Lúc về đến nhà thì không có Lục Chiêu Sài, nhưng trên bàn ăn lại có hai dĩa cá hấp đã được bày ngay ngắn.
A Miêu căng thẳng không có tâm trạng nghĩ đến việc Lục Chiêu Sài đi đâu, cô thừa cơ bỏ thuốc vào thức ăn của Lục Chiêu Sài, vốn chỉ bỏ một bình, nhưng A Miêu nghĩ đến việc Chiêu tài đại nhân thật ra là một người đàn ông dịu dàng, nếu như không bị ép đến tuyệt cảnh thì hắn tuyệt đối không làm chuyện gì xấu với cô, vậy là A Miêu nhẫn tâm bỏ hai bình, quyết kế bắt Lục Chiêu Sài đi vào tuyệt lộ không có đường về.
Bỏ thuốc xong, A Miêu ngồi ở bên kia bàn ăn nhìn chằm chằm vào dĩa cá, căng thẳng đến phát run.
Chưa run được bao lâu thì “cạch” một tiếng cửa mở ra, là Lục Chiêu Sài mở cửa trở về. A Miêu lập tức nín thở, cứng nhắc quay đầu sang chào hắn: “Ha… ha, anh… anh về rồi à, về rồi à!”
Lục Chiêu Sài chống nạng, bất tiện kéo áo gió xuống đáp: “Ừ, cô chờ lâu chưa? Ăn trước đi. Tôi còn phải làm một phần cá nữa mới được.”
“A…” A Miêu thất thần, trong đầu xoẹt qua ý nghĩ: “Chiêu tài đại nhân sao anh thần thông vậy, sao anh biết hôm nay tôi bỏ thuốc?” Nhưng khi cô thấy thứ Lục Chiêu Sài ôm trong lòng thì khẩn trương xấu hổ gì cũng bốc thành một luồng khí chua xông lên, cô thô lỗ nói: “Con mèo ૮ɦếƭ tiệt này… ở đâu ra vậy?”
Trong lòng Lục Chiêu Sài đang ôm một con mèo mướp lớn màu vàng. Hắn giải thích: “Tên này không biết bị ai vứt nữa, hình như sắp đói ૮ɦếƭ rồi, tôi thấy nó đáng thương nên nhặt về đây cho ăn một chút rồi thả đi.” Lục Chiêu Sài vừa nói vừa bước đến bưng dĩa cá hấp trên bàn đi mất.
A Miêu chỉ lo hung ác trừng con mèo, cả người đều đề phòng nó, giống như là muốn xông lên đánh nó một trận rồi kéo đi.
Đến khi con mèo bắt đầu ăn cá hấp thì A Miêu mới phản ứng được là chỗ nào không đúng. Cô quay đầu nhìn cái bàn trống trơn, ở đó có dĩa cá vốn thuộc về Lục Chiêu Sài, giờ biến mất rồi…
Cằm A Miêu như muốn rớt ra, cô cứng nhắc quay đầu, nhìn dĩa cá mình “hết lòng” chuẩn bị đã trở thành thức ăn cho mèo hoang, đột nhiên có ý nghĩ muốn xé xác nó: “Không thể cho nó ăn!” A Miêu đập bàn đứng dậy.
Lục Chiêu Sài giật mình: “Sao vậy?”
“Cá… Cá…” A Miêu lắp bắt cả ngày chỉ hét lên được một câu, “Cá của tôi!”
Lục Chiêu Sài vô cùng khó hiểu, “Chẳng phải cô cũng có một phần rồi sao? Nếu không đủ thì tôi làm thêm cho cô là được rồi.”
A Miêu chỉ vào con mèo giận đến toàn thân phát run: “Cái tên này… tên này đáng ghét quá rồi! Tôi muốn vứt nó ra ngoài!”
Lục Chiêu Sài trầm sắc mặt không tán đồng: “Đột nhiên nổi nóng cái gì vậy, ăn xong rồi hãy đuổi nó đi, việc gì phải vội chứ…” Lời hắn chưa dứt thì con mèo kia giống như bị thứ gì đó kích thích, mắt nó sáng lên, nó nhảy đến bên chân A Miêu ôm lấy chân cô, nóng lòng muốn trèo lên trên. Trèo lên không được nó bèn lượn qua lượn lại bên dưới.
Toàn thân A Miêu cứng đờ, cô không ngờ thì ra đây là một con mèo đực.
Lục Chiêu Sài cũng ngẩn ra một hồi, hắn mất tự nhiên ho vài tiếng, A Miêu nổi nóng lê chân đến bên cửa, đẩy cửa đá con mèo ra ngoài: “Dưới lầu nhiều lắm, tự đi mà tìm lấy!”
Đóng sầm cửa lại, A Miêu cảm thấy thật mất mặt ૮ɦếƭ được, cô cúi đầu không nói, Lục Chiêu Sài im lặng một hồi rồi nói: “Tôi đền con cá cho cô nhé?”
A Miêu ngẩng đầu, mặt đỏ hết lên, trong mắt đầy nước long lanh như thủy tinh: “Con người lấy tên chó nhưng lại thích mèo như anh thật đáng ghét quá đi! Hôm nay A Miêu không muốn nhìn thấy anh nữa!” Nói xong cô trở về phòng mình khóa chặt cửa lại.
Lục Chiêu Sài nhìn cánh cửa đóng chặt, á khẩu một hồi: “Chẳng phải là… một con cá thôi sao?”
Chiêu tài, anh không hiểu, đây là vấn đề tôn nghiêm đó.
Lục Chiêu Sài đặt dĩa cá vừa hấp trước cửa phòng A Miêu, sau đó gắng sức quạt gió vào khe của, mùi thơm của cá hấp từng đợt từng đợt bay vào phòng. Lục Chiêu Sài dụ dỗ: “A Miêu, đói không?”
Trong phòng không có động tĩnh, Lục Chiêu Sài lại gọi mấy tiếng nhưng A Miêu vẫn mặc kệ hắn. Hắn bất lực thở dài, gõ cửa cả buổi, hết lời ngon ngọt rồi mà A Miêu vẫn lòng dạ sắt đá mặc kệ hắn. Lục Chiêu Sài nghĩ bụng, cô nhóc này cứng rắn như vậy thì nuôi cả đời là chắc gian nan lắm đây. Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền khiến Lục Chiêu Sài giật mình.
Nuôi cả đời? Đùa à, A Miêu đâu phải là một con mèo, sớm muộn gì cô cũng có cuộc sống của mình, sẽ lấy chồng sinh con, còn hắn cũng sẽ lấy vợ, trừ khi…
“Anh lấy em nhé!”
A Miêu đột nhiên mở cửa phòng, cô đứng trước cửa nghiêm túc nói. Lục Chiêu Sài đang ngồi xổm trên đất ngẩng đầu lên nhìn A Miêu, ngơ ngác một hồi: “Cái gì?”
“Chiêu tài đại nhân, A Miêu thích anh, anh lấy em nhé.” Nói xong cô cũng khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt Lục Chiêu Sài nói, “Anh cũng thích A Miêu đúng không? Đúng không?” Đối diện với A Miêu từng bước tiến gần, Lục Chiêu Sài từ từ lui về phía sau, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, A Miêu cũng không khách sáo, trực tiếp bò lên người hắn, thấy môi sắp chạm môi, mắt nhìn tình huống mình nghĩ sắp xảy ra, Lục Chiêu Sài hét lớn:
“Khoan đã!”
A Miêu dừng lại, cô ngồi lên chân hắn, mở to hắn nhìn hắn hỏi: “Anh không thích A Miêu sao?”
Lục Chiêu Sài Ϧóþ trán, không dễ gì mới đè nén được cảm xúc hỗn loạn: “Sao đột nhiên lại nói chuyện này…”
“Em muốn nói từ lâu rồi, vì em rất bảo thủ nên luôn giấu tâm tư của mình.” Lục Chiêu Sài nghe xong chỉ biết giật giật khóe môi, bộ dạng bây giờ của cô gọi là bảo thủ sao? Bảo thủ đây sao! A Miêu mặc kệ hắn nghĩ thế nào, cô tiếp tục nói: “Anh không thích A Miêu sao?”
“Không… nhưng mà cô vẫn còn nhỏ.”
“Không hề, dùng tuổi của các người để tính thì A Miêu đã hai mươi rồi.”
Lúc này lục Chiêu Sài tâm trạng hoảng loạn hoàn toàn không chú ý đến cách dùng từ của A Miêu, chỉ một lòng nghĩ xem nên cự tuyệt cô thế nào. A Miêu thì lúc này đang vòng tay ôm cổ Lục Chiêu Sài, tay còn lại dán trên иgự¢ hắn, sau đó liền áp môi mình lên môi Lục Chiêu Sài.
Lục Chiêu Sài nghệch ra.
Cái lưỡi nhỏ mềm mại liếm lên môi hắn, sau đó nghịch ngợm chui vào miệng hắn quậy phá. Nụ hôn của A Miêu non nớt nhưng vô cùng quyến rũ. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc hai người đều thở hổn hển thì A Miêu rời Lục Chiêu Sài, nhưng môi hắn vẫn còn quyến luyến giữ lấy cô trong chốc lát.
A Miêu cười híp mắt, cô dán bên tai Lục Chiêu Sài nói: “Chiêu tài đại nhân, anh không gạt được em đâu, anh động lòng rồi.”
“Anh thích em.”
Câu này giống như một lời phá giải định thân chú của Lục Chiêu Sài, hắn lập tức đẩy A Miêu ra đứng dậy, lê cái chân bị gãy đi, sau đó mở cửa thất thểu chạy trốn…
Nhìn cánh cửa bị đóng chặt, A Miêu thất thần lẩm bẩm: “Mình… nhảy tới rồi mà.” Cô ngồi trên mặt đất lạnh lẽo sờ môi mình, sau đó má nóng đỏ lên: “Ai da, mùi vị thật lòng của Chiêu tài đại nhân ngon quá, ngon hơn bất cứ loại cá nào! A, xấu hổ quá!”
Tối đó Lục Chiêu Sài ngồi ở ghế công viên hút thuốc cả đêm.
Hắn biết rõ hơn ai hết những xung động kỳ lạ khi A Miêu ngồi trên người mình là gì, hắn không biết mình có thích A Miêu hay không, sống bao nhiêu năm nay hắn vốn chưa từng nếm thử mùi vị tình yêu. Nhưng bất kể tình cảm hắn đối với A Miêu thế nào, trong giây phút hắn bị thôi thúc đó, Lục Chiêu Sài cảm thấy mình giống như một ông chú xấu xa đi dụ dỗ một cô bé loli.
Thật… khiến cho người ta phải thóa mạ…
Cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách. Cuối cùng sáng sớm hôm sau Lục Chiêu Sài vẫn phải về nhà. Đẩy cửa phòng ra, Lục Chiêu Sài thấy A Miêu đang nằm bò trên đất trong phòng khách. Hắn hoảng hốt bước lên phía trước xem xét kĩ một hồi, phát hiện cô chỉ đang ngủ hắn mới yên tâm.
Nhìn bộ dạng của cô chắc là cả đêm qua ở tư thế này. Trong lòng Lục Chiêu Sài có hơi áy náy, tối qua hắn xông ra cửa bỏ đi không biết trong lòng A Miêu nghĩ thế nào, có tưởng là hắn ghét cô không? Cô nhóc này chắc là buồn lắm…
Lục Chiêu Sài ôm cô về giường, vừa muốn rời đi thì A Miêu bỗng kéo góc áo hắn. Cô vẫn còn ngủ, mơ mơ hồ hồ gọi: “Chiêu tài đại nhân.” Gọi hết lần này đến lần khác khiến tim hắn nhũn ra.
