Cô Nhi ViệnTrại trẻ mồ côi của má Vân nằm sâu hút dưới chân núi về phía mặt trời lặn, con đường dẫn đến đây không khác gì một chặng đường phiêu lưu mạo hiểm. Chạy dọc hai bên đường mòn là những rừng bạch đàn nối tiếp nhau, thấp thoáng mới có vài ba căn nhà đơn sơ đến tội nghiệp. Các tán lá xòe ra tạo thành một mái vòm xanh biếc khiến cho ánh mặt trời luôn vất vả len từng tia nắng qua tầng lá để đáp xuống mặt đường gồ ghề đầy đá sỏi phía dưới. Nhưng cũng chính chiếc vòm ấy làm cho buổi tối ở đây đến nhanh hơn. Mới khoảng hơn sáu giờ là trời đã tối đen như mực,con đường mòn vốn đã ít người qua lại càng trở nên vắng lặng. Xa xa nổi lên vài ngọn đèn từ những căn nhà nhỏ, nhìn tổng thể như một bức tranh về đêm được điểm tô thêm bởi vài chú đom đóm. Những ai từng đi đến đây sẽ có cảm giác như được chui vào một đường hầm mát lạnh, cứ đi hết, cuối đường sẽ gặp một khuôn viên rộng lớn, bao quanh là hàng rào tuy đã cũ nhưng được điểm xuyến cẩn thận bởi dàn ti- gôn rực rỡ. Trại trẻ này được xây dựng cách đây cũng khá lâu, mái ngói đã chuyển hẳn sang màu rêu, kiểu nhà cũng khá cổ kính với một gian nhà chính rộng ngay thẳng lối đi vào, hai bên là hai gian nhà phụ cũng đã được trùng tu nhiều lần. Chính nơi đây đã nuôi dạy không biết bao nhiêu đứa trẻ bị bỏ rơi. Mặc dù chứa đựng rất nhiều câu chuyện buồn của những số phận bất hạnh nhưng trại trẻ luôn đầy ắp những tiếng cười, những tiếng bi bô tập nói, những kỷ niệm khó quên và nhất là tình yêu thương vô bờ bến má Vân dành cho lũ trẻ.
Nhiều lớp trẻ đã lớn, đã tìm đến chân trời mới của riêng mình, có người đi luôn, có người lâu thật lâu mới trở lại, họ không muốn về lại đây phải chăng vì không muốn ôm ấp mãi một tuổi thơ bất hạnh trong lòng. Thế nên qua bao thời gian cũng chỉ còn má Vân và lũ trẻ. Quân và Vy là hai đứa lớn tuổi nhất. Quân được má Vân nhặt về trước Vy 3 năm, nên xem ra anh hơn Vy 3 tuổi. Hai đứa tuy mới mười mấy tuổi đầu nhưng rất ra dáng người lớn, hằng ngày phụ má làm công việc nhà và chăm sóc các em nhỏ. Trong lòng lũ trẻ, Quân và Vy trở thành những anh chị lớn, sẵn sàng chở che cho chúng trong bất cứ hoàn cảnh nào. Nhờ thế, cuộc sống trong cô nhi viện cũng trở nên dễ dàng hơn. Hầu như buổi chiều nào chập chững bước qua ranh giới thời gian cũng bắt đầu như thế này…
- Nhóc Kun, đứng lại mau, tắm chưa xong mà chạy đi đâu thế.- Tiếng Vy gọi lớn.
- Anh Quân đi nhặt củi kìa, em chạy theo anh Quân.
Thoát khỏi thau nước lạnh ngắt, thằng nhóc cứ “như nhộng” chạy theo bóng Quân phía trước, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp. Quân cõng thằng nhóc lên vai, hai anh em coi bộ nói chuyện gì vui lắm, cười khanh khách, làm Vy bất lực nhìn theo chỉ biết lắc đầu. Đây là những hình ảnh vô cùng quen thuộc nơi đây, tiếng kêu réo, tiếng la ó và cả tiếng cười cứ thế đan xen vào nhau tạo nên một sức hút khó tả giữa Vy, Quân và lũ trẻ.
