Bản báo cáo tình yêu - Chương 14

Tác giả: Đan Phi Tuyết

Rốt cuộc, hôm nay Bạch Bạc Sĩ cũng đã ra quyết định, anh muốn làm quân tử chứ không muốn biến thành loài lang sói, không muốn lúc nào cũng nghĩ tới tắm nước lạnh, không muốn chống lại bản năng nam tính, vì thế anh nói —— “Đám paparazzi chắc là đi khỏi đó rồi.”
“Phải.” Gia Lệ cũng có chuẩn bị tâm lý, cô đi đóng gói hành lý, để mèo con vào trong va-li. “Tôi nên về nhà thôi.” Ở lại nữa thì thật trơ tráo.
Bạch Bạc Sĩ lái xe đưa cô về, lòng dạ rối bời. Anh nghĩ, rốt cuộc đã được giải thoát, tống được ôn thần này đi thật quá tuyệt, chăm sóc cô quả thực còn mệt hơn chăm trẻ con. Thế nhưng… Tại sao иgự¢ lại nhói đau?
Anh càm ràm cô. “Sau khi cô về nhà, hãy làm việc và nghỉ ngơi điều độ, đừng nên thức đêm nữa, về lâu về dài sẽ không tốt cho cơ thể.”
Cô ừ một tiếng, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính, nhà Bạch Bạc Sĩ càng ngày càng nhỏ, cho đến khi khuất hẳn. Muốn về nhà, nhưng tâm trạng cô lại rất tệ. Sao vậy nhỉ, cô không muốn về nhà ư? Gia Lệ hoang mang, chẳng lẽ Tổ Dĩnh đã nói trúng rồi, ở nhà Bạch Bạc Sĩ rất sung sướng, nên giờ không muốn rời đi?
Bạch Bạc Sĩ còn nói: “Tôi để một túi bột cà phê đã xay nhuyễn ở trong hành lý của cô, máy pha cà phê rất rẻ, cô đi mua lấy một chiếc, cứ làm những thao tác giống như tôi đã hướng dẫn, rất đơn giản, đừng uống loại cà phê hòa tan có hại kia nữa.”
“Ờ.” Gia Lệ gật gù.
“Còn nữa, đừng ăn lung tung hoặc ăn đồ không tốt cho sức khỏe, hãy vào các hiệu ăn nhé, tốt hơn hẳn so với việc ăn bánh quy bánh mì hàng ngày, nếu cô ngại đi mua, có thể thương lượng với hiệu ăn quen dưới nhà, bảo bọn họ đưa tới cho, chi thêm chút tiền boa là được, rất đơn giản.”
“Được rồi được rồi, anh lải nhải lắm điều thế cứ y như bạn tr… tôi ——” cô ngậm miệng, mặt đỏ ửng, tự cảm thấy lỡ lời.
Anh giật mình, lúng túng một hồi, hai người đều không nói năng gì.
Radio đang phát ca khúc “Kiềm chế” do Vương Phi trình bày, quan hệ của bọn họ mập mờ bế tắc.
Càng gần tới nhà cô, cảm xúc của Bạch Bạc Sĩ lại càng căng thẳng rối loạn. Sau này muốn liên lạc với cô phải làm sao? Như những người bạn tốt hẹn cô ra ngoài, không thấy rất quái dị sao? Anh không nỡ rời xa mèo con đáng yêu kia, vốn dĩ muốn giữ nó lại, nhưng Gia Lệ cũng lưu luyến, kết quả anh nhường cho cô nuôi dưỡng.
Bạch Bạc Sĩ trong lòng không yên, cho xe chạy chậm lại. Rốt cuộc anh có thể tiếp tục cuộc sống yên bình như ban đầu, thế nhưng, anh cảm thấy không thoải mái, tựa như có tảng đá lớn đè lên иgự¢. Chẳng lẽ anh muốn giữ cô ở lại? Không được, cô là tai họa, để cô ở lại thì rất nguy; huống chi, cô lại chẳng là gì của anh, anh đâu thể mượn cớ giữ cô ở lại?
