Trưởng Thành Mười lăm năm thấm thoắt trôi qua, Quân đang làm phục vụ trong một nhà hàng sang trọng. Vy làm cho cửa hàng áo cưới cũng đã được vài năm nay rồi. Nhờ xinh đẹp cộng với tài ăn nói khéo léo, cô được khách hàng yêu mến khiến bà chủ rất hài lòng, cửa hàng của bà ngày càng nhiều người biết đến, nên cuộc sống của cô cũng có phần ổn định.
Cô và Quân thuê được một căn trọ bé bé. Gác xép phía trên là không gian của Vy, phía dưới là của Quân. Từ khi bước chân vào cô nhi viện, cô luôn coi anh là một người anh trai yêu quý, cho đến bây giờ cũng không thay đổi. Cô nghĩ cuộc sống của cô mà không có Quân thì không biết sẽ ra sao. Quân luôn bảo vệ dỗ dành cô. Những buổi chiều được nghỉ làm sớm, anh thường chở cô đi dạo khắp thành phố, đi ăn ở những quán cóc với những món ăn thật lạ. Những lúc như thế, cả hai vô tư hồn nhiên như được trở về lúc còn ở cô nhi viện.
- Em thấy món này có ngon không?
- Ngon, mà bữa nay anh mới lãnh lương đấy hả?
- Ừ, em cứ ăn thoải mái đi, lát nữa anh chở ra bờ hồ chơi nhé. Có thích không?
- Được được – Cô gật đầu lia lịa, cố ăn cho thật mau – Vài bữa nữa em cũng được lãnh lương, anh thích gì em khao.
- Thôi, tiền em cứ giữ đấy, có sắm sửa gì thì sắm sửa, chứ con gái mà ăn mặc xấu xí quá mai mốt ế chồng đấy nhé.
- Anh lại chọc em rồi – Vy quay sang nhéo anh một cái đau điếng – Em mà ế chồng thì sẽ ở mãi với anh cho anh khỏi lấy vợ luôn, lúc đó đừng trách em đó.
- Ôi, cuộc đời tôi đen tối vậy sao.
Cả hai cùng cười vang một góc quán. Quân nói thế chứ anh rất mong Vy sẽ đồng ý mãi mãi sống cùng với anh, bởi anh đã… yêu cô mất rồi. Bờ hồ hôm ấy vắng người, thi thoảng có vài cặp tình nhân đi qua lại tìm ghế đá, lâu lâu có cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động dòng nước đang ngủ yên. Anh nắm chặt tay Vy, sao cảm giác hôm nay lạ đến thế, giống như kiểu anh đang nắm giữ một báu vật trong tay chỉ sợ một chút vô tình cũng làm rơi vỡ mất. Anh muốn ôm cô vào lòng, nói cho cô nghe tất cả tình cảm của mình. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, cơn gió nhẹ lướt ngang khiến mái tóc Vy bay nhẹ ra phía sau, để lộ ánh lấp lánh của sợi dây chuyền cô đang đeo trên cổ. Ánh mắt Quân trĩu xuống, mọi quyết tâm vừa được lên dây cót đã vội bay biến hết. Đã nhiều lần anh thấy Vy ngồi ngắm sợi dây chuyền rất lâu, cô nghĩ ngợi gì đó rồi mỉm cười, bắt gặp ánh mắt của Quân cô vội vàng đeo lên cổ và lảng sang một câu chuyện khác.
Quân vốn biết điều đó có ý nghĩa gì, nhưng một lần đến đón Vy đi làm về, anh vô tình thấy cô đang thử một chiếc váy cưới, ánh mắt cô trong sáng, khuôn mặt trang điểm nhẹ làm cô như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, lúc đó anh rất mong chàng hoàng tử kia sẽ là anh, và anh nhận ra trái tim anh đã loạn nhịp. Anh rất mong lại được ôm cô vào lòng, vỗ về giấc ngủ cho cô như ngày xưa. Nhưng cả hai giờ đã lớn, anh mà làm vậy không chừng sẽ bị cô đuổi cổ ra khỏi nhà ngay lập tức, hoặc chí ít là không thèm nhìn mặt anh nữa. Vy trước giờ luôn đối xử tốt với anh, nhưng anh cảm nhận được đó là thứ tình cảm của một người em gái dành cho anh trai, chứ không phải là điều anh mong muốn xa hơn, cô cứ vô tư như thế khiến anh không ít lần đau lòng, không biết đến khi nào cô mới nhận ra tình cảm anh dành cho cô đây.
