Tấn vương Sở Diệp hôm qua mới nạp một tiểu thi*p xinh đẹp. Ngày thứ hai trong phủ đã truyền ra lời đồn rằng tiểu thi*p bị Triều Dương công chúa đánh gãy hai chân.
Sự thật thì lời đồn không thể tin được, tiểu thi*p đó chẳng qua bị nha hoàn của Triều Dương công chúa tát nhẹ mấy cái, hai má sưng lên trông rất đối xứng, và chẳng qua là bị kéo ra khỏi tân phòng, quỳ ngoài sân cả đêm thôi.
Trong tân phòng nến vẫn cháy cả đêm, in bóng của Công chúa và Tấn vương gia lên chữ Hỉ dán trên cửa sổ, hai bóng người ngồi đối diện nhau cả đêm.
Sáng hôm sau thì Tấn vương lên triều.
Trên Thủy tạ trong Tấn vương phủ, nữ nhân vừa được rước về tối qua đang quỳ rạp bên chân Triều Triệt. Triều Triệt khẽ nhấp một ngụm trà rồi hỏi: “Ngươi là cô nương nhà nào?”
“Thi*p, thi*p thân…”
Công chúa đưa tay ngắt lời nàng ta: “Đừng có tự xưng như vậy, ngươi vẫn chưa bước vào cửa Tấn vương phủ.”
“Nô tỳ… nô tỳ là nữ nhi của Thích sử Lương Châu, tháng trước theo cha vào Kinh.”
“Tháng trước?” Đầu ngón tay của Triều Triệt lướt qua vành ly ngọc, “A Diệp… Tấn vương tính chuyện thành thân với ngươi khi nào?”
“Năm ngày trước.”
Triều Triệt cong môi cười, bốn ngày trước đêm nào họ cũng chung giường, thì ra trong lúc thân thiết trong lòng chàng lại đang suy nghĩ về hôn sự với một nữ nhân khác. Cũng có thể là chàng chỉ vì áy náy trong lòng nên mới an ủi nàng. Triều Triệt cảm thấy kiếp này của nàng chưa từng chịu sỉ nhục nào lớn hơn thế này.
Nàng đứng dậy, ánh mắt đảo qua người nữ nhân đang quỳ dưới đất, cười nói: “Cô nương, chuyện của phu thê ta lẽ ra không nên liên lụy người khác. Nếu nghĩ kĩ rồi thì hôm nay ngươi có thể rời khỏi Vương phủ, theo cha ngươi về Lương Châu đi.”
Nữ nhân hoảng sợ: “Nhưng Tấn vương…”
Ánh mắt Triều Triệt lạnh đi, nhàn nhạt quét qua người nàng ta, khiến nữ nhân kia toàn thân run rẩy, không dám nói nhiều.
“Tấn vương Sở Diệp là phu tế của Triều Dương công chúa ta, đời này Triều Dương chỉ lấy một mình chàng, càng không cho phép chàng cưới người khác, nếu ngươi muốn bước vào cửa Tấn vương phủ thì đến Kim Loan điện xin Hoàng đệ ta ban Hưu thư, Tấn vương bỏ ta rồi thì các người có thể tùy ý cưới gả.”
Lời nàng chưa dứt thì nghe bên ngoài Thủy tạ có tiếng nô bộc khấu bái: “Vương gia cát tường!”
Ánh mắt nữ nhân kia sáng lên, sắc mặt Triều Triệt lạnh xuống. Nàng khẽ ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Diệp từ từ bước đến, miệng nở nụ cười: “Vương gia đến thật kịp lúc.”
Nữ nhân quỳ trên mặt đất đôi mắt đỏ lên, lập tức khóc huhu như hoa lê ngậm mưa, yếu đuối đáng thương. Sở Diệp nhìn Triều Triệt, hai người đều trầm mặc, cuối cùng Triều Triệt phá vỡ sự im lặng: “Vương gia đã diện thánh chưa?”
Sở Diệp cụp mắt, khẽ ngiêng đầu nói với hai thị vệ sau lưng: “Đưa nàng ấy xuống đi.”
“Vương gia?” Nữ nhân hoảng hốt nhìn Sở Diệp, Triều Triệt cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Hoàng thượng có lệnh, móc hai mắt, loạn côn đánh ૮ɦếƭ.” Hắn nhìn Triều Triệt nói thật rõ ràng, “Để làm vơi phẫn nộ trong lòng Triều Dương công chúa.”
Triều Triệt khẽ chấn động, bên tai vang lên tiếng khóc lóc của nữ nhân: “Vương gia tha mạng! Công chúa tha mạng! Vương gia, Vương gia cứu thi*p!” Nàng bị thị vệ mặt không biểu cảm lôi ra khỏi Thủy tạ, tiếng khóc càng đi càng xa. Môi Sở Diệp khẽ cong thành nụ cười nhạt, ánh mắt mang thần sắc khó đoán, hắn lại gần Triều Triệt, cầm lấy bàn tay đang cuộn thành nắm đấm của nàng, nhẹ giọng nói: “Như vậy Triệt nhi có bớt giận chưa?”
Triều Triệt không đáp, Sở Diệp tiến lại gần tai nàng, giúp nàng vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, hắn nhỏ giọng: “Hoàng đệ của nàng thật thương yêu nàng quá, chuyện mới xảy ra tối qua mà hôm nay đã truyền đến Hoàng cung, Triệt nhi muốn ta cảm tạ sự thương yêu của Ngô hoàng thế nào đây? Nếu có ngày nào đó ta và nàng có tranh chấp, Hoàng đệ nàng có tức giận móc mắt, loạn côn đánh ૮ɦếƭ ta không?”
Bàn tay Triều Triệt khẽ run, Sở Diệp xoa mặt nàng, lui ra một bước: “Hôm nay sự vụ bận rộn nên không về phòng ngủ, Công chúa lượng thứ.”
Hắn quay người ra khỏi Thủy tạ, Triều Triệt nhìn bóng dáng không chút lưu luyến của hắn, mở miệng gọi theo: “Sở Diệp, lúc thành thân chàng nói kiếp này chỉ ở bên ta. Bây giờ muốn nuốt lời sao?”
Sở Diệp dừng bước: “Công chúa nói đùa rồi, Sở Diệp đâu có bản lĩnh đó.”
Nhìn bóng hắn dần biến mất, Triều Triệt đột nhiên cảm thấy toàn thân rã rời, nàng vịn vào bàn đá từ từ ngồi xuống, thị nữ bên cạnh tiến lại hầu hạ, nàng nhẹ giọng: “Sau này chuyện trong Vương phủ đừng truyền vào trong cung nữa.”
“Nhưng Hoàng thượng…”
“Nói đó là ý của ta, bảo Hoàng thượng chuyên tâm triều chính, kiềm chế một chút, đừng có động một chút là lấy mạng người. Bảo người chuyên tâm học đạo trị quốc với Thừa tướng, ta ở Vương phủ rất tốt, không cần người lo lắng.”
“Dạ.”
Vương thừa tướng bệnh ૮ɦếƭ ở nhà. Hoàng đế vô cùng phẫn nộ, chém mấy trăm thị vệ của phủ Thừa tướng. Triều Triệt nghe tin vội vã nhập cung, khi Hoàng đế chỉ mới 16 tuổi nhìn thấy nàng thì hai mắt đã đỏ hồng, cậu ôm tỷ tỷ khóc thật to như lúc nhỏ: “Hoàng tỷ, Hoàng vị này đệ ngồi khổ cực quá, lúc nào cũng phải đề phòng minh thương ám tiễn. Hôm nay là Thừa tướng… ngày mai có khi nào là tỷ, có khi nào là đệ… có phải chỉ cần Gi*t hết tất cả thì chúng ta mới có thể an toàn không?
Triều Triệt trầm mặc hồi lâu, chỉ đành an ủi cậu một lúc, lòng nặng trĩu bất an trở về Tấn vương phủ.
Dùng bữa tối xong, thị nữ cho nàng biết tối nay Tấn vương muốn qua đêm ở Thư phòng, đôi mày Triều Triệt càng nhíu chặt hơn. Nàng nghi ngờ, và vì sự nghi ngờ này mà cảm thấy sợ hãi…
Nào ngờ đêm chưa khuya, Thư phòng Tấn vương đột nhiên vang lên tiếng chém Gi*t. Ngoài cửa có thị vệ vội vã hét to: “Vương gia bị hành thích rồi! Mau mau!”
Tay chân Triều Triệt lập tức đông cứng, đầu một mảng trống rỗng. Nàng tùy tiện chộp một chiếc áo khoát, đến giày cũng không kịp mang mà chạy ra ngoài.