Bạch Bạc Sĩ suy đi tính lại, trằn trọc đấu tranh; nét mặt Xa Gia Lệ u buồn, vẫn im thin thít.
Cuối cùng cũng đến nơi, hai người cùng nhìn về phía dưới lầu nhà cô. Chẳng có ai cả, đám paparazzi đã đi rồi!
“Những ngày qua cám ơn anh.” Gia Lệ nói.
Anh nhìn cô, mở miệng định nói điều gì đó, xong lại do dự.
Đáy lòng Gia Lệ bỗng nhiên nhói đau một hồi. Cô quay đầu đi, đẩy cửa xe ra rồi xuống xe. “Tạm biệt.”
“Để tôi giúp cô.” Bạch Bạc Sĩ xuống xe, giúp cô xách hành lý. Gia Lệ lấy chìa khóa ra đi mở cửa, anh xách hành lý theo sau cô, tâm trạng nặng trĩu.
Anh lén nhìn cô, cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, cắm chìa khóa vào ổ, cô đỏ mặt, tim đập dồn dập.
Sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế? Gia Lệ giả bộ không biết, thế nhưng tim đập thình thịch, động tác mở cửa trở nên vụng về.
Bạch Bạc Sĩ nhìn gương mặt cô cúi xuống, rồi nhìn những lọn tóc mềm mại buông xuống hai bên má cô, đáy lòng tràn đầy mâu thuẫn.
Để cô ở lại thì có liên quan gì? Dù sao cô cũng rất thú vị, dù sao anh đã quen đôi chút với tính tùy hứng của cô, dù sao… Cùng lắm thì anh lại kích động tới nỗi đi tắm nước lạnh, dù sao nhà anh rất rộng a, đông người sẽ náo nhiệt hơn a, cho nên anh có thể bảo cô ở lại, nhưng phải mở lời thế nào đây? Dùng lý do gì chứ? Đối với cô như vậy chẳng phải rất kỳ quái hay sao?
Bạch Bạc Sĩ hết sức ảo não, ngộ nhỡ nói ra lại bị cô cự tuyệt, vậy anh sẽ mất mặt lắm.
Cửa mở, Gia Lệ nhìn anh, vươn tay ra. “Đưa tôi hành lý.”
“Tôi giúp cô mang lên.” Anh kiên trì.
“Xa tiểu thư à?” Có người nói chen vào.
Oh! Bọn họ ngoảnh lại, một gã đàn ông đeo kính râm cầm máy chụp ảnh, không biết đi tới bên cạnh bọn họ từ lúc nào, hắn cầm tờ tuần san hỏi Gia Lệ.
“Cô có nhận định gì về bài nói chuyện của Sài Trọng Sâm không? Anh ta theo đuổi cô nhiều năm như vậy, cô đều không động lòng sao? Cao Tuấn Thái có thật là bị cô đá?”
Cái gì thế? Sắc mặt Bạch Bạc Sĩ u ám. “Chúng tôi không chấp nhận phỏng vấn.” Paparazzi ૮ɦếƭ tiệt!
Gia Lệ giật lấy tạp chí tuần san trong tay phóng viên, mặt trên tờ báo ghi lại cuộc nói chuyện giữa Sài tiên sinh và biên tập viên. “Shit! Tổ Dĩnh làm trò quái gì thế?”
Phóng viên truy hỏi: “Tấm chân tình của Sài tiên sinh cô sẽ chấp nhận chứ?”
“Tôi không biết Sài tiên sinh.” Gia Lệ nói.
“Cô không biết? Vậy Sài tiên sinh theo đuổi cô là giả sao, rất nhiều người theo đuổi cô cũng là giả sao?”
“Anh ta không theo đuổi tôi, đừng nói lung tung.”
Phóng viên nghi hoặc. “Vậy vị tiên sinh này là ai?” Chuyển mục tiêu sang Bạch Bạc Sĩ. “Tiên sinh ở đâu thế? Tại sao lại xách hành lý giúp cô ấy? Hai người có quan hệ gì?” Phóng viên lấy máy ảnh xuống, định chụp Bạch Bạc Sĩ.
Gia Lệ vội hét: “Đừng chụp anh ấy!”
