Bạn Gái Cũ Của Tổng Giám Đốc - Chương 06

Tác giả: Liên Liên

"Như thế nào? Thích thú sao?"
Hạ Phong bưng một ly rượu, đưa đến trước mặt Ái Tĩnh, mà Ái Tĩnh đang bị mọi người chất vấn, không để ý xung quanh, cầm lấy uống hết vào bụng.
Cô không đếm xỉa đến rồi!
Hạ Phong nhanh nhẹn đứng bên cạnh cô, dùng thái độ bạn trai tốt nhất, thân mật che chở cho cô. Không ai ở đây sẽ tin bọn họ không phải là một đôi…
Tình huống như vậy khiến Ái Tĩnh thật khó mở miệng trả lời. Kế hoạch tình yêu của cô không phải như thế! Cô cho là sẽ rất đơn giản. . . Đơn giản bắt đầu, duyên tận liền kết thúc. . . Không cần công bố, cũng không có chúc phúc. . .
"Thật là muốn hôn em." Giọng nói khàn khàn cắt đứt suy nghĩ của cô.
Anh không cho cô thất thần trước mặt của anh!
Dưới ánh đèn u ám mập mờ, Hạ Phong ôm hông của Ái Tĩnh, mỉm cười, gương mặt tuấn tú càng ngày càng tà khí, môi của anh nhẹ nhàng lướt qua viền tai của cô, khiến cho cô khẽ run rẩy.
"Không được! Mọi người đang ở đây. . ." Cô một bên cự tuyệt, một bên phối hợp khiêu vũ theo bước chân của Hạ Phong.
"Tiểu Tĩnh, mặc dù chỉ mới mấy giờ trước đây, nhưng anh vẫn nhớ tới bộ dáng của em ở trên xe... Da thịt mịn màn, âm thanh ՐêՈ Րỉ uyển chuyển, còn có sự hưởng ứng nhiệt tình của em… Tất cả, tất cả, làm cho anh không thể tự kềm chế mình mà nghĩ tới….."
Anh kể lại để nhắc nhở cô bọn họ triền miên như thế nào ở trên xe.
Lúc nào Hạ Phong đối với cô cũng nhiệt tình như lửa, khiến cô không cách nào chống đỡ được.
Nếu hiện giờ hai người đang ở khách sạn cao cấp trước kia, cô sẽ để cho người đàn ông giống như sói đói này ăn một bữa no nê.
"Anh đừng nói nữa! Anh nghe không hiểu quốc ngữ à?" Ái Tĩnh la mắng, lấy tay che miệng của Hạ Phong, không cho anh nói nhiều lời mắc cỡ hơn.
Đối mặt với sự trêu đùa trắng trợn của anh, Ái Tĩnh đều vứt bỏ hết tự trọng, chuẩn bị tinh thần đối phó với anh.
"A?" Trên miệng Hạ Phong lộ ra nụ cười tà ác, đột nhiên le lưỡi ra, liếm liếm lòng bàn tay của cô, cảm giác ướƭ áƭ làm cô giật mình.
Thật là quá ác liệt rồi !
Hạ Phong không nói lời nào ngang nhiên hành động, so với lời nói của anh còn tà ác gấp trăm lần, khiến Ái Tĩnh theo trực giác lui về phía sau. Vì hốt hoảng quá độ, cô quên mất đại sảnh này thật ra không rộng lớn lắm, trọng tâm không vững, thân thể ngã nhào về hướng ban công…
"A!" Cô không nhịn được hét lên.
Hạ Phong kịp thời đưa tay ra, ôm lấy eo của bạn gái, thuận thế đem cô xoay vòng, kéo về trong иgự¢. Quá trình nguy hiểm khiến sắc mặt Ái Tĩnh trắng bệch.
"Buông em ra!"
"Tại sao?" Lúc này hai người cũng đã đi tới ban công, Hạ Phong tay ôm chặt eo bạn gái, hỏi thẳng thừng.
Tay Ái Tĩnh bị anh nắm chặt khiến cô trở thành mục tiêu để môi lưỡi của Hạ Phong tà ác xâm nhập, tỉ mỉ thưởng thức.
"Như vậy sẽ bị người ta thấy… Không biết xấu hổ!" Cô thấp giọng mắng.
Cô chợt kinh hồn, vừa thẹn vừa tức, cũng không dám phản kháng mạnh, bởi vì ban công và đại sảnh chỉ cách nhau vỏn vẹn một cái cửa sổ sát đất và tấm rèm nặng nề dầy cộm màu đậm. Bên trong phòng khách vẫn còn rất nhiều người đi lại, giai điệu du dương thỉnh thoảng cũng truyền ra bên ngoài.
Ngăn cách yếu kém và không an toàn như vậy sẽ khiến mọi người bên trong chú ý nếu như có bất kỳ tiếng động nào xảy ra.
Thật sự quá tệ. . . . . .
Ái Tĩnh ngẩng đầu, né tránh ánh mắt đùa dai của Hạ Phong. Trong giây lát, cô giác ngộ rằng bất kể mình nói gì đều vô dụng. Căn bản là Hạ Phong cố ý khi dễ cô, không muốn công khai lòng của anh!
"Đều là người quen, nhìn thấy thì sao chứ?" Hạ Phong nhún nhún vai.
Cô giận chính là bộ dáng cợt nhả của anh. Trời có sập anh cũng có người chống đỡ, nhưng cô thì không có…
Hạ Phong không ngừng vuốt ve chóp mũi của cô. Nét mặt của cô thật quá mê người, khiến anh cam lòng tự nguyện muốn cưng chiều cô nhiều hơn…
"Hừ!" Ái Tĩnh trốn không thoát, lại không muốn hưởng ứng cử chỉ thân mật của bạn trai, cho nên quay đầu tránh né, nhưng lại ngoài ý muốn để cho cô thấy được chứng cớ xấu hổ trên cổ của anh.
"Trời ơi!" Cô nhẹ giọng kêu lên.
Trên cổ của Hạ Phong có mấy vết cắn đỏ thẫm… Đó là dấu vết do cô lưu lại.
Sắc màu đỏ tươi rõ ràng, giống hệt như vết hôn anh lưu lại trên người của cô. Hình ảnh Dụς ∀ọηg mạnh mẽ và tràn đầy lửa nóng giống như đèn kéo quân hiện ra trước mặt cô.
Vết cắn rõ ràng trên cổ Hạ Phong nhắc nhở cô khi đó cô hưởng ứng và phối hợp với trêu đùa của anh như thế nào…
Nhìn thái độ của cô, khóe miệng ưu nhã của Hạ Phong hiện lên nụ cười tà ác một lần nữa.
"Em đang nghĩ tới…" Khuôn mặt xấu hổ ửng đỏ của bạn gái gợi lên trong lòng anh vô số yêu thương khiến anh liên tục hôn khẽ như mưa phùn vào đôi má hồng của cô.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
"Ưm. . ." Tiếng ՐêՈ Րỉ ngọt ngào thoát ra từ đôi môi đỏ mọng của Ái Tĩnh.
Dụς ∀ọηg nhanh chóng lan tràn, không thể nào cứu vãn được.
Anh xâm nhập mạnh bạo, bá đạo đoạt đi hô hấp của cô. Cô cố gắng lui về phía sau, hy vọng có thể có nhiều không gian thở dốc một chút, nhưng anh căn bản không bỏ cuộc, từng bước tiến tới gần.
Anh vén gấu váy lên, chân dài đứng giữa hai chân của cô, Dụς ∀ọηg phái nam ¢ươиg ¢ứиg vuốt ve da thịt cô, khiến cô kinh sợ thở gấp không ngừng.
Mà lưỡi của anh cũng không chút kiêng kỵ xâm nhập, vào trong miệng của cô, chiếm đoạt chất mật, khắp nơi ngược đãi.
Ái Tĩnh đỏ mặt, đầu lưỡi bị anh ép buộc mà quấn quít không rời.
Kỷ xảo trêu đùa cao siêu của Hạ Phong rút hết sức lực toàn thân của cô. Đầu gối mềm nhũn, không cách nào chống đỡ được thân thể của mình khiến cô té nhào lên người anh.
Cô nhếch nhác trừng mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình một cái.
"Ha ha, anh thật không cố ý mà!" Hạ Phong chỉ có thể cười khổ.
Vốn nghĩ là anh chỉ muốn trêu đùa một chút với cô thôi, là anh chỉ là ác tính nghĩ trêu chọc cô, không nghĩ tới "tiểu lão đệ" so với tưởng tượng còn chưa có chướng ngại vật, thế nhưng càng không thể sữa chữa được, hiện tại đang phấn chấn tinh thần, nhất định khoe dũng mãnh mới bằng lòng bỏ qua.
"Tha thứ cho anh! Bất kỳ người đàn ông nào bị đôi mát quyến rũ của em nhìn như vậy rất khó giữ vững lý trí!" Hạ Phong tự lẩm bẩm.
***Thật là dục gia chi tội! *** Chỉ là mượn cớ mà thôi! “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ.” Nghĩa là nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do. Hay nếu đã muốn vu oan giá hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được
Ái Tĩnh vừa mở miệng chuẩn bị phản đối thì Hạ Phong liền cúi xuống, cường hãn xâm chiếm đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi quấn lên, dùng sức hút.
Nụ hôn anh trao tràn đầy Dụς ∀ọηg nồng đậm, dẫn dụ sự hưởng ứng của cô.
"Ưm…" Kỹ thuật hôn cao siêu hòa tan sự chống cự của cô, ý thức từ từ tan rã…
Khoái cảm mãnh liệt giống như dòng điện, vọt qua sống lưng của cô, khiến cho cô run rẩy không ngừng. Ái Tĩnh khó khăn phát ra âm thanh mắc cỡ yêu kiều.
Nụ hôn nóng bỏng nồng đậm đã sớm đoạt đi hơi sức của Ái Tĩnh cho nên khi Hạ Phong buông cô ra, cô chỉ có thể vô lực dựa vào trong иgự¢ của anh thở dốc.
"Cho anh vào được không? Anh chịu không nổi nữa rồi…" Hạ Phong thì thầm dò ý ở bên tai cô.
Ái Tĩnh sớm bị nụ hôn nóng bỏng làm tê liệt, căn bản không có sức suy nghĩ, trừ thở dốc ra cũng chỉ có thể gật nhẹ đầu.
"Thật đáng yêu…" Hạ Phong như sói hóa thân, nhìn chằm chằm thức ăn tưoi ngon trước mắt, hận mình không thể lập tức nuốt sống vào bụng.
Anh nhất định sẽ cố gắng gấp bội để cho cô gái mình yêu được hài lòng!
Khi Ái Tĩnh lấy lại tinh thần thì hai chân đã quấn lấy hông của Hạ Phong, vòng tay ôm chặt cổ của anh, sống lưng dựa vào lan can ở ban công.
"Anh…" Cô còn chưa kịp mở miệng, ngón tay Hạ Phong đã xuyên qua, thăm dò con đường u tối khiến cô run lên.
"A ──" Khoái cảm bén nhọn xẹt qua ở trong đầu.
Tại sao có thể như vậy?! Chỉ là ngón tay tùy tiện xâm lấn của anh cũng khiến cô phản ứng một cách dâm đãng như vậy… Thật đáng xấu hổ…
Tỉ mỉ quan sát phản ứng của Ái Tĩnh, anh tăng nhanh tốc độ ra vào của ngón tay.
"Ưm…" Ái Tĩnh dùng sức lắc đầu, cố gắng chống cự khoái cảm mãnh liệt ăn mòn toàn thân.
"Tiểu Tĩnh, em muốn không?"
Mật huyệt bị xâm nhập khiến Ái Tĩnh nói không ra lời, chỉ biết lắc đầu, nửa người dưới cong cao hơn.
"Không muốn thừa nhận? Không sao." Hạ Phong nhướn mày, cố ý gia tăng tốc độ ra vào của ngón tay, "Nơi này ướt đẫm như vậy, coi như em không nói, anh cũng biết rõ."
Anh cuối xuống mãnh liệt hôn lên môi của cô, ngón tay không ngừng luật động mạnh mẽ ra vào chỗ kín của cô.
Ái Tĩnh cảm giác trong cơ thể phun ra một ḍng nước ấm, toàn thân cô run rẩy, muốn mở rộng hai chân, Hạ Phong lại càng không để cho cô đóng lại, tiếp tục công kích.
Bất kể cô né tránh như thế nào, ngón tay Hạ Phong vẫn đâm vào hoa hạch mẫn cảm, trêu chọc hạt châu đã ứ máu thành màu sắc diễm hồng.
Chất lỏng màu trắng từ giữa hai chân của cô chậm rãi chảy xuống…
"Ưm… Không muốn…" Chuyện xấu hổ như thế này làm sao cô có thể thản nhiên thừa nhận mặc dù cơ thể đã đạt tới cao triều.
"Cái miệng rõ ràng là nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, mà lại luôn nói những lời không thành thực?" Hạ Phong một bên đùa giỡn thân thể Ái Tĩnh, một bên lắc đầu.
"Nào có…” Âm thanh hưởng ứng không ngừng run rẩy.
Thấy cô cứng đầu như vậy, Hạ Phong chỉ cười, cũng không nói chuyện.
Anh rút ngón tay đang ra vào hoa huy*t của cô ra, đem lỡi dao thịt đã sớm trương cứng chà xát cửa huyệt ướƭ áƭ, nhưng lại không tiến vào.
"Ưm..." Ái Tĩnh không nhịn được phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ không hài lòng.
Cảm giác trống rỗng lan tràn khắp người, nhưng không được đáp lại, vòng eo của cô không tự chủ ép sát về phía anh, im lặng mời mọc.
Cô quyến rũ anh mà ánh mắt buồn bã khiến Hạ Phong thở hốc vì kinh ngạc, dường như lý trí bị đánh cho một quyền vụn vỡ.
Đối với Ái Tĩnh, anh sớm có kế hoạch là chiếm đoạt tình cảm và thân thể, để cho trong mắt cô chỉ có anh, nhưng kế hoạch của anh lại không khống chế được phản ứng của anh đối với cô.
Thật là đáng ૮ɦếƭ!
"Em như thế này thật quá quyến rũ… ” Ôm cô trong lòng, Hạ Phong phát ra cảm thán tù đáy lòng.
Ái Tĩnh còn chưa kịp nói chuyện, môi của cô bị chặn lại, cùng lúc phái nam nóng rực cường thế xuyên qua thân thể của cô ──
"Ô…" Cái miệng nhỏ nhắn của Ái Tĩnh bị lấp kín, chỉ có thể phát ra giọng mũi nức nở nghẹn ngào.
Hạ Phong cường hãn cắm vào, đỉnh phái nam không ngừng ᴆụng chạm hoa tâm, làm cho cô không ngừng ՐêՈ Րỉ, nhưng âm thanh của cô toàn bộ rơi vào trong miệng anh.
Người trong đại sảnh cũng không ai phát hiện một màn kích tình ướƭ áƭ đang diễn ra trên ban công…
Đắm chìm trong khoái cảm, Ái Tĩnh chỉ có thể ôm lấy Hạ Phong, theo anh lay động thân thể.
Hạ Phong thẳng tiến kịch liệt ở bên trong, Ái Tĩnh hết lần này tới lần khác đạt tới cao trào. Có những lúc khoái cảm quá mãnh liệt khiến cô không thể nào khống chế mà nước mắt phài trào ra…
Đêm nay, Hạ Phong giống như dã thú chưa được ăn no, không biết bao nhiêu lần tham lam ham muốn thân thể mềm mại của Ái Tĩnh, cho đến khi ánh đèn bên trong phòng khách dần dần dập tắt.
Hoan ái điên cuồng của bọn họ mới chấm dứt.
"Ô, chua quá…"
Trong giấc mộng, Hạ Phong nghe được tiếng chửi rủa mềm mại bên cạnh. Mắt thì vẫn còn nhắm, nhưng tay dài duỗi ra, giữ lấy eo thon đang giãy dụa.
"Đại háo sắc, anh làm gì đấy ?!" Ái Tĩnh muốn đẩy bàn tay vuốt ve ở trên người, nhưng lại vô lực.
Thật đáng ૮ɦếƭ…
Cô có cảm giác thân thể ê ẩm như bị ba chiếc xe lăn qua, toàn thân trên dưới vừa đau lại vừa nhức mỏi, người gây ra họa lại không hề hối cải, quấn riết lấy cô.
"Ngủ tiếp đi, không cần rời giường vội vã." Hạ Phong như một đưa trẻ, dùng cả tay chân quấn lấy bạn gái, không để cho cô rời giường.
"Đã một giờ chiều rồi. . . . . ." Ái Tĩnh liếc về phía đồng hồ treo trên tường.
"Có quan hệ gì? Đêm qua chơi đến trời sáng, anh còn thiếu ngủ." Hạ Phong dùng âm thanh lười biếng và khoái trá nói đến chuyện đêm hôm trước.
"Anh còn dám nói?!" Nghe thế, Ái Tĩnh nổi giận đùng đùng trong bụng, dùng sức véo lên gương mặt của anh.
Người đàn ông này đi đến đâu liền động dục tới đó! May mắn là chủ nhân biệt thự này rất thân với anh nên đã sớm dọn dẹp một gian phòng khách cho bọn họ, nếu không thì bẽ mặt quay về nhà rồi!
"Đau quá! Em dám ngược đãi chồng tương lai…" Hạ Phong nói làm đều tốt, dứt khoát áp cả người lên trên người tình nhân, cẩn trọng dây dưa với nhau ở một chỗ.
Vốn là muốn cùng Hạ Phong tính sổ nên Ái Tĩnh hung hăng xông len. Nhưng vừa mới nghe được mấy chữ “chồng tương lai", cơn giận tựa như tan biến, dừng tay lại.
"Làm sao rồi?" Phát giác người bên cạnh có cái gì không ổn, Hạ Phong mở mắt ra.
"À, không có gì. Em chỉ là cảm thấy đói bụng." Ái Tĩnh ngọa nguậy thân thể, duỗi người ra,đá lông nheo vài cái với anh rồi mỉm cười.
Hạ Phong chăm chú nhìn người phụ nữ đang cười rất hấp dẫn nhưng lại ngây thơ, trong lòng rung động sâu xa.
"Anh không phải là đang nói dối." Anh cầm chặt tay ngọc của cô, trịnh trọng thanh minh.
Anh thích loại cảm giác được ở chung một chỗ với cô, ưu nhã mà nhẹ nhõm, kích tình mà thân thiết… Chưa có một người phụ nữ nào có thể mang la.i cho anh cảm giác kỳ lạ như vậy.
Bọn họ có thể làm người yêu, cũng có thể làm bạn, cô sẽ luôn luôn theo ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không xa.
Đó là loại tình cảm nhiệt tình và ổn định…
Cực kỳ tuyệt vời.
"Em đói bụng thật mà." Ái Tĩnh nhỏ giọng nũng nịu bên tai anh, tiếp theo lại hôn khẽ lên gương mặt của anh.
"Được rồi, chúng ta rời giường đi ăn." Khiếm khi bị cắt ngang, Hạ Phong cảm thấy hơi mất hứng.
Nhưng nhìn cô cau mày, anh lại không đành lòng để cho cô đói bụng…
Được rồi, bọn họ rời giường rửa mặt trước, tối nay tỏ tình cũng không muộn.
Anh nhất định sẽ làm cho cô thấu hiểu tâm ý của anh!
Ái Tĩnh một bên xem tivi, một bên uống sữa tươi thập cẩm lúa mạch và hoa quả.
"Tiểu thư, không phải em than đói bụng sao? Ăn Hamburger trước đi chứ? Đợi lát nữa anh dẫn em đi ăn một bữa phong phú hơn.
Hạ Phong đẩy thức ăn tới trước mặt Ái Tĩnh, dặn dò cô ăn nhiều một chút.
Bữa ăn sáng đơn giản này là do chính tay anh làm lấy.
Nơi này là biệt thự của bạn anh, chỉ có ngày nghỉ hoặc party thì mới có người, cho nên hôm nay không có ai ở đây. Chỉ là trong tủ lạnh có một chút thức ăn, cho nên bọn họ mới có thể ăn cho đỡ đói.
"Em có sữa tươi cùng bánh bích quy là tốt rồi." Ái Tĩnh chỉ về phía phòng bếp của mình, sau đó lấy vài thứ, thật vất vả làm ra bánh bích quy trái cây phô mai.
"Chỉ ăn cái này?" Hạ Phong nhướng mi suy nghĩ hồi lâu, "Đáng ૮ɦếƭ, em muốn giảm cân?"
"Bingo!"
Ái Tĩnh quyết định mở kênh Quốc Hưng ra xem, tìm hiểu dân chúng ở hoang đảo cần cù tiết kiệm hằng tháng như thế nào… Chỉ cần không nhìn những món ăn ngon kia thì cô sẽ không bị bọn chúng dụ dỗ mà thêm đói bụng. Nếu như vậy thì rất là thảm.
"Ăn cơm không nên coi TV!" Hạ Phong tức giận đoạt lấy điều khiển ti vi, tắt máy.
"Anh làm gì dữ vậy?" Anh thật là kỳ quái.
"Kêu đói chính là em, ăn chỉ có vài miếng cũng là em!" Trọng điểm là không để anh trong mắt, ở bên cạnh anh lại dám xem ti vi!
Người phụ nữ này thật đáng giận, không ai dám đối xữ với anh như vậy đấy!
"Tối hôm qua ăn quá nhiều, em sợ ăn nữa, sẽ biến thành heo mập." Thiệt là, mới ngủ dậy thôi mà làm gì nóng tính vậy chứ?
Nếu mỗi sáng thức dậy anh đều tức giận như vậy thì vợ anh sẽ thật là thảm thương…
Ái Tĩnh ở trong lòng tự nhắc nhỡ mình. Nhưng nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt, cô thông minh không mở miệng, tránh cho gặp phải bão lớn.
"Vậy thì có liên quan gì? Em trở thành béo là vinh quang của anh, chứng tỏ anh nuôi rất tốt." Hạ Phong xem thường.
Phụ nữ ăn kiêng để gầy đến da bọc xương là đáng sợ nhất.
Anh thật không muốn ôm ván giặt đồ!
"Em không cần!" Ái Tĩnh bĩu môi, công khai cự tuyệt.
"Tại sao? Em không muốn gả cho anh sao?" Hạ Phong một tay kéo cô lại gần, thuận tiện liếm sạch sữa tươi trên môi cô.
"Gả cho anh?" Ái Tĩnh nghiêng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt quái dị.
"Thế nào, em không muốn gả?" Hạ Phong quyết định nói trắng ra, anh muốn biết vị trí của mình trong lòng cô gái anh yêu như thế nào.
"Em không suy nghĩ nhiều như vậy!" Ái Tĩnh giả cười khúc khích, tính đánh lạc hướng vấn đề của anh.
"Vậy bây giờ nghĩ đi." Làm sao anh có thể để cho cô trốn tránh? Hạ Phong cũng cười rất gian xảo, bướng bỉnh mà nháy mắt lia lịa với cô.
"Đầu quá nhỏ, không nghĩ ra được…” Ái Tĩnh nhất định giở trò vô lại.
"Em không muốn, anh lập tức mang em tới cục dân chính công chứng kết hôn." Đem cô áp đảo trên ghế sofa, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh dùng giọng nói kiên định tuyên bố quyết tâm của mình.
Ái Tĩnh kinh ngạc đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Cô chưa từng thấy qua Hạ Phong như vậy.
"Thế nào?" Ai bị nhìn lâu cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng, huống chi ánh mắt của cô lại không giống như tán thưởng, cũng không vui sướng khi được cầu hôn.