Bên ngoài Thư phòng một đám hỗn loạn, thích khách đã bị xử lý hết, máu nhỏ khắp mặt đất, Sở Diệp mặc áo ngoài màu tím được dìu đứng ở cửa Thư phòng, các thị vệ đang quỳ rạp dập dầu thỉnh tội.
Triều Triệt vội vã chạy lên phía trước, sờ khắp mặt Sở Diệp, sau đó lại kiểm tra toàn thân hắn: “Chúng có làm chàng bị thương không? Có nghiêm trọng không? Có đau không?”
Sở Diệp nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của Triều Triệt, bất giác ngẩn ra: “Nàng đến đây làm gì?” Trong giọng nói có sự nghiêm khắc không kịp che giấu.
Triều Triệt khựng lại, Sở Diệp chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện với nàng, xưa nay hắn đối với nàng luôn ôn hòa, cho dù thỉnh thoảng có giận trong lòng, nhưng bề ngoài cũng không hung dữ với nàng. Triều Triệt bị hỏi như vậy nên bỗng lắp bắp: “Ta… lo cho chàng.”
Sở Diệp dường như cũng phát giác mình mất kiềm chế, cất giọng nhàn nhạt: “Ở đây vừa nguy hiểm vừa hỗn loạn, chỉ sợ sẽ làm bẩn áo nàng…” Hắn cúi đầu, lúc này mới phát hiện Triều Triệt không mang giày. Đôi chân trắng muốt đã bị vấy máu. Lòng Sở Diệp nhói lên, vừa đắng vừa chát vừa có sự ấm áp khó nói, hắn lặng lẽ cụp mắt thở dài, “Nàng không nên đến đây.”
“Chúng ta là phu thê, chàng ở đâu thì ta ở đó.”
Sở Diệp trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở mắt cao giọng dặn dò: “Còn không mau tức tốc quét dọn trong sân đi.” Hắn khẽ lui một bước: “Triệt nhi, ở đây hỗn loạn lắm, ta lệnh cho người đưa nàng về.” Lời hắn chưa dứt thì trong Thư phòng truyền ra giọng nữ nhân: “A Diệp, vẫn chưa xử lý xong sao?”
Thân hình Triều Triệt cứng lại, chỉ thấy đôi mày Sở Diệp nhíu chặt.
“Chẳng trách mấy ngày nay chàng đều ở Thư phòng. “ Triều Triệt lạnh lùng cong môi, “Nỗi lo hôm nay của ta thật dư thừa quá.” Nàng vòng qua Sở Diệp, ngẩng cằm đi vào Thư phòng như một chiến sĩ, Sở Diệp xoay người cản trước mặt nàng. Đôi mày nhíu chặt dường như nói hết sự bất an của hắn.
Triều Triệt cười nói: “Chàng không cần lo, ta không làm gì cô ta đâu. Chỉ muốn xem xem lại là cô nương nhà nào mà hơn được ta thôi.”
“Triều Triệt.” Hắn kéo tay nàng. Thần sắc nghiêm túc như muốn bảo vệ thứ đồ quý nhất của mình, còn kẻ địch chính là nàng, chính thê của hắn, Triều Dương công chúa.
Triều Triệt chỉ cảm thấy buồn cười: “Sở Diệp, chàng đã phong lưu như vậy thì ban đầu hà tất nhọc công cưới ta, nếu chàng tùy tiện cưới một nữ nhân nào đó không phải của Hoàng gia thì cũng không cần lén lút cực khổ vậy đâu, che che giấu giấu, mệt cho chàng mà cũng mệt cho ta nữa.” Triều Triệt quay người rời đi, “Chàng quyết ý ngăn cản thì ta sẽ không vào, nhưng mà chàng nhớ lấy, ta không phải nữ nhân bình thường, ta không thờ chung chồng với người khác đâu.”
“Thương thế của Vương gia có ổn không? Lão nô hầu hạ Sở Diệp cả đời quan tâm hỏi.
“Không sao.”
Lão nô nói: “Vừa rồi sao Vương gia không để Công chúa vào trong gặp Lục Vân tiểu thư, dù sao thì ngày sau Vương gia cũng phải lấy Lục tiểu thư…”
“Sau này ta sẽ không lấy ai nữa.” Sở Diệp bỗng nhiên đáp, “Nữ chủ nhân chỉ cần một là đủ rồi.”
Lão nô ngẩn ra rồi thở dài: “Hôm nay Vương gia diễn kịch cho người ta xem, nhưng nếu ở tại phòng Công chúa thì Công chúa có thể làm nhân chứng tốt nhất, triệt tiêu sự hoài nghi của tất cả mọi người đối với ngài. Nhưng ngài lại thà hẹn Lục tiểu thư đến Vương phủ làm chứng… Lẽ nào Vương gia không sợ đao kiếm không có mắt làm tổn thương đến Công chúa sao?”
Sở Diệp trầm mặc không nói. Lão nô lại tiếp: “Vương gia thứ cho lão nô nói thẳng, nếu sau này Vương gia báo được đại thù, với tính tình của Triều Dương công chúa, chỉ e…”
“Ngươi lui ra đi. Ta muốn nghỉ ngơi.” Sở Diệp vẫy vay, không muốn nghe tiếp nữa.
Những đạo lý này đâu phải hắn không biết chứ, nhưng mà con người có lúc biết rõ là nhéo càng mạnh thì càng đau, nhưng vẫn không chịu lùi một bước để biển rộng trời cao, không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì không nỡ.
Nửa tháng sau.
Triều Triệt thấy bên ngoài ánh nắng rực rỡ bèn ra vườn hoa đi dạo cho thoải mái.
Vừa đến cửa vườn hoa thì nghe thấy tiếng cười yêu kiều của nữ nhân. Triều Triệt cau mày, giọng của nữ nhân này nửa tháng nay cứ vọng mãi trong đầu nàng, không lúc nào quên được. Nàng âm thầm đi đến sau một gốc cây ló đầu ra, xem xét nữ nhân xinh đẹp đang cầm một giỏ hoa.
“Ồ, thì ra là thiên kim của Lục tướng quân.”
Triều Triệt đương nhiên biết Lục Vân, Thiên kim của Tái Bắc đại tướng quân, một giai nhân nổi tiếng, thanh mai trúc mã của Sở Diệp, 2 năm trước cùng Sở Diệp từ Tái Bắc về triều. Triều Triệt nghĩ thầm, chẳng trách Sở Diệp bảo vệ cô ta trong phòng như vậy, thì ra người ta mới là bảo bối của chàng, còn ác nhân chia cắt nhân duyên chính là nàng.
Nhưng mà đã làm kẻ ác rồi thì đương nhiên phải cùng hung cực ác.
Nghĩ vậy, Triều Triệt vòng qua gốc cây, lớn tiếng nói: “Lục tiểu thư, hoa trong Tấn vương phủ không thể tùy tiện hái đâu.” Nàng khẽ hất cằm, thẳng lưng, cao ngạo đi về phía Lục Vân, “Hoa này là lúc xưa ta gả vào Vương phủ, Sở Diệp đích thân trồng cho ta, tuy không phải là chủng loại quý giá gì, nhưng cũng là bảo bối của ta, mong Lục tiểu thư đừng đoạt vật yêu thích của người khác.”
Lục Vân khẽ cứng người, quay đầu lại hành lễ với Triều Triệt, nhưng cũng không xin lỗi. Triều Triệt cong khóe môi: “Trả hoa lại cho ta, cho dù đã ૮ɦếƭ rồi ta cũng không muốn kẻ khác đem đồ của ta đi.”
Lời này sắc bén mỉa mai, thiên kim của Tướng quân trưởng thành ở Tái Bắc đâu thể nhịn nổi cục tức này, trong mắt lập tức nổi lên nộ khí, cười lạnh nói: “Chẳng qua là mấy đóa hoa thôi, nếu tỷ tỷ muốn lấy thì muội muội sẽ trả cho tỷ, dù sao thì ngày sau muội muội vào Vương phủ rồi, sống ૮ɦếƭ gì cũng thuộc về muội muội thôi.”
Triều Triệt nhíu mắt nói thẳng: “Chỉ cần Triều Dương công chúa ta còn sống thì không cho phép Tấn vương lấy ai nữa. Cô sớm bỏ ý định này đi.”
“Lời này Công chúa nói quyết tuyệt quá rồi, A Diệp muốn lấy ai…”
“Cô đang khiêu khích ta à?” Triều Triệt ngắt lời Lục Vân, nàng không cho bất kỳ ai có cơ hội ngăn cản, vung tay tát thật mạnh vào mặt Lục Vân, đánh cho nàng ta trở tay không kịp, Triều Triệt lạnh giọng gọi: “Người đâu, tát cho ta.”
Nô bộc phía sau lập tức bước lên giữ lấy Lục Vân, Lục Vân lớn tiếng: “Triều Dương công chúa, cô Hi*p người quá đáng!”
“Hi*p người quá đáng thì sao, lúc Triều Dương công chúa ta tung hoành ở Kinh Thành không biết cô còn lang bạt ở xó xỉnh nào, vậy mà bây giờ dám ngông cuồng giành chồng với ta! Cô nhớ lấy, thứ ta không sợ nhất là khiêu khích, càng không sợ so thủ đoạn, cô có thể đấu với ta, cũng có thể đến ám toán ta, cô chỉ cần biết kết cuộc của mình khó coi mức nào là được.”
“Triều Triệt!”
Bên ngoài vườn hoa truyền đến một giọng phẫn nộ, Triều Triệt ngẩng đầu, thấy Sở Diệp sắc mặt gấp gáp đang vội vã bước đến. Hắn kéo Lục Vân ra phía sau, Lục Vân lập tức khóc hu hu thật đáng thương.
Triều Triệt cười nói: “Ta đánh cô ta nên chàng nóng lòng sao? Nhưng mà nóng lòng cũng vô ích, ta đã đánh rồi. Chàng có muốn giúp cô ta đánh trả không?” Nói đến câu cuối cùng, thần sắc đã hoàn toàn băng lạnh.
Sở Diệp mím môi, giống như đang kiềm chế nộ khí bộc phát. Hắn quay đầu xem xét thương thế trên mặt Lục Vân, dặn dò thị vệ phía sau: “Hôm nay nắng quá độc, dễ nóng người, đưa Công chúa về phòng, nấu cháo cho nàng hạ hỏa.”
“Không cần.” Triều Triệt ngang ngược đáp, “Đã nhiều ngày Vương gia không về phòng, thận hỏa thần thi*p hư vượng, hôm nay Lục tiểu thư chịu một cái tát, thần thi*p đã sảng khoái không ít rồi, sau này Vương gia cứ tiếp tục như vậy thì thận hỏa của thần thi*p cũng tiếp tục hư vượng… Ta không ngại Lục tiểu thư hay tiểu thư nào khác giải sầu cho Vương gia đâu.”
Lời này ngang ngược mà hung dữ, khiến người nghe đều thấy khinh miệt Lục Vân và sỉ nhục Tấn vương Sở Diệp, không giữ lại chút thể diện nào cho hai người, thậm chí còn mỉa mai cả bản thân nàng.
Triều Triệt nghĩ, không có tình yêu thì ít nhất nàng cũng giữ được hôn nhân này.
Nàng quay người đi, phía sau truyền tới tiếng hét thẹn quá hóa giận của Lục Vân: “Triều Triệt, sớm muộn có ngày những lời hôm nay sẽ tát lại vào mặt cô.”
Triều Triệt cũng không hề quay đầu, mặc kệ nàng ta.
Sau khi Triều Triệt đi, Sở Diệp lạnh lùng đưa tay ra nói với Lục Vân: “Lấy ra đây.” Sắc mặt Lục Vân cứng lại, giấu tay sau lưng. Sở Diệp bình thản nhìn nàng ta, “Đừng để ta nói lần thứ hai.”
Lục Vân cắn răng, vứt ba cây ngân châm trong tay xuống đất, bất nhẫn nói: “Cô ta đối với ta như vậy mà cũng không cho ta giáo huấn cô ta sao? A Diệp, huynh bảo vệ cô ta như vậy có phải thật sự thích cô ta rồi không?
Sở Diệp nhặt ngân châm trên mặt đất, không trực tiếp trả lời nàng ta: “Thế lực của Bảo hoàng đảng trong triều chưa hoàn toàn trừ hết, bây giờ không thể ra tay với nàng ấy.”
Lục Vân cười lạnh: “Vậy lúc nào mới có thể?”
“Ta nói không thể là không thể.”
Nghe xong lời này, Lục Vân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh cóng, nàng hoảng sợ nhìn Sở Diệp, thấy ánh mắt đen tối sâu thẳm của hắn đang nhìn nàng, Lục Vân cắn răng, nuốt giận bỏ đi.