Bị anh тһô Ьạᴏ kéo đi ăn cơm, Ái Tĩnh trầm mặt, cả người phát ra hơi thở lạnh như băng, ngồi yên trên ghế, không nói lời nào.
“Mau ăn! Em lại ngẩn người, miến cũng lạnh rồi.”
Hạ Phong ra lệnh như không có chuyện gì, cũng không đợi cô trả lời, liền lấy đôi đũa ra, bắt đầu vớt miến trong nồi đất. Mặc dù đói bụng, anh vẫn còn ga lăng, giúp cô múc một chén nhỏ trước.
“Chà. . .” Món ăn đầy bàn khiến lòng Ái Tĩnh trở nên ấm áp
Thật là không nghĩ đến. . . Không nghĩ tới dưới loại tình huống này, nhận được ân cần, che chở của anh.
Năm đó, cô ngước đầu, dùng ánh mắt lấy lòng nhìn anh, chỉ cần anh vui vẻ, vô luận anh nói gì cũng không quan trọng. Ngay cả lời nói giễu cợt, cô đều có thể làm bộ nghe không hiểu, chỉ cần được ở bên cạnh anh là tốt rồi. Bất luận cô nhân nhượng thế nào, duyên phận của bọn họ cũng chỉ có ba ngày ngắn ngủn, rồi sau đó chính là quên lãng thật dài. Không nghĩ tới mười năm sau, tình hình lại đảo ngược, cô lại có thể hưởng thụ sự che chở của anh…
Cô biết Hạ Phong đang dốc hết sức lấy lòng phụ nữ. Năm đó không phải anh là người vứt bỏ phụ nữ như giày rách sao? Bên môi Ái Tĩnh nở nụ cười ác ý.
Hạ Phong lại hiểu lầm ý của cô, cho là người đẹp rốt cuộc cũng bị dụng tâm của anh đả động. Anh phải chịu khó để ý hơn rồi, gắp con tôm hùm đã được bóc vỏ vào trong chén Ái Tĩnh.
“Ăn đi, đồ ăn rất ngon.” Anh cười rất vui vẻ.
Lúc mang cô đến nhà hàng Quế Hoa, anh đặc biệt dặn dò đầu bếp chính để hai con tôm hùm ở trong một nồi miến. Bởi vì nếu mà gọi hai nồi, có lẽ cô sẽ ăn món khác.Nhưng lúc này chỉ có một món thôi!
Hơn nữa hai người chia sẻ một nồi, tình cảm sẽ ngọt ngào hơn. . .
Ái Tĩnh trầm mặc nhìn món ăn Quảng Đông, không lộ ra vẻ gì đặc biệt trên mặt. Bất kể người bồi bàn bưng lên món ăn lạ mắt, quý hiếm cỡ nào, cô đều lẳng lặng ăn cơm cùng với Hạ Phong, cái gì cũng không nói. Người đàn ông đã từng làm cô tổn thương đang đền bù cho cô. Giờ phút này, cô thật sự không cần nói gì, chỉ cần im lặng hưởng thụ mà thôi.
“Tôi muốn về nhà!” Đè nén tức giận, Ái Tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông đang kiên quyết mang cô về nhà của anh.
“Nếu là người phụ nữ của anh, nên có chút hiểu biết với chỗ ở của anh!” Hạ Phong lái xe đến biệt thự rộng rãi của Hạ gia ở ngoại ô thành phố. Dừng xe ở trong sân nhà rộng lớn, Hạ Phong nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Ái Tĩnh, đi vào một đình nghỉ mát. Trước mặt là bể phun nước hùng vĩ, căn nhà cùng đình nghỉ mát rất khác biệt, hai bên có đủ loại cây cối rậm rạp, cao ✓út. . .
Kinh ngạc nhìn cảnh trí trước mắt, Ái Tĩnh còn tưởng rằng mình đi lạc vào câu truyện cổ tích. Người đàn ông có khuôn mặt điển trai, chính là hoàng tử được tất cả phụ nữ ái mộ mà cô là cô bé Lọ Lem mang giày thủy tinh, bất cứ lúc nào cũng lo lắng nửa đêm lại tới.
“Thích nơi này sao?” Hạ Phong ho nhẹ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Ái Tĩnh.
“Ừ?” Ngẩng đầu lên, cô mất hồn nháy mắt.
Người phụ nữ này làm cho tâm trạng của anh thật nhộn nhạo. Anh ôm lấy mặt của cô, môi nóng bỏng rơi vào mắt của cô. Trừ vợ trước là Ngải Lâm ra, anh không mang những người phụ nữ khác tới nơi này. Lâu nay anh không mang bạn giường tới để tìm hiểu sinh hoạt cá nhân của mình. Nhưng cô gái xinh đẹp, giảo hoạt trước mắt này lại làm anh không nhịn được, muốn cùng cô chia sẻ toàn bộ cuộc sống.
“Không cần. . . Tôi nói không cần. . .” Ái Tĩnh không ngừng dẫy dụa.
“Tại sao không cần? Thân thể của em rõ ràng không nói như vậy. . .” Bàn tay Hạ Phong ôm lấy hông của Ái Tĩnh, không cho cô trốn tránh mà hôn cô.
Tay anh không an phận, sờ soạn khắp người Ái Tĩnh khiến hai chân cô trở nên mềm nhũng, không có sức lực, dựa ở trước иgự¢ rắn chắc của anh, thở hồng hộc.
“Tôi. . . Không có. . .” Cô thở hổn hển tức giận cãi lại.
Nhưng cô không thể nói thêm được tiếng nào, môi đỏ mọng lại bị che lần nữa, đầu lưỡi nóng ướt cạy miệng của cô ra, quấn lấy cái lưỡi thơm, mềm mại.
Gió đêm khẽ thổi qua, ánh trăng sáng ngời khiến hình dáng cô gái càng xinh đẹp rõ ràng hơn.
Bàn tay Hạ Phong xoa Ϧóþ đường cong hấp dẫn, linh lung của Ái Tĩnh, nhẹ giọng bày tỏ: “Hư! Không cần nói, chỉ cần cảm thụ.”
Ngón tay của anh giống như gió xuân, nhẹ nhàng lướt qua da thịt mịn màng của cô, khiến cho cô run rẩy một hồi.
“Aaa. . .” Tiếng thở gấp yêu kiều, đánh thẳng vào thần kinh Hạ Phong.
Anh đỡ lấy hông của cô, đè cô trên ghế đá cẩm thạch, bắp thịt toàn thân ép vào dáng người yêu kiều của cô, tạo thành hình ảnh quyến rũ nóng bỏng nhất.
“Tại sao có thể ở bên ngoài. . .” Làm chuyện như vậy?! Khí huyết Ái Tĩnh thiếu chút nữa nổ tung. Cô không hy vọng cùng đàn ông ở nơi này khiêu tình. Như vậy quá phóng đãng rồi, sẽ làm cô cảm thấy mình rất không biết xấu hổ.
“Tại sao không thể? Thử nhìn một chút sẽ biết!” Hạ Phong cố chấp ở trên người của cô.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà. Dù sao chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên, em tập thành quen thôi.” Đôi môi lộ ra nụ cười tà mị, tay Hạ Phong hoạt động ở bắp chân thon dài đều đặn và trên mắt cá chân mảnh khảnh của cô, ý đồ làm nổ tung khát vọng sâu nhất trong cơ thể của cô.
“Ở chỗ này. . . Rất mất thể diện. . .” Mắt của cô sương mù lẫn lộn không che giấu được Dụς ∀ọηg.
“Sẽ không mất thể diện, sẽ không ai thấy.” Hạ Phong nói như đinh đóng cột.
Bàn tay của anh tựa như rắn linh hoạt, nhanh chóng cởi ra cúc áo áo sơ mi của cô, cũng tỉ mỉ dao động ở trên da thịt cô. Cô không đè nén được thở dài. Tay của anh đẩy nịt иgự¢ của cô ra, bao phủ bộ иgự¢ căng tròn, càn rỡ nắn Ϧóþ vân vê.
“Aaa. . .” Tiếng ՐêՈ Րỉ yêu kiều của cô không ngừng tràn ra từ trong miệng.
“Âm thanh của em thật ngọt ngào, anh thích nghe.” Anh càn rỡ gạt áo lót tơ lụa màu hồng của cô ra, không chú ý tới nụ hoa đang nhẹ nhàng run rẩy, anh lớn mật vân vê ✓ú nhỏ đẫy đà, ngay sau đó cúi đầu, há miệng dùng sức hút.
“Ưm. . .” Ở trong gió đêm, tiếng ngâm của cô tràn đầy thỏa mãn.
Đầu lưỡi Hạ Phong vẫn trêu chọc nụ hoa mềm mại, ép Ái Tĩnh ՐêՈ Րỉ theo dụ dỗ của anh, theo tiết tấu hút cắn mà cong người lên, không ngừng giãy dụa vòng eo.
“Dáng vẻ của em nhìn rất phong tình.” Hạ Phong quan sát phản ứng của cô, vân vê nụ hoa nhạy cảm. Anh cố tình lưu lại dấu vết hoan ái ở trên người cô.
“Aaa. . . Nóng quá. . .”
Ái Tĩnh tự hỏi năng lực khơi tình của Hạ Phong cao siêu đến mức nào, cô hoàn toàn đắm chìm trong dục hỏa, đong đưa thân thể theo dẫn dụ của anh.
Bàn tay của anh đã đánh thức lửa tình trong cô!
“Ah. . .”
Tiếng ՐêՈ Րỉ nhỏ nhẹ bật ra từ miệng anh đào nhỏ. Nhưng anh không muốn bỏ qua cho cô, tiếp tục chơi đùa vui vẻ. Anh nâng cao ✓ú, ngón tay thon dài kẹp lấy nụ hoa cứng ngắc lôi kéo, khiến cô hoàn toàn đắm chìm trong hành động của anh.
Thấy cô ՐêՈ Րỉ phóng túng dưới thân, anh lại càng đùa bỡn ✓ú của cô hơn. Anh thích nhìn bộ dáng phụ nữ điên cuồng vì anh, hơn nữa người phụ nữ đang ở dưới người anh bây giờ lại làm cho anh có cảm giác vô cùng thành tựu.
Anh đem hai tay của cô áp chế lên đỉnh đầu, thừa dịp cô không có năng lực phản kích, cúi đầu ngậm cắn nụ hoa đỏ tươi mê người, khiến cô ứng phó không kịp, không hề che giấu khát vọng, ՐêՈ Րỉ nhiều hơn phía dưới anh.
“Có hài lòng không?” Cặp mắt anh sáng lên, tỉ mỉ quan sát báu vật phía dưới.
Cô tức giận thở hổn hển, không cách nào trả lời.
Anh thích bộ dáng tan rã ý thức này của cô. Hạ Phong gần như тһô Ьạᴏ, kéo váy của cô ra để rồi phát hiện cô chỉ mặc ҨЦầЛ ŁóŤ chữ T màu đen ở dưới váy bảo thủ…
Thân thể của anh không còn chịu đựng được nữa, xé ҨЦầЛ ŁóŤ của cô, vạch hai chân cô ra, đem Dụς ∀ọηg đã cứng rắn nhanh chóng tiến vào hoa huy*t chặt hẹp──
“Đừng. . .”
Mồ hôi đổ đầm đìa, Ái Tĩnh cắn chặt hàm răng, nhưng tiếng ՐêՈ Րỉ phóng đãng không kìm được bật ra từ trong miệng của cô.
“Nơi đó của em thật chặt. . .” Ôm eo thon của cô, Hạ Phong than thở.
“Là anh quá lớn. . .” Mặc dù thần trí mê muội, nhưng lời bình luận không đứng đắn của anh khiến cô nhịn không được phản kích.
Nghe được lời phản kích quật cường của cô, anh không khỏi chế giễu, “Anh thật không đủ lợi hại, nên em mới còn có hơi sức tranh cãi với anh.” Tay anh ra sức kéo ௱ôЛƓ của cô áp về hướng mình. Ái Tĩnh mềm yếu không xương, đẩy không ra bờ иgự¢ rắn chắc của anh, ngược lại khiến anh kiềm chế vòng eo đang giãy dụa của cô một cách dễ dàng.
Gió đêm ôn hoàn thổi qua, bao phủ cảnh đêm dây dưa của hai người.
Hạ Phong mãnh liệt luật động, cánh tay mạnh mẽ dùng sức nắm đầu vai Ái Tĩnh, khiến cho người đẹp trong иgự¢ phải ngẩng đầu chịu đựng sự mãnh liệt của anh.
Thân thể bị kiềm chế nóng lên, ý thức tan rã, Ái Tĩnh choàng tay ôm cổ anh. Anh nhiệt tình ôm hôn khiến thần trí của cô bị đánh tan toàn bộ.
“Đừng. . .” Cô không tự chủ được ՐêՈ Րỉ. Áo sơ mi bị kéo ra, иgự¢ đẫy đà bị dồn ép, nụ hoa nhạy cảm không ngừng bị vân vê đùa bỡn, đã sớm cứng rắn run rẩy.
“Bảo bối, anh hi vọng thân thể của em vĩnh viễn nhạy cảm như vậy. . .” Anh cười trầm thấp khiến mặt của Ái Tĩnh không tự chủ được đỏ lên. Đối với một người thường ngày bình tĩnh như cô, phản ứng này thật quá cuồng dã rồi. . .
Không cần nói thêm về kỷ thuật cao siêu của anh, Dụς ∀ọηg nam tính nóng rực ở trong cơ thể Ái Tĩnh húc một cái, dùng sức chạy nước rút.
“Ách. . . . . .”Cô kêu lên một tiếng, cắn răng chấp nhận nhiệt tình của anh.
Dưới sự phối hợp của cô, Hạ Phong bắt đầu điên cuồng ra vào thân thể của cô, dũng mãnh không ngừng va chạm chỗ sâu nhất của hoa huy*t, điên cuồng đâm chọc u huyệt mềm mại. Dưới ánh trăng nhu hòa, một lần lại một lần rút ra đâm vào ở trong cơ thể cô.
Ái Tĩnh gần như điên cuồng, đôi tay nắm chặt đầu vai anh, phối hợp với luật động của anh.
Dục hỏa của hai người nóng bỏng nối tiếp . . .
Cô cảm giác bộ vị mềm mại của mình đang bị người đàn ông ra sức xỏ xuyên qua, nhanh chóng rút ra, đâm vào, dịch tình không ngừng chảy ra từ trong khe hẹp.
“Chậm một chút. . . A ──” Điên cuồng bị đòi hỏi khiến cho cô mê loạn, Ái Tĩnh kinh ngạc thở gấp, tầm mắt mơ hồ, ý thức từ từ tan rã, dường như rơi vào vực sâu không đáy.
“Hoang dã một chút nữa! Anh thích!” Hạ Phong gầm nhẹ.
Ái Tĩnh nghe lời tình nhân chỉ thị, gào thét lớn hơn. Bị anh nắm giữ trong tay, cô không khống chế được mình, chỉ có thể ý loạn tình mê, mặc cho người đàn ông đòi hỏi. . . . . .
Hạ Phong cảm thụ bộ vị phái nữ ngậm hút lửa nóng của anh thật chặt, trong lòng kích động không cách nào diễn tả.
Anh là người đàn ông của cô, mà cô cũng là người phụ nữ của anh!
Ban đêm ở trong lương đình này, hai người điên cuồng giao hoan, cho đến khi cả hai cùng leo lên tuyệt đỉnh cao triều.
Khi Ái Tĩnh phục hồi tinh thần lại, thì cô đã được đặt trong ở trong phòng tắm.
“Cảm giác rất tốt phải không? Một lần nữa nhé?”
“Cái gì?” Đầu Ái Tĩnh trống rỗng, thân thể vẫn còn nóng rực, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Quan sát bộ dáng mệt mỏi của cô, Hạ Phong nhàn nhạt bình luận: “Dường như không làm được rồi . . .”
Ôm eo thon của Ái Tĩnh, anh cầm vòi hoa sen, xối nước ấm lên thân thể mềm mại của cô, tẩy đi dấu vết hoan ái.
“Em tự tắm được…” Cô hơi lúng túng, khuôn mặt đỏ lựng.
“Cần gì xấu hổ?” Hạ Phong hào phóng bày tỏ, “Là anh làm cho em rối loạn, giúp em khôi phục nguyên trạng là trách nhiệm của anh.”
Nói xong, anh còn nhẹ chạm khẽ vào da mặt non mềm của cô .
“Ách. . . . . .” Không ngờ Hạ Phong có thể tỉ mỉ với bạn giường như vậy, Ái Tĩnh hơi kinh ngạc. Nhưng vì trốn tránh sự xấu hổ đang lan tràn, cô chỉ có thể để cho anh phục vụ, không nói thêm gì nữa.
Đang lúc Ái Tĩnh phiền não, không biết nên làm như thế nào để giữ khoảng cách với người đàn ông này thì ngón tay Hạ Phong đột nhiên dò dẫm chỗ tư mật của cô. . .
“Anh làm gì đấy? !” Cô bị anh dọa sợ tới mức toàn thân cứng ngắc.
Mới trải qua kích tình điên cuồng, hiện tại cô toàn thân hư mềm, tuyệt đối không có khả năng chịu đựng một lần khác.
“Giúp em tắm thôi. Em không tắm rửa nơi đó sao?” Thấy cô nhạy cảm như vậy, Hạ Phong vô cùng khoái trá, ngón tay theo nước nóng trượt vào trong cơ thể cô chà qua chà lại, dùng cường lực kích thích lần nữa.
“Em tự tắm. . .” Tay chân Ái Tĩnh không có sức, dựa sát vào thân thể Hạ Phong, không để cho mình ngã xuống. Hạ Phong thừa dịp cơ hội tốt này, không ngừng xâm nhập vào hoa huy*t của cô, cho cô khoái cảm sâu hơn.
“Không cần. . . Em chịu không nổi. . .” Nằm ở trên người anh, Ái Tĩnh tự lẩm bẩm, thân thể lại theo Hạ Phong đạt tới đỉnh cao tình dục, tận tình hưởng lạc.
“Yên tâm, em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không muốn em lúc này.” Hạ Phong không ngừng hôn cô, vuốt ve cô, đầu ngón tay cuồng dã in lại dấu vết ở trên làn da nhẵn nhụi của cô, không cho cô quên.
Không cho cô vứt bỏ anh nữa. . .
“Ừ. . .” Trong miệng Ái Tĩnh thoát ra tiếng ՐêՈ Րỉ dâm mỹ.
Đè ở trên người cô, đầu anh đã sớm đầy mồ hôi, nhưng vẫn kéo dài động tác, hi vọng kết hợp sâu hơn.
“Em muốn ngủ. . .” Cô lẩm bẩm bày tỏ.
Cả buổi tối anh không dừng lại, khiến cô không thể nghỉ ngơi. Kích tình lâu như vậy đủ làm cho tay chân của cô rã rời…
“Tiểu Tĩnh, làm bạn gái của anh đi?” Thừa dịp thần trí Ái Tĩnh mê man, Hạ Phong đè cô xuống giường, lên tiếng yêu cầu cô. Bởi vì thân thể của hai người còn chặt chẽ ɠเασ ɦợρ, lúc này nói lời cự tuyệt, mới thật là có quỷ.
Cho nên Ái Tĩnh chỉ có thể ngỏ ý, “Em mệt quá. . . Ngày mai tính sau. . .”
“Em không hài lòng với “ biểu hiện” của anh sao?” Lời nói của Hạ Phong chứa đầy hàm ý, nâng cao nửa người dưới, dùng sức đâm vào chỗ sâu nhất.
“Không phải. . .” Cô hét lên một tiếng.
“Vậy em rất hài lòng đúng không?” Vấn đề của anh chỉ có hai đáp án.
“Đúng ──” chỉ cần cho cô nghỉ ngơi, cái gì cũng tốt, không nên náo loạn nữa!
“Nếu rất hài lòng, vậy thì coi như em là bạn gái của anh phải không?”Hạ Phong tiếp tục dây dưa hỏi tới, mặc kệ cô chống cự như thế nào.
“Hài lòng, hài lòng ──” Cô chỉ nghe được nửa đoạn trước lời nói của anh.
“Em đồng ý sao?” Hạ Phong hỏi lại lần nữa, phòng ngừa chuyện nghe không rõ ràng, như vậy về sau rất khó nói chuyện.
“Đồng ý, đồng ý ──”
“Thật sự quá tốt rồi! Anh rốt cuộc đợi được lời hứa hẹn của em rồi !” Hạ Phong hoan hô, cuối cùng đem toàn bộ chất lỏng nóng rực bắn vào trong cơ thể của cô.
Mà Ái Tĩnh căn bản không quản anh làm gì, lập tức rơi vào hôn mê . . .
******
“Không thành vấn đề, cứ để tôi lo.”
Nghe xong vấn đề của thiếu gia, chị Trần cười he he vỗ иgự¢, chứng tỏ chuyện này rất dễ giải quyết, không cần hao tổn tâm trí.
“Chuyện này phải làm phiền chị Trần rồi.” Như trút được gánh nặng, lúc này Hạ Phong mới kết thúc trò chuyện.
Bà Vương gật đầu một cái, bước chân nhanh nhẹn, bừng bừng cao hứng đi vào phòng bếp. Hôm nay bà có thể thi thố tài năng, thay thiếu gia giữ lại người yêu! Tối hôm qua, sau khi nghe được người làm báo tin thì bà đã có dự cảm, cậu chủ lại động lòng. Nếu không cậu chủ sẽ không dẫn người phụ nữ đó về nhà.
Bây giờ nghe được thiếu gia tỉ mỉ kể lại sở thích ăn uống đặc biệt của cô gái đó, bà cũng biết dự cảm của mình không sai.
Hơn nữa càng làm cho người ta vui vẻ chính là ──
Cô gái này tựa hồ không có hứng thú gì đối với món ăn sang trọng. Mà cậu chủ cũng không nắm chắt được cô ấy nên mới dặn dò thận trọng. Chỉ sợ người trong lòng lại không hiểu được dụng tâm của cậu ấy.
Xem ra cô gái mà cậu chủ để ý rất là đơn giản, không phải tiểu minh tinh, cũng không có dáng vẻ cô nàng nhà giàu cao ngạo. Chỉ là một điểm này, bà sẽ phải vỗ tay hoan hô.
Cậu chủ của bà nên có một cô gái tốt bên cạnh, quan tâm cậu ăn cơm mặc quần áo, lưu ý cậu ra vào sớm muộn, cuộc sống như thế mới gọi là hạnh phúc. Nếu như bọn họ nguyện ý sinh thêm mấy tiểu bảo bối nữa, bảo đảm ngay cả lão phu nhân đang ở Thụy Sĩ cũng sẽ lật đật trở về trong đêm. . .
Bà Vương tưởng tượng khung cảnh gia đình đông đúc, tràn đầy tinh thần, tính toán làm một bàn thức ăn phong phú.
Ừ, bà chuẩn bị hai bàn, chủ nhân một bàn, một bàn cho người làm, mọi người được ăn vui vẻ, bảo đảm làm việc sẽ tốt hơn
Chờ đợi ngày hạnh phúc cũng không xa, nghĩ tới thực sự rất cao hứng. Ha ha. . . .