Chung Định cũng không đi đến phòng họp.
Trợ lý của Chung lão thái gia giữa đường chặn hắn lại, “Chung thiếu gia, cuộc họp tạm thời thay đổi. Bây giờ còn sớm, ngài chủ tịch muốn nói chuyện riêng với anh.”
Chung Định túm cà vạt lên, nới ra chút, “Chỉ là nói chuyện?”
Thái độ của trợ lý kính cẩn lễ độ, “Ngài chủ tịch căn dặn như vậy.”
“Cũng được.” Chung Định nhếch miệng cười, “Họp hành quả thật lãng phí thời gian.”
“Chung thiếu gia, mời đi bên này.” Trợ lý hoàn thành đầy đủ mọi lễ nghi, giống như thật sự rất tôn trọng Chung Định vậy.
Chung Định cũng rất tự nhiên đi theo trợ lý lên phía trước.
Chung lão thái gia đã không đến tập đoàn làm việc từ lâu rồi, nhưng văn phòng làm việc của ông vẫn để đó. Sắc điệu đỏ sậm và nâu thẫm, hiện ra vẻ khí thế và nghiêm trang.
Lúc này, ông đang ngồi trên ghế lắc cạnh cửa sổ, nhìn ra sắc trời xám tro bên ngoài. Chất lượng không khí của thành phố này càng ngày càng tệ, đã một thời gian rồi không nhìn thấy sắc trời xanh thẳm trong vắt.
Trợ lý gõ cửa, hai cái không nặng không nhẹ.
Chung lão thái gia thu hồi ánh mắt, “Vào đi.”
Sau khi trợ lý mời Chung Định đi vào, bèn lui ra, đóng cửa lại.
Tiếng cửa qua đi, căn phòng im lặng.
Hai ông cháu đều không nói gì.
Chung Định tự nhiên đi đến chiếc sofa gần nhất, ngồi xuống, nửa dựa người, rất nhàn nhã biếng nhác.
Chung lão thái gia sầm mắt nhìn sang. Hình như ông vẫn chưa từng nhìn tỉ mỉ đứa cháu lớn này. Trong ấn tượng của ông, mặt mũi của Chung Định rất mơ hồ, chẳng qua chỉ là giống y chang Kiều Diên mà thôi.
Thế nhưng bây giờ nhìn kỹ thế này, Chung lão thái gia phát hiện, hai anh em này vẫn có vài chỗ khác biệt. Không chỉ là thần thái, mà ngay cả đường viền, Chung Định cũng cường tráng hơn Kiều Diên.
Đại khái hai phút đồng hồ trôi qua, Chung lão thái gia đánh vỡ sự im lặng này trước tiên, “Cháu hiếm khi ăn mặc thế này.” Chiếc ghế lắc lay động, thân hình của ông cũng lắc lư theo nó.
Chung Định lấy ra một hộp thuốc mới toanh, vừa xé bao thuốc vừa nói, “Đây không phải là đến gặp các thành viên hội đồng quản trị sao.”
Nghe nói như thế, giọng điệu của Chung lão thái gia trầm xuống, “Đáng tiếc, hôm nay chắc không thể gặp được rồi.” Âm cuối láng máng có cảm giác như nghiến răng nghiến lợi.
“Thế à. Thật đáng tiếc.”
“Đúng thế. Thật đáng tiếc.” Chung lão thái gia đột nhiên lắc một cái, chiếc ghế lắc lay động dữ dội, tay trái của ông nắm lấy tay dựa, bời vì dùng lực, gân xanh cũng nổi hết lên, “Ta thật sự đã đánh giá thấp cháu!”
Chung lão thái gia đã biết từ sớm, vụ án của Lưu Kiến Điển là do Chung Định truyền ra ngoài. Vốn dĩ chuyện này thuộc về Lưu Kiến Điển tự mình làm việc không sạch sẽ, không trách được ai, thế nhưng liên lụy đến toàn công ty, Chung lão thái gia thật sự không thể nhịn được nữa.
Vứt bỏ một đứa cháu, đối với Chung lão thái gia mà nói, không đáng để đau lòng. Cho nên, ông ta lựa chọn từ bỏ Chung Định.