Đặc biệt cô bé Bông rất lạ. Cô bé được má Vân nhặt được bên vệ đường khi má ra thị xã mua một số đồ dùng cần thiết trong nhà. Bông được đặt trong cái thùng giấy rách tả tơi, ướt mèm, quấn quanh người chỉ có một chiếc khăn mỏng, cô bé khóc đến tím người, toàn thân run rẩy vì lạnh. Trên đường về thấy cô bé vẫn nằm đấy, đôi môi há to nhưng đã không còn phát ra thành tiếng. Má Vân gạt nước mắt, bế cô bé về trại trẻ. Được quấn chăn bông ấm áp, nhưng cô bé vẫn không ngừng nín khóc, má Vân đút sữa cũng không tài nào uống được. Thấy má Vân đã quá mệt mỏi, Quân chạy lại bế bé Bông lên vỗ nhẹ vào lưng, anh thì thầm điều gì đó vào lỗ tai bé xíu, cô bé khóc nhỏ lại rồi nín bặt. Mắt cô bé mở ra to tròn, nhìn Quân chăm chăm, má Vân nhìn Quân lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “cái thằng này vậy mà hay”. Mới đó mà bé Bông đã được bảy tuổi rồi, nhanh thật.
Cuộc sống cứ trôi qua nhẹ nhàng như thế. Sáng sáng, má Vân dạy lũ trẻ học chữ, rồi múa hát, làm thơ. Quân, Vy và bé Bông đi học ngoài trường huyện, thường đến trưa mới về đến nhà. Năm nay bé Bông lên lớp hai, Vy lớp năm, còn anh Quân lớp tám. Ngôi trường đào tạo từ lớp một đến lớp mười hai, nên ba anh em ngày nào cũng cùng đi về, ríu rít như bầy chim non. Không những thế, Quân luôn là vệ sĩ anh hùng nhất của hai cô nhóc. Có một lần nghe tiếng thút thít của bé Bông từ đằng xa vọng lại, thì ra mấy cậu bạn lớp năm đang vây lại đe dọa cô bé:
- Ê, mày thích méc hả mày.
- Tụi tao không có ᴆụng gì đến mày nghen.
- Khóc khóc khóc…mai mốt da như con cóc.
Bé Bông đứng giữa vòng vây, chỉ biết nhắm chặt mắt mà khóc. Quân quát lớn, lần đầu tiên Vy nhìn thấy bộ dạng mất bình tĩnh của anh: “ Thả con bé ra…mau”
Tên đại ca của nhóm xắn tay áo, hùng hổ bước lại phía Quân:
- Mày là ai mà lên tiếng ở đây.
- Tôi là anh nó, sao lại bắt nạt đứa bé như thế.
- Nó méc thầy hiệu trưởng tụi tao trốn học, mới nhỏ xíu mà đã nhiều chuyện như vậy là không được, tụi tao đang dạy dỗ nó thôi.
- Mấy người lớn mà tính xổ với một con bé lớp hai không thấy nhục à.
- Á à, vậy thì tụi tao sẽ bắt mày đền tội cho nó.
Tên đại ca bước lại, Quân dang tay đẩy Vy và bé Bông về phía sau, một mình anh lao tới “xáp lá cà” với những tên kia. Bên đó có ba tên, đứa nào cũng to như bò mộng, sau một lúc Quân đã nằm bẹp dưới đất, một tên đè lên người bẻ tay anh ra phía sau, những tên còn lại như hổ say mồi, đứa đấm đứa đá cho đến khi tiếng thầy quản sinh vang lên đằng sau chúng mới buông ra, cắm đầu bỏ chạy. Thì ra là bé Bông sợ quá chạy vào trường gọi thầy ra, còn Vy ở lại theo dõi phòng trường hợp ba tên kia lôi Quân đi chỗ khác, nên mới kịp giải thoát Quân khỏi vòng vây. Sau khi cám ơn và chào thầy ra về, Quân thoa những chỗ bầm tím trên gương mặt, quay qua bé Bông:
- Em kể đầu đuôi anh nghe coi.
- Mấy tên đó bằng tuổi anh Quân, ở lại lớp mấy năm nay rồi, nhờ gia đình có tiền giúp đỡ trường lúc sửa sang nên thầy hiệu trưởng mới vì thế mà cho học tiếp, nếu không đã bị đuổi khỏi trường rồi. Bọn chúng cậy thế nên suốt ngày trốn học, bắt nạt em nhỏ với mấy bác lao công.
- Thật không coi ai ra gì mà – Vy lên tiếng, tay đấm mạnh vào không trung – Vậy sao tụi nó lại đánh em.
- Hôm bữa giữa giờ em đi xin phấn viết, tình cờ thấy mấy anh đó đang leo qua tường, em chạy vào báo thầy hiệu trưởng. Thế là thầy với thầy quản sinh bọc ra đằng ngoài bắt quả tang tại trận, lúc đó có em ở đó nữa.
- Mấy tên này đuổi học luôn cho rồi.
- Sáng nay em thấy thầy hiệu trưởng gọi cha mẹ mấy anh đó lên, rồi phê bình gay gắt lắm. Chắc vì vậy mà chặn đường đánh em.
- Em rất dũng cảm đó bé Bông- Quân an ủi – Từ giờ tan học thì ngồi yên trong lớp đợi anh với chị Vy qua nghe chưa?
- Dạ.
Đó là câu chuyện cách đây khoảng một tuần rồi, nhờ Vy thường xuyên xoa vết bầm nên trông Quân cũng khá hơn rất nhiều. Mỗi lần thoa thuốc cho Quân là mỗi lần bé Bông khóc hết nước mắt, cái con bé này từ nhỏ đến giờ, hễ Quân bị làm sao là y như rằng chính nó bị mất đi một khúc ruột. Chính vì thế đợi bé Bông đi ngủ rồi Vy mới rón rén làm y tá bất đắc dĩ.
Thầy hiệu trưởng đã hoàn lại toàn bộ số tiền hỗ trợ, và chính thức đuổi học ba em học sinh đó vì đạo đức quá kém. Quân, Vy và bé Bông khi biết tin cùng thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, khi những ngôi nhà xa xa thắp lên ngọn đèn dầu, nhìn trong bóng tối y như những chú đom đóm đang chăm chỉ kiếm ăn, đây cũng là lúc khoảng sân rộng phía trước phát huy tầm quan trọng của mình. Tối nào cũng vậy, Quân hoặc Vy bày các trò chơi học được trên trường cho lũ trẻ con. Tiếng cười hòa lẫn vào màn đêm nghe như tiếng dế kêu rúc rích.
Khi lũ trẻ đã lên giường là khoảng thời gian Vy rảnh rỗi nhất, cô lấy bài ra ôn lại, chỗ nào khó cô mang qua hỏi Quân cũng đang cặm cụi đọc bài mới, hoặc không thì cô thêu thùa đan lát phụ má Vân, cô khéo tay lại còn sáng tạo nên những bức thêu của cô rất dễ bán. Quân thì lại khác, anh chỉ ngồi nhìn những đường kim mũi chỉ của Vy cứ đều đều lên xuống, Vy cũng chỉ anh vài lần nhưng anh không tài nào kiểm soát cây kim theo suy nghĩ của mình được. Sau mỗi lần như thế, người anh đầy những thương tích, có khi còn chảy máu ở đầu ngón tay trông thật tội nghiệp.
Nhưng ngược lại, tiếng sáo của Quân rất hay. Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng sáo nghe như những bản tình ca của núi rừng, nhưng lại cũng thật buồn. Những lúc ấy thường Vy sẽ khóc, cô nhớ nhà…mặc dù cô chẳng biết cha mẹ cô là ai, nhà cô ở đâu, cô cứ mường tượng về một nơi nào đó xa lắm, hay Vy khóc vì chẳng hiểu sao họ lại bỏ rơi cô. Chỉ biết rằng Quân đã phải dỗ rất lâu Vy mới chịu ngủ thi*p đi trên vai Quân, bắt nạt anh lần nào cũng phải bế cô vào tận giường.
Quân dịu dàng là thế, dường như anh chưa bao giờ nổi nóng với bất kỳ ai, luôn lễ phép kính trên nhường dưới. Sự cực khổ hiện tại hay nỗi buồn bị bỏ rơi của quá khứ chưa bao giờ làm anh mất niềm tin vào cuộc sống. Vy cũng thế, cô luôn nhìn về ngày mai để mơ ước để cố gắng. Chính hai đứa trẻ đã đem lại sự lạc quan yêu đời cho cả trại trẻ mồ côi vốn chứa đựng rất nhiều câu chuyện buồn này.
Một buổi tối giữa tháng mười, bầu trời rất đẹp, ánh trăng sáng được bao quanh bởi vòng tròn rõ nét, nhìn như một chiếc vương miện phát sáng đặt trên đầu nàng công chúa nào đó. Vy khẽ gọi:
- Anh Quân, đi ngắm trăng không?
- Được.
Hai đứa trẻ chui ra khỏi mùng, vòng qua ngõ cửa sau là bắt gặp ngay một cây xoài rất chắc. Chúng trèo lên đến chạc ba, nhảy qua nóc nhà. Nơi đây được gọi là căn cứ bí mật chỉ có Quân và Vy biết, ngồi ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh ngọn đồi phía sau ẩn hiện dưới ánh trăng, rất lung linh mà cũng rất huyền ảo.
- Sau này em ước mơ gì, Vy?
- Em ước có một gia đình hạnh phúc, nơi đó có cha, có mẹ, có một người anh trai như anh Quân nữa.
- Ở đây em có má Vân, có anh trai là anh đây, chỉ thiếu mỗi cha thôi.
- Cũng đúng ha, ở đây em không có cha nhưng bù lại có rất nhiều em trai, em gái.
- Ừ. Vậy sau này lớn lên em thích làm gì?
- Em thích làm y tá…để băng bó cho anh Quân những lúc anh bị thương nè.
- Y tá là phải cứu chữa cho mọi người chứ
- Hì hì, em sẽ băng bó cho anh trước để thử nghiệm mà.
- Vậy anh không dám đâu, thấy em cầm cây kim tiêm anh sẽ chạy thật nhanh. Ha ha.
- Em nhất định sẽ bắt anh lại….Còn anh Quân thích làm gì?
- Tạm thời anh cũng chưa biết, anh muốn làm cái gì đó có ích cho xã hội. Điều anh suy nghĩ là khi mình lớn lên rồi, không ở đây nữa, thì trại trẻ này sẽ như thế nào đây.
Không khí trở nên yên lặng, mặc cho ánh trăng cứ rớt xuống đầy mái tóc, đầy vai áo. Điều Quân suy nghĩ quả thực Vy cũng chưa từng nghĩ tới. Vì họ mới mười mấy tuổi, sẽ lâu lắm mới đến lúc phải rời bỏ nơi đây để đến một vùng đất mới theo tiếng gọi của ước mơ.
Đó là những đêm trăng sáng, còn những hôm nào mưa gió, bãi sân trước nước ngập đến mắt cá, phong tỏa toàn bộ chỗ chơi đùa của chúng, hôm ấy lũ nhóc quây quần nghe má kể chuyện, từ chuyện cổ tích đến chuyện cuộc sống hằng ngày.
- Sao má không đi lên thành phố giống mấy má kia, má ở đây không buồn sao? – Vy hỏi.
- Má đã từng đến thành phố rồi, cuộc sống ở đấy không thích hợp với má. Má thích ở đây với các con, thấy các con lớn lên chăm ngoan từng ngày là má vui nhất.
- Thế gia đình má cũng đồng ý cho má ở đây suốt đời sao?
- Gia đình má ở đây mà, cũng giống các con, má là trẻ mồ côi - Sau một hồi im
lặng, má nói tiếp – Mỗi đứa có một ước mơ của riêng mình, má chỉ mong các con thành tài, bảo ban lẫn nhau, không nhất thiết phải ở lại trong trại trẻ này như má đâu, má tin sẽ có những gia đình hảo tâm đón nhận các con.
Má đã đọc được trăn trở của Quân, má sợ tình cảm với trại trẻ này sẽ vùi lấp đi tương lai của mỗi người. Cuộc sống luôn luôn thay đổi, chỉ cần chúng thành công và nhớ về ngôi nhà ấm áp này đừng lúc nào quên đã là hạnh phúc lắm rồi.
Ánh mắt nhân từ của má nhìn kỹ khuôn mặt của từng đứa trẻ, dường như má đang nhìn về một tương lai xa xôi lắm, khi những ước mơ mang lũ trẻ đi xa khỏi vòng tay má đến những phương trời xa lạ.
- Thôi các con đi ngủ sớm – Má phá tan bầu không khí sắp sửa được nhuộm bằng nước mắt – ngày mai chúng ta sẽ có khách đấy, các con phải ngoan nghe chưa?
Khách- Má nói khách là thế, chứ ai cũng biết họ là những nhà từ thiện đến giúp đỡ trại trẻ của chúng tôi. Có khách nghĩa là sắp có quần áo mới, các bữa ăn sẽ lại có thịt cá, và còn có thể sơn sửa lại những gian nhà đã quá cũ nữa. Tất cả niềm vui của lũ trẻ hòa tan vào giấc mơ trong lành của màn đêm.