Chưa từng có ai gắn bó với hắn như vậy, hắn từng nghĩ là tình cảm như vậy sẽ chỉ là một thứ gánh nặng, nhưng bây giờ hắn bỗng thấy gánh nặng như vậy lại khiến người ta vui vẻ một cách kỳ lạ. Lục Chiêu Sài thở dài, ngồi xuống bên giường A Miêu.
Hắn thấy cái mũ y tá đội lệch vẫn ở trên đầu cô, trong lòng nghĩ chắc là cô ngủ không thoái mái nên đưa tay lấy cái mũ xuống…
Tai… mèo?
Lục Chiêu Sài nhìn thấy hai cái tai trên đầu A Miêu liền ngẩn ra. Hắn cảm thấy kỳ quái vì sao cô nhóc này phải đeo đồ trang sức thế này, nhưng khi hắn Ϧóþ cái tai mèo đó, thần tình Lục Chiêu Sài cứng đơ như bị sét đánh. Đây… đây là hàng thật đó.
Tai bị cào ngứa, A Miêu thoải mái chà vào lòng bàn tay Lục Chiêu Sài, sau đó xoay xoay tai, liếm liếm miệng rồi ngủ tiếp.
Một phút trôi qua trong im lặng, A Miêu đột nhiên choàng tỉnh, cô hoảng hốt sờ cái mũ y tá trên đầu mình, phát giác cái mũ biến mất, dời mắt sang nhìn ánh mắt chấn động của Lục Chiêu Sài, A Miêu lập tức hóa đá. Khi phản ứng lại được rồi, A Miêu bèn níu chặt tay Lục Chiêu Sài vừa nói vừa khóc:
“Không phải như anh nghĩ đâu Chiêu tài đại nhân! Anh nghe em giải thích đi!”
Lục Chiêu Sài buồn bã nói: “Vậy sao, thì ra đây mới là nguyên nhân thật sự em phải ở bệnh viện, thì ra vì cái này nên họ mới ngược đãi em. A Miêu… Thật không dễ dàng gì.”
“A…” Lúc này đổi lại là A Miêu ngẩn ra.
“Vì sợ người khác biết tai em khác với người thường nên em luôn đội mũ y tá, em luôn giả điên giả khờ, không cho anh biết quá khứ của em.” Lục Chiêu Sài đau lòng ôm A Miêu vào lòng: “Em yên tâm, sau này anh sẽ không để người khác ức Hi*p em nữa. Không sao, không sao rồi. Em đừng căng thẳng, anh không để tâm đâu.”
Này… có phải anh hiểu lầm gì rồi không. A Miêu mấp máy miệng, nhưng trong vòng tay dịu dàng của Lục Chiêu Sài, cuối cùng cô vẫn lựa chọn không nói gì hết.
Không khí trong phòng đang tốt đẹp, A Miêu đang nghĩ có nên nhân lúc này làm luôn việc kia không, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa chói tai vang lên. Lục Chiêu Sài vỗ vỗ vai A Miêu sau đó một mình đi mở cửa. A Miêu ngồi trên giường giận dữ nắm chặt tay, cô thề là nếu công ty bảo hiểm đến quảng cáo thì cô nhất định khiến hắn khóc mà trở ra.
“Xin chào, tôi tên Lưu Ba, tôi đến tìm Miêu ngốc.”
Ngoài cửa truyền vào giọng đàn ông lạnh lùng khiến A Miêu đang ngồi trên giường cứng người. Cô âm thầm trốn sau cửa phòng nhìn ra cửa lớn. Sau đó… lập tức hóa đá.
Lục Chiêu Sài xem xét người đàn ông ngoài cửa, trong lòng vô thức dấy lên cảnh giác, nhưng chưa kịp chờ hắn lên tiếng thì ánh mắt người đàn ông áo đen bèn rọi vào phòng, hắn vẫy tay ra lệnh: “Tới đây.”