Đại hội cổ đông hôm nay, thuần túy là kêu Chung Định đến để làm thủ tục. Văn bản các loại, luật sư cũng đã chuẩn bị xong rồi. Đợi khi Chung Định ký tên, thì hắn và Chung gia sẽ hoàn toàn sạch sẽ quan hệ. Tương lai Chung Định sống hay là ૮ɦếƭ, Chung lão thái gia cũng sẽ không liếc mắt đến.
Thế nhưng, đến sáng ngày hôm nay Chung lão thái gia mới biết được, có vài lão thành viên quản trị đột nhiên đứng về phía Chung Định. Thậm chí, bọn họ còn vắng mặt tập thể trong buổi họp này.
“Ông nội, ông đã từng này tuổi rồi, đừng quá kích động.” Chung Định ngậm điếu thuốc, nắp chiếc bật lửa của hắn vừa mở, một ngọn lửa lam nhạt phụt lên, “Phòng này chỉ có ông và cháu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cháu khó tránh liên quan.”
“Chung Định.” Chung lão thái gia hồi phục lại tâm tình, nhả ra từng chữ từng chữ, rất từ tốn, “Hôm nay cháu vào nơi này, chưa chắc có thể ra được.”
“Cháu đương nhiên ra được.” Chung Định không vội châm thuốc, hắn kẹp điếu thuốc trên tay, đùa nghịch với chiếc bật lửa, hắn nghĩ ra gì đó, cười cười, giọng điệu trở nên dịu dàng, “Cháu còn phải tranh thủ về nhà ăn cơm trưa nữa.”
Nét mặt của Chung lão thái gia ẩn chứa cơn giận, “Kỳ thật ta đối đãi với cháu không tệ bạc.”
“Có thể thấy khoảng cách giữa hai thế hệ của chúng ta rất nghiêm trọng.” Chung Định tiếp tục cười.
“Ta nghĩ những năm này của cháu, không cần lo lắng cái ăn cái mặc, cháu chắc chắn muốn vì một con điếm mà từ bỏ cuộc sống thế này?” Đây thật sự là cách nghĩ của Chung lão thái gia. Biết bao người vì ngày ba bữa cơm, đêm một chốn nghỉ mà cực khổ cả đời, ông đã cho Chung Định một cuộc sống xa xỉ, đây đã là hậu đãi rồi.
Không khí chính vì câu nói này mà đột nhiên thay đổi.
Chung Định vốn vẫn lười nhác dựa vào ghế sofa, nhưng bởi vì hai từ nào đó trong câu nói trên, nụ cười của hắn chớp mắt đã tan mất. Hắn đứng dậy, bước từng bước về phía Chung lão thái gia.
Bước chân rất nhẹ, cũng rất vững vàng.
Chung lão thái gia nhìn hắn tiến đến gần, nhíu mày nói, “Cháu muốn ____”
Lời còn chưa hết, Chung Định đã một cước đạp lên phần đầu của ghế lắc. Bởi vì sức lực của hắn mà chiếc ghế ngửa ra sau với góc độ lớn nhất.
Chung lão thái gia đột nhiên nằm thẳng, ho khù khụ mấy hơi.
Chung Định ở trên cao nhìn xuống Chung lão thái gia, ánh mặt vô cùng khinh miệt, “Lời thô tục đừng có phun bậy bạ, cẩn thận mất lưỡi.”
“Phản rồi!” Chung lão thái gia lại bắt đầu ho, không biết là vì tức giận hay bởi vì tư thế ngửa ra sau khiến cho cổ họng khó chịu.
Chung Định lại cười, đôi mắt bị một tầng sương đen dày tối tăm phủ lên, “Cho dù là phản, thì ông có thể làm gì?”
“Hỗn láo!” Sau khi nhuận khí, âm thanh của Chung lão thái gia vang lên, “Ta là ông nội của anh.”
“Trong cái nhà này, Gi*t cha Gi*t anh cũng chẳng phải chuyện gì hiếm gặp. Ông tưởng vai vế của ông cao thì có thể được lợi à? Đừng có đề cao mình quá chứ.” Nụ cười của Chung Định càng thêm sâu, “Ông nội, ông ở nơi này của tôi, ông chẳng có địa vị gì đâu.”
Chung lão thái gia thở hổn hển.
Chung Định ở trước mặt, và con người mà ông ta từng biết, thật cách biệt trời bể. Chung Định trước kia ở Chung gia, chính là lạnh nhạt hờ hững, không nói chuyện, không phản bác. Chung Mẫu có khi quở mắng hắn, hắn vẫn cứ cười. Xem ra chính là điển hình của cái loại bùn loãng không trét được tường.
Nhưng vào giây phút này, Chung Định vẫn đang cười đó, nhưng lại có một khí thế ác liệt.
Nhìn nụ cười quỷ dị của Chung Định, không biết thế nào, tâm trạng vốn đang tức giận của Chung lão thái gia đã trở nên dâng trào. Ông nheo mắt lại, “Ta nghĩ, những năm này có phải là ta đã bỏ lỡ mất thứ gì rồi không?” Lực lượng thế hệ hậu bối này của Chung gia, chỉ có Phượng Hữu và Kiều Diên là đặc biệt xuất chúng. Thế nhưng, Chung Định thật sự thì sao?
Chung Định cười khẽ, “Muốn biết đáp án không?”
“Rất mong chờ.” Ông nôn nóng muốn xé bỏ lớp mặt nạ của Chung Định ra, để nhìn sâu vào bên trong, xem vẫn còn đang ẩn giấu bộ dáng tàn độc khát máu thế nào. Ông chờ mong con mèo bệnh nhiều năm này, có thể lóe lên bộ móng vuốt hung hãn sắc nhọn.
“Chuyện đó thì nhiều, nhiều lắm.” Chung Định cong mắt lên, giống y hệt như Kiều Diên khi xưa vậy, “Chi bằng bắt đầu từ Phượng Hữu đi, thế nào?”
----
Buổi sáng khi nhận được thông báo cuộc họp đến cận giờ bị hủy bỏ, Phượng Hữu lại chẳng quá bất ngờ.
Tối qua, có một thành viên hội đồng quản trị Giáp đã đánh tiếng trước với gã.
Trên trên dưới dưới Chung gia, hoặc là cấu kết với nhau, hoặc là đấu đá đến ngươi ૮ɦếƭ ta sống, nội tình cực nhiều. Nếu thật sự muốn đào bới những dây mơ rễ má lợi ích bên trong, thì đám thành viên hội đồng quản trị này, ai cũng chạy không thoát. Có mấy khoản tiền cực lớn, thậm chí Chung lão thái gia cũng chẳng hay biết gì.
Nhưng Chung Định lại biết rất rõ ràng.
Bởi thế Giáp đã rút lui. Hơn nữa, Phượng Hữu hãm hại Chung Định lâu như vậy, cũng chưa thấy Chung Định xảy ra chuyện gì. Giáp càng không dám đặt hy vọng lên người Phượng Hữu. Giáp không nói rõ chân tướng này cho Phượng Hữu biết, ông ta lấy cái lý do không khỏe, cúp điện thoại.
Phượng Hữu ít nhiều cũng đoán ra được gì đó. Cho nên khi trợ lý qua mời gã qua gặp Chung lão thái gia, gã đã chuẩn bị tâm lý.
Lúc gã bước vào, Chung lão thái gia và Chung Định đang đánh cờ. Không khí dường như khá thuận hòa.
Phượng Hữu tưởng rằng Chung lão thái gia cho gọi gã vào, là muốn nhắm vào những hành động sau lưng của gã, hỏi tội. Nhưng mà, hoàn toàn không có.
Chung lão thái gia chỉ quan tâm hỏi han vài câu, rất hiền từ.
Phượng Hữu lễ phép đáp lại, sau đó xoay qua chào hỏi Chung Định.
Chung Định nhếch miệng lên cười, không đáp trả.
Ba ông cháu trong phòng, đều là miệng thơn thớt còn dạ thì ớt ngâm. Thế nhưng ngôn từ lại sóng yên biển lặng.
Gần đến giờ trưa, Chung Định lấy lý do về nhà ăn cơm để rời khỏi.
Thế là, trong phòng chỉ còn lại Chung lão thái gia và Phượng Hữu. Cuộc đối thoại của hai người sau đó, người ngoài không hề hay biết.
Mọi người chỉ biết được, sang ngày thứ hai, Chung lão thái gia tuyên bố đuổi Chung Định ra khỏi Chung gia. Và trong một tháng sau đó, thực quyền của Phượng Hữu bị suy yếu hơn phân nửa.
Không chỉ dừng tại đó. trong một buổi tối khi đi tầm lạc, Phượng Hữu không cẩn thận bị đâm bị thương, kết quả là bị hủy dung. Gương mặt trẻ con của Phượng Hữu, trước kia gã cười rất vô hại, dùng gương mặt trẻ trung này để lừa gạt rất nhiều người, mà nay, mặt bên trái của gã đã thêm hai vết dao sâu hoắm, theo đó, ánh mắt cũng thay đổi.
Bất ngờ rằng, cổ phần mà Kiều Diên để lại, Chung lão thái gia đồng ý chuyển nhượng cho Trần Thư Cần.
Còn phần mà Chung Định vốn có, thì vẫn thuộc về hắn.
Mọi người rất ngạc nhiên với sự sắp đặt của Chung lão thái gia.
Thật ra thì, Chung lão thái gia không phải là chiếu cố gì đến Chung Định, ông ta chỉ cần một người có thể đối kháng lại Phượng Hữu. Như thế, ông ta mới có thể đảm bảo được, trong những năm còn sống, quyền lực của mình sẽ không bị lung lay.
----
Thời tiết tháng sáu nóng dần lên.
Khóa học của Hứa Huệ Chanh dừng một thời gian, sau đó thì vào một kỳ thi nhỏ.
Buổi tối, lúc cô cúi đầu ôn bài, Chung Định liên tiếp đến quấy rầy cô, khiến cô không thể nào tĩnh tâm được.
“Chung tiên sinh, anh đi chơi với Thiêm Tài đi.”
“Không đi.” Tóc của cô đã dài ra khá nhiều. Chung Định thích chất tóc của cô, cho nên thỉnh thoảng ngón tay lại xuyên qua lại giữa mái tóc này.
Hứa Huệ Chanh hơi trở nên nghiêm túc, “Ngày mai em phải thi.”
“Biết.” Cho nên nói, đây là một cô ngốc. Gia sư là hắn mời đến, cô thi được bao nhiêu điểm, không phải là hắn nói thế nào thì thế ấy sao.
Cô càng nghiêm túc, “Em phải ôn tập.”
“Em ôn của em đi.” Chung Định nhàn nhạt nói như thế, sau đó nhéo nhéo mặt cô mấy cái. Đại khái là những cô gái Tứ Xuyên có sắc đẹp trời sinh, da dẻ của cô khỏe vô cùng, ngày trước đắp cả tấn đồ trang điểm kém chất lượng lên mặt, thế mà chẳng để lại hư tổn gì.
Hứa Huệ Chanh quyết định không nói chuyện với hắn nữa, chỉ cúi đầu xem bài vở.
Nói ra thì, tuy rằng cô học một đống thứ, nhưng cô vẫn không biết mình có thể tìm được công việc thế nào.
Tháng trước, Chung Định hoàn toàn cắt đứt quan hệ với gia đình. Sau đó, hắn không còn bận rộn như trước nữa. Nghe nói, Sách Lan Câu lập ra một công ty thương hiệu, còn Chung Định thì đến đó làm việc.
Tuy rằng Chung Định nói hắn cũng không có trình độ, thế nhưng cô nhìn là biết, những thứ hắn biết nhiều hơn cô rất nhiều, cho nên, cô muốn đuổi theo bước chân của hắn, để khoảng cách giữa cả hai được gần lại một chút.
Hơn nữa, một khi cô có công việc chính thức rồi, thì cha cô liền có thể nghỉ hưu.
Nghĩ như thế, cô càng cố gắng học hành.
Thành tích thi cử của cô rất tốt. Khiến cho cô có chút nghi ngờ tính chân thật.
Cuối cùng, dựa vào điểm số đó, Chung Định giới thiệu cho cô một công việc.
Là một nhân viên tư liệu, ngay tại nơi hắn làm việc.