Tôi hôm đấy, sau khi la cà ngoài phố về, Vy đưa cho Quân một chiếc phong bì dày cộm. Đây là tất cả số tiền trước giờ cô dành dụm được. Ánh mắt Quân tròn xoe ngạc nhiên, cô điềm đạm giải thích:
- Anh à, mình cứ sống như thế này cũng không phải là cách hay. Anh đi học cái gì đó anh thích đi, để sau này kiếm nghề nghiệp cho ổn định nữa chứ.
- Thôi em đi học đi, chẳng phải em thích làm y tá lắm đó sao. Mai anh chở em đi đăng ký nhé.
- Thôi, anh là con trai cần hơn em chứ. Em sau này sao cũng được, còn anh khi lấy vợ phải là trụ cột của gia đình đó.
- Nhưng….
- Không nhưng nhị gì nữa hết – Giọng cô nghiêm nghị - anh ráng học thành tài rồi trả lại em số tiền này sau, em chỉ cho anh mượn tạm thôi đó.
- Được – Ánh mắt anh đầy quyết tâm – Anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, bù đắp lại cho em những tháng ngày cùng anh sống cực khổ.
Vy quả thật là đặt niềm tin không lầm người. Quân học hành rất siêng, anh xin phép chỉ làm một buổi, buổi còn lại anh nghiên cứu sách vở, rồi lên internet tìm hiểu thêm. Anh mơ ước được trở thành một lập trình viên tài ba, nghề này anh đã cảm thấy thích thú từ hôm anh chở Vy đến hội chợ triển lãm công nghệ - điện tử chơi. Anh quyết tâm không làm Vy thất vọng, cũng như vì tương lai của cả hai, anh phải cố gắng hết sức.
Từ khi Quân đi học, Vy cũng xin làm ít giờ hơn để về sớm chuẩn bị cơm nước cho anh, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ để anh có được tinh thần tốt nhất. Tháng lương tới cô sẽ bàn với anh mua một chiếc máy tính cho anh đỡ cực khổ chạy ra quán, nhất là những lúc trời mưa gió mà ngày thi lại cận kề.
Buổi tối trước hôm Quân đi thi tốt nghiệp, chẳng hiểu sao Vy cũng không ngủ được. Đèn học bên dưới vẫn sáng, cô quyết định ra phố mua cho Quân chút cháo đêm để tẩm bổ. Vơ vội chiếc áo khoác mặc vào người, cô bước xuống cầu thang, bắt gặp Quân đang ngủ gục trên bàn, trong tay còn cầm cây viết chưa kịp đậy nắp. Vy lấy mền đắp lên người anh, cô nhìn anh thật. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ anh. Gương mặt anh thanh tú nhưng trông rất buồn, trước giờ cô chỉ thấy ở anh sự mạnh mẽ, kiên cường, luôn bảo vệ cô trước sóng gió cuộc đời. Ngắm anh rất lâu trong đêm, trái tim cô bỗng thổn thức: “ Một người luôn ở bên mình suốt những ngày tháng gian khổ nhất trong cuộc đời thế mà mình lại không biết trân trọng”. Đôi tay cô vuốt nhẹ lên gò má anh, anh khẽ xoay người khiến cô giật mình đánh rơi giọt nước mắt xuống gương mặt rám nắng của anh. Quân mở mắt, thấy Vy đang nhìn mình anh bỗng trở nên bối rối:
- Vy! Sao em không ngủ đi, em tính đi đâu à?
- Sao anh mệt không xuống giường nằm mà ngủ gật ở đây thế?
- À à…anh tính ngủ một xíu rồi dậy học tiếp, mai anh thi rồi. Em đi ngủ đi.
- Em xin lỗi anh – Vy bật khóc – Trước giờ chỉ toàn anh bảo vệ em, em không biết cũng có lúc anh mệt mỏi.
- Anh không sao – Quân siết chặt cô vào lòng – Chỉ cần em mãi ở bên anh thôi.
Vy choàng tay ôm chặt lấy Quân, một cảm giác lạ lẫm lan tỏa khắp cơ thể. Cô ngước lên bắt gặp ánh mắt Quân đang nhìn mình trìu mến. Rồi bất giác anh đặt lên môi cô nụ hôn mà anh đã để dành rất lâu rồi. Cô lặng yên nghe trống tim mình đập liên hồi. Phải chăng tình yêu chính là thế này đấy sao.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc Quân đã sắp ra trường rồi. Còn vài bữa nữa thôi là anh có thể được mặc chiếc áo tốt nghiệp, mà có thể anh còn được là sinh viên ưu tú, nhận bằng danh dự của trường nữa ấy chứ. Anh đã chuẩn bị món quà này cho Vy từ lúc đăng ký học rồi, nhất định Vy sẽ rất hãnh diện về anh.