Lúc này mặt trời đã nhô cao, vầng thái dương xán lạn xuyên qua cửa kính dài sát đất chiếu vào phòng, phủ lên người Trần Bình. Sắc mặt bà vàng vọt, tóc ngắn rối bù, già nua lại tiều tụy, chỉ có đôi mắt toát lên vẻ sắc sảo. Những việc đã trải qua mà bà kể lại này bất cứ ai cũng cảm thấy kinh hãi và sửng sốt, nhưng ngữ khí của bà lại trầm ổn, lời nói rất mạch lạc, giống như chỉ là kể một câu chuyện tiểu thuyết.
Tiểu Tiểu bưng đến cho bà một cốc nước, hai người phụ nữ thực tế tuổi tác cũng chỉ xấp xỉ nhau, nhưng vì cuộc sống không giống nhau, nên nhìn họ như cách nhau trên cả chục tuổi. Trần Bình dường như không để ý đến ánh mắt đồng cảm của mọi người, cứ hút hết điếu thuốc, rồi tiếp tục nói.
“Trước khi tôi chạy thoát ra ngoài, anh trai thay tôi liên hệ với mẹ, cho nên vừa thoát được ra ngoài tôi liền đi tìm bà, bà sớm đã sắp xếp xong chuyện chỉnh hình và thay đổi thân phận cho tôi, trước khi bác sĩ X tìm thấy tôi thì tôi đã rất thuận lợi thay da đổi thịt rồi. Nhưng tôi không thể sống cùng với mẹ, bọn họ sẽ tìm được tôi, thế là tôi một mình đến thành phố A. Tôi gặp lại được Mai Khánh Hải đã được điều đến định cư ở thành phố A do công việc. Tôi cảm thấy đây là duyên phận ông Trời sắp xếp cho mình, lúc đó tôi phát hiện ra tôi có thai rồi, tôi đã cân nhắc đến chuyện muốn phá bỏ đứa bé này, nhưng mà hai lần tôi muốn đến bệnh viện, trên đường lại gặp phải sự cố bất ngờ, nên đã trì hoãn. Tôi nghĩ chắc đứa bé này giống mình, rất yêu mẹ, tôi lại không nỡ bỏ nữa. Thế là tôi liền tìm cho đứa trẻ một người bố, đó chính là Mai Khánh Hải. Tôi vốn nghĩ, lúc con sinh ra, thời gian không trùng khớp, tôi sẽ nghĩ ra lý do, nhưng mà không ngờ rằng, cái thai này lại mang đúng một năm. May mà Mai Khánh Hải công việc rất bận, cũng không có thời gian cùng tôi đi kiểm tra, cho nên rất thuận lợi, anh ấy nghĩ rằng đây là con của anh ấy.”
“Sau khi Mai Khôi ra đời, chẳng mấy chốc tôi phát hiện ra con bé cũng là tâm ngữ giả. Tôi đã sợ hãi, sợ con bé giống như tôi sẽ bị bắt đi làm công cụ sinh sản, thế là từ nhỏ tôi đã luôn dạy con bé phải giữ bí mật, còn bảo con bé phải che giấu ý thức của mình như thế nào. Nhưng con bé quá nhỏ, tôi không biết con bé học được bao nhiêu. Khi tôi rời xa, con bé mới ba tuổi.”
Trần Bình nói đến con gái, bỗng trở nên kích động: “Tôi không thể không rời xa con bé, bởi vì tôi phát hiện ra bác sĩ X đã đến thành phố A, hắn ta vẫn luôn tìm kiếm tôi, tôi biết hắn ta còn để ý hơn nữa là chuyện tôi sinh ra được một tâm ngữ giả mạnh hơn cho hắn ta không. Tôi không thể để con gái rơi vào tay của bọn họ, thế là tôi liền bỏ Mai Khôi lại, đi xa đến nơi đất khách quê người”. Bà ấy nói đến đây, nhìn sang Tiểu Tiểu, tròng mắt rưng rưng nước.
Tiểu Tiểu không kìm được dang tay ra ôm bà ấy, khẽ giọng nói: “Mai Khôi là một thiên sứ, là đứa trẻ rất đáng yêu”. Trần Bình đau đớn khóc thất thanh, mọi người cũng không tiện giục bà ấy, chỉ đành đợi bà ấy khóc xong tiếp tục nói.
“Sau khi rời đi, tôi lại chỉnh hình lần nữa và thay đổi thân phận, nhưng thỉnh thoảng tôi phát hiện ra người của bác sĩ X, tôi không dám tiếp xúc với Mai Khôi, cũng không dám dùng năng lực nghe ngóng chuyện của con bé, tôi quá sợ hãi, sau này tôi nghĩ ra biện pháp, tôi muốn trốn vào trong tù, bọn họ nhất định không nghĩ được rằng tôi sẽ làm như vậy, so với những ngày tháng chạy đông trốn tây bên ngoài, chẳng bằng vào tù đi ăn cơm Nhà nước”, Trần Bình cười khổ một cái: “Thế là tôi liền phạm tội để vào tù. Không ngờ rằng sau này ở trong này tôi đã gặp Tiểu Phương, tôi phát hiện ra cô ta từng làm bảo mẫu của Mai Khôi, điều này khiến tôi rất kinh ngạc, trong đầu cô ta có ấn tượng rất sâu sắc với Mai Khôi, tôi thấy hơi lo lắng, cho nên tiếp xúc gần cô ta. Sau đó cô ta ra khỏi tù, tìm được công việc, lại là làm việc cho người có siêu năng lực, càng đáng sợ hơn là, tôi nhìn thấy hình ảnh của anh trai ở trong đầu người có siêu năng lực đó. Tôi có xung đột với Tiểu Phương, tôi không thể để cô ta tiết lộ sự việc ra ngoài, tôi bèn có ý định Gi*t cô ta. Không ngờ rằng, cô ta cùng với người tên Tần Nam kia đến thành phố A, lại bị người ta Gi*t. Tôi xác định được tin tức về cái ૮ɦếƭ của cô ta, liền vội vàng rời khỏi chỗ này. Không ngờ rằng buổi tối hôm qua, tôi lại xem được tin mất tích của Mai Khôi”.
Sự việc phía sau mọi người đều đã biết rồi, thế là chủ đề chuyển đến vấn đề trọng điểm, Nghiêm Lạc hỏi: “Cô có đầu mối gì có thể giúp chúng tôi tìm đến được bác sĩ X? Hắn ta rốt cuộc là người thế nào?”.
“Nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không biết hắn ta trốn ở đâu, nhưng hắn ta chẳng mấy chốc sẽ làm ra vài sự việc cho mọi người xem. Hắn chuẩn bị lâu như vậy rồi, bây giờ lại có được Mai Khôi trong tay, hắn ta sắp bắt đầu thực hiện cái mà hắn gọi là mộng tưởng rồi.” Trần Bình dường như không có niềm tin gì đối với việc bắt được bác sĩ X, phản ứng rất lạnh nhạt.
“Mộng tưởng?”
“Hắn ta cảm thấy hắn ta là người vĩ đại nhất trên thế giới này, có học thức có năng lực, hắn ta có thể biết được năng lực của mỗi người, có thể phóng năng lực của bọn họ, hắn ta có thể thống trị thế giới. Khi tôi còn nhỏ thì thường nghe thấy hắn ta nói, hắn ta là chủ nhân của thế giới này, mỗi một người đều phải nghe theo sự sắp xếp của hắn ta, hắn ta mới là người hiểu rõ nhất mỗi người nên làm gì”, Trần Bình cười lạnh: “Bây giờ hắn ta đã có Mai Khôi rồi, có thể nghe thấy suy nghĩ của mỗi người trong số chúng ta, mỗi một đối sách mọi người bàn bạc, mỗi một suy nghĩ muốn bắt được hắn, hắn đều sẽ biết được toàn bộ, trước khi mọi người hành động, hắn đã có thể chuẩn bị tốt để đối phó với mọi người rồi.”
“Nhưng mà hắn ta làm thế nào có thể khiến Mai Khôi nghe theo sắp đặt của mình? Hơn nữa nếu như năng lực tâm ngữ của Mai Khôi mạnh như vậy, lẽ nào không thể truyền được tin tức cho chúng ta?”, A Mặc hỏi ra vấn đề mọi người muốn hỏi.
“Tâm ngữ giả chúng tôi dựa vào ý thức để khống chế năng lực, khi cơ thể chịu đựng kích thích ngoại lực khiến cho ý thức không chịu khống chế, năng lực cũng sẽ không cách nào khống chế được nữa. Đó là thủ đoạn vừa khiến anh duy trì tỉnh táo, vừa khiến anh đau khổ không cách nào không chế được chính mình, mọi người tuyệt đối không tài nào tưởng tượng được đâu.”
Nghiêm Cẩn nắm chặt hai bàn tay. Cậu vốn dĩ không dám tưởng tượng một chút nào, nhưng mà cậu không nghĩ, thi thể thảm thương của hai tâm ngữ giả kia vẫn cứ hiện lên trong đầu cậu. Cậu nghe thấy Trần Bình tiếp tục nói: “Năm tôi bỏ trốn ra ngoài, một dụng cụ bác sĩ X phát minh đã được chế tạo thành công, đó là chiếc mũ có thể ngăn chặn được cảm ứng ý thức, tôi và anh trai đã bị thực nghiệm, đội lên trên đầu thì không thể truyền đi được ý thức, cùng nguyên lý, cũng có thể không bị tâm ngữ giả khác moi được ý thức. Đã nhiều năm như vậy, nếu hắn ta có làm cải tiến hoặc là làm ra thứ khác mới hơn, ví dụ như đem cả căn phòng biến thành vật ngăn cách ý thức gì đó, tôi cũng sẽ không thấy kinh ngạc, hắn ta có niềm đam mê biến thái đối với phát minh và làm thực nghiệm”.
“Vậy Mai Khôi...”
“Bây giờ con bé mới bị bắt đi, chắc chắn vẫn chưa có nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ X cần năng lực của con bé, thủ đoạn chắc vẫn sẽ cẩn thận, nếu như mấy ngày nay xảy ra một số chuyện kỳ lạ, có liên quan đến năng lực tâm ngữ, điều đó chứng tỏ con bé còn sống.”
Mọi người đều không nói gì, cuối cùng vẫn là Nghiêm Lạc lên tiếng: “Từng có một người đàn ông đưa Hùng Đông Bình đến trấn S thăm dò tung tích của cô, chúng tôi có máy tính vẽ chân dung hắn ta, cô có thể xác nhận một chút xem có phải là hắn ta không. Nếu như hắn ta muốn làm chuyện lớn, thì không thể cứ mãi ẩn thân đi được. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra được hắn ta. Ray sẽ đưa cô đi chỉnh lý lại cẩn thận một lượt tất cả các đầu mối. Hôm nay tôi sẽ tìm các cơ quan chính quyền tới bàn bạc, liên hệ để chuẩn bị biện pháp phòng thủ”.
→STENT
Anh nhìn sang Nghiêm Cẩn, đang định nói gì thì bị Nghiêm Cẩn cắt ngang: “Bố à, bố không cẩn để ý đến con, con muốn yên tĩnh một chút trước, suy nghĩ thật kỹ càng”. Nghiêm Lạc tuy ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Trần Bình rất phối hợp, đi cùng Ray đến phòng tư liệu, chân dung trên máy tính của người đàn ông kia lại không phải là bác sĩ X mà bà quen biết, nhưng bà nói bác sĩ giỏi về cải trang, không xuất hiện với diện mạo thật cũng không có gì kỳ quái cả. Trần Bình nói ra hết những chi tiết bà ta có thể nghĩ đến, Mặc Ngôn cũng ở bên cạnh, chăm chú nhìn, có ý muốn giúp đỡ. Nghiêm Lạc đi đến Cục Công an, thương lượng với Cục trưởng Thôi về kế hoạch ứng phó trong thời gian sắp tới. A Mặc chạy đến bệnh viện thăm Thẩm Phi, rồi lại quay về trường học bố trí biện pháp bảo an, không thể để bọn trẻ của trường học Nhã Mã trở thành con mồi của bác sĩ X. A La cùng Tiểu Tiểu ngồi trấn giữ ở công ty, có ý muốn giúp đỡ mọi người. Chỉ có Nghiêm Cẩn, vào lúc này lại nhốt bản thân mình trong phòng làm việc, phớt lờ hết mọi người, không làm gì cả, chỉ một mình ngồi đó.
Buổi tối, tin xấu đầu tiên xuất hiện. Một vụ án chống Mα túч lớn triển khai điều tra gần một năm của phía cảnh sát, khi thu lưới vào buổi tối hôm nay đã xảy ra sai sót, mắt thấy đối phương đã đến hiện trường giao dịch rồi, phía cảnh sát giả mạo làm bên mua đã chuẩn bị xong việc thu hàng bắt người, nhưng nghi phạm đột nhiên chống đối. Bọn chúng giống như hiểu rõ toàn bộ bố trí của phía cảnh sát, lại ςướק tiền ngay tại hiện trường và Gi*t cảnh sát nằm vùng, sau đó chạy thoát ra khỏi vòng vây giống như thiên la địa võng, toàn bộ tuyến đường lựa chọn để chạy trốn đều vượt ra ngoài dự liệu của phía cảnh sát, hành động ngăn chặn cũng bị nhìn thấu, phía cảnh sát thương vong nặng nề. Đội phối hợp trong lần hành động này với phía cảnh sát là thành viên của Hồ tộc và Thần tộc, nếu như ý thức bị thăm dò, vậy chỉ có một khả năng.
Sau khi nhận được điện thoại của cảnh sát, Nghiêm Lạc im lặng rất lâu chẳng nói gì, Trần Bình hỏi rõ tình hình rồi ngồi bên cạnh cũng không nói gì, cả nửa ngày sau bà ta mới đột nhiên nói: “Chắc chắn là bác sĩ X, tôi tìm thấy ý thức của tội phạm Mα túч kia rồi, có người liên lạc với bọn chúng, nói cho bọn chúng tất cả dự tính của phía cảnh sát, và cung cấp một biện pháp vừa có thể lấy tiền lại có thể thoát thân. Yêu cầu chia một nửa chiến lợi phẩm”.
Happy lo lắng: “Vậy chúng ta bám theo đầu mối này, bọn bác sĩ X chắc phải chạm mặt với đối phương...”.
Trần Bình lắc đầu: “Bác sĩ X yêu cầu bọn chúng đem đồ đặt đến địa điểm chỉ định, những việc khác sẽ thông báo lại”. Trần Bình đọc lại địa chỉ một lượt, lại nói: “Tôi đánh cược bây giờ mọi người đến đó, sẽ chẳng tìm được gì cả”. Bà nói đến đây đột nhiên ngừng một chút: “Hắn ta phát hiện ra tôi đang lén thăm dò, có tâm ngữ giả đang thăm dò ý thức của tôi”.
Nghiêm Lạc nhíu chặt mày: “Cô có thể theo đuổi tông tích được không?”.
“Không thể, con bé cũng không moi được tin tức của tôi, tôi có thể che giấu ý thức. Nhưng mà tôi có che giấu thì cũng vô dụng thôi, con bé có thể biết được rõ tình hình của tôi từ trong đầu mọi người, lời tôi nói với mọi người, tôi đang làm gì, thông qua mọi người thì có thể biết hết được toàn bộ.”
“Bất luận thế nào, điều này cũng vẫn là đầu mối, Trần Bình, cô hãy nói rõ một chút vị trí và tình hình của tên tội phạm Mα túч. Smile, anh liên lạc với phía cảnh sát bên kia, đưa người đi bắt hắn ta.” Nghiêm Lạc hạ lệnh như thói quen, khiến Trần Bình nhíu mày lại, nhưng vẫn nghe theo sự sắp xếp, nghiêm túc dò tìm ý thức của tên buôn Mα túч kia, sau đó thở dài: “Hắn đang nhận điện thoại, có người nói cho hắn, hành tung của hắn bị phát giác rồi, bảo hắn lập tức rời đi”.
Tay cầm điện thoại của Smile hơi run, nhìn Nghiêm Lạc một cái. Trần Bình lại nói: “Mỗi một điểm tôi nói cho mọi người hắn ta đều biết, trước khi mọi người hành động, đối phương cũng sẽ hành động”.
“Vậy thì để bọn họ làm, dù sao cũng tốt hơn so với không làm gì, đối phương cũng sẽ hành động”. Nghiêm Lạc rất quyết đoán, gật đầu với Smile, Smile cầm điện thoại tiếp tục bấm số. Trần Bình đang viết gì đó lên trang giấy, gấp lại đưa cho Smile: “Bọn họ không biết tôi viết cái gì, chỉ cần anh không mở ra nhìn, bọn họ sẽ không biết rõ tôi bảo anh điều gì, đợi đến lúc gặp cảnh sát, thì hãy xem. Như thế này ít nhiều có thể tranh thủ được chút thời gian”. Bà nhún nhún vai: “Nhưng mà tôi cảm thấy chẳng có tác dụng gì”.
Nghiêm Lạc nhíu chặt mày: “Bọn họ không thể nào thăm dò rõ ràng tất cả mọi cử động nhỏ xíu được, người nhiều như vậy, tư duy loạn như vậy…”.
Trần Bình cắt ngang lời anh: “Cho nên hành động của chúng ta càng nhiều, người tham gia càng phức tạp, Mai Khôi sẽ càng vất vả. Bác sĩ X vì hiệu quả khống chế việc giám sát, sẽ không ngừng kích thích phóng đại cảm quan của con bé. Tâm ngữ giả sẽ giống như một chiếc máy vận hành siêu tải trọng, thật sự đến mức kiệt sức mà ૮ɦếƭ. Nhưng mà, hắn ta chắc sẽ không để Mai Khôi ૮ɦếƭ, con bé bây giờ tuổi còn nhỏ, nếu không…”. Trần Bình không nói tiếp nữa, Nghiêm Lạc buông tay ra, cũng không nghe tiếp nữa, cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu của anh, anh không thể tưởng tượng được cô bé phải trải qua những giày vò như thế: “Chúng ta nhất định phải cứu được con bé ra, bất chấp bất cứ giá nào”.
Trần Bình lại lấy thuốc ra, nhưng đã hút hết rồi, bèn đan các ngón tay vào nhau: “Tôi hoàn toàn không có niềm tin có thể làm được, con người đó quá đáng sợ. Nhưng mà để cứu Mai Khôi, tôi mới quay lại, tuy tôi cảm thấy không có khả năng, nhưng tôi buộc phải làm như vậy”.
Smile xuất phát rồi, Tiểu Tiểu pha cho Nghiêm Lạc và Trần Bình tách trà. Hạ Sinh nhanh nhẹn mua thuốc cho Trần Bình, từ lúc biết Mai Khôi là con gái của bà, cậu ta liền cảm thấy vô cùng thân thiết với bà. Cừu Tranh lúc này chạy đến, nói với Trần Bình: “Tiểu Ma Vương muốn gặp cô, gặp riêng”.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Cẩn có động tĩnh sau một ngày nhốt mình trong phòng. Nghiêm Lạc tuy ngạc nhiên, nhưng vẫn không nói gì, cậu con trai này của anh tuy tính khí nóng nảy, tuổi còn trẻ, nhưng có vài điểm quan trọng người làm bố như anh đây hiểu rõ. Vào lúc này, đối mặt với bác sĩ X, anh chỉ có thể gửi gắm toàn bộ sự tin tưởng vào cậu.
Thế là Trần Bình đi đến phòng làm việc của Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn khóa cửa lại, nói với bà: “Được rồi, cô và cháu hai người đều có thể che giấu được ý thức, bây giờ mỗi một câu chúng ta nói, đối với bác sĩ X mà nói, đều là bí mật”.
“Cháu cũng biết che giấu ý thức?”, Trần Bình có chút kinh ngạc, nhưng tiếp tục nói: “Vậy thì làm sao chứ? Chỉ dựa vào hai chúng ta, sẽ không phải là đối thủ của bác sĩ X”.
Nghiêm Cẩn nhíu mày: “Cháu biết những điều cô gặp phải trong quá khứ khiến người ta tuyệt vọng, nhưng cô đã đến đây, cháu nghĩ không phải là để nói với chúng cháu là không có hy vọng cứu được người chứ”. Trần Bình không nói gì, ngữ khí cứng rắn của cậu thanh niên này lại có mấy phần khí thế của bố cậu. Nghiêm Cẩn không quan tâm xem bà có thích nghe hay không, tiếp tục nói: “Nếu như cô có thể khống chế bản thân mình, tốt nhất đừng nói những lời nản lòng gì nữa, cô còn chưa hề làm, hà tất lại tự dội cho mình gáo nước lạnh? Đối với cháu mà nói, Con Rùa Nhỏ là người rất rất quan trọng, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, cháu cũng sẽ không bỏ rơi em ấy”.
Trần Bình không vui, nhưng cũng không nói gì, chỉ hỏi: “Vậy cháu có dự định gì?”.
“Năng lực của tâm ngữ giả có lớn mạnh hơn nữa, thì cũng có hạn, giống như công cụ tìm kiếm, có thể tìm kiếm được tất cả mọi thứ, nhưng người sử dụng lại không thể tiêu hóa hết tất cả tin tức, bác sĩ X bắt buộc phải có bộ lọc lựa chọn ra nội dung hắn ta thấy có hiệu quả với mình. Đối với hắn ta mà nói, trước mắt cô và tất cả mọi người bọn cháu ở đây là trọng điểm, phía cảnh sát là trọng điểm, chính phủ là trọng điểm, nguồn lực chinh phục thế giới của hắn ta mong muốn là trọng điểm.”
“Vậy thì làm sao chứ?”, Trần Bình không hiểu rõ lắm.
“Cũng chính là nói, vì đảm bảo tin tức trọng điểm không bị bỏ sót chút nào, có một số đồ vật nhỏ không biết nói chuyện hoặc đồ chơi không phải là hình người, hắn sẽ bỏ đi.” Nghiêm Cẩn vừa duỗi tay ra, một chú chuột béo nhỏ đang nằm bò trên miệng bình hoa liền nhảy lên lòng bàn tay cậu, một khối nước cũng từ trong bình hoa trào ra ngoài.
Trần Bình nhìn sang hai thứ này có chút sững sờ, nghe thấy khối nước kia kháng nghị: “Tiểu Ma Vương, chúng tôi không phải là đồ vật và đồ chơi, chúng tôi là tổ hợp đệ nhị thiên hạ, chỉ kém hơn bọn cậu một chút xíu thôi”.
Nghiêm Cẩn phớt lờ nó, nói với Trần Bình: “Cháu ở trong căn phòng này, không ai nhìn thấy được cháu, bác sĩ X cũng không thể tìm được tin tức của cháu trong ý thức những người khác. Hôm nay cháu nói chuyện với Con Rùa Nhỏ cả một ngày, em ấy không thể truyền được ý thức cho cháu, cháu lại có thể truyền được cho em ấy. Cháu bảo em ấy phải dũng cảm lên, đừng sợ hãi, đừng chống đối, đừng khiến cho những kẻ xấu đó tức giận có cớ đánh em ấy, bảo em ấy cứ ở đó đợi, chúng ta sẽ nhanh chóng đến cứu em ấy. Đúng rồi, quên không nói cho cô, cháu mà nói dài dòng nghe nói sẽ khiến người ta không chịu đựng nổi. Cho nên cháu sẽ cứ nói mãi, nói mãi, không cho bác sĩ X một câu hữu dụng nào, nếu như kênh của hắn ta không đủ dùng, hắn ta chắc sẽ rất phiền khi nghe thấy cháu nói những điều này”.
Trần Bình hơi ngẩn người ra, như thế này cũng được sao? Nghiêm Cẩn nói: “Ở chỗ bác sĩ X, hoặc là không hề có tin tức về cháu, hễ có tin tức thì chỉ là lời thừa, cháu nghĩ hắn chắc rất khó quyết định là giữ lại hay bỏ đi?”.
Trần Bình hỏi: “Cháu muốn cô cũng làm nhiễu hắn ta như thế?”.
“Không, cháu muốn cô dùng một phương pháp khác quấy nhiễu hắn, cháu hy vọng cô mang theo Hạ Bồi, cùng đối kháng với năng lực tâm ngữ của Con Rùa Nhỏ, hai người phải nỗ lực moi ra mỗi một bước hành động của bác sĩ X, mục tiêu của hắn ta, kế hoạch của hắn ta, để hắn ta không thể không tập trung nguồn lực vào đối phó với hai người và bố cháu.” Nghiêm Cẩn rất bình tĩnh: “Còn cháu, làm chuyện bản thân cháu nên làm. Mọi người đừng để ý đến cháu, đừng quan tâm đến cháu, đừng thăm dò xem cháu đi đâu, đối với bác sĩ X mà nói, tin tức của cháu chính là trống không”.
Trần Bình suy nghĩ nhanh như bay, đang nghĩ đến tính khả thi, Nghiêm Cẩn lại nói: “Tất cả tin tình báo trao đổi chỉ thông qua cô truyền cho cháu, như vậy thì có thể che giấu được bác sĩ X. Chúng ta một ở sáng, một trong tối, mới có thể thắng được”.
“Nhưng rất nhiều thứ bố cháu chưa chắc sẽ cho cô biết, còn cô làm thế nào nói cho cháu? Nếu như ông ấy hỏi về cháu, chuyện này e là không giấu được.”
“Tuy cháu và bố cháu xem thường lẫn nhau hơn chục năm trời, nhưng điểm ngầm hiểu vẫn có. Cháu không xuất hiện, ông ấy tự nhiên biết được cháu có dự định của riêng mình, ông ấy sẽ hỗ trợ cháu.”
Trần Bình vừa suy nghĩ, xác thực, hôm nay vào lúc then chốt như thế, Nghiêm Cẩn lại nhốt mình lại, thực sự Nghiêm Lạc cũng chẳng hỏi han gì đến cả. Còn bà và Mai Khôi e là cả đời này đều không có cơ hội xây dựng được quan hệ như thế. Suy nghĩ này khiến Trần Bình buồn bã một hồi trong lòng.
“Được rồi, không vấn đề gì, cô nhất định gắng hết sức phối hợp với cháu. Cháu nói đúng, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, chỉ cần có thể cứu được Mai Khôi của cô ra, cô…” Trần Bình bất ngờ phát hiện, dù ૮ɦếƭ bà cũng nguyện cam chịu, bà là người sợ ૮ɦếƭ như vậy, là người vào lúc đau khổ nhất không có chỗ bám víu nhất cũng không dám tự tìm cái ૮ɦếƭ, nhưng vì con gái của mình, vừa rồi bà lại có tinh thần không sợ hãi bất cứ điều gì.
“Em ấy cũng là Mai Khôi của cháu.” Nghiêm Cẩn mạnh mẽ kiên quyết nói với người mẹ vợ tương lai, không hề cảm thấy ngại ngùng chút nào.
Trần Bình cắn răng, gật mạnh đầu: “Vậy, hy vọng chúng ta có thể thành công”.