câu với đồng nghiệp cùng phòng, chứ không vội đi gặp người chờ bên trong. Một lát sau, người nọ từ bên trong đi ra, nét mặt lạnh như băng.
“Năm phút.”
Khi đi ngang qua anh ta, Lục Bá An chỉ dừng lại một thoáng, nói xong thì bước ra ngoài ngay. Tưởng Tại chào đồng nghiệp một tiếng rồi ra theo, vừa xoay người đi thì đáy mắt lập tức hiện lên vẻ u ám.
Ở vườn hoa dưới lầu khu nội trú, rất đông người thân đưa bệnh nhân ra hít thở không khí trong lành.
“Hôm qua tôi vừa gặp cô ấy thì sáng hôm nay cậu đã tìm đến, không ngờ cậu lại để tâm đến cô ấy như thế.” Khi hai người dừng bước, Tưởng Tại mỉm cười lên tiếng trước.
“Nếu mấy người muốn sống an ổn đến già thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Bà ấy đã ૮ɦếƭ, không thể có tuổi già yên ổn.” Tưởng Tại vẫn tươi cười: “Nghe thấy tin này chắc cậu vui lắm phải không?”
“Vui? Mấy người đề cao bản thân mình quá rồi.” Lục Bá An lạnh lùng đến mức cả mỉa mai cũng không muốn bố thí.
Khi Từ Vọng ăn sáng xong, Thường Phong vẫn duy trì tư thế cũ không nhúc nhích. Cô đến gần, nghe thấy anh ấy tự lẩm bẩm: “Đáng lý ra mình cũng có thể có một bé cưng đáng yêu thế này.”
Trong đầu Từ Vọng lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo, vội bước tới bế cục cưng béo mập của mình từ trong nôi ra. Thường Phong hơi sửng sốt, sau đó hiểu được nên giải thích: “Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, tôi chị cảm thán một chút thôi mà.”
Mặt mày anh ấy tiều tụy, giọng điệu luôn uể oải, Từ Vọng cảm thấy mình phản ứng hơi quá nên ngại ngùng cười cười: “Tôi chỉ phản xạ theo điều kiện thôi, anh đừng để ý nhé.”
“Không, sao tôi lại để ý chứ.”
Anh ấy nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn quyến luyến nhìn Từ Nhất. Vừa rồi Từ Nhất bị nhìn lâu như thế cũng không giận, chỉ ngậm ngón tay nhìn chú xa lạ này. Từ Vọng không nhịn được nói: “Ừm… tôi thấy anh cứ như thế này cũng không phải là cách, anh có tâm sự gì thì đừng giấu trong lòng, nói ra sẽ dễ chịu…”
Ý của Từ Vọng vốn là chờ khi nào Lục Bá An trở về thì anh hãy từ từ tâm sự với anh ấy, nhưng Thường Phong nghe đến đó đã cảm động không chịu được: “Chị dâu, chị thật tốt, không ngờ chúng ta còn chưa quen biết mà chị đã quan tâm tôi như vậy. Thậm chí ngay cả tên chị tôi còn chưa biết…”
Cô không ngờ mình chỉ thuận miệng an ủi một câu mà lại rước thêm việc vào người.
Thường Phong mang chuyện của mình và cô vợ từ lúc quen nhau đến khi tìm hiểu rồi đến lúc yêu nhau, kể tỉ mỉ đầu đuôi ngọn ngành, thậm chí ngay cả phòng cưới trang trí thế nào cũng không quên tả lại: “Cô ấy thích Doraemon, tôi liền đặc biệt trang trí một căn phòng đầy Doraemon, thú bông, ghế sofa và giấy dán tường đều được thiết kế riêng. Tôi tốt với cô ấy như vậy, cớ sao cô ấy vẫn không thích tôi? Chúng tôi rõ ràng còn đang trong tuần trăng mật, vậy mà chớp mắt đã ly hôn rồi.”
Từ Vọng cảm thấy mình rất là không lễ phép, nhưng anh ấy nói lâu như vậy mà chỉ lặp đi lặp lại có mấy câu, làm cô nghe đến buồn ngủ, phải thừa dịp anh ấy không để ý lặng lẽ ngáp một cái.
Sau đó, anh ấy hỏi: “Chị dâu, chị có thể giúp tôi đi lấy một món đồ về không?”
“Đồ gì?” Vừa rồi cô mất tập trung nên không nghe anh ấy nói gì.
Thường Phong nhờ Từ Vọng đến phòng cưới của anh ấy lấy đồ về, hiện vợ cũ của anh ấy đang ở đó, anh ấy không dám tới gặp.
Việc này có vẻ không quá khó khăn, để anh ấy không lải nhải nữa, cô bất đắc dĩ đồng ý: “Vậy được rồi, tôi sẽ đi một chuyến giúp anh.”
Thường Phong cảm kích không thôi: “Chị dâu, chị thật sự quá quá tốt, phải ở cùng Lục Bá An thiệt thòi cho chị rồi.”
Lời này Từ Vọng cảm thấy rất dễ nghe: “Haizzz, đã kết hôn nên không còn cách nào khác, cũng không thể ly hôn mà.”
Anh ấy nhìn về phía Từ Nhất đang ngồi trên ghế sofa, vẫn hâm mộ cực kỳ: “Thằng bé thật giống chị, hoạt bát đáng yêu, nếu giống cha chắc chắn cũng sẽ không cười rồi.”
Từ Vọng thở dài: “Còn không phải vậy sao?!”
Thường Phong nói mấy câu trúng ý Từ Vọng, nên cô cũng không ngại giúp anh ấy một chuyện. Khi đến dưới lầu khu nhà của anh ấy, cô hỏi: “Ngoài con mèo bông Doraemon anh làm ra, thì không cần lấy thứ gì khác nữa sao?”
“Đúng vậy, đối với tôi những thứ khác đều không quan trọng, nhưng con mèo bông kia là do tôi may từng đường kim mũi chỉ, đại diện cho tình yêu của tôi dành cho cô ấy. Cô ấy đã không thèm tình yêu của tôi thì tôi sẽ lấy nó về.”
Từ Vọng cảm thấy giọng điệu của anh ấy hơi nghẹn ngào, bèn vỗ vai anh ấy an ủi: “Vậy tôi đi lấy về cho anh, anh chờ tí.”
Để cứu lấy trái tim tan nát của một người đàn ông vừa ly hôn, Từ Vọng mang trọng trách nặng nề, đi về phía nhà của họ.
Đến nơi, cô bấm chuông, tuy Thường Phong nói cho cô biết mật mã nhà, nhưng người lịch sự thì sẽ không tự ý vào nhà người ta.
Ấn chuông ba lần cũng không có người ra mở cửa, cô đang nghĩ có phải không có ai ở nhà hay không thì cửa được mở ra.
“Cô là?”
Mở cửa là một người đàn ông, khi Từ Vọng nhìn thấy khuôn mặt anh ấy thì ngạc nhiên kêu lên: “Đàn anh Ngô Trầm?”
Rõ ràng đối phương cũng không ngờ lại gặp cô ở đây, trên gương mặt anh tuấn của anh ấy hiện lên ý cười: “Từ Vọng?”
Sau đó hai người đồng thanh nói:
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Tại sao em lại ở đây?”
Ra khỏi bệnh viện, mặt mày Lục Bá An vẫn lạnh như đóng băng.
“Đến công ty.”
“Vâng.” Tài xế cảm thấy không khí thật lạnh, bèn cẩn thận đóng cửa sổ lại, rồi khởi động máy hòa vào dòng xe tấp nập, chạy với tốc độ ổn định trên đường phố.
Đến công ty, vừa vào phòng làm việc lại nhìn thấy một người anh không muốn gặp. Lục Văn Hàn thấy con trai xoay người định bỏ đi thì lớn tiếng gọi: “Lục Bá An, con cư xử với cha mình như vậy sao?”
Nghe thế, anh chậm rãi quay đầu lại: “Không ngờ ông còn tự cho mình là cha tôi đấy.”
Cuối cùng, Lục Văn Hàn chán nản rời đi, trợ lý Hàn gõ cửa đi vào thì thấy Lục Bá An đang đứng trước cửa sổ sát đất, dáng vẻ cô đơn.
“Giám đốc Lục, hội nghị thường niên 10 phút nữa sẽ bắt đầu.”
“Ừm.”
“Đây là tài liệu phòng tài vụ đưa tới, cần chữ ký anh.”
“Để đó đi.”
Giọng điệu anh đều đều không để lộ tâm tình, trợ lý Hàn để tài liệu lên bàn làm việc rồi đi ra đóng cửa lại.
Từ lầu cao nhìn xuống, người bên dưới bé nhỏ như kiến, anh ngẩng đầu nhìn lên, từng đám mây trắng nhẹ trôi trên bầu trời xanh lam, hiếm khi thời tiết tươi đẹp trong xanh thế này.
Anh lấy điện thoại ra gọi, chuông đổ một lúc lâu mới có người bắt máy.
“A lô.” Từ Vọng đè giọng nói thật khẽ, bên cạnh hình như có tiếng khóc.
“Em đang ở đâu?” Đó là tiếng khóc của phụ nữ, không phải của Từ Nhất.
Từ Vọng ôm điện thoại nhẹ nhàng chạy ra ngoài: “Anh chắc chắn không đoán ra em đang ở đâu đâu. Ha ha, em đang ở nhà bạn thân của anh đây. Đến khi anh về phải cảm ơn em đó, em vừa cứu vãn cuộc hôn nhân của bạn anh.”
Giọng điệu của cô không giấu được sự hưng phấn, làm sự buồn bực tích tụ trong lòng anh tan biến không ít: “Thế à? Giỏi quá vậy!”
Từ Vọng không phát hiện ra sự khác thường của anh, vẫn thao thao bất tuyệt: “Đúng thế, bằng không bạn thân của anh vẫn phải ở nhà uống rượu giải sầu đó. Em nói này, đàn ông các anh cũng thật kì lạ, phụ nữ nghĩ một đằng nói một nẻo là chuyện rất bình thường, dỗ dành là được rồi, tranh luận đúng sai làm gì. Mà cũng không phải không thể tranh luận đúng sai, chỉ là đừng tranh cãi lúc nóng giận, đến khi tỉnh táo bình tĩnh nói chuyện là được mà. Làm một cuộc tình duyên suýt chút nữa thì trở thành nghiệt duyên, may nhờ có em ra tay giải quyết mọi chuyện êm đẹp, bọn họ đang làm hòa, ha ha ha…”
Trong phòng làm việc rộng lớn, ánh nắng trở nên thật ấm áp, vẻ lạnh lùng trong mắt anh cũng tan biến.
Từ Vọng đang nói, thì Ngô Trầm mỉm cười đi tới: “Từ Vọng, lát nữa cùng nhau ăn cơm nhé.”
Cô vui vẻ gật đầu: “Được, được đó.”
Sau khi Ngô Trầm đi, cô mới nói tiếp: “Lục Bá An, bây giờ em không nói với anh nữa. Hôm nay trùng hợp gặp lại một đàn anh của em, lát nữa bọn em sẽ cùng nhau đi ăn. Mà anh nói có duyên không, em gái của đàn anh em chính là vợ của bạn thân anh đấy.”
“Đàn anh nào của em?”
“Nói ra anh cũng không biết đâu, là đàn anh thời đại học của em.” Từ Vọng không hề phát hiện giọng điệu của Lục Bá An thay đổi: “Thế nhé, tối nay có thể em về hơi trễ đấy, anh về nhà sớm một chút nhé, Nhất Nhất ở nhà đó.”
Nói xong cô cúp điện thoại ngay.