Anh cho là khi nghe được anh cầu hôn, Ái Tĩnh sẽ thật cao hứng, bởi vì cô không hề giống những cô gái mà anh chỉ có ý tưởng đùa vui một chút, hoặc là những cô hám tiền, muốn mượn hôn nhân với anh để đào được nhiều tiền hơn.
So với những đối tượng anh gặp gỡ trong quá khứ, Ái Tĩnh là cô gái có ý tưởng rất kỳ lạ, lúc nào cũng khơi lên Dụς ∀ọηg chinh phục trong lòng anh.
Nói đơn giản một chút là anh yêu cô.
Trong đoạn hôn nhân thứ nhất, anh kết hôn với Ngải Lâm bởi vì cô mang thai con của anh. Và cũng vì môn đăng hộ đối cho nên lúc anh nhắc tới chuyện kết hôn, người nhà cũng không gây nhiều trở ngại. Nhưng anh có cảm giác như là đứa trẻ bị đẩy vào hôn nhân.
Bất quá chính là, kết hôn không bao lâu, khi anh ra nước ngoài, Ngải Lâm gọi điện thoại cho anh biết, bác sĩ nói trong bụng của cô là phôi thai dị dạng, tốt nhất không nên sinh cho nên cô và cha mẹ của cô cùng đi bệnh viện để nạo thai.
Vì vậy từ đầu tới cuối, người của Hạ gia đều không xác định Ngải Lâm có mang thai thật hay không.
Cũng bởi vì chuyện này mà bà Nội anh giận đến bỏ ra nước ngoài, tuyên bố chỉ cần đứa cháu dâu này còn ở nhà, bà tuyệt đối không trở về Đài Loan.
Mặc dù anh cũng không phải vì chuyện này mới ly hôn với Ngải Lâm, cho nên sau khi ly hôn, anh cũng không xin bà Nội ở Thụy Sĩ quay về.
Không khí ở Thụy Sĩ rất tốt, hoàn cảnh thanh nhã, rất thích hợp cho bà Nội; Đài Loan quá ồn ào, không khí lại ẩm ướt, đối với bà Nội thật không tốt.
Sau khi bà Nội bỏ đi, chỗ ở rộng lớn của Hạ gia trở nên rất yên tĩnh. Mặc dù anh không nhàn rỗi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút cô đơn…
Anh thường nghĩ, nếu như kết hôn với cô gái có cá thích hợp, cuộc sống gia đình của anh sẽ hoà thuận vui vẻ một chút hay không? Có lẽ còn có thể làm bà Nội quay về…
Mà cô gái trước mắt hoàn toàn có khí chất của người vợ. Cầm tay cô, anh có thể liên tưởng đến hình ảnh về già của bọn họ, cảm giác hạnh phúc dâng trào…
"Đây không giống như lời anh sẽ nói." Ái Tĩnh nhàn nhạt bình luận.
Đối với việc Hạ Phong cầu hôn, cô thật không vui vẻ chút nào.
Không phải tại vì bị anh đùa giỡn lúc học trung học mà cô muốn trở về báo thù.
Hiện tại lui tới cùng anh là vì cô muốn hưởng thụ không gian tình yêu, cùng anh yêu thương…
Cô thừa nhận mình vẫn còn thích anh rất nhiều.
Nhưng Hạ Phong từng khiến cô bị tổn thương nặng nề, cho nên cô không dám khẳng định, cũng như hi vọng rằng anh sẽ vì cô mà dừng bước lại.
Cô chỉ hy vọng làm một đám mây đã từng thổi qua bên cạnh anh, vậy là đủ rồi.
Cô không có nghĩ qua sẽ dắt tay với ai cả đời, nhất là người đàn ông trước mặt. Cô tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh, nhất định là không!
"Hiện tại anh nói xong rồi, em suy nghĩ thử xem." Hạ Phong kiên nhẫn.
"Hôn nhân là chuyện đại sự, em muốn suy nghĩ thật kỹ." Ái Tĩnh cười tủm tỉm, không trả lời thẳng, sau đó hôn lên môi mỏng khêu gợi của Hạ Phong, không cho anh nói chuyện nữa…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc