Qua Tết, Ôn Nhược Tuyết đi Chiết Giang tham gia hôn lễ của Hà Tử Kỳ. Những năm gần đây cô vẫn liên lạc với Hà Tử Kỳ, cả tin nhắn lẫn QQ, thường xuyên tâm sự với nhau, vợ Hà Tử Kỳ chính là bạn học đại học với cậu ta Hướng Khiết, đã nhiều năm như vậy, hai người còn có thể nắm tay nhau vào Lễ đường, thực không dễ dàng gì. Yêu đương thời đại học, có mấy ai thực sự đến được với nhau?
Hai mươi bảy, Ôn Nhược Tuyết vẫn độc thân như trước. Bố mẹ thấy con gái đã một đống tuổi mà bạn trai vẫn chưa có, thấy thật sốt ruột. Thỉnh thoảng có người quen giới thiệu bạn trai cho Ôn Nhược Tuyết, cô cũng tích cực tìm hiểu. Ăn cơm, uống trà, uống café, mấy ngày nay Ôn Nhược Tuyết cũng gặp không ít đàn ông, nhưng chẳng một ai có thể làm cô vừa lòng.
Thấy bạn bè, đồng nghiệp xung quanh thành gia lập nghiệp, Ôn Nhược Tuyết cũng có chút cảm xúc. Đến tuổi này, suy nghĩ về hôn nhân đã thực tế, nghiêm túc hơn rất nhiều. Không cần thiết phải yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại, chỉ muốn tìm một người phù hợp, có thể yên ổn bình an sống với nhau cả đời, già rồi còn có thể làm bạn cùng nhau đi siêu thị, uống trà là được. Nhưng yêu cầu như vậy cũng rất khó đạt được. Bên người cũng không thiếu người theo đuổi, Đường Hải Xuyên chính là một trong số đó. Nhưng đối với đàn ông xuất sắc như Đường Hải Xuyên, Ôn Nhược Tuyết lại thấy sợ. Lời mẹ từng nói thật chính xác ‘Sau lưng nhà giàu không gì khác ngoài hai chữ ân oán, kết quả thường là bi kịch. Hôn nhân vẫn nên chú ý phù hợp, hai người ngang hàng, cho dù là cãi cọ vẫn còn có thể bình đẳng nói chuyện.’
Vài lần, Đường Hải Xuyên thấy Ôn Nhược Tuyết ở nhà hàng hẹn hò với mấy người đàn ông, trong lòng rất khó chịu. Mà đã khó chịu thì liền đi công tác, đã đi công tác liền đi hẳn 1 tháng. Cũng sẽ gọi điện, nhưng không nói chuyện, cũng không ngắt máy, Ôn Nhược Tuyết cúp máy rồi sẽ gọi lại. Cuối cùng luôn là Ôn Nhược Tuyết ở đầu dây bên kia quát tháo ‘ĐƯỜNG HẢI XUYÊN, anh rốt cục muốn làm cái gì hả? Không có thời gian đùa với anh, có chuyện gì mau nói, đang bận ૮ɦếƭ đi được’. Lúc đó Đường Hải Xuyên sẽ cười, vẫn là Ôn Nhược Tuyết ngày xưa, quát tháo như vậy.
Mỗi lần đi công tác, Đường Hải Xuyên đều mua quà cho Ôn Nhược Tuyết, tất cả đều là những món quà khéo léo tinh xảo. Ôn Nhược Tuyết sợ thiếu nợ nhân tình của người khác, luôn nói không cần. Đường Hải Xuyên không quan tâm nhét vào túi cô “Cũng không phải thứ gì đắt tiền, chỉ là thấy hay hay thì mua, em không nợ anh gì cả”. Thực ra Ôn Nhược Tuyết vẫn rất thích, chỉ là mấy thứ nho nhỏ, nghĩ chắc cũng không đáng tiền lắm liền nhận, nhưng cô không biết mấy cái thứ nho nhỏ đó đều do Đường Hải Xuyên tự mình tỉ mỉ lựa chọn ở các cửa hàng cao cấp, giá trị không hề nhỏ một chút nào.
Quốc Khánh, Hà Tử Kỳ nói với Ôn Nhược Tuyết “Hôm nay Khổng Thiếu Vĩ kết hôn, có gửi thi*p mời cho mình, mình không đi. Nghe nói cô dâu là con gái ông chủ tập đoàn nào đó, nhà rất giàu”
Ôn Nhược Tuyết nói “Vậy à? Phải chúc mừng anh ấy rồi”
Hai ngày trước Ôn Nhược Tuyết vừa vặn nghỉ việc ở công ty, cô làm việc ở công ty 2 năm, thật vất vả mới có cơ hội thăng chức, lại bị một tên từ trên giời rơi xuống đoạt đi mất, nghe nói nhà đứa đó rất có máu mặt.
Ngồi trong quán bar, Ôn Nhược Tuyết không ngừng uống rượu. Khi Đường Hải Xuyên gọi điện đến hạn cô đi ăn cơm, Ôn Nhược Tuyết nói “Được, tôi ở quán bar, anh qua đây đi, tôi mời anh uống vài li”. Chờ đến lúc Đường Hải Xuyên tới, đầu óc Ôn Nhược Tuyết đã choáng váng. Dịch chiếc li trước mặt cô ra, Đường Hải Xuyên nhíu mày nói “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Ôn Nhược Tuyết ngẩng đầu nhìn Đường Hải Xuyên, có chút mơ hồ, không chân thực, như là ảo ảnh. Vươn tay chạm lên mặt anh, nhéo một chút mới buông tay “Anh đến rồi à, ờ, tâm trạng không tốt, uống có mấy li, chúc mừng một chút”
Đường Hải Xuyên đỏ mặt vì hành động của Ôn Nhược Tuyết. Không nói gì, đứng dậy nâng cô bước đi. Ôn Nhược Tuyết say, không chịu về nhà, Đường Hải Xuyên không còn cách nào khác, chỉ có thể chiều theo ý cô, cùng cô đi dạo trên đường. Vừa lôi kéo cô đem cô tựa vào иgự¢ mình, vừa phải dỗ dành cô như dỗ dành một đứa trẻ. Lúc đầu Ôn Nhược Tuyết lải nhải không ngừng “Không công bằng, không công bằng … Sao cái gì cũng phải giành mất của tôi? Trước kia là tình yêu,bây giờ là công việc, thực sự không công bằng …” Sau đó bật khóc, tựa vào иgự¢ Đường Hải Xuyên, thổn thức, thực thương tâm, vừa khóc lại vừa ngẹn ngào nói gì đó. Đường Hải Xuyên là người thông minh, lắp ráp các sự việc lại, đại khái cũng hiểu xảy ra chuyện gì.
Chả trách mấy ngày nay gọi điện cho cô thấy cô có vẻ là lạ.
Đối với việc Khổng Thiếu Vĩ kết hôn, Ôn Nhược Tuyết không có nhiều đau khổ lắm, đã qua nhiều năm như vậy, có đôi khi đến dáng vẻ của anh cô cũng không còn nhớ rõ. Cô chỉ buồn bản thân mình chẳng có bản lĩnh gì, cái gì cũng bị người ta đoạt mất. Tựa hồ có một số thứ cô không thể chạm tay vào được, ví dụ như thời gian, như tình yêu, mình cũng đã sắp 30, nhưng tương lai còn đang ở đâu? Người có thể đi cùng cô đến hết cuộc đời đang ở nơi nào?
Gần đây Ôn Nhược Tuyết bắt đầu tìm việc, cô từ chối sự giúp đỡ của Đường Hải Xuyên, bởi vì cô muốn độc lập, không muốn phải tồn tại dựa vào người khác.
Đường Hải Xuyên thấy Ôn Nhược Tuyết cả ngày ngược xuôi tìm việc làm thì rất đau lòng, mỗi ngày gọi cho cô mấy lần, phần lớn là ‘Trời lạnh, phải mặc thêm áo’, ‘Đừng thức đêm, đi ngủ sớm một chút’, ‘Đừng quên ăn sáng, qua đường phải cẩn thận’ linh tinh. Đối với Ôn Nhược Tuyết, anh không thể buông tay, chỉ là cho đến tận bây giờ anh cũng không nói gì, anh nghĩ tình cảm của anh với cô, cô chắc hẳn là cảm nhận được, anh vẫn đang đợi, đợi cô chủ động đáp lại.
Ngày Ôn Nhược Tuyết tìm được việc làm, cô rất vui, chẳng nghĩ gì liền cầm di động ấn số của Đường Hải Xuyên. Xác thực là cô đã có thói quen, lúc có chuyện gì cũng tự động nghĩ đến Đường Hải Xuyên đầu tiên, Ôn Nhược Tuyết khi đó cũng không biết phải dùng đầu óc suy nghĩ một chút phản ứng này của cô biểu hiện cho điều gì, rất nhiều năm về sau cô mới hiểu được, kỳ thực khi đó tình cảm của cô với Đường Hải Xuyên đã rất sâu đậm rồi.