Không kịp nữa rồi, phóng viên đã ấn nút chụp, Bạch Bạc Sĩ cau mày, đồng thời Gia Lệ nhào tới giật lấy chiếc máy ảnh, cô gào to.
“Lấy phim chụp ra!” Cô và phóng viên giằng co, Bạch Bạc Sĩ thấy thế vội vàng kéo hai người ra.
“Đừng như vậy!” ૮ɦếƭ tiệt, bọn họ sắp đánh nhau tới nơi rồi. “Bình tĩnh, Gia Lệ!”
Gia Lệ giữ chặt máy chụp ảnh, đồng thời phóng viên vươn bàn tay to lớn ra đẩy —— “A ~~” Gia Lệ thiếu chút nữa té ngã, Bạch Bạc Sĩ kịp thời đỡ cô, nhưng cô chẳng để ý xem mình có đứng vững hay không, vội vàng rút phim chụp máy ảnh ra.
“Á?” Phóng viên đoạt lại máy, nhìn chằm chằm vào phim chụp đã hỏng trong tay Gia Lệ, nhất thời lửa giận bộc phát. “Tôi muốn kiện cô! Gì mà Sài tiên sinh theo đuổi cô, không biết xấu hổ!”
“Mẹ kiếp !” Bạch Bạc Sĩ túm lấy phóng viên, vẻ mặt hung ác, anh cao 1m8, cơ thể cường tráng sức vóc dẻo dai, phóng viên ngay lập tức sợ hãi rụt bả vai lại.
“Anh… Anh định làm gì? Anh mà đánh tôi… Tôi kiện anh đó…” Phóng viên run lẩy bẩy túm chặt máy ảnh.
“Nói xin lỗi cô ấy! Khốn kiếp, anh vừa mới sủa loạn gì đó? Lập tức nói xin lỗi!”
Gia Lệ kinh ngạc, ách… Chưa từng thấy anh hung dữ như vậy, lần trước viết bài báo mắng chửi anh, mức độ cũng chưa bì kịp với bây giờ.
Gã phóng viên thấy tình hình như thế, rất không cam lòng nói: “Tôi… Tôi xin lỗi, nhưng mà cô đã làm hư phim chụp của tôi! Còn nữa, xin… Xin hỏi anh là gì của cô ấy? Hai người có quan hệ thế nào? Anh theo đuổi cô ấy à?”
Thật không hổ là phóng viên, Gia Lệ đau đầu mở miệng giải thích. “Không phải.”
“Đúng!” Bạch Bạc Sĩ nói, Gia Lệ ngạc nhiên. Thấy anh lại cao giọng nói với phóng viên: “Không sai, tôi theo đuổi cô ấy, tôi thích cô ấy, cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh trở về nếu dám viết bậy bạ, thì đừng trách tôi chặn đường, tôi sẽ đập nát toàn thân xương cốt của anh, còn nhổ sạch hàm răng của anh, thật đó ——” Bạch Bạc Sĩ nheo mắt nhìn bộ dáng phóng viên đương há to miệng vì hoảng sợ. “Này, anh nên đi chữa sâu răng, miệng anh hôi lắm, có thể mắc bệnh viêm lợi, nếu không chữa trị sẽ dẫn đến các vấn đề về tim mạch.”
Khuôn mặt phóng viên tối đen như mực.
Bạch Bạc Sĩ rốt cuộc buông phóng viên ra, hai tay chống sườn, oai phong lẫm liệt lườm hắn. “Bây giờ anh có thể đi được rồi.”
Hắn đi rồi, song, bóng đen hai bên chợt xuất hiện, wow ~~ Gia Lệ và Bạc Sĩ khi*p sợ, từ hai bên của chiếc xe đang đậu lũ lượt ùa ra một đống người, cầm máy ảnh chạy như bay tới.
“Đi!” Bạch Bạc Sĩ kéo Gia Lệ chạy về trong xe, khởi động động cơ, vội phóng đi.
Trên xe, Bạch Bạc Sĩ khiển trách Gia Lệ. “Này, cô giật máy ảnh để làm gì? Ngộ nhỡ bị thương thì biết làm sao chứ? Đắc tội với phóng viên không tốt đâu, cô hành động hơi quá rồi.” Cá tính như thế rất bất lợi.
Anh nghĩ, cô không muốn liên luỵ đến anh ư? Nghĩ đến cô vừa mới xông lên giật máy ảnh, bộ dáng liều ૮ɦếƭ, Bạch Bạc Sĩ đáy lòng rất cảm động.
Gia Lệ dựa vào cửa kính xe, đáp lại anh. “Vậy còn anh, sao lại nói đang theo đuổi tôi? Rõ ràng không có chuyện đó mà, anh thêm thắt làm chi?” Uổng công cô còn liều ૮ɦếƭ hủy đi tấm phim chụp, kết quả anh lại làm cho mọi việc rối tung rối mù, ngốc thật!
“…” Bạch Bạc Sĩ bỗng nghẹn lời. Anh không muốn người khác ức Hi*p cô, anh nghe thấy phóng viên nói cô như vậy, lửa giận bốc lên, cô căn bản là người bị hại trong chuyện tình yêu, những phóng viên kia muốn truy hỏi tận cùng, có còn lương tâm hay không? Cũng mặc kệ cô có đau lòng hay không.
“Thế này… Nếu đám paparazzi vẫn còn săn lùng cô, chi bằng tiếp tục ở nhà tôi.” Anh đề nghị.
Gia Lệ quay mặt đi, sợ anh phát hiện mình không nhịn được nhếch khóe miệng lên. Trong lòng hết sức vui mừng, nhưng giọng nói rất bình tĩnh.
“Ờ, cũng được, xem ra cũng chỉ có thể tạm thời như vậy.” Ngữ khí của cô hờ hững.
“Ừ.” Bạch Bạc Sĩ vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng, thực ra trong lòng rất sảng khoái. “Vậy chúng ta về nhà thôi.” Giọng nói lãnh đạm y như cũ, nhưng ngay lập tức niềm hạnh phúc xâm chiếm trái tim anh. Không thể không thừa nhận, anh thích quãng thời gian có cô làm bạn.
Ánh mặt trời hắt trên đường, bên trong xe yên tĩnh, gió tràn vào qua cửa kính xe, rũ tung mái tóc cô. Cô quay mặt lại, ranh mãnh nói một câu: “Này, anh không phải thực sự thích tôi đó chứ?”
“Hả?” Chiếc xe thiếu chút nữa đâm vào dải phân cách, Gia Lệ thét chói tai, may mà anh kịp thời ổn định thân xe. “Gì cơ, không thể nào, bớt tự phụ đi!” Quay đầu lườm cô, cô cười hì hì, dường như trông thấy cảnh anh kích động như thế thú vị biết bao. Ngắm nhìn đôi mắt long lanh của cô, Bạch Bạc Sĩ đột nhiên có chút hoảng hốt.
Ánh nắng lướt qua khóe mắt chân mày cô, gương mặt cô mỉm cười khắc sâu trong trái tim anh.
*** Trong phòng khách, hai cô gái tranh luận kịch liệt. Bạch Bạc Sĩ ôm mèo con ngồi ở góc ghế sô pha, tránh xa cuộc chiến này.
“Sao bồ lại làm vậy? Phủ nhận với phóng viên việc Sài Trọng Sâm theo đuổi bồ làm quái gì?” Tổ Dĩnh vừa nhận được điện thoại của phóng viên đòi chứng thực, lập tức chạy tới đây.
“Sài Trọng Sâm vốn dĩ đâu có theo đuổi mình.” Gia Lệ nạt lại.
Tổ Dĩnh gầm thét. “Ngu ngốc! Hắn dĩ nhiên không theo đuổi bồ, bọn mình nói như vậy là để giúp bồ giữ thể diện đó!”
“Sao phải vậy chứ?” Còn lừa gạt phóng viên nói cô có rất nhiều người theo đuổi?!
“Bồ không thể giả bộ một chút được à? Bồ đã quên Cao Tuấn Thái nói bồ thế nào rồi à? Chúng ta phải phản kích lại, bồ có hiểu không? Đây gọi là gậy ông đập lưng ông, có hiểu không?” Ngốc hết mức!
“Quan trọng là, Sài tiên sinh không theo đuổi mình a!” Gia Lệ lườm Tiết Tổ Dĩnh.
“Vô nghĩa, đương nhiên là gạt phóng viên rồi!” Tổ Dĩnh nhức đầu. “Đơn giản như vậy, chẳng ngờ bồ lại không nhận ra.” Còn ngốc đến nỗi nói thật với phóng viên.
“Mình không thích như vậy.” Gia Lệ cau mày.
Tổ Dĩnh phát hỏa. “Bồ không cần thích, trọng tâm là muốn giúp bồ giữ thể diện, để Cao Tuấn Thái mất mặt!” Thật cố chấp ~~ tức ૮ɦếƭ mất!
“Không cần như vậy, bày trò đó làm gì, biến chuyện trở nên phức tạp?” Phiền ૮ɦếƭ được.
“Bồ ——” Tiết Tổ Dĩnh siết chặt hai tay, dáng vẻ như muốn xông thẳng tới vặn gãy cổ cô.
Phốc ~~ Bạch Bạc Sĩ ở bên cạnh chứng kiến không nhịn được bật cười.
Tiết Tổ Dĩnh thở hồng hộc. “Sao bồ cố chấp như vậy, mình nói lâu thế mà bồ nghe không hiểu à? Phải chăng bồ để ý tới việc Sài tiên sinh thực sự theo đuổi bồ, đó không phải là trọng điểm, OK? Trọng điểm là giúp bồ lấy lại thể diện, OK? Cho nên nếu có gặp lại phóng viên đừng ngốc nghếch đi nói thật nữa nhé, OK?” Cô liên tiếp gầm thét, Gia Lệ nhức tai.
“Vậy nếu gặp lại phóng viên, bồ muốn mình phải nói thế nào?”
“Hãy nói Sài tiên sinh theo đuổi bồ, rất nhiều người theo đuổi bồ, cho nên bồ không thèm Cao Tuấn Thái. Bồ bỏ rơi hắn, chứ không phải hắn bỏ rơi bồ. Hiểu không?”
“Sài tiên sinh không theo đuổi mình, mình không muốn nói dối, mình không cần.” Gia Lệ nghiêm mặt, mất hứng.
“Hự!” Tổ Dĩnh đấm иgự¢, thượng đế ơi! “Tôi ngất mất!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh!” Bạch Bạc Sĩ vội vàng đưa cốc nước đá lên. Hắc hắc, anh rất hiểu cảm giác bất lực của Tiết Tổ Dĩnh, giảng đạo lý với Xa Gia Lệ phải cần trái tim mạnh mẽ phi thường.
Tèn ten! Tới lượt Bạch Bạc Sĩ lên đài.
“Gia Lệ.” Anh đặt mèo con xuống, nhìn Xa Gia Lệ trên sô pha, ánh mắt anh sắc bén, vẻ mặt cô ngoan cố.
“Sao?”
“Ý của Tiết tiểu thư là, dù sao Cao Tuấn Thái cũng đá cô, lại nói những lời khó nghe về cô, để cho phóng viên viết như vậy thật không chịu nổi, hại cô mất hết thể diện. Cho nên, Tiết tiểu thư mới tìm Sài tiên sinh lừa gạt phóng viên, để mọi người cho rằng thực ra cô không cần Cao Tuấn Thái, làm như vậy đơn thuần là muốn giữ thể diện cho cô. Nếu Cao Tuấn Thái đã vô tình vô nghĩa thế, cô cũng không cần kiên trì nguyên tắc. Nói dối một chút không sao đâu, để Cao Tuấn Thái bẽ mặt mới quan trọng. Hiểu chưa? Cho nên cô cũng đừng để ý xem Sài tiên sinh có thực sự theo đuổi cô hay không, cũng đừng bận tâm việc mình nói dối, chỉ cần phối hợp với Tiết tiểu thư diễn trò thôi là được, hiểu không?”
Bốp bốp bốp bốp bốp! Tiết Tổ Dĩnh gật đầu cật lực, lớn tiếng vỗ tay. “Không sai, đây mới là trọng điểm. Đại tiểu thư, bồ hiểu rõ chưa?”
“Ừ. Mình rõ rồi.” Gia Lệ nhìn hai người bọn họ, gật gật đầu.
Bạch Bạc Sĩ rất tự hào. “Vậy thì tốt.” Không ngờ anh có biện pháp, có cảm giác thành tựu, ha ha ~~ nhiệm vụ hoàn thành, Tiết Tổ Dĩnh? Xách túi da lên, ân cần chỉ bảo Gia Lệ. “Nhớ kỹ, nếu phóng viên hỏi bồ nữa, bồ hãy —— “
Gia Lệ cắt ngang lời cô. “Mình hiểu được ý của hai người, thế nhưng mình vẫn không muốn lừa gạt phóng viên, mình cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, nó sẽ khiến mình cảm thấy rất buồn.” Rõ ràng không đúng sự thật.
Hít vào, thở sâu. Tiết Tổ Dĩnh trừng mắt nhìn Xa Gia Lệ trên sô pha, kiềm chế sự kích động muốn thét chói tai.
Bạch Bạc Sĩ cũng trừng mắt nhìn Xa Gia Lệ, cô thật không phải dạng cố chấp bình thường, đầu cô làm bằng gì, đá sao?
Đối mặt với ánh mắt sắc bén của hai người, Xa Gia Lệ ngượng ngùng vươn vai duỗi người. Cô có suy nghĩ riêng của mình, ai cũng không thể chi phối. Cô nói: “Nếu đã chia tay, hà tất phải tranh giành thể diện gì đó. Mệt quá đi, chưa kịp quên Cao Tuấn Thái, còn đấu này đấu nọ với hắn?”
“Bồ?” Tổ Dĩnh khó hiểu. “Bồ không tức sao? Bị người ta viết thành ra như vậy, bồ không muốn báo thù?”
“Cố chấp như vậy để làm gì? Tôi tán thành để Cao Tuấn Thái mất mặt.” Bạch Bạc Sĩ cũng cảm thấy cô bị bại não.
“Cho dù cả thế giới đều tưởng rằng mình bỏ rơi Cao Tuấn Thái, nhưng trong lòng mình hiểu rõ, là hắn không cần mình, điều này sẽ không khiến mình vui vẻ hơn. Tranh giành cái mã bề ngoài để làm gì? Thắng được thể diện thì sao?” Gia Lệ ngả người xuống ghế sô pha, hít thở sâu.
“Lãng phí 5 năm ở bên Cao Tuấn Thái, bây giờ còn muốn tốn thêm thời gian để tức hắn à? Không.” Gia Lệ ngẩng đầu nhìn bọn họ. “Huống hồ, mình đã chẳng còn tức giận từ lâu rồi, cũng không đau lòng, trên thực tế, gần đây mình cực kỳ vui vẻ.” Cô mỉm cười, đó là nụ cười hân hoan từ tận đáy lòng.
Bạch Bạc Sĩ thấy tim đập nhanh, bỗng xúc động muốn hỏi cô —— cô vui vẻ? Cô hạnh phúc? Thật ư? Có phải bởi vì tôi? Có phải bởi vì quãng thời gian qua chúng ta sống chung khiến cô vui vẻ ư?
“Gia Lệ.” Tổ Dĩnh ngồi xuống giảng giải với cô. “Bồ có biết bài báo lần trước sẽ mang lại hậu quả gì không? Cao Tuấn Thái miêu tả bồ rất tệ, bồ không thấy lo sau này khó tìm được bạn trai sao?”
“Nếu chỉ vì bài báo kia mà không có ai thèm mình, mình chấp nhận, và cũng chẳng để ý. Song ——” cô nổi cáu nói. “Bọn họ đã viết sai về cỡ иgự¢ của mình, đáng ghét!” Riêng điểm này cô không thể cho qua.
“A!” Tổ Dĩnh bỏ cuộc. “Tốt, xem như bồ lợi hại. Tùy bồ thôi, mình đầu hàng rồi!” Cô bỏ cuộc, xách túi da rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc