Những lời Chung lão thái gia nói ở bữa tiệc đính hôn, người chú ý không phải là ít.
Hai ngày sau, Kiều Lăng và Trần Hành Quy hẹn Chung Định ra nói chuyện này.
Địa điểm là Sách Lan Câu.
Người đương sự là Chung Định tỏ ra rất thờ ơ. Trong thời tiết mưa dầm không ngớt thế này, hắn còn biếng nhác hơn trước kia.
Trần Hành Quy pha trà, hương trà ngập khắp không khí, tươi mát sảng khoái.
Kiều Lăng và Chung Định không thích trà.
Chung Định để cho Hứa Huệ Chanh một mình ra ngoài khu triển lãm đi dạo loanh quanh.
Hứa Huệ Chanh đại khái đoán ra được, ba người đàn ông này muốn nói chuyện, cô bèn bước ra ngoài.
Sau khi cô đi, trong phòng im lặng một hồi.
Kiều Lăng nhìn ra cánh cửa, qua một hồi lâu, gã mới mở miệng, “Nghe nói đám già ngoan cố trong nhà mày đang tạo áp lực với mày?”
Chung Định cười, “Thế hả?” Vậy thì cũng phải làm cho hắn thật sự cảm thấy áp lực mới tính chứ.
Chung lão thái gia đích thực đã đóng băng một bộ phận tài sản của Chung Định, nhưng mà những hành động khác thì tạm thời vẫn chưa có. Hoặc là, ông ấy đang đợi sự đáp trả của Chung Định.
Trần Hành Quy cầm ấm trà lên, chầm chậm châm trà cho mình, động tác cực kỳ tao nhã, “Hiện tại Chung gia không an bình.”
“Có lúc nào mà an bình qua.” Nụ cười của Chung Định biến thành mỉa mai.
Cho dù vào ngày bình thường, các thế lực trong Chung thị cũng vẫn là ngươi lừa ta gạt, chứ đừng nói trong thời kỳ Chung Định và Chung lão thái gia đang có mâu thuẫn. Mọi người để mắt tới chính là, phần cổ phần vốn có của Chung Định, rốt cuộc sẽ rơi vào túi ai.
Thế nhưng, thứ mà người khác nhìn chằm chằm vào như hổ đói, thì lại không hề có nghĩa rằng Chung Định cũng đặt vào trong lòng.
Ít nhất, Trần Hành Quy không cảm thấy được Chung Định để tâm lắm. Trần Hành Quy ngửi ngửi mùi hương trà, “Nếu ông nội mày thật sự nổi giận, thì mày dự tính làm thế nào?”
“Không thế nào cả.” Dừng một chút, giọng điệu của Chung Định hơi thay đổi, “Có lẽ sẽ đưa bạn gái của tao đi du ngoạn vui chơi khắp chốn.”
“Chung thiếu gia.” Kiều Lăng vỗ trán cái bốp, “Đến lúc đó thì mày phải tay trắng ra khỏi nhà đó, còn có thời gian nói chuyện yêu đương.”
Chung Định tựa vào sofa, trần thuật nói, “Những thứ đó, vốn thuộc về tao.” Chung gia cũng chưa từng có người đến thừa nhận những thứ đó là của kẻ đó.
“Mày cứ mở to mắt nhìn Phượng Hữu tu hú chiếm tổ chim khách à?” Kiều Lăng chính là nhìn không thuận mắt cái thứ đức hạnh của Phượng Hữu.
“Nó thích thì tùy.” Nụ cười của Chung Định trở nên âm trầm, “Nói không chừng ngày nào đó, tổ rớt mà trứng chẳng còn.”
“Tùy mày vậy.” Trần Hành Quy cúi đầu nhấp ngụm trà, “Dù sao thì tao và Kiều Lăng luôn ở đây.” Có vài lời chỉ cần nói đến đây, nhưng đã tỏ rõ lập trường.
“Biết.”
Chung Định sống đến giờ này, thứ có được thật sự rất ít: vài người bạn, một đứa em trai, cùng với một người phụ nữ.
Trước kia, đối với cuộc sống, Chung Định chẳng kỳ vọng điều gì cả. Bởi vì tương lai của hắn đã được đóng khung rồi. Hôn nhân, sự nghiệp, những thứ đó đã được trải đường từ sớm, hắn chỉ cần tuần tự tiến bước về phía trước là xong.
Thế nhưng con đường đó, là một con đường hầm. Tuy rằng làm nên thì rất hoa lệ cao quý, nhưng lại chẳng có quang cảnh gì đáng nhìn.
Nếu như không gặp được Hứa Huệ Chanh, có lẽ một đời của hắn sẽ chìm nghỉm trong chiếc hang động thăm thẳm buồn tẻ đó. Chỉ là bây giờ, hắn không nỡ để cho cô đi cùng hắn trên con đường thế này.
Lúc hai người còn chưa xác định quan hệ, hắn đã làm rất nhiều những chuyện lỗi với cô. Thế nhưng sau khi ở cùng nhau, chỉ có một chuyện.
Đó chính là chuyện đính hôn của hắn.
Mà giờ đây, hắn cam nguyện vì cô mà đạp bằng mọi chông gai chướng ngại.
----
Hứa Huệ Chanh đi đi ngừng ngừng trong gian bày hàng.
Không biết có phải do tâm lý không, cô cảm thấy, hình như có người đang theo dõi cô, thế nhưng quay đầu nhìn sang thì lại tìm không ra cụ thể là ai.
Có phải lại là Chu Cát Vũ không….
Khi suy nghĩ này vừa lướt qua, cô bắt đầu sợ hãi.
Sau khi nhìn khắp chung quanh, cô không phát hiện ra hình bóng của Chu Cát Vũ, bèn âm thầm thả lỏng. Sau đó cô ý thức được bản thân đã phản ứng quá độ.
Hôm qua Chung Định nhắc tới, Chu Cát Vũ đã bị tóm rồi.
Lúc nghe thấy tin này, cô có chút không khống chế được tâm tình của mình. Kết quả, khẩu vị của cô tốt lên nhiều, đã ăn nhiều thêm một chén cơm.
Chung Định thấy thế, lại chẳng hề trêu chọc sức ăn của cô. Thật sự là hiếm có.
Lần trước đến Sách Lan Câu, Hứa Huệ Chanh chẳng có thừa tâm tình mà để ý đến những sản phẩm này. Hôm nay cô mới phát hiện, trong này có không ít những thứ đồ hiếm lạ. Cô nhớ đến những gì cô nghe về Sách Lan Câu, đoán rằng, ông chủ phía sau của cái nơi này có khả năng là Trần Hành Quy.
Đi đến một quầy hàng tương đối vắng vẻ, sự chú ý của Hứa Huệ Chanh bị sợi dây chuyền trên quầy hấp dẫn.
Cô đã mua cho Chung Định một chiếc mặt dây chuyền, nhưng mãi vẫn chưa tìm được sợi dây chuyền thích hợp, mà cái ở trước mắt này, cảm giác lại rất tương xứng.
Dây chuyền không có giá, chỉ có một bảng trống không.
Hứa Huệ Chanh không hiểu quy tắc ở Sách Lan Câu, mà nơi này cũng không có người hướng dẫn mua hàng nào. Tấm bảng trống không kia là ý gì, cô không rõ.
“Đây là để cô tự viết giá lên.” Bên cạnh vang lên một tiếng nói.
Hứa Huệ Chanh quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái có gương mặt hiền lành.
Cô gái tiếp tục giải thích, “Nếu như đối phương chịu giá của cô, thì người ta sẽ đóng dấu lên.”
“Cám ơn.” Hứa Huệ Chanh nhìn tấm bảng trống không, đang do dự không biết nên điền số gì. Cô không có khái niệm gì với hàng hiệu cả, chỉ e món đồ đơn giản thế nảy, cũng có cái giá trên trời.
“Nếu như cô thích thì điền một đồng cũng được.” Cô gái cười nói.
Hứa Huệ Chanh đương nhiên không dám mở giá như thế. Cô cầm cây 乃út bên cạnh lên, lưỡng lự vài giây, cuối cùng ghi: 1314.
Con số này mang theo giấc mơ đẹp đẽ nhất của cô.
Cô gái nhìn tấm bảng một cái, khi nhìn thấy con số, cô ta lập tức hiểu ra ý gì đó.
Cô ta đánh giá Hứa Huệ Chanh một hồi.
Sắc mày như núi xa, gương mặt tựa phù dung. Nhưng mà, vóc dáng lại không được thanh mảnh.
Thì ra Chung Định thích loại hình thế này.
----
Hôm nay Trần Thư Cần đến Sách Lan Câu thuần túy chỉ là trùng hợp.
Cô nàng hẹn bạn học đến gần đây xem phim vào buổi sáng. Tan cuộc hẹn, cả hai chia tay ở giao lộ. Sau đó, khi đợi đèn giao thông, cô nhìn thấy xe của Chung Định chạy vào trung tâm mua sắm.
Trong bữa tiệc hai ngày trước, cô tận mắt nhìn thấy, thế nhưng không có lập trường nói chuyện.
Sau đó lúc đưa cô cả về, cô cả cứ mãi nhắc tới, “Bữa sau đợi ông nội bớt giận, cô sẽ kêu Tiểu Định đi chịu đòn nhận tội.”
Trần Thư Cần nghĩ thầm, hắn chịu đi nhận tội mới lạ.
Tiếp đó, chưa đợi hắn đi nhận tội, thì Chung lão thái gia trong cơn giận dữ đã có vài hành động.
Đối với những thị thị phi phi của Chung gia, Trần Thư Cần quản không nổi. Dù cô có muốn quan tâm Chung Định, thì hắn cũng chưa chắc chịu tiếp nhận ý tốt của cô. Huống hồ, gần đây hắn rất thường hay từ chối điện thoại của cô.
Giữa cô và hắn, trước nay luôn có một khoảng cách.
Hôm qua, cô cả tìm cô đến hỏi thăm tình hình gần đây của Chung Định.
Trần Thư Cần ấp a ấp úng mãi, hoàn toàn không trả lời được gì.
Cô cả rất thắc mắc, “Cháu cũng không hỏi qua A Diên à?”
“Cháu sẽ hỏi anh ấy thử.” Cô chỉ có thể nói như thế.
Thật ra Trần Thư Cần đã nghe nói đến chuyện Chung Định bao dưỡng người tình bé nhỏ, nhưng cụ thể thế nào thì cô không rõ.
Lúc đó Phượng Hữu và người anh họ nào đó nói chuyện ở trong phòng trà, nhìn thấy cô bước ra, Phượng Hữu rất dí dỏm nói rằng, “Con điếm nhỏ Chung Định nuôi, nhìn từ xa cực kỳ giống Trần tiểu thư đấy.”
Cô không đáp lời, chỉ coi như không nghe thấy.
Hôm nay rảnh rỗi thì cũng là rảnh rỗi, cô sẽ quan tâm một chút, trực tiếp đi hỏi Chung Định. Nếu như hắn không vui vẻ trả lời, thì cô cũng chỉ lãng phí chút ít thời gian mà thôi.
Cô ôm lấy suy nghĩ đó, bước vào.
Chung Định trên cơ bản sẽ không ở sảnh triển lãm, Trần Thư Cần đang tính tìm hắn, thì lại nhìn thấy một cô gái bước ra khỏi khu vực nghỉ.
Trong phút chốc đó, cô nhớ lại lời nói của Phượng Hữu.
Cái gọi là giống nhau, chính là điệu bộ đi đứng và thân hình.
Trần Thư Cần có chút ngạc nhiên. Cô quan sát tỉ mỉ, sau đó lại so sánh với dáng vẻ khi cô bước đi.
Thật sự có chút giống nhau.
Nhưng mà, gương mặt hoàn toàn không giống.
Đối phương đẹp hơn cô.
Sau khi Trần Thư Cần nhìn thấy mức giá của Hứa Huệ Chanh, trong lòng không hiểu tại sao lại trở nên chua xót.
Sợi dây chuyền là kiểu cho nam, chắc hẳn là để tặng cho Chung Định.
Nếu Kiều Diên biết được có một cô gái nguyện cả đời cả kiếp theo cùng anh trai anh ấy, chắc hẳn là sẽ cực kỳ vui mừng.
Cuộc đối thoại của Trần Thư Cần và Hứa Huệ Chanh, chỉ có vài lời như thế.
Sau đó, Trần Thư Cần liền rời khỏi Sách Lan Câu.
Nếu như Chung Định thật sự bằng lòng từ bỏ tất cả, thì chắc chắn là vì hắn đã tìm được một nơi gửi gắm mới rồi.
Cô nghĩ, cô có thể nói với cô cả, thật ra Chung Định sống rất tốt.
----
Cuộc sống của Chung Định và Hứa Huệ Chanh, thật sự là rất thoải mái.
Cô không biết được chuyện tài sản bị đóng băng, lúc mua sắm vẫn dựa theo sở thích của hắn, chọn những hàng thượng đẳng.
Hắn cũng như lúc trước, mắt không chớp lấy một cái đã ký hóa đơn.
Hơn nữa, cô cũng không biết, hôn sự của hắn và Thẩm Thung Nhạn đã đi tong rồi.
Mãi cho đến một tuần sau, Thẩm Thung Nhạn gọi điện đến.
“Woah ha ha ha.”
Bây giờ Hứa Huệ Chanh chỉ cần nghe tiếng cười thì đã nhận ra đối phương là ai, “Chào buổi sáng, Thái Mỹ tiểu thư.”
“Hừ.” Thẩm Thung Nhạn coi thường nói, “Tuy cả sắc đẹp và sự lương thiện cùng tồn tại trong tôi, nhưng mà, thỏ bị ép quá cũng cắn người đấy.”
“Hả?” Hứa Huệ Chanh vẫn cười cười.
“Cô còn không biết xấu hổ mà giả vờ vô tội.” Thẩm Thung Nhạn suýt chút thì cắn khăn tay, sau đó nghĩ đến việc ở đầu bên kia không nhìn thấy, thế là thôi. “Trả tiền đây!”
Hứa Huệ Chanh bối rối, “Tiền gì?”
“Đương nhiên là tiền của chiếc nhẫn kim cương bự bự bự của tôi rồi.” Thẩm Thung Nhạn một tay cầm chiếc nhẫn kim cương lên, giải thích rằng, “Vốn là chiếc nhẫn kim cương bự, nhưng mà tính thêm lợi tức thì phải thêm hai chữ “bự” vào.”
Hứa Huệ Chanh nghe mà chẳng hiểu, “Đó là cái gì…”
“Tuy tôi xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng mà lại cần cù tiết kiệm. Tháng năm như tên bắn, trôi qua vội vã, cuối cùng tôi cũng để dành được tiền hồi môn!” Thẩm Thung Nhạn hít sâu một hơi, nước mắt lã chã, “Nhưng mà bây giờ! Bay sạch hết rồi!”
“…”
Thẩm Thung Nhạn tiếp tục khóc, “Đều tại cô hết, bây giờ tôi đã thành một người bị chồng ruồng bỏ rồi.”
“Bị chồng bỏ?”
“Đúng thế.” Thẩm Thung Nhạn khóc rồi lại khóc, đột nhiên ngừng lại, bất thình lình lại hỏi một câu, “Cái tên “Vương gia bá đạo yêu người vợ bị bỏ của tổng giám đốc” thấy thế nào?”
“Cũng… được.” Tuy rằng quan hệ logic trong đó, Hứa Huệ Chanh hoàn toàn không hiểu được.
“Cô tiểu tam thật là ác độc mà.” Thẩm Thung Nhạn tiếp tục khóc, càng ngày càng lớn, “Dùng mưu ma chước quỷ lừa Hôn Phu tiên sinh đi mất, bây giờ còn xát muối lên vết thương của tôi. Ai có thể đến làm chủ cho tôi chứ.”
“Tôi không ____” Hứa Huệ Chanh bỗng chốc ngừng bặt, chẳng lẽ cú điện thoại đó của mình đã gây ra chuyện gì rồi?
“Đáng thương cho một đại mỹ nhân như tôi, sau khi gặp phải sự đối đãi không công bằng thế này, vậy mà tiền nhẫn cũng không đòi lại được.”
“Thái Mỹ tiểu thư, cô và Chung tiên sinh…”
“Tôi và anh ta, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!” Sau khi Thẩm Thung Nhạn phẫn nộ nói xong câu đó thì giọng điệu lại thay đổi, “Cũng may là trời xanh có mắt, anh ta coi như là gặp phải báo ứng rồi.”
“… Báo ứng?”
“Uầy, cô không biết à?” Thẩm Thung Nhạn dương dương đắc ý, “Hôn Phu tiên sinh ấy, bây giờ thành kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi.”